THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hành vi tùy ý cướp đoạt bị cưỡng chế ngăn lại, hai bàn tay giữ lấy vai cậu gần như muốn siết gãy xương cốt, Tô Mặc la đau, trong lòng nhất thời cũng trầm xuống.

Nếu ngay cả thế này cũng không được thì chuyện tiếp theo lại càng không cần phải nói.Nhưng mà nhìn kỹ lại thì trên mặt Hassan hoàn toàn không có vẻ phẫn nộ, mà lại giống kinh hoảng hơn, Tô Mặc cảm thấy có lẽ vẫn còn hy vọng, vì vậy bình tĩnh chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.Thế nhưng, dù thế nào thì Tô Mặc cũng không ngờ được, Hassan sẽ nói, “Trói tôi lại đi.”“Tại sao?” Tô Mặc không thể không hỏi.

Hướng đi của tình tiết thật sự rất kỳ lạ đó có biết không vậy?“Tôi sợ tôi không kiềm chế được, sẽ làm em bị thương.” Hassan rất xấu hổ.

Làm một giống đực trưởng thành, khả năng tự chủ sao có thể kém như vậy chứ.Tô Mặc câm nín.

Tôi khiến anh không khống chế được thì chẳng phải anh nên kêu dừng tay sao! Bảo người ta trói mình lại là đạo lý gì chứ!“Trói anh lại thì không phải anh sẽ không thể phản kháng sao? Nhỡ tôi làm gì anh…” Tô Mặc cảm thấy mình đúng là chính nhân quân tử, một quân tử luôn rộng lòng [10] , quân tử không lợi dụng khi người ta đang gặp khó khăn…
([10] nguyên văn là “quân tử thản đãng đãng”, cả câu gốc là 《quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích》[君子坦蕩蕩, 小人長戚戚] nghĩa là người quân tử thì thanh thản thư thái, kẻ tiểu nhân thường hay lo lắng u sầu)
Kết quả Hassan lại ngơ ra.

“Sao tôi lại phải phản kháng? Em muốn làm gì tôi cũng được mà.


Tôi chỉ sợ mình không khống chế được rồi làm em bị thương thôi.”Cái câu làm gì cũng được này có thể tùy tiện nói ra sao! Anh rốt cuộc có hiểu tôi tính làm gì anh không hả! Tô Mặc gần như muốn gào thét.

Hiếm khi cậu muốn làm quân tử một lần, người ta lại không cảm kích, thế thì đừng trách cậu trước quân tử sau tiểu nhân!“Anh nói đó nhá.

Tôi làm gì anh cũng được?” Tô Mặc xác nhận một lần cuối cùng.Hassan thoáng do dự.

Vẻ mặt Tô Mặc trông có vẻ là lạ, hình như đang có ý định kỳ quái nào đó.

Hassan chợt nhớ tới mấy trọng hình mà a cha và Lucca nói mấy hôm trước, có hơi sờ sợ.

Chẳng lẽ Tô Mặc muốn…Hassan nhìn chăm chăm ánh mắt của Tô Mặc.

Tô Mặc nom vừa chờ mong lại khá khẩn trương, nín thở chờ câu trả lời của hắn.Hassan nhất thời mềm lòng.

Dù Tô Mặc định giày vò hắn thật thì sao chứ? Hắn sẽ cự tuyệt sao? Nhất định không.

Tiểu giống cái khá là tò mò hiếu kỳ về mấy thứ mới lạ, cái gì cũng muốn thử là chuyện bình thường.

Hơn nữa, Tô Mặc muốn làm mấy việc đó với hắn, chứng tỏ hắn vẫn là giống đực mà Tô Mặc thân cận nhất tín nhiệm nhất! Mà cái hắn lo lắng nhất vẫn là thời điểm bản thân không khống chế được, sẽ lại không nhịn được mà làm Tô Mặc bị thương.“Đúng vậy, muốn làm cái gì với tôi cũng được.” Hassan nhấn mạnh, “Nhưng nhất định phải trói tôi lại!”Tô Mặc……được rồi, ông đây sẽ hết lòng tận tình giúp đỡ! “Dây thừng để đâu?”Hassan từ trong hộp gỗ dưới giường lấy ra một đoạn dây thừng.

Về việc dưới giường của phòng cho khách có dây thừng, Tô Mặc dứt khoát không thèm nghĩ tới nữa.Tô Mặc thuần thục trói hai tay Hassan lên đầu giường, sau đó kéo quần lót Hassan xuống.


Hassan giật nảy người, vội cuộn người che đi bộ phận quan trọng ở nửa người dưới đi, lại bị Tô Mặc bắt lấy cổ chân cột vào hai chân giường.

Hassan thấy vậy thì bỏ ngượng ngùng qua một bên, vội nói với Tô Mặc buộc như vậy thì không gian hoạt động giữa hai chân quá lớn, không an toàn, nên để thẳng rồi cột vào cuối giường mới đúng, thế nhưng không hiểu sao Tô Mặc lại không chịu nghe theo.

Hassan bất đắc dĩ, chỉ đành nhắc nhở chính mình phải cẩn thận một chút.Hassan giật giật tay chân, xác định đã buộc chặt, không dễ tuột ra, lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Đợi chút, bịt miệng luôn đi.”……Tô Mặc đã không còn sức đi hỏi lý do nữa rồi.

Tiết tháo của thú nhân thiệt sự là sâu không thấy đáy.

“Anh xác định?”Hassan kiên định gật đầu.

Phòng của ba và a cha ở cách vách đó!Tô Mặc nghe vậy, quét mắt nhìn cả phòng, tầm mắt đảo tới đống quần áo để kế bên…sau đó dứt khoát lột luôn quần lót trên người mình.Khẩu vị nặng gì đó, tiết tháo gì đó, thua người không thua trận [11] biết không!
([11] [输人不输阵] : là một câu ngạn ngữ của Đài Loan, “trận” đại biểu cho đoàn thể, “người” chính là cá nhân.

Cá nhân thua là việc nhỏ, tập thể thua mới là chuyện lớn, đại ý là “đẩy sinh tử cá nhân ra ngoài, đoàn kết nhất trí, cộng phó quốc nan” hoặc “dù yếu kém cũng phải xuất hết toàn lực, không thể để bị coi thường”)
Lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ cơ thể của tiểu giống cái, hô hấp của Hassan trở nên có phần nặng nhọc.


Đến khi Tô Mặc kề quần lót tới bên miệng hắn, mùi đặc trưng của tiểu giống cái phảng phất ngay chóp mũi, hắn cảm thấy có hơi khó thở.Hassan mờ mịt há miệng, để Tô Mặc nhét quần lót vào sâu trong miệng hắn.

Nhét vào khá sâu, động đến chỗ sâu nơi cổ họng, Hassan ho khan hai tiếng, còn hơi hoa mắt chóng mặt.Hoàn thành toàn bộ quá trình, Tô Mặc lùi lại vài bước, chuyển nến từ góc phòng sang đầu giường, chỉnh sáng ánh lửa.

Ngọn nến chiếu rọi khiến Hassan cuống quýt quay đầu, muốn bảo Tô Mặc tắt đèn đi lại không cách nào mở miệng được.Dưới ánh nến chập chờn, Tô Mặc nhìn chăm chú giống đực bị mình trói lại.

Hắn lúng túng tránh đi ánh nhìn chăm chăm của cậu, miệng bị chặn lại ô ô kêu lên vài tiếng, người khẽ run rẩy, trông vừa ngượng ngùng lại khẩn trương.

Thật khó có thể tưởng tượng, ý nghĩ trói lại và bịt miệng đều là do chính hắn đề xuất.Tầm mắt Tô Mặc đảo qua từng tấc một thân hình hoàn mỹ khỏe khoắn của giống đực trước mắt, sau đó dừng lại.

Da thịt còn chưa kề cận, dục vọng của giống đực đã dựng đứng, dán sát vào bụng, phần đỉnh còn chảy ra vài giọt “sương” trong suốt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi