THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Bỏ lại Hassan cùng gậy thịt vì bị giẫm lên mà mềm xuống, Tô Mặc tới chỗ tủ lấy vài thứ gì đó rồi trở lại cạnh Hassan.“Cho anh cơ hội lựa chọn.

Anh có thể chọn che mắt đi, nhưng không nhìn thấy gì thì có khả năng sẽ làm anh thấy hoảng sợ.

Anh cũng có thể chọn không che, nhưng mà, tận mắt chứng kiến chuyện tôi sắp làm với anh có lẽ sẽ khiến anh kinh hãi hơn ấy.

Chọn cái nào đây?”Hassan cảm thấy việc chọn lựa này còn đáng sợ hơn chuyện không có lựa chọn nào khác nhiều, giống như dù chọn cái nào, thì đều sẽ tự tay đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng vậy.“Bịt mắt.” Cuối cùng hắn chọn cái này.


Ít nhất, không phải thấy ánh nhìn chòng chọc của Tô Mặc, có lẽ hắn sẽ kiềm chế chính mình tốt hơn, không sinh ra những ham muốn không nên có nào.Tô Mặc không nói gì về lựa chọn của Hassan, chỉ đơn giản lấy một miếng vải sạch bịt mắt Hassan lại.Trong nháy mắt, Hassan cảm thấy mình đã sai rồi.

Bị cướp đi thị giác quan trọng nhất, cái cảm giác không an toàn vô cùng mãnh liệt này chỉ khiến các giác quan khác nhạy cảm hơn gấp nhiều lần.

Hiện tại hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp có phần dồn dập của Tô Mặc, tiếng chân trần bước đi trên nền đất, mùi nến cháy thoang thoảng trong không khí, cùng với… “A!” Hassan thét lên… cùng với nhiệt độ nóng rực trên bụng do sáp nến nhỏ xuống.Tô Mặc cẩn thận quan sát phản ứng của Hassan.

Ở đây không có nến nhiệt độ thấp chuyên nghiệp, may mà thú nhân không dễ bị thương.

Cậu kiên nhẫn thử, giảm bớt cự ly nhỏ xuống của sáp, cho đến khi giọng của Hassan dần trở nên thống khổ hơn.

Cái khiến cậu thấy cạn lời là, thứ kia của Hassan đã tràn ngập sức sống trở lại.“Thoải mái lắm hả? Hy vọng anh có thể tiếp tục hưởng thụ.” Tô Mặc hơi nghiêng tay, đổ toàn bộ sáp đọng lại nãy giờ xuống người Hassan.“A a a !” Hassan đau đớn gào thét, cả người căng cứng, từng khối cơ bụng, từng đường nét hiện lên rõ rệt, gần như muốn phá bung lớp da bên ngoài.Tô Mặc lẳng lặng thưởng thức nhìn ngắm bộ dạng quyến rũ dù đang giãy dụa trong đau khổ của giống đực trước mắt, mới lên tiếng, “Mục tiêu kế tiếp, sẽ là đầu vú của anh.”Vừa dứt lời xong, cơ ngực của Hassan nháy mắt căng chặt, ngay cả hô hấp cũng như dừng lại trong thoáng chốc, đầu vú be bé dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên cứng ngắc.Cái này là kinh hoảng, hay là chờ mong đây? Tô Mặc mỉm cười, “Anh đoán xem, là bên trái… hay bên phải?”Từ sâu trong họng của Hassan phát ra tiếng thở gấp khe khẽ run run.

“Trái… A !”Ngay lúc hắn mở miệng trả lời, sáp nến nóng hổi đã nhỏ xuống đầu vú phải của hắn.Hassan đau khổ thở dốc, nghe thấy âm thanh đầy ý cười của Tô Mặc.

“Đoán sai rồi, phải phạt nha~”Hassan cười khổ trong lòng.


Đã vầy rồi còn muốn phạt sao nữa đây? Lại nghe Tô Mặc nói tiếp “Cho anh một cơ hội nữa.

Đoán đúng thì tạm tha anh một lần, nếu đoán sai thì phạt gấp đôi.

Mau đoán xem, trái hay phải?”“Phải… ưm… A! ! !” Cho dù đã chuẩn bị trước, nhưng cơn nóng còn mãnh liệt hơn vừa rồi vẫn khiến Hassan thét to một tiếng.“Lại sai.” Tô Mặc vui vẻ nói.

“Phạt cả hai nào.”Sáp nến nóng cháy dần nguội đi, đông lại, bị Tô Mặc nhẹ nhàng cạy xuống.

Đầu vú đỏ lên vì nóng run rẩy trong khí trời lành lạnh, chờ đợi màn trừng phạt sắp tới.Đầu ngón tay man mát khẽ niết đầu vú đang chịu đau vì nóng, Hassan còn chưa kịp cảm nhận được nỗi khoái cảm kỳ lạ trong đó, đã thấy cơn đau nhức vừa sắc bén vừa nóng rực xỏ xuyên qua cả đầu vú hắn.

Nỗi đau đớn cùng sợ hãi chưa bao giờ có đập mạnh vào người hắn, hắn gào thét trong cơn hoang mang, liều mạng giãy giụa, cơ ngực rộng lớn không ngừng co giật trong cơn đau kịch liệt.Nhận thấy sự hoảng sợ khác thường của Hassan, Tô Mặc mau chóng tháo miếng vải bịt mắt Hassan ra.


Lần nữa có lại ánh sáng, trước hết Hassan nhìn xuống đầu ngực đau đớn của mình, chỉ thấy có một cây kim mảnh đang xuyên vú, cây kim hơi sạm màu hiển nhiên là vừa được hơ nóng trên lửa xong, nơi bị đâm xuyên qua thậm chí còn không chảy máu.Cơn đau vẫn mãnh liệt như cũ, nhưng Hassan đã dần bình tĩnh lại, há to mồm thở dốc.Tô Mặc có thể xem là nhân từ, cho hắn thêm thời gian, đến khi hô hấp dần đều trở lại mới lên tiếng, “Không thấy gì làm anh sợ đến thế cơ à?”Hassan không muốn nhớ lại nỗi hoảng sợ mãnh liệt đột nhiên ập tới kia, chỉ nghẹn giọng van xin, “Đừng che mắt.

Xin em, đừng che.”Tô Mặc nhìn chăm chăm hắn một hồi rồi gật đầu, “Được.

Nhưng những chuyện kế tiếp anh phải tự mình tận mắt chứng kiến, không được quay đầu.

Không được nhắm mắt.”“Được, được.” Biết rõ sắp xảy ra những chuyện còn đáng sợ hơn, nhưng Hassan chỉ có thể chấp nhận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi