THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Trong cơn cao trào, cơ thể Hassan run rẩy, cậu em bên dưới giật nảy bắn ra, ngực vẫn ưỡn cao, hai tay cũng không ngừng chơi đùa đầu vú mình không buông.

Đầu vú vốn mẫn cảm vì cao trào mà càng thêm yếu ớt, Hassan thét lên rên rỉ, mở to mắt nhìn vẻ mặt có phần mê say của Tô Mặc.Tô Mặc… thích nhìn hắn tự chơi bản thân vậy sao? Phải, Tô Mặc từng nói, cậu thích nhìn dáng vẻ vừa đau khổ vừa thẹn thùng lại dâm đãng của hắn.

Hiểu được điều này, Hassan càng thấy hưng phấn.

Không chỉ hưng phấn về thể xác, mà về cả linh hồn.

Mọi sung sướng bỗng chốc tăng lên gấp bội, ngay cả động thịt trống rỗng cũng không kìm được mà bắt đầu ngứa ngáy.Hassan rên rỉ đưa tay mò về phía sau, chần chờ lưỡng lự ngoài lối vào.

Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn phấn khích bao nhiêu thì càng xấu hổ bấy nhiêu.“Tô Mặc……”, hắn cúi đầu rên rỉ tỏ ý cầu xin.

Tô Mặc mỉm cười khích lệ: “Tiếp tục đi.

Em đang xem”.Tô Mặc nói, cậu đang nhìn hắn.

Hassan há miệng thở dốc.


Tiếng khóc la rên rỉ của ba tựa như phông nền xa xôi, làm hắn khao khát cũng được đối đãi thô bạo như vậy.Ngón tay cắm vào hậu huyệt đang không ngừng khép mở, ướt át, dính dớp.

Tuy là lần đầu tiến vào, nhưng ngón tay lại thuần thục tìm được cái điểm gồ lên mà Tô Mặc thường xuyên dùng để tra tấn hắn, hơn nữa còn ấn xoa không chút nương tay.“A a a! Hức a a a a!”.Thân thể Hassan đột nhiên nảy lên, dịch nóng phun ra không ngừng.

Hiển nhiên đã sung sướng không chịu nổi, Hassan lại còn liên tục xoa ấn chỗ gồ lên đó.

Hắn đưa một tay xoay vặn đầu vú, tàn nhẫn trêu chọc bản thân như muốn tra tấn chính mình đến khi tan vỡ.

Cơ thể run rẩy liên hồi cùng tiếng hét điên cuồng khiến Tô Mặc nhìn mà kinh hãi.Không đủ… vẫn chưa đủ…… Hậu huyệt vẫn thấy trống rỗng.

Hassan nhìn chằm chằm Tô Mặc, khàn giọng khẽ rít lên, “Tô Mặc, làm tôi… đâm tôi đi!”.Hard bên kia khóc la “Linarin, đừng mà”, Hassan bên này lại gào thét “Tô Mặc, làm tôi”, tương phản rõ rệt.Tô Mặc không nhịn được nảy ra ý đồ xấu xa: “Biến đuôi ra”.Hassan bỗng run lên.

Đây là… muốn hắn dùng đuôi tra tấn chính mình sao? Còn chưa bắt đầu, cả người hắn đã run rẩy, không rõ là kinh hoảng hay chờ mong.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của Tô Mặc, hắn do dự một chốc rồi cắn răng biến đuôi ra.“A a a!!!”.Trong nháy mắt, Hassan cuộn người lại kêu thảm thiết, doạ Tô Mặc nhảy dựng.

Nhìn bộ dáng Hassan run rẩy ấn tay để ở giữa đùi, muốn đụng lại không dám đụng, lúc này Tô Mặc đẩy tay Hassan ra, tự mình sờ xuống.“Ưm a a a!!!”.Tiếng kêu thảm thiết của Hassan đột nhiên cất cao, mà Tô Mặc cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

Hôm qua lúc cậu bảo Hassan làm đuôi biến mất, cái đuôi đang nằm trong động sau.

Bây giờ biến ra, tất nhiên nó vẫn còn ở đó.Nghĩ vậy, trái lại Tô Mặc còn thấy may mắn.

May mà bây giờ bảo Hassan biến đuôi ra.

Chứ nhỡ biến thành thú hình vào lần đi săn sau…… Phắc! Hoàn toàn không thể tưởng tượng được!“Rút ra! Hức hức… Giúp tôi rút ra……”.Hassan té dưới đất khàn giọng kêu khóc, người co giật dữ dội.

Trải qua nửa ngày nghỉ ngơi hồi sức, động sau và đường ruột đã căng chặt lại như ban đầu; nay tự dưng bị cái đuôi thô to xù lông nhồi đầy, gây ra kích thích còn dữ dội hơn hồi sáng.Tô Mặc theo bản năng vươn tay muốn rút đuôi của Hassan ra, nhưng tới giữa chừng thì khựng lại.

Cơ thể Hassan đang căng cứng, nếu kéo mạnh ra thì hắn sẽ không chịu nổi, có khi còn làm hắn bị thương.


Nhưng mà, bỏ mặc không lo cũng không được.

Hiện giờ Hassan quá khẩn trương, thậm chí có thể nói là vô cùng hoảng sợ, cứ như vậy nhất định sẽ làm tổn thương bản thân.Tô Mặc nhanh chóng nghĩ cách.

Sau đó cậu hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, nhấc chân đạp lên cậu em của Hassan.Cả người Hassan chấn động, mở to mắt nhìn Tô Mặc.

Toàn bộ kêu khóc và vùng vẫy đều nhất thời ngừng lại.Quả nhiên.

Tô Mặc mỉm cười, chân nhẹ nhàng chuyển động.

Hassan tức thì lại run rẩy.

Miệng không phát ra tiếng nức nở đầy thống khổ nữa, mà là rên rỉ đói khát.“Tô Mặc… Tô Mặc……”.Hassan run rẩy ưỡn người, lấy tay ấn chân Tô Mặc để cậu đạp mình mạnh hơn nữa.

Sự đè ép ở vùng bụng dưới truyền vào cơ thể, khiến vách ruột đang ngậm lấy cái đuôi càng bị kích thích.

Thế nhưng không hiểu sao sự kích thích này đột nhiên có thể chịu đựng được.

Cảm giác ngứa ngáy đó… như trực tiếp gãi vào tim hắn, làm cho cả thân thể đều khát khao đến bốc cháy.“A……”.Hassan cố ưỡn nửa người dưới lên, cọ loạn dưới lòng bàn chân Tô Mặc.

Tô Mặc không cho phép hắn chạm vào chỗ đó, mà dường như Tô Mặc cũng không thích chạm vào chỗ đó của hắn.


Cậu em bình thường trừ bắn ra thì không dùng làm gì khác cuối cùng cũng được an ủi, nhưng Hassan cọ thế nào cũng thấy không đủ.Chợt bàn chân non mềm của Tô Mặc hình như muốn rời đi.

Hassan giữ chặt lấy không buông, cho đến khi Tô Mặc nổi giận la lên, “Hassan!”.Hassan hoảng sợ vội vàng buông tay, lúc này mới phát hiện bàn chân ngọc ngà trắng nõn của Tô Mặc đã bị hắn nắm đến bầm tím.“Tô… Tô Mặc! Em thấy sao rồi? Có đau lắm không?”.Hassan sợ đến nỗi giọng run run.

Sức của hắn nếu không khống chế tốt thì có khả năng sẽ bóp nát chân Tô Mặc! Hassan vội vàng trở người ngồi dậy, nâng bàn chân bị thương của Tô Mặc lên nhìn kỹ.

Ngồi dưới đất mà động sau còn bị đuôi cắm vào, khiến cả người hắn run giật không kìm được; nhưng tất cả đều không quan trọng bằng chuyện hắn làm Tô Mặc bị thương!May quá… May mà xương cốt của Tô Mặc không sao.

Hassan thở phào nhẹ nhõm, đau lòng khẽ hôn lên vết bầm tím chói mắt trên mu bàn chân trắng trẻo của cậu, khẽ liếm từng chỗ một nhằm xoa dịu.Tô Mặc chấp nhận sự dè dặt lấy lòng của hắn, không đá hắn đi.

Miệng lưỡi Hassan dần dời về phía da thịt không bị thương, còn cả gan ngậm lấy mấy ngón chân non mịn nhẹ nhàng liếm mút.

Tô Mặc vẫn không cự tuyệt hắn, thậm chí còn cất tiếng rên khẽ.Cậu bé bị vắng vẻ đã lâu của Hassan thật vất vả mới nếm được trái ngọt vừa nãy tức thì nảy lên kịch liệt, nhiệt liệt đáp lại tiếng rên rỉ của Tô Mặc.

Hassan khó có thể nhẫn nhịn muốn thò tay xuống sờ, lại bị Tô Mặc nhanh mắt đá ra.“Ưm……” Hassan khó chịu sắp khóc, ngậm lấy ngón chân Tô Mặc nức nở đáng thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi