THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



“Em đã nói không được chạm vào chỗ này, đúng không?”, Tô Mặc nghiêm khắc nhìn Hassan.Hassan tự biết mình sai nên không dám phản bác.

Cậu bé bên dưới lại khó chịu sắp nổ tung đến nơi.

Nhẫn nhịn một lúc, thấy Tô Mặc không tiếp tục trách cứ, Hassan đánh liều nắm lấy bàn chân ngọc ngà đã đá hắn lúc nãy của Tô Mặc, đặt lên nửa người dưới của mình, rồi vui sướng tột cùng bật tiếng rên rỉ.Biết lợi dụng thời cơ thật…… Tô Mặc vừa tức vừa buồn cười, “Hassan thích chân em?”.

Cậu vừa nói vừa gập ngón chân lại, bấu nhẹ một cái lên đầu đỉnh ướt át.Hassan khẽ ‘ưm’ một tiếng, cơ thể gần như nhảy dựng lên.

Hắn gấp gáp đẩy đầu đỉnh vào dưới các ngón chân, nhưng chúng lại giảo hoạt không chịu nhúc nhích nữa, thậm chí còn định rút về.Hassan không dám nắm chặt làm đau Tô Mặc nữa, chỉ đành lưu luyến buông tay, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc.Tô Mặc thờ ơ chùi dịch nhầy dưới chân lên đùi Hassan, nhìn dáng vẻ khổ sở sắp bật khóc của Hassan, cậu mỉm cười hỏi, “Hassan muốn bị em đạp?”.Hassan ngậm ngón chân Tô Mặc liều mạng gật đầu, suýt chút nữa lại làm Tô Mặc bị thương.

Hắn vội há miệng thả ra, luôn miệng cầu xin: “Muốn! Muốn được Tô Mặc giẫm đạp! Tô Mặc……”.“Cũng không phải không được”.


Tô Mặc mỉm cười, “Có điều, Hassan phải dùng đuôi tự đâm mình”.“Cái…… Cái gì cơ?”, Hassan giật mình trợn tròn mắt, hắn cảm thấy nhất định mình đã nghe nhầm.“Hassan, tự lấy đuôi, làm chính mình”.

Tô Mặc thong thả lặp lại từng chữ, bảo đảm Hassan không nghe sai.Sao… sao mà được chứ! Hassan nhìn Tô Mặc van xin: “Không… Không được……”.“Không được?”, Tô Mặc bình tĩnh mỉm cười, “Hassan, anh đang từ chối em?”.Hassan nghe vậy cứng đờ.

Không, sao hắn có thể kháng cự yêu cầu của Tô Mặc chứ? Nhưng, nhưng mà, lấy đuôi tự xử… Hắn sẽ bị tra tấn đến chết mất! Rơi vào tình huống khó xử, Hassan bị dồn vào đường cùng cuối cùng cũng bật khóc, “Tô Mặc… Tô Mặc……”.“Ngoan nào”.

Tô Mặc mỉm cười hôn Hassan: “Em muốn xem Hassan dùng đuôi tự đâm mình.

Cảnh tượng Hassan vừa khóc vừa thủ dâm vừa bắn tinh nhất định rất đáng yêu”.“A……”.Hassan bật chợt run rẩy.

Hắn không kìm được nghe theo Tô Mặc tưởng tượng cảnh bản thân vừa nắm đuôi rút cắm thô bạo vào động sau, vừa tan vỡ khóc la vừa bắn tinh.

Ở bên kia tường, ba hắn đúng lúc phát ra tiếng gào vừa đau đớn lại vui sướng, khiến Hassan run rẩy dữ dội.“Ưm……”, Hassan run rẩy rạp trên đất, tuyệt vọng ôm hôn chân Tô Mặc, “Em… Em sẽ đạp cho tôi chứ? Tô Mặc? Em sẽ đạp cho tôi phải không?”.Cuối cùng hắn thỏa hiệp với Tô Mặc, cũng thỏa hiệp với chính mình.

Tô Mặc thích ức hiếp hắn.

Tô Mặc thích nhìn bộ dáng dâm đãng nhếch nhác tự đùa bỡn bản thân của hắn.

Mà hắn cũng… hắn cũng……“Ừ”.

Tô Mặc không kháng cự nữa, mặc cho Hassan kéo chân mình đặt lên hạ thể của hắn, “Hassan thì tự đâm mình, em thì đạp nó, được chứ?”.“Được… được……”, Hassan thở hổn hển đưa tay xuống nơi giữa đùi, mần mò tìm cái đuôi đã gần như đâm hết vào hậu huyệt, ngón tay run rẩy cầm lấy.Chỉ mới cầm như vậy, cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt trong vách ruột đã làm hắn gần như phát điên.


Hắn không thể nào tưởng tượng được, khi hắn lấy cái đuôi xù lông thô to này tự thủ dâm thì sẽ ra sao nữa.“Nhìn tôi đi, Tô Mặc”.

Hassan run giọng cầu xin.

Hắn thật sự rất sợ, vì chuyện này đủ để tra tấn hắn đến sụp đổ.

Chỉ khi nghĩ đến toàn bộ bi thảm và đau đớn của hắn đều để lấy lòng Tô Mặc, hắn mới can đảm tiếp tục.“Em đang nhìn anh, vẫn sẽ nhìn anh”.

Tô Mặc dịu dàng cam đoan.Hassan hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, nắm đuôi đột ngột giật ra.

Theo tiếng rống thất thanh, thân thể Hassan giật nảy lên, lại bị Tô Mặc cưỡng chế giẫm xuống đất.“A a a! A a a a!!!”.Hassan run rẩy dữ dội bắn ra những dòng dịch nóng, làm lòng bàn chân Tô Mặc ướt đẫm tinh dịch trắng nhầy.

Tô Mặc dùng thứ đó làm dịch bôi trơn tự nhiên chậm rãi chà xát lên cây gậy thịt của Hassan, cho đến khi cơn run rẩy của Hassan dần dịu đi, mới nhắc nhở hắn, “Tiếp tục”.“Được… được”.Hassan run giọng nhận lệnh, nắm cái đuôi bị rút ra phân nửa đâm trở về.

Nhưng lúc này động sau của hắn không bị nắm tay nới lỏng như lúc sáng.


Dưới sự kích thích của lớp lông xù, động thịt theo bản năng co rút lại, siết chặt lấy cái đuôi khiến nó không thể nhúc nhích.

Hassan vẫn cố đâm vào trong, cho đến khi mình rên đau.“Đừng lộn xộn!”, Tô Mặc lập tức ngăn hắn lại, “Mở rộng chân ra! Để em nhìn được!”.Hassan thở gấp vâng theo.

Hắn vốn nằm ngang trước mặt Tô Mặc, cậu bé bị Tô Mặc đạp dưới chân; bây giờ lại giang chân ra, bàn tay nắm lấy đuôi và động thịt bị đuôi cắm vào tức thì lộ rõ không sót chút gì.

Rõ ràng từ trong ra ngoài đều đã bị Tô Mặc nhìn hết từ lâu.

Thế nhưng bộ dáng bản thân dâm đãng tự đâm mình lộ rõ mồn một trước mắt Tô Mặc vẫn khiến Hassan thấy xấu hổ vô cùng.“A……”.Động sau lại ngứa ngáy lần nữa, còn là sự ngứa ngáy muốn bị đâm mạnh vào, bị thô bạo chà đạp.

Vì để Tô Mặc nhìn rõ ràng hơn, Hassan vòng tay từ đùi qua sau mông, sau đó nắm lấy đuôi đâm rút vào động thịt thiếu kiên nhẫn đã bắt đầu co rút..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi