THỨ NỮ CÔNG LƯỢC

Thái phu nhân nhìn thấy trong lòng hơi thở dài, sau đó lạnh mặt đối Từ Lệnh Khoan nói:”Tứ tẩu ngươi vì chuyện này vất vả một ngày.”

Từ Lệnh Khoan nghe trên mặt hiện lên một tia quý ý, thì thào kêu một tiếng “Tứ tẩu”.

Thái phu nhân đã nói Thập Nhất Nương: “Ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ đi! Ngày mai chính là đêm ba mươi, ngươi cũng phải nghỉ ngơi một chút.”

Thập Nhất Nương cười đáp ”Vâng”, nhìn Từ Lệnh Nghi– xem hắn còn có cái gì an bài!

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ, nói:” Nương cũng sớm đi nghỉ ngơi đi! Ta cùng Tiểu Ngũ trò chuyện chút liền giản tán.”

Thái phu nhân biết hắn muốn gõ đầu Từ Lệnh Khoan. Nếu bình thường, bà liền đem huynh đệ hai người lưu lại, có việc gì mình cũng có thể góp lời. Nhưng lúc này, bà biết mình rốt cuộc không thể dùng cảm tình làm việc, nên nhanh chóng gật đầu thật mạnh: “Huynh đệ các ngươi bàn bạc cho tốt.”

Để Truân ca ở cùng thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan cùng Thập Nhất Nương ôm Từ Tự Giới cùng nhau ra cửa.

Hổ Phách đang ở ngoài cửa đợi, thấy mọi người đi ra, lập tức nghênh đón:” Hầu Gia, Ngũ gia, phu nhân, Phượng Khanh thiếu gia!” Đáy mắt toát ra lo âu.

Vừa rồi Đỗ mama không thanh không âm mà đi Bán Nguyệt Phán mang Phượng Khanh đi, các nàng không biết là ý tứ gì, Đông Thanh vì phải kiêng kỵ Ngũ phu nhân lại không thể xuất hiện, Hổ Phách liền mang theo Tân Cúc chạy lại đây.

Thập Nhất Nương liếc mắt xem Hổ Phách Tân Cúc, Lục Vân đi theo phía sau một cái, cười nói: “Hiện tại không thể kêu Phượng Khanh thiếu gia. Hầu Gia lấy tên ‘Từ Tự Giới’, các ngươi hiện tại phải gọi một tiếng Ngũ thiếu gia.”

Nói như vậy, là thừa nhận……

Nhóm Hổ Phách thở ra nhẹ nhàng.

Cứ cất dấu như vậy, ai biết xảy ra chuyện gì? Hiện giờ cuối cùng cũng được quang minh chính đại.

Mấy người khom đầu gối đáp vâng, từ nay về sau sửa miệng kêu Ngũ thiếu gia.

Từ Lệnh Nghi mang theo Từ Lệnh Khoan trở về chỗ của mình, Thập Nhất Nương cảm thấy Bán Nguyệt Phán tuy an toàn, nhưng vị trí hẻo lánh, thập phần quạnh quẽ. Nàng một mặt phân phó người đi chỗ Tần di nương bên kia, xem chỗ Từ Tự Dụ trụ trước kia có giường sưởi hay không, một mặt cho Tân Cúc đem đứa nhỏ ôm đến phòng Đông Thanh. Đuổi hầu hạ trong thư phòng Từ Lệnh Nhi, chính mình bưng trà nóng đi vào.

Nàng tiến môn chợt nghe thấy Từ Lệnh Nghi không chút khách khí chất vấn: “…… Ngươi gánh vác? Ngươi nói cho ta nghe, ngươi làm thế nào gánh vác?”

“Dù sao chuyện cũng là do ta gây ra, ta sẽ nghĩ biện pháp nói rõ ràng cùng mọi người……” Từ Lệnh Khoan mặt đỏ bừng, Từ Lệnh Nghi gân cổ trừng mắt.

” Ngươi có phải ngại chuyện còn không đủ loạn không!” Từ Lệnh Nghi thấy Từ Lệnh Khoan không chịu nhận sai, gân xanh trên trán đều nổi lên, “Ngươi nói rõ ràng cùng mọi người? Nói cái gì? Nói như thế nào? Nói đứa nhỏ này là của ngươi? Để cho người khác nghĩ ngươi xuất đầu cho ta? Hay vẫn là nói đứa nhỏ này căn bản không phải của Từ gia? Trốn tránh trách nhiệm mình……”

Thập Nhất Nương liền nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Hai huynh đệ theo tiếng nhìn đi qua.

Từ Lệnh Khoan vẻ mặt xấu hổ, thì thào kêu một tiếng:” Tứ tẩu”.

Từ Lệnh Nghi sắc mặt bớt giận: “Đứa nhỏ an bài tốt rồi!”

“Nghĩ tạm thời đặt ở chỗ Dụ ca ở lúc trước……” Thập Nhất Nương phụng trà, đem chuyện an bài Từ Tự Giới nói ngắn gọn, sau đó hướng Từ Lệnh Nghi đưa ánh mắt,” Chính là chỗ mấy di nương bên kia nói như thế nào, còn muốn thương lượng với Hầu Gia!”

Từ Lệnh Nghi liền xoay người cùng Thập Nhất Nương tiến noãn các thư phòng. “Chuyện gì?”

Hắn đương nhiên không tin Thập Nhất Nương là vì cùng chuyện nói như thế nào di nương mà thương lượng chính mình.

Thập Nhất Nương cười nói:” Ta thấy Hầu Gia đem Ngũ gia giáo huấn đến ngẩn ra. Hay là Hầu Gia bình thường cũng như vậy nói chuyện cùng đồng nghiệp?”

Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.

” Đương nhiên không phải……” Do dự một lát, lại nói:” Hắn là đệ đệ ta!”

Mọi người thường phạm một sai lầm chính là càng nghiêm khắc càng hà khắc, yêu cầu rất cao đối với người thân cận với mình so với người xa lạ.

Thấy Từ Lệnh Nghi ngộ ra được, Thập Nhất Nương cười cười. Nói: “Muốn thiếp thân mang một bình rượu đến hay không? Đang mùa đông, ấm áp thân mình cũng tốt.”

” Được rồi……” Từ Lệnh Nghi trả lời có chút chần chờ.

Thói quen con người không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, nguyện ý thử chính là chuyện tốt!

Thập Nhất Nương cười đi ra ngoài phân phó nha hoàn truyền phòng bếp làm giúp mấy món ăn, hâm một hồ kim hoa tửu ấm đi vào, mình trở về ốc.

Hổ Phách chờ nàng trở về bẩm báo.

“Chỗ Tần di nương bên kia không có giường sưởi, nghe nói Ngũ thiếu gia phải trụ vào, dẫn nha hoàn thu thập phòng ở.”

” Nga!” Thập Nhất Nương đối với việc Tần di nương thuận theo hơi có chút ngoài ý muốn,” Nàng nghe nói Hầu Gia thu dưỡng tử, chẳng lẽ cái gì cũng không có nói sao?”

Nghe nàng nói như vậy, Hổ Phách cũng thấy có chút kỳ quái.

Mình mới vừa nhìn thấy đứa nhỏ kia, cả người đều ngây người; lúc Đỗ mama đem đứa nhỏ ôm đi chỗ thái phu nhân, nàng càng lo lắng hãi hùng, sợ thái phu nhân trách cứ Thập Nhất Nương giúp Hầu Gia gạt lão nhân gia nàng; sau lại nghe nói Hầu Gia cuối cùng vẫn đem đứa nhỏ thu làm dưỡng tử, dưỡng ở trong nhà, lại vì Thập Nhất Nương kêu oan, cảm thấy trách nhiệm trọng đại, dạy tốt là đương nhiên, ngộ nhỡ có sơ xuất gì liền toàn bộ trở thành sai lầm của Thập Nhất Nương…… Đến mình tâm tình còn phức tạp như vậy, huống chi là động chạm đến ích lợi bản thân như Tần di nương.

“Lúc ấy giống như giật mình……” Hổ Phách nhớ lại,” Sau đó liền cười kêu nha hoàn đi thu thập…… Còn hỏi ta có muốn xiêm y cũ Nhị thiếu gia mặc qua trước đây không……”

” Còn hỏi muốn xiêm y cũ Nhị thiếu gia trước đây mặc qua hay không?” Thập Nhất Nương trầm ngâm,” Xem ra, nàng biết rõ chân tướng của Ngũ thiếu gia.”

Những lời này đề cập đến một diện rộng, Hổ Phách không tốt trả lời, cười chuyển đề tài:” Phu nhân, hiện tại Ngũ thiếu gia có sân của mình, ngài xem, muốn thêm mấy hầu hạ trong phòng hay không? Đông Thanh tỷ tuổi không nhỏ, tùy tình hình sẽ gả ra. Sớm tính toán mới được!”

Nếu không xảy ra chuyện Từ Tự Giới, hôn sự của nàng đã sớm định xuống.

“Mau qua năm, nhất thời cũng không có người tuyển chọn thích hợp.” Thập Nhất Nương gật đầu cười,” Đợi qua tết nguyên tiêu liền chọn người. Trước lúc nàng gả ra định xuống.”

Hổ Phách đồng ý, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Ba vị di nương lại đây vấn an phu nhân.”

Thập Nhất Nương mỉm cười, phân phó Hổ Phách: “Đem Ngũ thiếu gia ôm lại đây, cho vài vị di nương nhận thức.”

Hổ Phách trả lời mà đi, Thập Nhất Nương lúc này mới phân phó tiểu nha hoàn:” Mời ba vị di nương tiến vào đi!” Sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bành giữa phòng.

Đi tuốt đàng trước chính là Văn di nương, nàng cười khanh khách, vẻ mặt vui sướng. Tần di nương đi theo sau nàng, thấp mi thuận mắt, rón ra rón rén, có vẻ thành thật, đôn hậu. Kiều Liên Phòng giống như bình thường, lưng thẳng tắp, đầu hơi ngẩng lên, căng cứng có chút kiêu ngạo.

Ba người hành lễ, Thập Nhất Nương cho các nàng ngồi xuống một bên ghế bành.

Đãi tiểu nha hoàn dâng trà, Văn di nương lập tức cười nói:” Tỷ tỷ, ta nghe nói Hầu Gia ôm vị thiếu gia dưỡng ở danh nghĩa Đông di nương, là thật sự?”

Nàng cũng thật thẳng thắn.

Thập Nhất Nương cười nói: “Đông di nương báo mộng cho Hầu Gia, Hầu Gia liền ôm đứa nhỏ dưỡng ở danh nghĩa của nàng. Lấy tên gọi Tự Giới, xếp hành thứ năm. Ngày mai lúc tế tổ sẽ viết lên tộc phổ.”

Nàng một mặt nói, một mặt nhìn thần sắc Tần di nương cùng Kiều Liên Phòng.

Tần di nương nghe mặt mang tươi cười, ngón tay lại đan vào nhau, có vẻ có chút bất an; Kiều Liên Phòng đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó lổ tai nghe, thập phần chú ý.

” Ai nha!” Văn di nương vô cùng vui vẻ, giốnng như con trai dưỡng ở danh nghĩa chính mình, “Đông di nương thật đúng là may mắn. Đã đi mười mấy năm, Hầu Gia còn nhớ rõ. Bất quá, chuyện này vẫn là tỷ tỷ khoan dung đối với mọi người, nàng mới có may mắn này……”

Thập Nhất Nương cười nghe Văn di nương thao thao bất tuyệt tán dương mình, nhưng khóe mắt không có rời hai người khác ở trong phòng.

Tần di nương tươi cười bắt đầu có chút miễn cưỡng, mà Kiều Liên Phòng sắc mặt lại khẽ biến, cúi đầu trầm tư.

Có chút ý tứ!

Thập Nhất Nương khóe miệng mỉm cười.

Văn di nương tin tức luôn luôn linh thông, nàng biết không kỳ quái. Kiều Liên Phòng hiển nhiên là mới vừa nghe nói. Tin tức của Tần di nương kia là từ chỗ nào đến đâu? Nàng có gì mà cảm thấy bất an? Lại nói tiếp, Đông di nương chính là một tỷ muội trong phòng nàng……

Nàng một mặt suy nghĩ, một mặt không chút để ý ứng phó Văn di nương:”……hầu hạ từ nhỏ. Tình phân ở vẫn nơi đó. Lúc tuổi trẻ vội này vội kia còn không cảm thấy. Thời gian này yên tĩnh xuống, đã lại thương nhớ đến lúc xưa. Lại đúng là tuổi như hoa như ngọc, sao không khiến cho Hầu Gia nhớ thương……

Tần di nương tươi cười cứng nhắc, Kiều Liên Phòng tay nắm thành quyền.

Trong phòng không khí dần dần có chút trầm thấp, ép tới lòng người bực bội.

Hoàn hảo Hổ Phách đến đánh vỡ sự ngưng trọng này.

“Phu nhân, Ngũ thiếu gia đến đây!” Nàng cười mỉm ôm Từ Tự Giới đi đến.

Ánh mắt người trong phòng dừng hoàn toàn ở trên người hắn.

Hắn lại mở to một đôi mắt phượng thật to nhìn bốn hướng xung quanh, giống như đang tìm cái gì.

“Ai nha! Bộ dạng thật đúng là xinh đẹp.” Văn di nương nghênh đón, sờ sờ tay nhỏ bé của hắn, từ trong ống tay lấy ra một đôi vòng tay vàng nho nhỏ,” Đến, Ngũ thiếu gia, cái này cho ngươi đeo chơi.”

Từ Tự Giới nhìn Văn di nương, trong mắt tràn ngập đề phòng.

Hổ Phách vội nói:” Ngũ thiếu gia, đây là Văn di nương. Nàng cho ngài đồ, ngài mau nói “Đa tạ” nàng

Từ Tự Giới không nói, trừng mắt to nhìn Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương liền cười phân phó hắn:” Phải cùng Văn di nương nói ‘đa tạ’.”

“Đa tạ!” Hắn nhỏ giọng hướng Văn di nương nói cám ơn, thanh âm thanh thúy uyển chuyển, dễ nghe động lòng người.

Văn di nương hơi thất thần, một lát sau mới thấp giọng nói: “Thật sự là giọng rất hay.”

Khi đó Hổ Phách đã ôm Từ Tự Giới gặp qua Tần di nương cùng Kiều Liên Phòng.

Tần di nương cho một vòng đeo cổ như ý bằng bạc làm lễ gặp mặt, Kiều Liên Phòng không hề chuẩn bị, nhìn mắt phượng của đứa nhỏ kia có chút thất hồn lạc phách nói:”…… Đợi lát nữa cho Tú Duyên đưa tới.”

Gặp mặt, lời nên nói cũng đã nói rõ ràng. Thập Nhất Nương cho Hổ Phách đem Từ Tự Giới ôm đi xuống, sau đó cùng vài vị di nương thần sắc khác nhau nói mấy câu, liền bưng trà, sau đó đi thư phòng.

Vì huynh đệ hai người đàm luận chuyện trong lòng, nên đuổi hầu hạ trong phòng, chỉ chừa một cái gã sai vặt ở dưới mái hiên chờ.

Thời tiết lãnh, hắn co hai tay trong tay áo ở nơi đó dậm chân, thấy Thập Nhất Nương đến, vội đứng thẳng thân mình, đang muốn thông báo, Thập Nhất Nương đã hướng hắn làm dấu chớ có lên tiếng, sau đó cho Lục Vân thưởng mấy văn tiền cho hắn, vén bức rèm, rón ra rón rén đi vào.

Gần cửa sổ trên giường có đốt ngọn đèn cung đình liễu trản dương giác, che tầm nhìn qua, thấy không thập phần rõ ràng, chỉ nghe thấy thanh âm Từ Lệnh Nghi: “…… Nếu không phải Tứ tẩu ngươi tính tình đôn hậu, sự tình sao có thể giải quyết thuận lợi như vậy!”

Từ Lệnh Nghi đây là đang nói nàng sao?

Thập Nhất Nương sửng sốt.

Nàng không có nghĩ đến trước mặt đệ đệ đánh giá mình như vậy……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi