Edit: Aquarius87_06
Beta: Tiểu Tuyền
Thập Nhất Nương nghe xong thì ngẩn ra.
Nàng không nghĩ tới Thái phu nhân lại trêu chọc nàng như vậy.
Sau đó trong lòng liền ấm áp.
Thập Nhất Nương liền xô nhẹ Thái phu nhân: “Nương, người ta đang nói chính sự cùng người nha.”
Thái phu nhân ha ha cười lên, lôi kéo tay nàng để nàng ngồi vào bên cạnh mình: “Ngươi nói, ngươi nói, ta đều nghe nha.”
Thập Nhất Nương cười đem những lời mình nói cùng Chu phu nhân nói cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân nghe cười nói: “Chỉ là của cải quá đơn bạc chút ít.”
Thập Nhất Nương trả lời được hàm súc: “Của nhiều cũng không chắc hạnh phúc. Ta coi thập lục công tử của nhà họ Vương người cũng không tệ.”
“Cũng đúng” Thái phu nhân nghĩ tới tình huống La gia hiện tại cười nói: “Có bản lĩnh thì còn sợ không qua được ngày sao.”
Thập Nhất Nương thương lượng cùng Thái phu nhân: “Ngày mai ta sẽ trở về ngõ Cung Huyền.”
“Ừ!” Thái phu nhân híp mắt cười lên.
Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Đỗ ma ma mỉm cười đứng ở một bên thật
giống như đang đợi cái gì đó, biết bà chắc có lời gì muốn nói một mình
với Thái phu nhân, nên theo Thái phu nhân nói hai câu nhàn thoại, liền
cáo lui.
Trở lại trong nhà, Tân Cúc đã đi trở về, Trinh tỷ nhi nghiêng người
nằm trên giường lớn gần cửa sổ đọc sách, Văn di nương cùng Hổ Phách, Tú
Lan thì đang ở Đông phòng tính toán sổ sách.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương trở lại, Trinh tỷ nhi lập tức tiến lên đón, Văn di nương đứng lên liền ngồi xuống.
Có mấy lời, tự nhiên không thể nói ở trước mặt Trinh tỷ nhi.
Nàng hướng Văn di nương gật đầu, cùng Trinh tỷ nhi vào phòng trong.
Trinh tỷ nhi múc nước giúp Thập Nhất Nương: “Mẫu thân sao đột nhiên nghĩ đến muốn đi Từ Nguyên Tự?”
May mắn là có chuyện của Thập Nhị Nương.
Thập Nhất Nương cười nói: “Hiện tại không nói cho ngươi biết. Chờ
thêm mấy ngày có tin chính xác, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Sau đó hỏi
nàng chuyện thêu hoa: “Còn có chỗ nào không hiểu không?”
“Tân Cúc tỷ tỷ thêu thùa rất tốt.” Trinh tỷ nhi cười nói: “Ta có chỗ
không đúng, Tân Cúc tỷ tỷ đều cần thận chỉ dạy cho ta biết.”
Có thể được đến Trinh tỷ nhi thừa nhận là tốt rồi.
Thập Nhất Nương đi đổi quần áo thì có gã sai vặt ngoại viện đi vào bẩm: “Phu nhân, Bạch tổng quản cầu kiến.”
Bạch tổng quản phụng mệnh đi hỏi thăm chuyện của nhị công tử Lý gia.
Nàng để cho Trinh tỷ nhi ở trong phòng đọc sách, tự mình đi đến Thủy Tạ.
“...... Vị nhị công tử Lý gia kia, vóc người anh tuấn không nói, tuổi còn nhỏ, lại hết sức có thủ đoạn. Trong thành Yên kinh, thiếu niên công tử hơi có của cải đều có quan hệ tốt với hắn. Có chuyện gì bất
bình cũng thích tìm hắn làm người trung gian.” Trong giọng nói hết sức
sùng bái.”Lý phu nhân hết sức thích đứa con thứ này. Mặc dù nếu là con
trai lớn và con thứ đều đưa đến viện ở ngõ Cây Quế giống nhau, nhưng
phòng của Nhị công tử bố trí tinh sảo hoa lệ hơn rất nhiều so với đại
công tử. Vì chuyện này, trưởng công tử Lý gia rất có phê bình kín đáo.
Lý phu nhân sau khi biết, còn đem con trai lớn giáo huấn một trận. Nói, ‘ nếu là ngươi cũng giống như đệ đệ ngươi, muốn cùng những thứ kia nhà
giàu có công tử xã giao, ta cũng vậy sẽ chiếu vào sân của đệ đệ ngươi
giúp ngươi bố trí một phen ’. Đem trưởng công tử nói á khẩu im lặng.”
Lại nói, “Lý phu nhân mặc dù sủng ái đứa con trai này, nhưng quản giáo
lại hết sức nghiêm nghị. Bên cạnh hầu hạ đều là bà tử, gã sai vặt, không có nha hoàn. Nhị công tử còn không có vì những chuyện này làm trái với
mẫu thân dạy bảo.”
Lại là một tình huống hơi khiến người ngoài ý.
Chỉ có những người trong cuộc sống kia đã sớm xác định mục tiêu, mới có thể chống đỡ được hấp dẫn.
Lý công tử này, chỉ sợ không phải là một người đơn giản.
Đứng ở lập trường người bên ngoài, nàng rất thưởng thức người như
vậy. Nhưng nếu như đứng ở lập trường người làm mẫu thân, nàng cảm thấy
gả cho người như vậy chưa chắc là hạnh phúc —— bọn họ bình thường sẽ vì
theo đuổi mục tiêu của mình mà không rảnh bận tâm người bên cạnh.
Buổi tối lúc hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi, Thập Nhất Nương đem lời
của Bạch tổng quản nói với Thái phu nhân. Thái phu nhân nghe cảm thấy
rất hứng thú nói: ” Nhị công tử của Lý gia, năm nay cũng chỉ có mười
lăm, mười sáu tuổi sao?”
“Mới mười lăm tuổi.”
Thái phu nhân cười nói: “Lúc lão Tứ mười lăm tuổi, cũng biết có việc
nên làm có cái không nên làm rồi.” Trong giọng nói lộ ra mấy phân tán
thưởng.
Thập Nhất Nương không tiện nói gì.
Nhiều năm sau này, mọi người bình luận một người tốt xấu, cũng sẽ
lấy địa vị của hắn ở trong xã hội làm tiêu chuẩn. Huống chi là hiện tại.
Sau đó nàng nói với Văn di nương, Văn di nương nói: “Thê bằng phu
quý. Nếu như Nhị công tử Lý gia này thật có khí độ như vậy, những thứ
khác cũng có thể qua loa một chút.”
Thành hay không được, thì Từ Lệnh Nghi là người cực kỳ có quyền lên tiếng nhất.
Thập Nhất Nương cười cười, hỏi Văn di nương chuyện sổ sách.
“Sổ sách hai năm Vĩnh Cùng đã làm được hơn phân nửa, ngày mai có thể
kết thúc.” Nàng vừa nói, thì do dự chốc lát lại nói: “Nếu như phu nhân
không phản đối, ta muốn để cho Tú Lan mỗi ngày buổi tối đi tới chỗ của
ta luyện bàn tính một canh giờ......”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, rồi bưng trà.
Văn di nương khom gối hành lễ lui xuống.
Thập Nhất Nương nằm ở trên giường nghĩ đến hôn sự của Trinh tỷ nhi.
Cảm thấy cái này cũng không mãn ý, cái kia cũng không được. Lại sợ
chọn tới chọn lui danh tiếng bên ngoài làm cho người ta nhượng bộ lui
binh, lại sợ nhìn người không khách quan để lúc đó mất đi dưa hấu chỉ
đành phải nhặt lấy hạt mè...... Một hồi lâu mới ngủ. Vừa rạng sáng
ngày thứ hai thỉnh an với Thái phu nhân xong, sau khi an bài tốt chuyện
quản gia, nàng đem chút ít quà tặng trở về ngõ Cung Huyền.
La Đại phu nhân nhìn nàng thất kinh, vội vàng lôi tay nàng đi vào
trong nhà: “Sao ngươi đột nhiên lại trở lại rồi? Có phải đã xảy ra
chuyện gì không?” Thần sắc hết sức lo âu.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương vội nói:
“Ta không phải là thật lâu cũng chưa trở về sao? Thừa dịp trước tiết
Đoan Ngọ có rảnh rỗi, đến thăm Tứ tẩu một chút, xem di nương một chút.
Còn có sự kiện muốn thương lượng cùng đại tẩu.”
La Đại thiếu phu nhân liền cho lui người hầu hạ trong nhà, thấp giọng nói: “Chuyện gì?”
Thập Nhất Nương lại đem chuyện Vương Trạch nói cho La Đại thiếu phu nhân.
La Đại thiếu phu nhân nghe mặt lộ vẻ vui mừng: “Xuất thân nhà cao cửa rộng, lại có công danh trong người, nếu như có thể thành, đây là một
cọc chuyện tốt.” Sau đó đứng dậy, “Ta đây phải đi nói một tiếng với
nương.”
Thập Nhất Nương cười cùng La Đại thiếu phu nhân đi đến chỗ của đại thái thái.
Lục di nương đang hầu hạ đại thái thái uống nước, nhìn thấy Thập Nhất Nương, cũng rất kinh ngạc.
Đợi Thập Nhất Nương hành lễ với đại thái thái, La Đại thiếu phu nhân liền cười đem ý đồ tới đây của Thập Nhất Nương nói ra.
Lục di nương lúc ấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng đại thái thái nhắm mắt lại một hồi lâu cũng không có mở miệng.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lục di nương lo lắng nháy mắt với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương thấy như vậy hai mặt nhìn nhau cũng không phải là
biện pháp, cười đứng lên: “Tứ tẩu mang thai, ta còn không có đi chúc
mừng nàng đâu.”
La Đại phu nhân thấy thế cũng cười đứng lên theo, rồi nói: “Mấy ngày
qua Tứ đệ muội không thoải mái, ta theo cô Thập Nhất đi xem một chút.”
“Đây là vật chuyện tốt.” La Đại phu nhân dẫn Thập Nhất Nương tới chỗ
của tứ thiếu phu nhân, thấp giọng nói, “Ta tới khuyên nhủ nương. Vương
gia bên kia, ngươi cũng đi dò khẩu khí xem.”
Thập Nhất Nương thấp giọng trả lời “Dạ”, cùng La Đại phu nhân đi đến chỗ của tứ phu nhân.
Tứ phu nhân thấy các nàng đi vào, vội vàng ngồi dậy.
“Tứ tẩu đừng động kệ chúng ta.” Thập Nhất Nương thấy nàng muốn xuống
giường, tiến lên cầm tay của nàng nói: “Vốn là đến đây thăm Tứ tẩu một
chút, nếu như vì vậy để cho Tứ tẩu không thể nghỉ ngơi cho tốt, thì
ngược lại người không đúng là ta.” Một mặt nói, một mặt đánh giá nàng.
Thấy nàng khí sắc rất tốt, không có một chút mang thai không khỏe, lại
là tò mò, lại cảm thấy yên tâm.
Tứ thiếu phu nhân nghe có chút ý không tốt, nói: “Nhờ có cô Thập Nhất giới thiệu vị Lỗ thái y kia...... Vốn là muốn đi tạ ơn một tiếng,
nhưng Tứ ca ngươi lại nói ta như vậy tới cửa không tốt. Liền nhờ đại tẩu đi nói một tiếng.” Lại nói: “Ta rất tốt, nhưng Tứ ca ngươi lại chỉ cho
ta nằm. Ta cũng sợ có cái vạn nhất. Cũng làm cho cô Thập Nhất chê cười.” Đang nói, thì có tiểu nha hoàn bưng một chậu sứ thanh hoa chạy đi vào. Thấy La Đại phu nhân cùng Thập Nhất Nương ngồi ở một bên, sợ hãi rụt rè lại muốn lui xuống đi.
La Đại phu nhân thấy này tiểu nha hoàn lên không được mặt bàn, không thích, nói: “Chuyện gì? Lóng ngóng tay chân.”
Tiểu nha hoàn kia không dám lui nữa, đang nhút nhát cầm cái mâm: “Tứ gia đưa cây mận chua cho tứ phu nhân.”
Mọi người nghe đều là sửng sốt, sau đó đều lộ ra mỉm cười.
Tứ phu nhân khuôn mặt hồng lên: “Để xuống là được, sao lắm mồm như vậy.”
Chọc cho La Đại phu nhân cười một trận.
Tiểu nha hoàn vội vàng hấp tấp để cái mâm lui xuống.
Nha hoàn Ỷ Liễu của La Chấn Thanh liền cười cầm cái mâm mời La Đại phu nhân cùng Thập Nhất Nương ăn mận.
Thập Nhất Nương nhìn thấy Ỷ Liễu sơ búi tóc tròn, đeo cây tram vàng như ý nho nhỏ.
“Tứ đệ muội làm chủ, đem Ỷ Liễu thu phòng.” La Đại thiếu phu nhân thấy nàng đánh giá Ỷ Liễu, cười giải thích.
Thập Nhất Nương nghĩ tới Đích Cẩm. Nàng ở trong lòng thở dài, liền
rất nhanh thu liễm tâm tư, móc ra hà bao cầm bốn tám phần bạc ngân quả
thưởng cho Ỷ Liễu: “Lúc trước cũng không biết. Cái này thưởng cho ngươi
mang.”
Ỷ Liễu đỏ mặt thu, khom gối nói cám ơn với Thập Nhất Nương, ở một bên hầu hạ nước trà.
Thập Nhất Nương ở chỗ Tứ thiếu phu nhân ngồi một hồi, thì đi đến chỗ của Ngũ di nương.
Ngũ di nương đang ngồi ở trên lâm song đại kháng làm thiếp xiêm y.
Khóe mắt đuôi lông mày của nàng tất cả đều là nụ cười ôn nhu, yên tĩnh
như một bức họa.
Thập Nhất Nương dừng một chút mới mở miệng hô một tiếng “Di nương”.
“Cô Thập Nhất!” Trên mặt Ngũ di nương tràn ra một nụ cười chói lọi
như hoa mùa hè, vội vàng đứng dậy mang giày: “Nhanh đến trên giường gạch ngồi.” Liền xoay người đi thu thập kim chỉ. Lộ ra vẻ có chút bối rối,
lại có chút ít ngốc. Lại làm cho trong lòng Thập Nhất Nương mềm nhũn.
Nàng tiến lên cầm lấy tay của Ngũ di nương: “Ngài không cần vội, ta tới xem ngài một chút có khỏe hay không mà thôi.”
“Ta tốt.” Ngũ di nương cười đem nàng lui qua trên giường gạch ngồi,
liền chào hỏi La Đại thiếu phu nhân: “Ngài cũng ngồi a!” liền phân phó
tiểu nha hoàn đi châm trà cho hai người.
“Không cần!” La Đại phu nhân cười nói: “Ta còn có một số việc, ngài
cùng cô Thập Nhất ngồi một chút, ta không thể phụng bồi được.” rồi đứng
dậy cáo từ.
Ngũ di nương từ trên xuống dưới đánh giá Thập Nhất Nương: ” Thập nhất tiểu thư khỏe không?”
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Ta rất tốt.” Sau đó cùng Ngũ di nương nói nhàn thoại.
Lục di nương đột nhiên xông vào.
Sắc mặt nàng rất khó coi, cũng không trưng cầu ý kiến người nào, trực tiếp phân phó tiểu nha hoàn: “Ngươi trước lui ra.”
Tiểu nha hoàn kia nhìn Ngũ di nương một cái, thấy Ngũ di nương khẽ
vẫy tay đối với nàng, lúc này mới lui xuống, còn tỉ mỉ đóng cửa lại.
Thấy trong nhà không có người bên cạnh, Lục di nương lập tức nghiến
răng nghiến lợi nói: “Sao bà ta lại không sợ mình sau khi chết hạ xuống
mười tám tầng địa ngục.”
Thập Nhất Nương lòng dạ biết rõ, không có lên tiếng.
Ngũ di nương nghe vội vàng niệm một tiếng “A di đà Phật” nói: “Lục
muội muội cũng không nên nói như vậy. Có chuyện gì không thể hảo hảo
thương lượng sao.”
Lục di nương nhìn thoáng qua Ngũ di nương, lại nhìn thoáng qua Thập Nhất Nương không lên tiếng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Ai nha!” Ngũ di nương vội vàng móc ra khăn đưa cho Lục di nương: “Ngươi làm sao?”
“Cô Thập Nhất, ngươi cần phải cứu thập nhị nương của nhà chúng ta
nha.” Lục di nương nhận lấy khăn nhưng nhìn Thập Nhất Nương khóc ròng
nói: “Một mối hôn sự tốt như vậy, là đốt đèn lồng cũng khó tìm. Đại phu
nhân lại nói...... Thập nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa nghị hôn cũng không muộn.”