THỨ NỮ CÔNG LƯỢC

Mùa xuân năm Hi Trữ thứ hai, Từ Lệnh Nghi so với những năm qua đều sôi nổi hơn vài phần.

Đầu tiên là Từ Lệnh Nghi được phong làm Thái tử thái bảo, trở thành người đầu tiên của vương triều Đại Chu ba cô ba công, sau đó Từ Lệnh Khoan lăn lộn ở Cấm vệ quân hai mươi mấy năm lên chức đảm nhiệm đô chỉ huy sứ binh mã ty của năm thành, mặc dù nói quản lý cũng là chút chuyện vặt, nhưng lại là quan lớn tam phẩm, đợi đến mười tám tết nguyên tiêu, đèn hoa đăng tháo xuống, Từ Tự Sân lại được phong thành thiêm sự quan tứ phẩm thế tập.

*Tứ phẩm thế tập: chức quan tứ phẩm được cha truyền con nối.

Trước cửa Từ phủ, xe ngựa buông xuống cái rèm màu xanh phía trên thêu con rồng màu bạc, phía trên thêu cái đầu sư tử màu trắng, nối liền không ngừng.

Từ Tự Cẩn không khỏi sờ sờ đầu: “Bây giờ cũng là trung tuần tháng hai rồi, sao còn nhiều người như vậy a?”

Hắn mặc một cái áo choàng vải thô màu xanh đen, ngày đêm gấp rút đi đường, phong trần mệt mỏi, mặc dù lộ ra có chút bụi bặm, nhưng đôi mắt sáng ngời hữu thần, giữa đôi lông mày lại lộ ra mấy phần uy nghiêm, vừa nhìn đã biết cũng không phải là người bình thường. Cùng nhau đi tới, khiến cho người ta phải liếc mắt.

“Không phải nói Hầu gia và Ngũ Gia, Thất thiếu gia đều thăng chức sao?” Nhìn cái cổng chính đồng sơn màu đen quen thuộc của Từ phủ, Trường An không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, “Chắc là người tới đây chúc mừng!”

Hắn giúp Từ Tự Cẩn dắt ngựa, mặc dù mặc cùng một bộ trang phục giống Từ Tự Cẩn, sắc mặt Từ Tự Cẩn lại lộ ra thoải mái và tự tin, dáng vẻ của hắn lại lộ ra nhiều hơn mấy phần dè dặt và cẩn thận, hai người đều cao lớn và anh tuấn giống nhau, nhưng mà ánh mắt của mọi người vẫn sẽ rơi vào trên người Từ Tự Cẩn đầu tiên.

Lập tức đã có người nhận ra Từ Tự Cẩn.

“Lục thiếu gia, Lục thiếu…” Quản sự đang làm nhiệm vụ ở trước cửa mặc kệ những phụ tá đến đưa bái thiếp, cười lấy lòng tiến tới đây, đám quản sự chạy tới nhanh như chớp. “Ôi trời! Thật sự là Lục thiếu gia!” Quản sự kia vừa nói, vừa vội khom lưng hành lễ với Từ Tự Cẩn, “ Tiểu nhân cho Lục thiếu…” Một câu còn chưa nói hết, nhẹ nhàng mà ngậm miệng mình lại, “Xem cái miệng thúi của ta này, nhìn thấy Bá gia, cao hứng đến nỗi lời cũng không nói được, bây giờ cũng không thể lại gọi là ‘Lục thiếu gia’ nữa rồi, phải gọi, ‘Vũ Tiến Bá’ rồi.” Nói xong, lại khom người hành lễ với Từ Tự Cẩn, “Tiểu nhân xin chúc tết muộn! Chúc ngài mọi sự Cát Tường, từng bước lên cao…”

Hắn còn chưa nói xong, đám sai vặt bên kia nghe được động tĩnh đều chạy tới.

“Bá gia, tiểu nhân cầu phúc, chúc tết ngài!”

“Bá gia, tiểu nhân là Cát Tường a, ngài còn nhớ không, tỷ tỷ của tiểu nhân chính là người hầu bên người Tứ phu nhân, tiểu nhân chúc tết ngài!”

Ồn ồn ào ào, ồn giống như cái chợ.

Từ Tự Cẩn cười ha ha, phân phó Trường An: “Đều thưởng!”

Trường An cười, cầm hà bao chuyên dụng thêu hoa văn vạn sự như ý đã chuẩn bị từ sớm đưa cho mọi người, gặp người liền cho.

Lập tức có người nói: “Ai nha, đây không phải là Trường An ca của nhà Vạn quản sự sao? Qủa thật là người bên cạnh Bá gia, bây giờ nếu như là ở trên đường, cũng không nhận ra rồi!”

Trường An khẽ cười, cũng không nhiều lời.

Những phụ tá, quản sự tới đưa bái thiếp kia đều là người tinh khôn, cũng vây quanh tới đây, chờ những người hầu kia của Từ gia an tĩnh một chút, lúc này mới sửa sang lại vạt áo hành lễ với Từ Tự Cẩn.

Từ Tự Cẩn khách khách khí khí mà nói chuyện với những người này.

Có gã sai vặt nhạy bén chạy vội đi báo tin cho Thái phu nhân, Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi

Chỉ chốc lát, đám người Bạch tổng quản, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới ra đón.

“Lục đệ!” khuôn mặt Từ Tự Truân vui mừng, “Không phải đã nói phải hạ tuần tháng hai đệ mới có thể trở về sao? Sao mười ngày đầu đã về đến nhà rồi?”

“Gấp rút lên đường chứ sao!” Từ Tự Cẩn cười hì hì nói, hành lễ với Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, chỉ bảy, tám cỗ xe ngựa ở phía sau, “Trước mặt là đồ mang về cho mọi người, huynh gọi người thu dọn một chút, đệ đi gặp nương và tổ mẫu trước!”

“Các thiếu gia đi mau lên!” Bạch tổng quản quan tâm mà đứng lại, “Ở đây có ta và Trường An là được!”

Từ Tự Cẩn gật đầu, phân phó Trường An một câu “Đem đồ giao cho Bạch tổng quản, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi! Người trong nhà cũng đang nhớ ngươi đấy!” Sau đó cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới sóng vai đi về phía hậu viện.

“Sao nào? Đệ ở Quý Châu có tốt không?” Từ Tự Giới cười hỏi hắn, “Nhìn tinh thần của đệ, giống như không tệ!”

“Đó là đương nhiên.” Từ Tự Cẩn cười nói, “Huynh thấy ta là loại người chịu thua thiệt sao?”

Lời còn chưa dứt, trước mặt có hai người chạy tới: “Lục ca, Lục ca…”

Là Từ Tự Sân và Từ Tự Thành.

“Tiểu Thất, Tiểu Bát!” Từ Tự Cẩn nghênh đón, thân mật ôm vai của Từ Tự Sân, “Ta còn sợ đệ đã lên đường đi Hà Nam, không ngờ ngươi vẫn còn ở trong nhà! Nghe nói đệ được phong là Thiêm sự thế tập, chúc mừng đệ” Nói xong liền buông tay ra, từ trên xuống dưới mà đánh giá Từ Tự Sân, rồi trêu chọc hắn: “Được a, sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán(*) rồi.” Lại cười nói, “Chờ ta bày rượu chúc mừng đệ ở Xuân Hi Lâu.” Sau đó nhìn về phía Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, Từ Tự Thành đang đứng, rộng rãi nói, “Đến lúc đó mọi người đều đi  cùng, chúng ta không say không về.” Trong lúc lơ đãng lại lộ ra sự nghiêm túc của người bề trên.

* sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán 士 别三日,  要刮相看了: gốc là Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi 士 别三日,当刮目相 待,xuất xứ từ Tam Quốc Diễn Chí, ý nói “Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn.” Chỉ sự tiến bộ của một người sau một thời gian không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.

Giống như, đệ đệ ngày hôm qua hắn còn phải chiếu cố, bây giờ đột nhiên trở nên cao lớn, không chỉ khiến cánh chim hắn vươn ra che chở trở nên rất nhỏ, hơn nữa còn mơ hồ có mùi vị quay đầu lại chiếu cố hắn… Bỗng nhiên thay đổi khiến cho Từ Tự Truân có chút không quen, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn đệ đệ, nhất thời trầm mặc.

Ánh mắt của Từ Tự Thành nhìn Từ Tự Cẩn lại tràn đầy khâm phục.

Sau khi Lục ca vào kinh báo cáo, hắn sẽ đi theo Lục Ca tới Quý Châu rồi! Lục ca lỗi lạc thoải mái, là nam tử hán chân chính, hắn cũng muốn giống như Lục ca.

“Còn không say không về đấy!” Từ Tự Giới cười quát Từ Tự Cẩn, “Đệ cẩn thận nương biết được sẽ nổi giận!”

Từ Tự Cẩn cười ha ha.

Hai nam nhân mặc phục sức võ quan tứ phẩm khoảng bốn mươi tuổi đi tới, vây quanh bọn họ hành lễ: “Đây không phải là thế tử gia và Thất thiếu gia sao…” Ánh mắt rơi vào trên người Từ Tự Cẩn, thân thể không khỏi chấn động, vội nói: “Từ đại nhân, không ngờ lại gặp ngài ở đây? Ngài mới trở về từ Quý Châu sao?” Vội tự giới thiệu mình: “Ta là Đồng Tri Chu Cảnh của đại doanh Tây Sơn, là đồng liêu với Lâm đại nhân thuở trước, vị này là bạn tốt của ta, chỉ huy Tôn Minh của Ngũ thành binh mã ty.”

Từ Tự Cẩn cười gật đầu.

Chu Cảnh vội nhiệt tình mà mời hắn: “Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ(*),có thể thấy chúng ta và đại nhân có duyên. Nếu như ngài không chê, ngày nào đó ta với Tôn lão đệ ở Xuân Hi Lâu mời ngài. Thỉnh cầu ngài ắt phải cho chúng ta mặt mũi.” Lại nói, “Chúng ta đều là từ Cấm vệ quân đi ra, là bạn tốt với lệnh Ngũ thúc phụ, lần này cũng là tới chúc mừng Từ Chỉ Huy Sứ thăng chức!”

* Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ: chính thức đi mời không bằng vô tình gặp.

“Đến lúc đó rồi nói sau!” Từ Tự Cẩn uyển chuyển mà cười nói, “Báo cáo của ta vốn là vào trung tuần tháng ba, ta trở về trước thời hạn, chính là muốn tận sức hiếu đạo thêm mấy ngày ở dưới gối trưởng bối!” Cũng không mất nhiệt tình giữa đồng liêu, lại thêm sự cẩn trọng của người phía trên.

“Đó là dĩ nhiên, đó là dĩ nhiên!” Hai người vội cung kính nói, trong mắt lại khó nén vẻ thất vọng.

Lại có người từ từ đi về phía bên này. Hơn nữa còn mặt quan phục màu đỏ, người đi theo bên cạnh nhìn giống như là Từ Lệnh Khoan.

Từ Tự Cẩn giật mình một cái.

Quan phục màu đỏ, ít nhất là tam phẩm, Từ Lệnh Khoan đi theo, nhất định là nhân vật phái thực quyền. Bây giờ nếu như gặp phải, không thể thiếu lại phải hàn huyên cả buổi.

Hắn muốn gặp mặt mẫu thân sớm một chút!

Ý niệm trong đầu chợt lóe, Từ Tự Cẩn vừa hướng tới Từ Tự Truân dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn ra mặt giúp đỡ chiêu đãi Chu Cảnh và Tôn Minh này, vừa cười nói với hai vị: “Hai vị đại nhân, ta vừa mới vào cửa, còn chưa kịp vấn an gia phụ, gia mẫu, ta phải xin phép vắng mặt rồi!”

Hai người kia cũng là người khôn khéo, không đợi Từ Tự Truân mở miệng, đã nói: “Vũ Tiến Bá ngài có việc cứ đi trước một bước, chúng ta cũng đang muốn cáo từ đây!”

Mắt thấy quan phục màu hồng cách hắn càng ngày càng gần, Từ Tự Cẩn vội vã căn dặn hai câu, bỏ lại ca ca, đệ đệ, bước nhanh đi về phía chính viện.

Đám người Từ Tự Truân, bên tai đã vang lên giọng nói của Từ Lệnh Khoan: “Vừa rồi hình như là Cẩn ca nhi…”

Huynh đệ mấy người vội quay người trả lời “Vâng”, Từ Tự Cẩn đã vào cửa thùy hoa, thiếu chút nữa là đụng vào Tống mụ mụ đang muốn đi ra khỏi cửa để thăm dò tin tức của hắn.

“Ai da!” Tống mụ mụ kích động kéo Từ Tự Cẩn, “Phu nhân đang nhớ tới ngài đây…”

Tốt nhất là nhanh đến phòng của mẫu thân một chút, đỡ bị gọi lại!

“Ta biết rồi, ta biết rồi!” Từ Tự Cẩn không đợi nàng nói xong, đã bước nhanh về phía chính phòng.

Tống mụ mụ cười cười mà đi theo phía sau lưng hắn.

Mặc dù là đầu mùa xuân, thời tiết ở Yên Kinh còn rất lạnh, hải đường, cây nho trong viện ở tây phủ vẫn còn trơ trụi chưa lên mầm non, nhưng ở trong mắt Từ Tự Cẩn, lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tiểu nha hoàn hô lớn “Lục thiếu gia trở về rồi”, vén rèm giúp hắn.

Thập Nhất Nương lập tức đi ra ngoài.

“Cẩn ca nhi!” Trong hốc mắt nàng chứa nước mắt vui mừng.

“Nương!” Từ Tự Cẩn ôm lấy mẫu thân, “Ngài có khỏe không?”

“Ta rất khỏe! Ta rất khỏe!” Thập Nhất Nương cũng ôm nhi tử.

Phía sau truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng.

“Nếu đã trở về rồi, thì đi vào trong nhà ngồi đi!”

Từ Tự Cẩn theo tiếng nói mà nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt phụ thân có chút nghiêm túc nhưng lại hiện lên chút vui vẻ.

“Cha!” Hắn tiến lên hành lễ cho Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nhàn nhạt mà gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.

Phụ thân vẫn giống với trước kia.

Dù cao hứng như thế nào, cái bản mặt cũng phải cứng ngắc.

Từ Tự Cẩn hướng về phía mẫu thân làm cái mặt quỷ.

Thập Nhất Nương trừng hắn.

Hắn nhếch khóe miệng, đi theo phụ thân vào phòng.

Phụ tử hai người ngồi xuống ở trên giường lớn gần cửa sổ ở tây thứ gian, Thập Nhất Nương tự mình châm trà giúp hai người.

“Để con, để con!” Từ Tự Cẩn vội đứng dậy nhận trà của mẫu thân, ánh mắt rơi vào trên mặt mẫu thân, phát hiện so với lúc hắn đi thì mặt của mẫu thân mượt mà thêm chút ít, sắc mặt có vẻ tốt hơn.

Hắn đang muốn trêu chọc mẫu thân hai câu, thì phòng trong truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non giống như con mèo nhỏ.

Thập Nhất Nương vội cười cười xin lỗi hắn, thấp giọng nói: “Là muội muội của con!” Vội vã vào phòng trong.

Từ Tự Cẩn ngẩn ra trong chốc lát: “Muội muội!”

Sao không có ai nói cho hắn biết thế?

Từ Lệnh Nghi có chút không được tự nhiên “Ừ” một tiếng.

Từ Tự Cẩn nhảy dựng lên: “Cha, ngài lại nạp tiểu thiếp vào lúc nào?” Mắt phượng to tròn nhìn chằm chằm vào phụ thân.

Từ Lệnh Nghi cứng họng.

Từ Tự Cẩn lại nói: “Bằng không, muội muội của con ở đâu ra?”

“Nói bậy nói bạ cái gì đó?” Thập Nhất Nương ôm nữ nhi chỉ có sáu mươi hai ngày ra, khiển trách nói, “Là em gái ruột của con!”

Khuôn mặt Từ Tự Cẩn đầy khiếp sợ, chỉ vào Thập Nhất Nương: “Ngài, ngài sinh muội muội lúc nào? Con, con sao lại không biết?” Nói xong, lại không tự chủ được mà nhìn về phía cái tã lót bằng lụa màu đỏ thẫm thêu trăm đứa trẻ đang chơi đùa trong ngực Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương do dự một hồi: “Ngày đó không phải là con đang tập bắn bia sao?” Nàng ôm nữ nhi cho nhi tử nhìn, “Con về nhà nghỉ ngơi có hai ngày rồi đi, vẫn không có cơ hội nói với ccon…”

Từ Tự Cẩn bất mãn bĩu môi.

Cơ hội là người tìm, cũng không phải là trời cao cho… nhưng cùng với Thập Nhất Nương đến gần, tầm mắt của hắn không tự chủ mà rơi vào khuôn mặt bé gái trong tã lót đang giương đôi mắt to đen nhánh mà nhìn hắn.

Bé thật nhỏ.

Đoán chừng mặt bé còn không có to hơn bàn tay của hắn.

Mái tóc đen như trời đêm, môi đo đỏ giống như anh đào, da mềm mại trắng nõn giống như tuyết đầu mùa, đặc biệt là đôi mắt nhìn hắn, có thể là do vừa mới khóc, còn chứa một chút nước mắt, trong veo lóng lánh như nước ở khe núi, khiến cho lòng người lập tức lắng lại trong veo.

Từ Tự Cẩn không khỏi vươn đầu ngón tay ra muốn đụng vào hai má của bé.

Nhưng vết chai ở bụng ngón tay của hắn thô ráp giống như là muốn làm rách da rách thịt của bé vậy.

Tay của hắn không khỏi co rụt lại.

Lần đầu tiên sợ bé sẽ bị mình làm bị thương, sợ bởi vì mình, mà làm hỏng mất sự non mềm của bé, sinh ra vài phần kính sợ.

Thập Nhất Nương mỉm cười.

Phụ tử hai người đều giống nhau.

Cho tới bây giờ Từ Lệnh Nghi còn không dám ôm nữ nhi, giống như là sợ không cẩn thận sẽ làm rớt bể bé. Không giống như Cẩn ca nhi, xách lên rồi ném đến giữa không trung đi…

Nàng đưa nữ nhi đến trong tay nhi tử: “Con có muốn ôm một cái không?”

“Không muốn, không muốn!” Từ Tự Cẩn liên tiếp lui về phía sau hai bước, cảm giác như trán đã đổ mồ hôi.

Từ Lệnh Nghi cảm đồng thân thụ(*), vội vì nhi tử mà giải vây: “Được rồi, con vừa trở về, cả người là bụi, đi tắm rửa một chút trước, rồi chúng ta cùng đi gặp tổ mẫu ngươi.”

* Cảm đồng thân thụ 感同身受: là thành ngữ, hiện nay dùng để chỉ: mình chưa trải qua, nhưng cảm giác giống như là tự mình trải qua, trường hợp này là Từ Lệnh Nghi cảm thấy sợ hãi giống như Từ Tự Cẩn.

Từ Tự Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía muội muội hai cái, lúc này mới khom người đáp ứng.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng huyên náo.

Người trong nhà có chút ngoài ý muốn.

Giọng nói càng lúc càng lớn, cách chính phòng càng ngày càng gần, mơ hồ như có thể nghe thấy tiếng nói đại loại như “Ngươi không thể đi vào”

Thập Nhất Nương nhíu mày.

Có người vén rèm vào.

“Từ Tự Cẩn, ngươi hứa với ta nói muốn dẫn ta đến nhà của ngươi nhìn một chút, sao ngươi có thể ném ta cho những quản sự kia!”

Một tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi thanh tú động lòng người đang đứng ở trước mặt Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương.

Hai người không nói nên lời.

Cô nương kia tuy tuổi nhỏ, nhưng ngũ quan tinh sảo, ánh mắt linh động, chải búi tóc song nha, mặc hoa bối tử màu xanh ngọc thêu hoa đào,trên cổ lại đeo một đôi vòng sừng trâu dùng bạc chế tạo nên, mặc dù rất đẹp, nhưng lại có chút chẳng ra cái gì.

Nhưng hai người cũng không phải là người bình thường, lập tức nhận ra, vòng sừng trâu là trang sức của người miêu.

Tiểu cô nương này sợ cũng là người miêu.

Hai người không khỏi trao đổi một cái ánh mắt, sau đó nhìn về phía Từ Tự Cẩn.

Trên mặt Từ Tự Cẩn mang theo sự bất ngờ, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên: “A Mục, không phải ta đã nói cho ngươi biết, ngươi ở bên ngoài chờ, chờ ta bẩm phụ mẫu, tất nhiên sẽ giới thiệu ngươi gặp mặt. Đây là Yên Kinh, cũng không phải là Quý Châu. Ngươi cũng đã hứa với ta, phải nhập gia tùy tục.”

Cô nương bị Từ Tự Cẩn gọi là A Mục lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nàng thấp đầu, lẩm bẩm: “Là quản sự nhà các ngươi, nói ta không thể vào nhà các ngươi, đứng ở phòng bếp cũng không được, muốn an bài ta ở trong một phòng khác gọi là Kim Ngư Hạng…” Nàng nói xong, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Từ Tự Cẩn, “Ta, ta sợ!”

Từ Tự Cẩn có chút bất đắc dĩ mà trợn mắt nhìn nàng một cái, sau đó bộ dáng giống như sợ cha mẹ hiểu nhầm, vội giải thích với mẫu thân: “Mẫu thân, đây là A Mục cô nương, nữ nhi của Sa Bảo Tư Nam Thổ Tư, ta ở Quý Châu, được Sa Bảo chiếu cố rất nhiều, lần tiến kinh này, A Mục ầm ĩ đòi tới Yên Kinh thăm thú, ta liền dẫn nàng vào…”

Không đợi Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương nói gì, A Mục đã cơ trí tiến lên trên phía tước mà hành lễ không thạo,  nói: “A bá, tái mẫu”.

Sắc mặt Từ Lệnh Nghi có chút xanh đen, nhưng vẫn miễn cưỡng mà gật đầu với A Mục, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy chuyện này có chút không thỏa đáng, nghĩ tới một cô nương ngàn dặm xa xôi mà đi theo nhi tử của mình tới Yên Kinh, sắc mặc của Từ Lệnh Nghi đã không dễ nhìn, nếu thái độ của mình cũng lạnh nhạt cứng ngắc, không khỏi quá không hợp tình hợp lý rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng nhi tử nhà mình, không giống như có tình ý với tiểu cô nương này…

“Tới chính là khách!” Thập Nhất Nương cười phân phó Hổ Phách, “Ngươi đi thu dọn chỗ ở trước kia của Cẩn ca nhi để cho A Mục cô nương nghỉ ngơi.”

A Mục vừa nghe, lập tức cười cong mắt, nói thẳng với Thập Nhất Nương: “A mẫu ngài thật tốt!” Sau đó đánh bạo tiến lên phía trước đánh giá đứa nhỏ trong ngực nàng: “Đây là thân muội muội của Từ đại nhân sao? Lớn lên rất xinh đẹp? Nhưng mà, không quá giống với Từ đại nhân.” Nàng nói xong, tỉ mỉ nhìn Thập Nhất Nương một cái, “Giống như A mẫu. Lớn lên nhất định cũng là mỹ nhân!”

Thập Nhất Nương nghe thấy có người khen nữ nhi của mình, không khỏi khẽ cười, nói: “A Mục cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp.”

“Có thật không? “A Mục nghe vậy, cao hứng mà sờ mặt của mình, “A mẫu cũng cảm thấy ta xinh đẹp sao? A cha ta cũng nói như vậy. Nhưng Từ đại nhân nói giống như ta, ở nhà bọn họ có rất nhiều, vừa nắm được một bó to.” Trong giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi.

Thập Nhất Nương không nhịn được cười nhìn nhi tử.

Từ Tự Cẩn rất là lúng túng, hung hăng trừng mắt nhìn A Mục một cái: “Nương ta bảo ngươi đi xuống nghỉ ngơi, ngươi nghe không hiểu sao? Sao nhiều lời như vậy!”

A Mục cũng không sợ, hướng về phía Từ Tự Cẩn làm cái mặt quỷ, nói với Thập Nhất Nương: “A mẫu, ta giúp người mang muội muội đi tắm rửa. Ta có bảy cháu gái, ta biết giữ hài tử”. Lúc này mới đi theo Hổ Phách tràn đầy lo lắng trên mặt xuống.

Từ Tự Truân lập tức tiến lên: “Mẫu thân, Lộ thượng thư tới đây bái phỏng Ngũ thúc phụ, nghe nói Lục đệ trở lại, muốn tới gặp Lục đệ!”

“Vẫn bị hắn tóm được rồi!” Từ Tự Cẩn nhỏ giọng nói thầm, hành lễ với phụ thân và mẫu thân, “Phụ thân, nương, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Từ Lệnh Nghi đột nhiên bị sự xuất hiện của A Mục quấy nhiễn khiến tâm phiền ý loạn, mặt lạnh “ừ” một tiếng.

Từ Tự Truân vội kéo Từ Tự Cẩn ra cửa.

“Đệ làm sao vậy, lại dẫn một Miêu nữ trở về.” Hắn vừa cùng Từ Tự Truân đi ra ngoài, vừa cúi đầu nói, “Phụ thân tuyệt đối sẽ không cho phép đệ cưới Miêu nữ.”

“Ai nói đệ muốn cưới nàng!” Từ Tự Cẩn còn bụng đầy ủy khuất, “Lúc ta ra khỏi Quý Châu mới phát hiện A Mục trốn ở trong xe ngựa của ta, nàng bị người ta phát hiện đã năm ngày năm đêm không có ăn uống gì.Ta muốn phái người đưa nàng trở về, nàng liền tìm chết tìm sống với. Nàng ta lại cơ trí, người bình thường vốn không trông được nàng. Ta còn rất sợ nàng xảy ra chuyện gì… Nếu không, sao ta có thể ăn nói với phụ thân nàng.” Nói xong, giống như hắn nhớ tới cái gì, vội kéo ống tay áo của Từ Tự Truân, “Tứ ca, gia đình giàu có ở Yên Kinh có phải huynh rất quen thuộc không?”

“Quen bình thường!” Từ Tự Truân nhìn đệ đệ, ngạc nhiên nói, “Đệ muốn làm gì?”

“Không có, không có gì!” Từ Tự Cẩn có chút ấp a ấp úng nói: “Chỉ là … chỉ là lúc ta vào thành, nhìn thấy có người tiến vào… vào hương… cách xe ngựa, nghe thấy một tiếng sáo hay…” Trên mặt hiện lên rặng mây hồng khiến cho người ta khả nghi, “Liền xông vào xe ngựa của nàng…”

Từ Tự Truân  ngây người như phỗng: “Đệ, đệ không phải là?”

Nói ra khỏi miệng rồi, ngược lại Từ Tự Cẩn có loại thoải mái của “Việc đã đến nước này, không thể hỏng bét hơn so với bây giờ”, hắn cười hì hì vỗ bả vai của Từ Tự Truân, “Tứ ca, hiện tại ta ở Quý Châu là chỗ nông thôn, không giống như huynh người sanh ra ở Yên Kinh, người lớn lên ở Yên Kinh đều biết, huynh cứ giúp ta một chút đi! Đến lúc đó ta lấy mấy cái đèn lồng của người Miêu ở Quý Châu cho huynh, cam đoan so với của Yên Kinh khác nhau rất nhiều!”

Từ Tự Truân nghe thấy đèn lồng, trong lòng vừa động, nhưng rất nhanh liền lộ ra sắc mặt nghiêm nghị: “Không được. Lệnh của cha mẹ, lời của bà mai. Không thể làm ra cái loại chuyện lén lút ước hẹn này.”

“Ôi, ta đây không phải là không có biện pháp sao?” Từ Tự Cẩn khích tướng Từ Tự Truân, “Huynh là ca ca của ta, chút chuyện nhỏ này cũng không giúp ta, còn có ai giúp ta? Hơn nữa, ta cũng không phải là đang đính hôn lại thoái hôn, Vương tiểu thư cũng không phải là người đã có chồng…”

“Vương tiểu thư?” Từ Tự Truân bắt được chân ngựa của Từ Tự Truân, “Ai là Vương tiểu thư? Có phải đệ đã sớm tìm hiểu người ta rõ ràng rồi không?”

Từ Tự Cẩn cười ha ha: “Là muội muội của Vương Doãn, bạn tốt của huynh! Trưởng nữ của Vương đại nhân!”

“Không được!” Từ Tự Truân lắc đầu giống như trống bỏi, “Phụ thân đã nói, phải tìm nữ tử nhà Tướng cho đệ, nhà bọn họ là quan văn. Hơn nữa vì xuất thân của Vương đại nhân, dưới gối chỉ có một trai một gái, thân đơn thế bạc, đừng nói đến phụ thân, ngay cả ta, cũng sẽ không đồng ý!”

“Huynh không đồng ý a…” Hai tay Từ Tự Cẩn ôm ngực, chậm rãi nói, “Vậy, ta đây không thể làm gì khác hơn là tự mình tới cửa!”

“Đệ, đệ…” Từ Tự Truân quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói, “Đệ cũng đừng quên, bây giờ đệ là tổng binh Quý Châu, là quan lớn tam phẩm, không phải Sân ca nhi, Thành ca nhi, nếu xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ cảm thấy bọn chúng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu đệ gây ra cái chuyện cười gì, mặt mũi của phụ thân và mẫu thân có thể đặt ở đâu!”

“Vậy huynh hãy giúp ta một chút đi!” Từ Tự Cẩn không thèm quan tâm nói, “Bằng không, sao ta biết nên làm cái gì bây giờ?”

Đệ đệ này, từ nhỏ đã không chịu thua kém, sau khi lớn lên lại thuận buồm xuôi gió, nếu như hắn ngang tàng, nói không chừng thật sự chạy tới chỗ Vương gia tự đề cử mình… Từ Tự Truân nghĩ đến chuyện Từ Tự Cẩn khi còn bé, bị mẫu thân phạt ở bên ngoài trời mưa to gió lớn hai canh giờ không cầu xin, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra: “Đệ để cho ta suy nghĩ một chút, đệ để cho ta cẩn thận suy nghĩ một chút!” Giọng nói đã mềm ra.

Đáy mắt Từ Tự Cẩn hiện lên một tia giảo hoạt, cười ôm bả vai của Từ Tự Truân: “Ca ca tốt, ta có thể thành thân hay không, toàn bộ phải dựa vào huynhrồi!”

Trong đầu Từ Tự Truân đột nhiên hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân.

Hắn không khỏi rùng mình một cái.

Bên kia Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đang phát sầu vì A Mục.

“Chỉ cần nhi tử thích, ta cũng sẽ thích.” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng vỗ vỗ nữ nhi, “Nhưng A Mục có nguyện ý rời khỏi Quý Châu không? Cẩn ca nhi cũng không thể sống ở Quý Châu cả đời đi!”

Nữ nhi và nhi tử hoàn toàn là hai cái tính tình, một bướng bỉnh, một dịu ngoan.

Từ Lệnh Nghi thì chắp tay sau lưng, đi vòng vòng ở trong phòng, “Cái gì mà hắn thích là được? Hắn còn nhỏ tuổi, biết cái gì là thích, cái gì là không thích. Chuyện này, không thể chìu theo tính tình của hắn. Cưới nữ nhi người Miêu làm vợ, ta tuyệt đối không đồng ý đấy…”

“Nhân sinh trên đời, chẳng qua chỉ ngắn ngủn vài năm. Hiếm khi gặp được người tình đầu ý hợp. Nếu như Cẩn ca nhi thích, ta sẽ đồng ý.” Thập Nhất Nương không để ý tới cơn giận của hắn, chậm rãi ôm tiểu nữ nhi đã ngủ rồi đi vào phòng trong, “Chàng không phải đã nói, Cẩn ca nhi cưới vợ cái dạng gì, đều để cho ta chọn sao?”

Từ Lệnh Nghi nhìn theo bóng lưng của thê tử, im lặng một hồi, trong lòng suy nghĩ, phải nghĩ cái biện pháp gì để cho thê tử thay đổi chủ ý mới được, đối với cái phiền toái mà Từ Tự Truân gặp phải vẫn chưa hay biết gì…( Hoàn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi