THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Edit:..Lam Thiên..

Nắng sớm hòa hợp ấm áp, trên mặt đất, rất nhiều hoa cỏ đang đắm mình trong đó, thỉnh thoảng  còn nhẹ nhàng đung đưa thân thể dài nhỏ, có vẻ vô cùng thích ý.

Lúc này Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng tựa vào lòng Bách Lý Dung Cẩn ở sau lưng, hai người hưởng thụ một buổi sáng nhàn hạ.

Một lúc sau, Hạ Thính Ngưng mới nghiêng đầu quay lại hỏi Bách Lý Dung Cẩn "Dung cẩn, nghe nói hôm qua đại tiểu thư mốn tự vẫn?" Bất quá tại thời khắc mấu chốt được sư thái trong am ni cô kịp thời cứu giúp, rốt cuộc không mất mạng.

Bách Lý Dung Cẩn vẻ mặt lạnh nhạt nói "Bất quá chỉ là trầy da một chút mà thôi, ngay cả một chút máu cũng chưa kịp chảy." Thiết kế loại thủ đoạn này, bất quá là muốn mượn cơ kiếm cớ hồi phủ mà thôi.

Ngay cả máu cũng chưa kịp chảy? Hạ Thính Ngưng nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng nhíu mí, Bách Lý Lộ Dao này, diễn trò cũng không làm được thật thật một chút, tỳ nữ quay về báo tin kia thế nhưng lại đem sự tình nói đến kinh thiên động địa, giống như một giây kế tiếp Bách Lý Lộ Dao sẽ chết vậy, thì ra là sấm to mưa nhỏ a. Lúc này mới chỉ đưa qua một ngày đêm, liền đã không chịu được nghĩ biện pháp muốn trở về.

Bách Lý Dung Cẩn tiếp tục nói "Phụ vương nghe xong nguyên bản không đành lòng muốn đem người đón  về nhưng lại bị ta cấp cản lại, sau khi để Thanh Vũ đi qua điều tra liền phát hiện nàng bất quá đều là giả bộ mà thôi cuối cùng Phụ Vương nửa chữ cũng không nhắc lại chuyện muốn đón người trở về."

Bất quá cho dù phụ vương quá mềm lòng, hắn cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Hạ Thính Ngưng mím môi cười "Bày trận lớn như vậy, kết quả lại chỉ một lần nữa khiến phụ vương cảm thấy thất vọng, xem ra, lúc này phụ vương thật đúng là đã muốn cứng rắn hạ tâm địa."

Quả nhiên, thương yêu nhiều hơn nữa cũng không qua nổi  một...  rồi... lại lần nữa, lại lần nữa, bị đả kích và thất vọng.

Bách Lý Lộ Dao luyến tiếc hài tử nhưng lại muốn bắt được con sói lớn, trên đời này nào có chuyện  tốt nào dễ dàng như vậy.

Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu nói " Ở bên kia nàng thật sự sống rất không tốt sao?" Nếu không cũng sẽ không mới một ngày đêm liền đã muốn nghĩ biện pháp trở về.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ giọng nói "Từ nhỏ nàng đã chính là thiên kim tiểu thư, chưa từng làm qua loại việc nặng như đốn củi, giặt quần áo, quét tước này."

Hạ Thính Ngưng  nghe vậy liền kinh ngạc "Đốn củi? Giặt quần áo, quét tước? Là chàng an bài sao?" Nàng còn tưởng rằng Bách Lý Lộ Dao đến am ni cô, nhiều nhất cũng chỉ là ăn kém một chút, ngủ kém một chút mà thôi. Không nghĩ tới còn phải làm loại việc này, thảo nào nàng đã vội vã muốn trở về.

Bách Lý Dung Cẩn thản nhiên nói "Ta chỉ là phân phó trụ trì sư thái, ni cô trong am ni cô mỗi ngày làm cái gì thì để nàng cũng làm cái đó."

Hắn xem như đã hạ thủ lưu tình, trụ trì sư thái am ni cô vì vẫn còn có chút cố kỵ thân phận của nàng nên mỗi ngày việc giao cho nàng làm đều việc vô cùng nhỏ,  bất quá chỉ là đối phương quá mức yếu ớt mà thôi.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng bắt lấy tay của Bách Lý Dung Cẩn, nàng biết, hắn làm như vậy đều là bởi vì nàng. Ngày hôm trước nàng bị Bách Lý Lộ Dao thiết kế, thiếu chút nữa đã bị hãm hại nên lúc này hắn mới phân phó người trong am ni cô làm như vậy, bất quá chỉ là giúp nàng trút giận mà thôi.

Bách Lý Dung Cẩn vong tay qua eo Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nắm thật chặt, gương mặt trắng như đồ sứ trắng của hắn dán trên gò má trắng mịn của nàng, thản nhiên nói "Nàng ta muốn sống những ngày thỏa mái ta không có ý kiến bất qúa nàng ta không nên có ý nghĩ khác, hôm nay nàng ta cùng nàng vô ưu. Đợi sau khi nàng ta gả ra ngoài, ngày sau cũng không có cơ hội gặp nhau nữa."

Lời này nghe tựa hồ có một... tầng ý tứ khác, Hạ Thính Ngưng nghi ngờ ngẩng đầu hỏi "Dung Cẩn, chàng là muốn....?"

Ánh mắt Bách Lý Dung Cẩn lạnh nhạt nói "Gần đây trong triều có một ít chức vị thay đổi, có không ít quan viên bị an bài ra bên ngoài."

An bài ra ngoài? Đó không phải là phải đến vùng khác nhậm chức sao?

Hạ Thính Ngưng kinh ngạc nói "Dung cẩn, chàng là muốn để đại tiểu thư gả tới vùng khác sao?" Không phải cũng sẽ không nhắc tới chuyện này.

Bách Lý Dung Cẩn thản nhiên gật đầu "Ừ, trong đám quan viên bị an bài ra bên ngoài đại bộ phận trong nhà đều có công tử vừa độ tuổi, chuyện này ta sẽ cùng mẫu thân nói một tiếng chọn một người là được."

Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho người muốn thương tổn tới Ngưng nhi của hắn tiếp tục tồn tại, hiện tại biện pháp tốt nhất là đem Lộ Dao gả xa.

Hạ Thính Ngưng mím môi cười nhẹ, nàng thế nhưng lại không biết Dung Cẩn là đang biến tướng giúp nàng quét sạch uy hiếp bên người. Không thể diệt trừ Bách Lý Lộ Dao vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.

Dù sao gả xa, muốn quay về  nhà mẹ đẻ một chuyến là chuyện vô cùng không dễ dàng. Huống chi hôm nay phụ vương đã hoàn toàn triệt để giận Bách Lý Lộ Dao, cho dù là thỉnh thoảng trở về một lần, tình cha con xa cách, cũng khiến cho đối phương muốn trở mình lần nữa cũng se không dậy nổi sóng gió gì.

Nghĩ vậy, cả người Hạ Thính Ngưng lại càng mềm mại tiến sát vào trong lòng Bách Lý Dung Cẩn, nàng khẽ hít một nói " Việc hôn sự của nhị muội muội, chàng đã chọn được người nào không?"

Nàng vẫn luôn biết Dung Cẩn thật sự rất quan tâm vị đường muội này, trong hội yến hôm kia, nhất định là không thiếu được vì nàng ta nhìn qua những công tử ca kia đi.

Hôm kia nàng ngầm quan sát qua những thế gia phu nhân đến đây dự tiệc, không thể không nói bà bà ánh mắt vẫn rất tốt. Những người đó thoạt nhìn tựa hồ cũng không có tật xấu gì không tốt, đại bộ phận người cho nàng cảm giác đều là có thể, không có người có cái gì rất khó phục vụ.

Bách Lý Dung Cẩn nghe vậy liền thản nhiên cười, nói "Trái lại thật đúng là có vài người phẩm tính không sai, nhưng để cẩn thận..., ta sẽ sai Thanh Vũ hỏi thăm một chút."

Hắn rất rõ ràng suy tính của nhị thúc và nhị thẩm, biết vị đường muội phu tương lai nếu chọn không tốt, không điều tra rõ ràng liền có thể làm hại đến cuộc sống về sau của Thiên Phù.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu nói "Cũng tốt, dù sao tri nhân tri diện bất tri tâm, tránh cho bề ngoài là một bộ niên thiếu lang nhanh nhẹn hào phóng, bên trong lại là tiểu nhân hẹp hòi ích kỷ. Nên hỏi thăm rõ ràng mới tốt."

Bằng không chiếu theo tính tình của Thiên Phù, một khi gả đi qua còn không phải là chịu thiệt. Dẫu sao làm một thê tử  cũng thật không dễ dàng a.

Vừa nghĩ tới cái từ thê tử này, Hạ Thính Ngưng liền lập tức phản ứng nói "Đúng rồi Dung Cẩn,  hôm kia ta cũng quan sát qua vài vị phu nhân, tựa hồ cũng đều không phải quá khó chung đụng. Nghĩ đến nhị muội muội  cũng sẽ không phải chịu một ác bà bà ( mẹ chồng ác độc)."

Không thể không nói ánh mắt của bà bà vẫn rất tốt. Những người đó thoạt nhìn tựa hồ cũng không có tật xấu gì không tốt, đại bộ phận người đều cho nàng cảm giác là có thể, không phải người có cái gì quá khó hầu hạ.

Ngược lại không phải là nàng dư thừa, liên loại sự tình này đều phải chú ý. Dù sao giá từ xưa đến nay, "Bà tức quan hệ" nhưng chỉ có nhất vấn đề khó khăn không nhỏ, có thể chung đụng được tốt bà tức vậy càng thị hiếm thấy.

Mà ở hiện đại như vậy tự do, có người quyền trong xã hội, cũng không thể hoàn mỹ giải quyết một vấn đề này càng miễn bàn nơi này là cổ đại. Có đôi khi, chỉ một câu nhẹ bẫng của bà bà cũng có thể đánh con dâu một kích, thậm chí còn còn có thể khiến nhi tử đem nàng dâu hưu về nhà mẹ đẻ.

Thiên Phù tính tình nhu nhược, nếu thật sự phải ở chung với một ác bà bà, chắc chắn sẽ chịu không nổi. Dù cho phu quân  có tốt cũng không được, hắn làm sao có thể làm một nhi tử bất hiếu có đúng không.

Bách Lý Dung Cẩn khẽ gật đầu nói "Vậy liền tốt, bất quá chuyện Thiên Phù ngược lại cũng không vội, có thể từ từ chọn."

Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, cái này nàng đương nhiên biết, dù sao nhị muội muội muốn tìm thế nhưng là tuyệt thế nam nhân tốt ở trong triều đại này, đúng là đốt đèn lồng cũng đều thật khó. Vì vậy chậm một chút cũng là bình thường.

Về phần Bách Lý Lộ Dao, cho tới bây giờ Hạ Thính Ngưng cũng không muốn đi quan tâm tới hôn sự của đối phương. Hơn nữa nhìn dáng dấp đối phương khẩn cấp muốn gả tiến vương phủ nàng ngay cả phản ứng cuãng lười.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng cầm tay Hạ Thính Ngưng, ống tay áo rộng lớn lộ ra gần nửa đoạn cổ tay, chiếc vòng tay "Lưu mỹ nhân" óng ánh xinh đẹp liền hiển lộ ra.

Bách Lý Dung Cẩn nhìn chiếc vòng tay trong ánh mắt lây nhiễm một chút ý cười thản nhiên, Ngưng nhi vẫn luôn mang cái vòng tay này, dù cho trong lúc tắm rửa cũng không nỡ tháo gở xuống.

Lưu động trong không khí, độ ấm dần dần lên cao, bầu không khí nhất thời trở nên kiều diễm.

Đột nhiên, ngoài cửa phòng thanh âm của Lục Vu truyền đến "Thế tử phi, nhị tiểu thư tới."

Bầu không khí tốt đẹp trong phòng nhất thời bị phá hủy không còn một mảnh, Hạ Thính Ngưng có chút chút lúng túng nói "Mau đem người mời đến."

Cửa phòng nhẹ nhàng  bị đẩy ra, Bách Lý Thiên Phu mặc một bộ y phục điểu hoa, trên đầu cài một cây trâm  ngọc hồ điệp lịch sự tao nhã, cả người thanh mỹ nhã tú, có vẻ hết sức động lòng người.

Sau khi Bách Lý Thiên Phù vào nhà, liền lập tức hạ thân hướng Hạ Thính Ngưng và Bách Lý Dung Cẩn hành lễ.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười khoát tay nói "Đều là người trong nhà, không cần... những nghi thức xã giao này."

Bách Lý Dung Cẩn ở một bên cũng đáp ứng, Bách Lý Thiên Phu nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, lúc này mới đứng dậy ngồi vào tháp thượng nghỉ ngơi.

Lại thấy tư thế Bách Lý Dung Cẩn và Hạ Thính Ngưng vô cùng thân mật, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như lửa đốt.

Hạ Thính Ngưng lập tức ngồi thẳng người, sau đó cười yếu ớt. Kỳ thực cử chỉ thân mật bị người nhìn thấy, cái này đối với nàng mà nói ngược lại không có gì, ở hiện đại  loại sự tình này đã sớm là chuyện bình thường. Nào có ai da mặt mỏng giống người cổ đại như vậy.

Bất quá ở trước khi Nhị muội muội sắp xấu hổ đụng phải tường, nàng vẫn là thu liễm một chút, miễn cho nàng dạy hư hài tử thuần khiết này.

Bách Lý Dung Cẩn tự cũng không ngại, chỉ là thuận thế buông lỏng Hạ Thính Ngưng ra, nhẹ giọng nói "Hai người nói chuyện đi, ta còn có chút công văn phải xử lý." Nói xong liền đứng dậy ra cửa tới thư phòng.

Hạ Thính Ngưng đem trà đẩy đến trước mặt Bách Lý Thiên Phù, mỉm cười dời đi sự chú ý nói "Nhị muội muội, hôm nay đến đây tìm ta có việc gì?"

Bách Lý Thiên Phù nâng chung trà lên nhấp liên tục vài hớp trà, sau khi nghe được câu hỏi Hạ Thính Ngưng mới nhớ tới  chuyện hôm nay muốn nàng tới nơi này.

Lập tức nàng cũng liền bị dời đi lực chú ý, buông chén trà xuống, nhẹ nhàng mím môi nói "Đại tẩu, là như vậy, mấy ngày nữa ta muốn đến Ninh Dương Hầu phủ tham gia yến hội, dấu ấn lần trước đại tẩu cho ta mượn rnày, ta có thể vài ngày nữa trả lại hay không?"

Sau khi nói xong liền lập tức bồi thêm một câu nói "Yến hội vừa kết thúc, ta sẽ lập tức trả cấp đại tẩu, có thể không đại tẩu?"

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời ngậm miệng, khẽ lắc đầu nói "Thì ra là như vậy, ta còn tưởng chuyện gì đâu. Muội chỉ để ý dùng là được, giữ lại nửa năm nửa tháng cũng không sao, đại tẩu không dùng cũng không sao, ngược lại  chung thân đại sự của muội tương đối quan trọng hơn."

Lẽ nào nàng thoạt nhìn rất khó nóichuyện?  Vì vậy nhị muội muội mới cùng nàng khách khí như vậy, chỉ nói một yêu cầu cũng đều có chút khẩn trương =.

Bách Lý Thiên Phù cười vui vẻ, khuôn mặt hồng nói "Cảm ơn đại tẩu."

Hạ Thính Ngưng lại nhẹ giọng hỏi "Nhị thẩm đáp ứng lời mới của Ninh Dương Hầu phủ sao?" Phải biết rằng hiện tại yến hội này khẳng định là mời nữ nhi tới dự tiệc, cái Ninh Dương Hầu Phủ kia muốn có cơ hội kết thân với Vương Phủ.

Bách Lý Thiên Phù nghe vậy khuôn mặt càng thêm đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, dùng thanh âm nhỏ như con muỗi nói "Mẫu thân cùng Ninh Dương Hầu phu nhân vô cùng hợp ý."

Lúc này tới dự tiệc, mẫu thân hẳn là muốn nhìn thử Ninh Dương Hầu thế tử đi.

Hơn nữa, nếu thật là một người đáng giá phó thác chung thân, vậy việc hôn sự của nàng sợ là rất nhanh sẽ định xuống.

Hạ Thính Ngưng nhìn Bách Lý Thiên Phù xấu hổ đến độ đầu cúi xuống sắp chạm đất, không khỏi mím môi cười, nhưng vẫn là nhẹ giọng nói "Việc này đại tẩu sẽ cùng đại ca muội nói một tiếng, để hắn đi nhìn một chút Ninh Dương Hầu thế tử kia đến tột cùng là làm sao."

Nữ tử cổ đại lập gia đình nên mở to hai mắt chọn mới được, nếu không,vạn nhất chọn nhầm người, bồi vào liền có thể thực sự là cả đời. Dù sao tại triều đại này còn rất ít nữ tử dám can đảm cùng phu quân của mình cùng cách ( ly hôn).

Bách Lý Thiên Phù lại đỏ mặt nói cảm tạ, nàng bây giờ mặt đều đã nóng như trứng gà luộc.

Hạ Thính Ngưng mắt thấy đối phương da mặt tử mỏng, cũng liền không nói thêm nữ, chỉ lựa chọn những chuyện râu ria lý thú để trò.

Đến giờ ngọ, Hạ Thính Ngưng miễn cưỡng nằm ở trên giường ngủ một hồi, dự định chờ Bách Lý Dung Cẩn trở về mới dùng cơm trưa.

Không ngờ, chưa tới thời gian uống cạn hai chén trà, Vãn Ngọc liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chậm lại cước bộ đi đến.

Hạ Thính Ngưng chưa ngủ sâu, nghe động tĩnh liền theo bản năng mở mắt ra, hướng Vãn Ngọc nói "Chuyện gì?"

Lúc nàng ngủ luôn  không thích bị người quấy rối, điểm ấy Vãn Ngọc vẫn đi theo bên người nàng hiểu rõ nhất, mà biết rõ như vậy nhưng vẫn đẩy cửa đi vào, có thể để cho Vãn Ngọc làm như vậy, cũng chỉ có là chuyện nàng ấy không thể tự mình xử lý được.

Cho nên nàng mới có thể vừa mở mắt liền hỏi câu hỏi này.

Vãn Ngọc vội vã tiến đến trước mặt Hạ Thính Ngưng nói "Tiểu thư, dược điếm (hiệu thuốc)  bên kia phái người đưa tới."

Dược điếm? Hạ Thính Ngưng nhất thời ngẩn ra, lập tức lại nghĩ tới thân thể của Dung Cẩn, dược này phòng chừng là vì Dung Cẩn làm ra đi.

Hạ Thính Ngưng chống tay lên giường, cả người ngồi dậy, vừa đi giầy thêu vừa hỏi " Người của dược điếm tới làm cái gì?"

Hơn nửa thàng qua, mỗi ngày Dung Cẩn đều là ăn dưỡng thiện dưỡng sinh do nàng kê đơn, nàng nhớ kỹ chính mình cũng không có kê đơn thuốc sai Thanh Vũ đi lấy thuốc a.

Vãn Ngọc vùa hầu hạ Hạ Thính Ngưng vừa nói "Dược này do người của dược điếm đưa qua, nô tỳ chỉnh là nghĩ thấy kỳ quái nên mới đến gọi người."

Nàng vẫn luôn ở trong phòng hầu hạ, cũng chưa thấy qua thế tử phải uống thuốc. Người của dược điếm vừa mang dược tới liền khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ.

Bất quá nghĩ tới việc này khả năng không đơn giản, nàng cũng liền không dám ra nói chuyện, chỉ để tiểu dược đồng chờ ở bên ngoài.

Hạ Thính Ngưng sau khi mang giày xong, sửa lại một chút sợi tóc xộc xệch mới chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

`     Lúc này Vãn Ngọc đã đem tiểu dược đồng đang chờ ở ngoài cửa cấp mang vào.

Tiểu dược đồng cung kính đem dược đặt lên trên bàn sau đó mới quỳ xuống đất  hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ.

Mắt thấy đối phương bất quá chỉ là đứa bé, Hạ Thính Ngưng cũng liền không làm khó hắn, để hắn đứng lên hỏi chuyện "Hôm nay tại sao là ngươi đưa dược tới?"

Tiểu dược đồng sau khi nghe, trên mặt cũng không cái gì phòng bị, ánh mắt trong suốt như cũ nói "Hôm nay Thanh thị vệ không có tới dược điếm lấy thuốc, sư phụ liền để tiểu nhân đem thuốc đưa tới."

Thì ra đều là Thanh Vũ thường lui tới lấy thuốc, chỉ là hôm nay Thanh Vũ bị dung cẩn phái đi ra ngoài. Lúc đi cũng không có nói, Dung Cẩn sợ là cũng quên mất. Cho nên mới có chuyện tiểu dược đồng này đưa dược.

Hạ Thính Ngưng chợt khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói "Thì ra là như vậy, Vãn Ngọc."

Nghe thấy Hạ Thính Ngưng  kêu to, Vãn Ngọc lập tức ngầm hiểu, đi tới trước mặt đưa cho hắn một hà bao phân lượng không nhỏ nói "Cầm, đây là thế tử phi thưởng cho ngươi."

Dược đồng hiển nhiên vô cùng kinh ngạc,  biểu tình trên mặt có chút khó xử, không biết là nên nhận hay là không nên nhận.

Vãn Ngọc thấy vẻ mặt hắn khó xử, không khỏi bật cười nói "Nhận đi, thế tử phi thưởng cho ngươi vậy sẽ là của ngươi. Đây là ngươi nên được."

Dược đồng cầm lấy, hướng Hạ Thính Ngưng tạ ân nói "Đa Tạ thế tử phi."

Hạ thính ngưng nhẹ nhàng khoát tay áo nói "Lui xuống đi."

Dược đồng đi rồi, Hạ Thính Ngưng cầm chén dược đen thùi lùi trên bàn cẩn thận ngửi một cái.

Nàng mặc dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng lúc này Dung Cẩn còn chưa trở về, vẫn là chờ sau khi hắn trở về, liền biết tác dụng của dược này, đến lúc đó lại thử cũng không muộn.

Vãn Ngọc cũng hết sức kỳ quái nhìn chằm chằm chén dược kia, nghi ngờ nói "Tiểu thư, không phải nói dược này mỗi ngày đều là Thanh thị vệ đi lấy sao/?tại sao cũng không thấy thế tử uống qua?"

Hạ Thính Ngưng nghe vậy khẽ lắc đầu, việc này nàng cũng không biết, dược này chắc là phủ y trong phủ cấp Dung Cẩn kê đơn đi. Chỉ là không biết vì sao lại vô dụng với hắn.

Để bát dược trên tay xuống, Hạ Thính Ngưng cũng không tiếp tục quấn quýt, Dung Cẩn cũng sắp trở về, đến lúc đó hỏi một câu thì sẽ biết.

Đợi ước chừng khoảng một nén nhang, ngoài cửa rốt cục truyền đến thanh âm của tỳ nữ "Thế tử."

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Bách Lý Dung Cẩn mặc bạch y đi đến, chỉ có khi nhìn đến Hạ Thính Ngưng thì dung nhan tinh xảo của hắn mới có thể lộ ra nụ cười say lòng người.

Hắn vô tình đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng ngồi ở bên người Hạ Thính Ngưng.

Hạ thính ngưng thuận thế ngã vào trong ngực hắn dựa một chút, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát trên người hắn, không tiếng động quyến rũ ra khóe môi nói "Chàng đã xử lý xong công vụ?"

Bách Lý Dung Cẩn khẽ lắc đầu nói "Chỉ xử lý một phần nhỏ, còn một chút để qua buồi chiều lại làm." Hắn không muốn để cho nàng một thân một mình dùng bữa.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, lại vươn tay chỉ vào chén trên bàn do dược đồng bưng tới, nghiêng đầu nhìn Bách Lý Dung Cẩn hỏi "Dược này, là cho chàng ăn sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi