THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Edit: voi còi

Trong Thanh Lan viên, Hạ Thính Ngưng ở trước cửa sổ hưởng thụ hơi lạnh từ gió. Trên bàn vuông làm bằng gỗ tử đàn tinh xảo, bày một xấp thiệp mời tinh mỹ và các loại hộp gấm.

Hạ Thính Ngưng tùy tay mở ra một tấm thiếp, chỉ nhìn  liếc mắt một cái liền gập lại phóng tới một bên, trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ cùng ý cười.

Trùng hợp lúc này, Vãn Ngọc lại đẩy cửa phòng ra theo ngoài phòng đi đến, trong tay cầm một xấp thiệp mời khác, phía sau còn đi theo Lục Vu ôm một chồng hộp gấm cao cao.

Hai người cầm trong tay gì đó hết thảy gác qua trên bàn tử đàn, xem đầy bàn gì đó, Vãn Ngọc dẫn đầu gào to đứng lên nói “Tiểu thư, cũng không biết sao lại thế này, thiếp mời chuyển vào một xấp lại một xấp. Tiểu thư lại không biết các nàng, những người này giống như là cùng hẹn nhau vậy, đồng loạt tìm tới cửa đâu.”

Mới sáng sớm, nhận thiếp mời đưa tới không dứt, thực để những người này tới cửa, vậy phải tiếp đãi đến ngày tháng năm nào đi nha. Vãn Ngọc khẽ nhăn mặt, lẩm bẩm nhỏ giọng nói thầm.

Nhìn bộ dáng nàng thần bí lẩm nhảm kia khiến Lục Vu đứng ở một bên không có mở miệng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy bật cười nói “Tốt lắm, liền ngươi nói nhiều, Lục Vu nâng nhiều hộp như vậy, cũng chưa thấy nàng ấy kêu mệt kêu khổ, ngươi chỉ là lấy chút thiếp mời, chẳng lẽ tay sẽ gãy hay sao.”

Vãn Ngọc vừa nghe lời này, ánh mắt nhất thời lườm một cái nói “Tiểu thư, ngài cũng không thể oan uổng nô tì nha, nửa đoạn đường trước là nô tỳ ôm hộp. Nô tì nhưng là có làm việc.”

Khi Vãn Ngọc nói mấy câu nói đó, còn kém không có chỉ lên trời thề thề thốt một phen. Làm cho Hạ Thính Ngưng nhìn xem lại là một trận buồn cười.

Nàng cũng biết Vãn Ngọc tuy rằng tính tình không trầm ổn bằng Lục Vu, nhưng không phải cái thích chiếm tiện nghi của người ta. Cứ có việc gì nàng đều cướp đi làm, cũng không ỷ vào là người tâm phúc bên người bản thân mà vênh mặt hất hàm sai khiến các tỳ nữ khác của nàng.edit: voi còi

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hạ Thính Ngưng coi trọng nàng, tính tình của Vãn Ngọc mang theo chút ngay thẳng, nhưng lại sẽ không phải không hiểu đúng mực. Bổn phận mà nô tì nên có nàng đều có, cũng sẽ không bởi vì nhận được chủ tử tín nhiệm mà kiêu căng lên.

Đồng dạng đứng một bên Lục Vu cũng mỉm cười mở miệng nói “Tiểu thư, lời mà Vãn Ngọc mới vừa nói, nô tì cũng có nghi vấn, những người này tại sao lại một đám đột nhiên muốn đến vương phủ đến bái phỏng (gặp mặt) tiểu thư đâu.”

Tiểu thư là ở Nghi Hưng thành lớn lên, xưa nay đều không có bằng hữu thân thiết hoặc là khăn tay giao (bạn thân). Đến kinh đô cũng chẳng qua chỉ có gần nửa năm thôi, phần lớn thời gian đều là ở Hạ phủ hoặc chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng. Thời gian này, có thể trong các tiểu thư kết bạn không gặp phải, nhưng là gặp gỡ không ít thiên kim nhà giàu điêu ngoa vô lý.

Thình lình vào lúc này, đột nhiên toát ra nhiều danh môn khuê tú cùng quan gia tiểu thư muốn tiến đến bái phỏng như vậy, ngẫm lại đều cảm thấy kỳ quái.

Vãn Ngọc cũng cảm giác sâu sắc không đúng, gật đầu hỏi “Đúng vậy nha, tiểu thư. Ngài lại không biết các nàng. Tại sao liền đều đưa baid thiếp muốn đến bái phỏng đâu.”

Vãn Ngọc cùng Lục Vu nhiều năm đi theo bên người Hạ Thính Ngưng, đều thói quen xưng hô nàng là tiểu thư. Tuy rằng hiện giờ Hạ Thính Ngưng đã gả đến Tĩnh vương phủ, trở thành thế tử phi. Nhưng hai người như trước không có sửa lại cách gọi, chỉ là trước mặt người khác để tránh bị bắt lấy sai lầm liền đổi tên Hạ Thính Ngưng vì ‘Thế tử phi’, nhưng khi không có người vẫn theo tạp tính cũ gọi nàng là ‘Tiểu thư’.

Dù sao ở trong lòng các nàng, cảm thấy chính mình đều không phải hạ nhân của vương phủ, mà là tỳ nữ trung thành với Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười, đôi mắt đảo qua bái thiếp trên bàn, nhàn nhạt nhíu mày nói “Còn có thể là vì sao, những ong bướm này còn không phải đều là bị mật ngọt ngấy đưa tới.”

Mới đầu khi nàng nghe được có người đưa tới bái thiếp, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút cũng liền hiểu được.

Sợ là tin tức thân thể Dung Cẩn tốt lên truyền đi ra ngoài, quan gia quyền quý trong kinh đô thu được tiếng gió đều ngồi không được, muốn tới cửa tìm tòi đến tột cùng.edit: voi còi

Vãn Ngọc nghiếng đầu, vẻ mặt cái hiểu cái không.

Lục Vu cũng nghe xong liền hiểu được, lập tức cau mày nói “Vậy tiểu thư tính toán làm sao bây giờ? Thực để các nàng tới cửa sao?” Những người này đều là mơ ước thế tử đấy.

Hạ Thính Ngưng đạm cười nói “Không cần để ý tới các nàng, ta tưởng bà bà nơi đó, thu được  bái thiếp sợ là càng nhiều. Nhất nhất đáp lễ cho những người này cũng được.”

Vương phủ cũng không phải khách sạn, không phải là ai nghĩ đến có thể đến. Chớ nói chi là trong những người này khẳng định không thiếu tiểu thư khuê các lúc trước cố kỵ thân thể Dung Cẩn mà tránh né cùng vương phủ nghị thân, nàng chân trước vừa mới chữa khỏi bệnh của Dung Cẩn, những người này sau lưng đã nghe tiếng gió mà đến. Trên đời này nào có chuyện tốt tiện nghi như vậy.

Loại chuyện ngu xuẩn "tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả" này, nàng Hạ Thính Ngưng cũng sẽ không làm.

Khi đang nói chuyện, Bách Lí Dung Cẩn vừa đúng thượng triều xong đã trở lại. Trong khoảng thời gian này trải qua Hạ Thính Ngưng dốc lòng điều dưỡng, thân thể của hắn đã là đại có khởi sắc, sắc mặt cũng so trước kia tốt nhiều lắm. Không lại tái nhợt như vậy, ngược lại thêm một chút hồng nhuận, càng thêm đẹp mắt được làm cho người ta không dời mắt được.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu một mực cung kính hướng Bách Lí Dung Cẩn hành lễ.

Hạ Thính Ngưng như cũ ngồi ở ghế tựa, xem hắn từng bước một hướng nàng đi tới.

“Sao không ngủ nhiều thêm chút nữa?” Ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn ôn nhuận hỏi.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nháy mắt, nhìn hắn nói “Ta đang xử lý ong bướm mà chàng gây ra nha, làm sao có thời giờ ngủ.”

Ong bướm? Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi mở to mắt, tùy tay cầm lấy thiếp mời, ngón tay trắng noãn mở thiếp mời ra, nhìn thoáng qua liền hơi hơi nhăn lại mày.

Thông minh như hắn, lại như thế nào không biết bái thiếp đầy bàn kì thực là hướng về phía ai tới. Bách Lí Dung Cẩn tức giận ném bái thiếp trong tay xuống, ánh mắt đạm mạc, chỉ ấm giọng nói với Hạ Thính Ngưng “Những người này không cần để ý tới, đáp lễ đuổi đi là được.”

Nữ tử tục tằn không chịu nổi như vậy, ở đâu cần hao tâm tốn sức chiêu đãi các nàng tới cửa. Hắn một cái cũng không muốn cho các nàng đặt chân vào vương phủ.

Hạ Thính Ngưng mím môi cười, nói với Vãn Ngọc cùng Lục Vu “Các ngươi đều nghe thấy rồi chứ? Còn không dựa theo lời thế tử nói đi làm.”

Vãn Ngọc cùng Lục Vu nghe xong tất nhiên là cười hì hì  đem hộp gấm cùng bái thiếp toàn bộ thu đi, đến khố phòng an bày đáp lễ đi.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ ôm lấy Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng nói “Lí Nam bên kia chuyển đến chút tôm biển, rất là thơm ngon. Giữ lại đến bữa trưa làm cho nàng ăn như thế nào?” Tôm biển tính lạnh, không nên ăn vào buổi sáng. Hắn đã sai hạ nhân bảo quản đến giữa trưa.

Tôm biển? Hạ Thính Ngưng nghe vậy ngẩng đầu lên, đó không phải là tôm hùm, triều đại này đem tôm hùm gọi chung là tôm biển. Đây là hải sản thượng đẳng cực kỳ quý báu, người bình thường là ăn không dậy nổi.edit: voi còi

Hạ Thính Ngưng nhất thời đến  hưng trí, mở to đôi mắt hỏi “Có tôm biển nhỏ hay không?” Nàng thật muốn ăn tôm hùm chua cay.

Hơn nữa tôm hùm nhỏ bởi vì cái đầu nhỏ, chất lượng thịt cực kỳ ngon. So với loại tôm hùm đầu to khó sống này, nàng vẫn là tương đối xem trọng loại tôm hùm nhỏ mĩ vị này.

Tôm biển nhỏ? Bách Lí Dung Cẩn nghi hoặc nói “Nàng muốn ăn loại tôm biển còn chưa có lớn lên này?”

Vậy thì chính là không có, Hạ Thính Ngưng lắc lắc đầu, tôm hùm nhỏ cũng không phải là tôm hùm không lớn lên. Có thể là nơi này không có đi.

“Vậy ăn tôm biển được rồi, bữa trưa ta làm cho chàng.” Hạ Thính Ngưng cười nói.

Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt  gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện nói “Qua mấy ngày là ngày sinh của thái hậu, đến lúc đó chúng ta cần cùng tiến cung dự tiệc mừng thọ.”

Hạ Thính Ngưng khẽ cau mày nói “Thọ thần của Thái hậu (ngày sinh nhật)? Ta cần chuẩn bị cái gì không?”

Thái hậu này nhưng là ‘Nghịch hoàng đảng’ (đảng phái chống vua), chính mình lại gả cho Dung Cẩn. Bởi vì cái gọi là phu thê một thể, cam đoan không chính xác đến lúc đó người ta sẽ tính kế nàng thế nào đâu. Vẫn là trước làm tốt chuẩn bị chu đáo, đỡ phải làm cho người ta trong trứng gà chọn xương cốt, níu lấy lỗi của chính mình.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, ôn thanh nói “Không cần, nương sẽ chuẩn bị tốt. Đến lúc đó nàng cùng nương đi đến chỗ dì thỉnh an, khi yến hội bắt đầu mới có thể nhìn thấy thái hậu.”

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, vạy thì tốt, nàng thật đúng không nghĩ ứng phó nữ nhân lớn tuổi. Nhất là nữ nhân hơn phân nửa đời người đều ở trong hoàng cung sờ đi lăn lộn.

Quay đầu xem Bách Lí Dung Cẩn một thân quý khí, Hạ Thính Ngưng nhất thời trừng mắt nhìn nói “Dung Cẩn, chúng ta đi hái hoa đi.”

Hái hoa? Vẻ mặt Bách Lí Dung Cẩn hơi hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút bật cười nói “Hái hoa làm cái gì?”

Hạ Thính Ngưng cười kéo tay hắn, nhấc chân liền đi ra ngoài, tâm tình cực kỳ sung sướng  nói “Đương nhiên là ăn.”

Dung Cẩn thấy thế nào đều giống nhue công tử ôn nhã không ăn khói lửa nhân gian, nếu như để hắn đi hái hoa..., ngẫm lại đều cảm thấy rất là khoái trá. Hạ Thính Ngưng cao hứng híp mắt lại.

Hai tiểu phì đoàn vừa vào cửa muốn đến ăn sáng, vừa nghe có cái gì ăn, đều tò mò vây tiến lên đây.

Bách Lí Dung Kỳ dẫn đầu ngưỡng mặt mập mạp nói “Đại tẩu, ăn ngón không?” Bách Lí Dung Thần cũng theo sát sau túm trụ y phục của Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng gợi lên khóe môi nói “Có, cùng đại tẩu đến bên ngoài hái hoa ăn đi.”

“Tốt tốt, chúng ta đây nhanh đi ăn hoa đi.” Hai cái tiểu phì đoàn rất là cao hứng gật đầu nói. Hai cái tiểu gia hỏa còn nhỏ, không chút cảm giác đến ‘Ăn hoa’ có cái gì không đúng.

Bách Lí Dung Cẩn dở khóc dở cười cùng Hạ Thính Ngưng ra Thanh Lan viên, đi đến trước mấy cây hòe trong vương phủ. Mấy cây hòe này thân cây cao lớn, lá cây xanh thẫm, bây giờ đúng là mùa nở rộ từng chùm hoa trắng nõn treo đầy cành, thanh lịch động lòng người, hương thơm bốn phía.

Hạ Thính Ngưng sai vài cái tỳ nữ đem tấm vải sạch sẽ dải đến dưới tàng cây, bảo các nàng lấy sào trúc dài nhỏ đến đem đóa hoa đánh rớt, trên cây hoa hòe lả tả rơi xuống, rơi trên tấm vải sạch sẽ.

Hạ Thính Ngưng cầm rổ làm bằng tre trúc, bắt đầu đem cánh hoa trên tấm vải nhặt lên. Hai cái tiểu phì đoàn thấy thế cũng có khuông có dạng học theo.

Trên mặt Bách Lí Dung Cẩn mang theo một chút tươi cười ấm áp nhẹ nhàng, cũng xoay người cùng nhau thu thập hoa hòe rơi từ trên cây xuống.

Sáng sớm ánh mặt trời cũng không chói mắt, ấm áp rơi ở trên người mấy người, như là bao phủ một tầng quang hoa.

Sau khi nhặt đầy mấy tổ hoa hòe, Hạ Thính Ngưng mới cùng Bách Lí Dung Cẩn mang theo hai cái tiểu phì đoàn cùng mọt đám tỳ nữ trở lại Thanh Lan viên.edit: voi còi

Hạ Thính Ngưng đem một rổ hoa hòe lưu lại, còn lại đều giao cho Vãn Ngọc cùng Lục Vu “Dựa theo phương pháp lần trước ta dạy các ngươi, đem tất cả số hoa hòe này đều xử lý đi.”

Nàng muốn đem số hoa hòe này đều xử lý thành khô, qua mấy ngày có thể làm sủi cảo hoa hòe. Vãn Ngọc cùng Lục Vu tất nhiên là gật đầu ứng hạ.

Hạ Thính Ngưng đem một rổ hoa hòe trên tay múc nước rửa sạch sẽ, vừa cầm lấy bột mì muốn cho thêm vào bên trong, đã thấy Bách Lí Dung Kỳ dẫn đầu không chịu nổi tò mò, bàn tay nhỏ mập mạp lại cầm lấy cánh hoa đã rửa sạch sẽ nhét vào trong miệng.

Hạ Thính Ngưng vội vàng vươn tay cần lấy hoa hòe trong tay Bách Lí Dung Kỳ, ngăn cản nói “Kỳ nhi, không có thể ăn.” Đây chính là sống.

Bách Lí Dung Kỳ mở đôi mắt to tròn nói “Đại tẩu, không phải rửa sạch sẽ sao?” Như thế nào không ăn được?

Hạ Thính Ngưng trợn tròn mắt, cảm thấy bất đắc dĩ cùng buồn cười, tiểu gia hỏa này, thì ra cho rằng chỉ cần rửa sạch sẽ có thể ăn sao, nàng có phải nên may mắn đứa nhỏ này còn biết cái gì kêu vệ sinh hay không, không có đem hoa hòe vừa đánh rớt xuống dưới nhét vào miệng.

Hạ Thính Ngưng đem hai cái tiểu gia hỏa này giao cho Bách Lí Dung Cẩn, vừa thêm bột mì vừa nói “Hoa hòe không thể ăn sống, đại tẩu làm bánh ngọt hoa hòe, lại làm chút bánh nướng hoa hòe cho các đệ. Ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ.”

Sau hai khắc chung, bánh ngọt hoa hòe cùng bánh nướng hoa hòe hai mặt vàng óng ánh hương thơm bốn phía liền có thể ra nồi lên bàn.

Mấy người cũng không có trở lại phòng chính, mà là ở trong viện trên bàn đá ngồi xuống, liền ăn cháo đầu bếp hầm kỹ cùng với mấy món ăn nhẹ, cùng với bánh ngọt hoa hòe và bánh nướng hoa hòe vừa mềm vừa xốp cùng nhau dùng ăn.

So với đầy bàn sơn trân hải vị, đồ ăn sáng như vậy càng thêm có một phen phong vị khác.

Cảnh tượng ôn nhu như vậy, thật sâu đau đớn ánh mắt Tuyết Tú đứng ở dưới tàng cây. Nàng vừa làm xong một ít công việc, chỉ cảm thấy mệt đến chết, đang muốn về trong phòng nghỉ tạm một chút trước lại nói. Không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Từ sau khi bị Hạ Thính Ngưng phạt hai mươi gậy, Tuyết Tú ở trên giường tĩnh dưỡng đầy đủ một tháng. Vẫn là Vũ Sam buông tha một lọ ngọc lộ cao mới không để cho trên người nàng lưu lại vết thương. Bởi vì bị giáng xuống làm tỳ nữ phổ thông, hiện tại mỗi ngày nàng chẳng những phải làm rất nhiều việc, liền ngay cả ăn, mặc cũng so với đãi ngộ trước đây kém khá xa.edit: voi còi

Dù có Vũ Sam nhớ kỹ tình cảm, an bày cho nàng một ít công việc tương đối linh hoạt. Nhưng nhiều năm qua, Tuyết Tú quả thực có thể xem như nuông chiều, làm sao chịu được chênh lệch như bây giờ. Trong lòng đối Hạ Thính Ngưng, càng hận sâu đậm.

Hiện tại mắt thấy Hạ Thính Ngưng qua được hạnh phúc như vậy, mầm móng thù hận trong lòng nàng thoáng chốc bắt đầu liền nảy sinh lại khỏe mạnh trưởng thành lên.

Đã nhiều ngày trong phủ truyền tin tức mới nàng đều biết đến. Thân thể thế tử chuyển biến tốt lên, đúng là đang chậm rãi bình phục. Tuyết Tú đương nhiên biết này ý nghĩa là cái gì, nàng giận, nàng buồn, chuyện tốt như vậy thế nhưng lại để cho Hạ Thính Ngưng đụng phải.

Lúc trước khi nàng đến Thanh Lan viên làm việc, không phải không có động tâm đối với thế tử, nhưng đều bởi vì cố kị thân thể hắn, cuối cùng đánh mất ý niệm làm thông phòng cho thế tử. Nhưng mà Tuyết Tú không nghĩ tới, Bách Lí Dung Cẩn lại vẫn sẽ có một ngày tốt lên, điều này làm cho tâm tư của nàng lập tức liền lung lay mở ra.

Mấy ngày trước đây càng là thay đổi hành động, tại nơi mà thế tử nhất định phải đi qua làm bộ vất vả cần cù mệt nhọc mà té ngã, vốn tưởng rằng thế tử sẽ đi tới hỏi han ân cần vài câu, vậy nàng có thể mượn cơ hội lên án tất cả mà thế tử phi đối xử với nàng. Chỉ cần thế tử vừa nghe, chắc chắn sẽ gấp đôi trìu mến đối với nàng.

Chính là nàng không nghĩ tới, chính mình đều đã ngã ngồi trên mặt đất, thế tử lại liền xem cũng chưa xem nàng liếc mắt một cái, mang theo thị vệ trực tiếp đi rồi. Khiến nàng một người giống như đồ ngốc ngồi yên tại kia.

Tuyết Tú nghĩ đến chuyện này, nhất thời liền nắm chặt nắm tay, gắt gao nhìn mấy người ngồi bên bàn đá vài lần, mới bỗng nhiên xoay người rời đi.

Trở lại phòng của hạ nhân, sắc mặt Tuyết Tú hiển nhiên cực kém, nhìn cũng chưa nhìn người trong phòng một cái, trực tiếp trở lại giường ngủ của chính mình ngồi xuống.

Gian phòng hạ nhân này luôn có bốn giường ngủ, cung cấp cho bốn gã tỳ nữ phổ thông ở lại. Chỉ có cận thị tỳ nữ cùng bên người tỳ nữ mới có thể ở phòng hai người tương đối cao đẳng. Từ sau khi Tuyết Tú bị giáng làm tù nữ phổ thông, tất nhiên là không thể lại trụ phòng cao đẳng hai người, chỉ có thể chuyển đến gian phòng bốn người khắp nơi đều thấp không ít cấp bậc này.

Trong phòng tỳ nữ khác làm công việc thêu thùa may vá đúng là Tịch anghi cùng Bách Quế, là tỳ nữ Hạ Thính Ngưng theo Hạ phủ mang đến. Nhân nữ hồng xuất sắc, có công việc thêu thùa may vá nào Hạ Thính Ngưng đều là giao từ hai người các nàng đi làm.

Hai người tính tình đều trầm ổn, nhưng Tịch Nghi lại muốn so Bách Quế hoạt bát chút, nàng gặp Tuyết Tú ra cửa còn không đến nửa canh giờ liền đã trở lại, dứt khoát há mồm hỏi “Tuyết Tú tỷ tỷ, ngươi làm việc xong rồi sao?” Nhưng lại sớm đã trở lại như vậy.

Tuyết Tú đang một mình suy nghĩ, nghe được câu hỏi của Tịch Nghi, nhíu mi, liền giáo huấn “Ngươi không làm tốt công việc thêu thùa của ngươi đi, nhưng lại quản đến chuyện của ta.” Nói xong càng là cực không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Tịch Nghi liếc mắt một cái.

Bị trừng như vậy, Tịch Nghi nhất thời buồn bực lên, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị Bách Quế bên cạnh nàng lôi kéo, ý bảo nàng chớ để so đo.

Tịch Nghi tức giận quá, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn còn quay đầu làm tiếp công việc thêu thùa.

Tuyết Tú cũng là bị một tiếng hừ nnày tức giận đến trong lòng hỏa ứa ra, tiện tì này, cũng dám đối nàng như vậy. Tuyết Tú vừa định phát tác, lại nhìn thấy ánh mắt của Bách Quế bình tĩnh như nước thẳng nhìn chính mình, nàng nhất thời đã nghĩ lên, hai người này đều là nô tì mà thế tử phi theo Hạ phủ mang đến, không chuẩn chính là xem xét cơ hội muốn bắt chỗ lỗi của nàng, lại đến chỗ chủ tử của các nàng lấy thưởng đâu.

Tuyết Tú nghĩ đến điều này, áp chế trong lòng lửa giận, đứng dậy liền ra cửa phòng.

Tịch Nghi giận thở mạnh khẩu khí, cực kỳ bất mãn nói “Người này sao lại thế này, đều đã bị giáng làm tỳ nữ phổ thông, còn hò hò hét hét với người khác như thế. Xứng đáng bị thế tử phi phạt bản tử.”

Bách Quế hơi khẽ thở dài, bình tĩnh nói “Ngươi đừng quan tâm nàng là được, đừng quên, lúc trước nàng nhưng là muốn cho Vũ Sam tỷ tỷ đem công việc thêu thùa đưa cho nàng làm.”

Tịch Nghi lại hừ lạnh, khinh thường nói “Liền tay nghề kia của nàng, không thêu hỏng xiêm y của thế tử phi. Ta mới không sợ nàng đâu, công việc thêu thùa may vá này nhưng là thế tử phi tự mình sai khiến cấp chúng ta, nếu là Vũ Sam tỷ tỷ vì nàng, thật sự thay thế một người trong chúng ta, ta đây liền nói cho Vãn Ngọc tỷ tỷ đi. Thế tử phi đã biết, khẳng định sẽ không mặc kệ chúng ta.”

Bách Quế nhẹ gật đầu nói “Ừ, cái này ta nhưng là không lo lắng, Vũ Sam tỷ tỷ phía trước không đáp ứng nàng, nghĩ đến về sau cũng sẽ không động tâm tư này. Chính là chuyện này, Tuyết Tú đến cùng cùng chúng ta sinh hiềm khích, sau này đừng quan tâm nàng. Nweus như nàng không tỉnh ngộ lại làm sai, thế tử phi sẽ không lưu trữ nàng.” Nói xong liền lại cúi đầu tiếp tục thêu khăn.

Tịch Nghi thay đổi sợi chỉ vàng nhạt, một chám lại một châm thêu cánh hoa, thì thầm trong miệng nói “Ta mới lười quan tâm nàng đâu, chính là nàng ỷ vào Vũ Sam tỷ tỷ duy hộ, sử  thủ đoạn nhàn hạ, nào có người quét dọn phòng ở còn không đến non nửa cái canh giờ liền trở về. Còn tưởng rằng chính mình vãn là cận thị tỳ nữ hay sao.”

Bách Quế cười khẽ lắc lắc đầu, tiếp tục thêu dạng trên khăn.

Tuyết Tú sau khi tự mình phẫn nộ ra cửa phòng, liền yên lặng dọc theo đường lát đá đi về phía trước, càng nghĩ mình lại xót cho thân.

Khi đi đến bên cạnh núi giả, bên trong truyền ra nhỏ giọng đối thoại nhất thời khiến Tuyết Tú dừng bước. Là ngườ đều có lòng hiếu kỳ, đặc biệt vẫn là dưới tình huống như vậy, thì càng có thể làm người hiếu kỳ cùng do thám.

Tuyết Tú phóng nhẹ bước chân, đến gần núi giả, chỉ nghe đến bên kia núi giả truyền đến  hai cái tỳ nữ nhỏ giọng nói thầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi