THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

edit:..Lam Thiên..

bụi cây rậm rạp lay động, Vãn Ngọc và  Lục Vu đem nữ tử cười cười ngây ngô lúc trước mang ra.

“Ninh Dương Hầu Thế Tử này thực không phải loại gì tốt.” Vãn Ngọc vừa đi ra liền quét sạch lá cây vương trên người đồng thời trừng mắt nhìn phương hướng hai người Vũ Thế Văn vừa mới rời đi không ngừng  lầm bẩm, nói xong lại hướng Hạ Thính Ngưng lầu bầu “Tiểu thư, người cứ như vậy thả bọn họ đi sao?.”

Nếu thế cũng quá tiện nghi cho bọn họ đi.

Lục Vu đứng bên cạnh nghe vậy liền lấy khuỷu tay huýnh canh tay Vãn Ngọc  một cái cau mày bất mãn nói “Nói cái gì vậy, nơi này là hoàng cung, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.”

Dứt lời lại ám chỉ chỉ nữ tử không rõ thân phận đứng ở một chỗ không ngừng ngây ngô cười.

Ý tứ là nơi này còn có người ngoài, đừng loạn nói chuyện cấp tiểu thư rước thêm phiền toái.

Vãn Ngọc nhất thời phản ứng lại gật gật đầu không tiếp tục mở miệng, nhưng vẫn là dùng ánh mắt phẫn uất bất bình hung hăng trừng mắt nhìn phương hướng  Vũ Thế Văn rời đi.

Hạ Thính Ngưng đứng ở một bên mỉm cười, chuyện của Vũ Thế Văn tạm thời không vội, còn phải chờ nàng trở về thương lượng cùng Dung Cẩn một chút sau đó  mới có thể làm ra quyết định cuối cùng.

Hiện tại, ngược lại nàng đối với nữ tử đột nhiên chui ra từ trong  đám cây cối này có chút tò mò.

Nữ tử này nãy giờ không nói câu gì, chỉ biết mở to đôi mắt ngây ngô cười. Thật hiển nhiên, nàng là một cô nương ngốc.

Hạ Thính Ngưng đối với nàng mỉm cười, ôn hòa hỏi “Ngươi tên gì?”

Dáng người nữ tử có chút mượt mà, thật rõ ràng được nuôi nấng vô cùng tốt, nữ tử há to miệng lắp bắp mở miệng nói “Hồ,... Hồ,... Linh.” Nói xong lại ngốc vù vù đối với Hạ Thính Ngưng cười không ngừng.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mi, Hồ Linh, nàng thật ra có biết cái tên này.

Trước giờ Mỹ Nhân Đường có không ít quý phu nhân đại quan lui tới, nữ nhân hai ba người xúm lại, tán gẫu tự nhiên cũng liền nhiều hơn.

Bí sự riêng tư của các gia các hộ đều sẽ theo từ trong miệng những người này  truyền ra, nàng  đã sớm phân phó cho chưởng quầy Mỹ nhân đường chú ý thu thập mấy tin tức này nhiều một chút. Có lẽ một ngày nào đó có thể phát huy công dụng cũng không nhất định.

Hồ Linh này chính là đích nữ của chính ngũ phẩm Hồ đại nhân, nàng còn có một đệ đệ song sinh, nghe nói lúc Hồ phu nhân mang thai, Hồ đại nhân nhìn trúng  một vị vũ cơ xuất thân từ thanh lâu, chẳng những vì nàng chuộc thân đưa vào  quý phủ làm thiếp  còn càng là đối với nàng kia vô cùng sủng ái.

Không ngờ vũ cơ tâm lớn, âm thầm  kê đơn tính kế độc hại thai nhi trong bụng Hồ phu nhân. Hồ phu nhân vô ý trúng chiêu liền sinh non sinh hạ một đôi long phượng thai, đệ đệ may mắn không có gì đáng lo ngại nhưng tỷ tỷ lại bị độc tố xâm nhập cơ thể trở thành si ngốc. Tâm trí giống như hài đồng bốn, năm tuổi, hơn nữa nói chuyện cũng lắp bắp không rõ.

Mắt thấy nữ nhi của chính mình đang tốt đẹp biến thành như vậy, Hồ phu nhân làm sao chịu được, lúc này liền giận giữ xử tử  vũ cơ kia, Hồ đại nhân cũng tự biết mình sai nên có thứ gì tốt liền sẽ vội vàng mang cho nữ nhi si ngốc này.

Hạ Thính Ngưng nhìn nữ tử cười ngây ngô trước mặt, nghĩ đến Hồ Linh này hẳn là mải chơi lạc đường đi.

Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng hỏi “Hồ Linh, ngươi có biết tỳ nữ bên cạnh ngươi ở đâu không?, hoặc là ngươi có biết mẫu thân của ngươi ở đâu không?”

Hồ Linh nghe vậy nhưng cũng vẫn như cũ ngốc hề hề  cười.

Vừa nhìn liền biết nàng nghe không hiểu.

Hạ Thính Ngưng có chút đau đầu, nàng phải đem người đưa trở về mới được.

Hạ Thính Ngưng vừa định mở miệng phân phó Vãn Ngọc đi tìm Hồ phu nhân thì liền nghe được cách đó không xa tựa hồ có người đang gọi “Tiểu thư.”

“Vãn Ngọc, ngươi đi qua nhìn nột chút xem có phải là tỳ nữ của Hồ gia hay không, nếu phải, liền đem người mang qua.” Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng phân phó nói.

“Vâng, tiểu thư.” Vãn Ngọc đáp ứng một tiếng liền vội vàng đi về phía trước.

Không bao lâu, nàng mang về một tỳ nữ lục y, tỳ nữ kia vừa nhìn thấy Hồ Linh liền nhanh chóng tiến lên xem xét một phen, vội vàng nói “Tiểu thư, ngsao người lại chạy lung tung vậy, khiến nô tì phải tìm một hồi. Phu nhân và thiếu gia đang gấp muốn chết.”

Hồ Linh ngây ngô cười, ngón tay béo mập chỉ vào làn váy Hạ Thính Ngưng  nói “Điệp, điệp.”

Lục y tỳ nữ vội vàng kéo tay Hồ Linh xuống, xoay người hành lễ với Hạ Thính Ngưng,“Đa tạ vị phu nhân này tìm được tiểu thư nhà ta.”

Mặc dù nàng không biết Hạ Thính Ngưng là ai, nhưng là nàng nhìn ra được y phục đối phương đang mặc trên người không phải là vật phàm.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng xua tay nói “Đứng lên đi.” Nàng vừa định mở miệng để đối phương đem người mang về liền lại nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến.

Lục y tỳ nữ kia vừa thấy có người tới liền vội vàng vui sướng  hô lên “Thiếu gia, tiểu thư ở bên này.”

Nghe thấy tiếng gọi nam tử vội vàng hướng bên này chạy tới, bắt lại Hồ Linh xem xét nói “Tỷ tỷ, tỷ đã chạy đi đâu, đệ và nương đều lo lắng gần chết.”

Hồ Linh mở to mắt, lắp bắp  gọi nam tử  “Đệ,...đệ đệ.”

Mắt thấy Hồ Linh không có bị tổn hại gì, Hồ Dần nhẹ nhàng thở ra nói “Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi, miễn cho nương lại lo lắng.”

Lục y tỳ nữ ở một bên nhắc nhở nói “Thiếu gia, là vị phu nhân này gặp tiểu thư.”

Hồ Dần nghe vậy vội vàng xoay người nhìn Hạ Thính Ngưng, lúc đầu hắn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói “Thì ra là thế tử phi nương nương, chuyện hôm nay, thật sự là đa tạ.”

Hạ Thính Ngưng nhìn thiếu niên tuấn lãng trước mặt, thản nhiên nói “Hồ công tử khách khí, nếu Hồ tiểu thư đã tìm được người nhà, bản thế tử phi cũng an tâm.”

Hồ Dần kéo Hồ Linh qua, cáo từ nói “Gia mẫu vô cùng lo lắng, còn thỉnh thế tử phi nương nương cho phép tại hạ cùng gia tỷ cáo từ đi trước.”

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Hồ Dần vừa định mang Hồ Linh đi, đã thấy nàng uốn éo người không thuận theo đứng lên, chỉ vào làn váy Hạ Thính Ngưng  hô to “Điệp, điệp.”

Hạ Thính Ngưng khẽ cúi mắt nhìn,  hôm nay khi nàng xuất môn, bên hông có đeo một khối lưu ly điệp trong suốt. Nghĩ đến hẳn là Hồ gia tiểu thư này bị khối lưu ly ngọc bội xinh đẹp này hấp dẫn đi.

Hồ Dần bắt lấy tay Hồ Linh không cho nàng lộn xộn nhẹ giọng trấn an nói “Tỷ tỷ đừng náo loạn, nếu như tỷ thích, chờ khi hồi phủ đệ mang tỷ đi làm một khối. Chúng ta trở về đi.” Nói xong liền muốn lôi kéo người đi.

Bất đắc dĩ Hồ Linh thật sự cường ngạnh, vài cái liền đánh rớt tay Hồ Dần chạy đến trước mặt Hạ Thính Ngưng ngồi xổm xuống xem khối lưu ly điệp kia ngốc vù vù nở nụ cười.

Nhìn  bộ dáng này của tỷ tỷ nhà mình, Hồ Dần vừa đau lòng vừa  bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm cách dỗ dành nàng.

Nơi này thật sự không nên ở lâu, hắn là một nam tử, vốn không thể tùy ý đi lại ở trong cung đình, nếu như không phải thực lo lắng cho tỷ tỷ, mẫu thân cũng sẽ không đồng ý để hắn đi lại tìm kiếm. Dù sao trong hoàng cung có rất nhiều quý nhân, nếu như tỷ tỷ không cẩn thận va chạm vào ai, kia đã có thể nguy rồi.

Hạ Thính Ngưng im lặng không tiếng động  cởi xuống  lưu ly ngọc bội bên hông vươn tay đưa cho Hồ Linh.

Hồ Linh tiếp nhận lưu ly ngọc bội, tươi cười nhất thời lớn hơn không ít. Nhưng là Hồ Dần có chút kinh ngạc  nói “Thế tử phi nương nương, này...”

Điệp bội này vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm, hắn không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại thẳng thắn đưa cho tỷ tỷ của mình như vậy.

Hạ Thính Ngưng cười khẽ nói “Vô phương, xem như ta như cấp Hồ tiểu thư  lễ vật gặp mặt.”

Hồ Dần nhìn bộ dáng Hồ Linh phi thường vui vẻ, cuối cùng đành hạ giọng  nói “Như thế, liền đa tạ thế tử phi nương nương.”

Lấy được lưu ly điệp bội, cuối cùng Hồ Linh cũng chịu đi.

Mắt thấy Hồ Dần lôi kéo Hồ Linh có chút hoạt bát yêu chậm rãi đi xa, Hạ Thính Ngưng khẽ gợi lên  khóe môi.

“Tiểu thư, người làm sao lại đem lưu ly bội kia đưa cho Hồ gia tiểu thư vậy?” Vãn Ngọc có chút bất mãn lầu bầu nói.

Thứ đồ kia cũng không phải là tùy tiện mà có, mà là đồ trân quý thật sự.

Hạ Thính Ngưng xoay người chậm rãi nói “Ta chỉ là suy nghĩ, nếu như ta là Hồ gia tiểu thư, Vân Nhi chắc chắn cũng sẽ giống Hồ gia công tử  chiếu cố ta như vậy.”

Sau khi Lục Vu và Vãn Ngọc nghe vậy liền không lên tiếng nữa, bước chân  đi theo phía sau Hạ Thính Ngưng.

Chủ tớ ba người dọc theo đường nhỏ lúc tới chậm rãi quay trở về.

Bốn phía yên tĩnh ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng chim kêu.

Vãn Ngọc đi theo phía sau chậm rãi chạy lên, một hồi liền thiếu kiên nhẫn nói “Tiểu thư, mới vừa rồi người sao lại dễ dàng để cho Ninh Dương Hầu thế tử kia rời đi như vậy?” như vậy không phải là để cho người ta chiếm được tiện nghi sao?.

Hạ Thính Ngưng buồn cười nói “Ta không để cho hắn đi thì còn có thể làm thế nào, chẳng lẽ muốn mời mọi người đến làm cho người ta biết hắn cùng người khác tư hội hay sao?, Đến lúc đó một cái làm không tốt, đem chuyện hai nhà chúng ta có ý kết thân nói ra, chịu thiệt  không phải vẫn là Thiên Phù hay sao.”

Nữ tử nơi này đến cùng vẫn không thể so bằng nam tử, nếu chuyện này bị vỡ ra, Ninh Dương Hầu thế tử kia nhiều nhất cũng chỉ bị người ta nói vài câu cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn nhưng Thiên Phù  liền bất đồng, đến lúc đó danh tiết bị hao tổn, sau này còn có người nào gia dám đến vương phủ cầu hôn.

Vãn Ngọc nghe xong căm giận bất bình  nói “ Thật không biết Ninh Dương Hầu thế tử kia ăn phải cái gì, nhị tiểu thư tốt như vậy hắn không cần, lại đi thích một  nữ tử không biết xấu hổ.”

Hạ Thính Ngưng than nhẹ một tiếng “Giáp chi hùng chưởng, ất chi thạch tín (*).một chữ ‘Tình’, ai có thể nói được rõ đây.”

*Giáp chi tỳ sương, ất chi hùng chưởng: có thể hiểu là bên này thì xem như thạch tín còn bên kia thì xem như tay gấu (người thì xem như kịch độc còn người thì xem như món ăn quý hiếm): ngụ ý có thể với mình cái này tốt nhưng với người khác thì chưa chắc

Vãn Ngọc nghe vậy lại nói nhỏ “Nhị tiểu thư không cùng Ninh Dương Hầu thế tử định thân, cứ như vậy, không phải vừa vặn thành toàn  cho hắn cùng với người trong lòng hắn sao?.”

Ngẫm lại thật sự là khiến cho người ta bực bội.

Lục Vu nghe xong vội vàng giật nhẹ tay áo của Vãn Ngọc, ý bảo nàng không cần nói nhiều.

Hạ Thính Ngưng chậm rãi  đạp bước chân, mỉm cười nói “chuyện kia sẽ không, trải qua chuyện này, quan hệ giữa hai nhà chúng ta nhất định sẽ tan vỡ. Ninh Dương Hầu phu nhân nếu là biết nhi tử của nàng  cùng nàng kia ở trong cung tư hội, còn bị ta đụng phải khiến việc hôn sự bị thất bại, hơn nữa việc này lại là do lỗi của Ninh Dương Hầu phủ bọn họ, không trách được trên đầu chúng ta, mà trên đời này, mẹ ruột luôn luyến tiếc trách cứ nhi tử, như vậy các ngươi nói, Ninh Dương Hầu phu nhân còn có thể trách ai?”

Hai mắt Vãn Ngọc tỏa sáng, hưng phấn  nói “Ý của tiểu thư là, Ninh Dương Hầu phu nhân không nỡ trách nhi tử của nàng thì sẽ đem sai lầm đều đổ lên trên người nữ tử kia sao?”

Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt  gợi lên khóe môi “Tám chín phần mười là như vậy tóm lại nữ tử kia sẽ không thể vào được Ninh Dương Hầu phủ, đương nhiên, cho dù nàng thật sự có thể tiến vào Ninh Dương Hầu phủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp, vị trí chính thê này cũng sẽ không đến phiên nàng ngồi.”

Không chỉ như thế, nếu nàng thật sự đi qua làm thiếp, cho dù nàng không chết cũng sẽ không được sống tốt. Ai bảo nàng không được đương gia chủ mẫu yêu thích đây.

Đi một hồi lâu, rốt cuộc Hạ Thính Ngưng mới từ trong nơi thanh tĩnh kia đi ra, hôm nay, nhóm phu nhân thiên kim tiến đến dự tiệc đều đang tụ tập ở trong hoa viên phía trước.

Hạ Thính Ngưng nhấc chân một đường đi qua, tốp năm tôp ba hoặc ở bên cạnh ao thả đồ ăn cho cá, hoặc ở trong hoa viên đi dạo ngắm hoa một chút, mà những người còn lại là nghỉ ngơi ở trong lương đình nói nói cười cười, không khí rất náo nhiệt.

Hạ Thính Ngưng bước chân đi đến lương đình, nàng đoán chừng  bà bà và nhị thẩm cũng đang ở trong lương đình nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới, đi đến nửa đường, vài cái tỳ nữ của Lưu Như Lan liền tiến đến chắn trước mặt nàng.

Hạ Thính Ngưng dừng bước lại, nhìn nữ tử ở trước mặt khẽ nhíu mày, nàng tổng cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào.

Trên mặt Lưu Như Lan tươi cười xinh đẹp, trong lòng lại đối với Hạ Thính Ngưng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng có chỗ nào không bằng nữ tử trước mặt này, Tĩnh vương thế tử thế nhưng lại ái mộ nàng như vậy, ngay cả nạp thiếp cũng không chịu, nữ nhân này đến tột cùng đã cho Tĩnh vương thế tử ăn thuốc mê gì.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi “Vị tiểu thư này, xin hỏi có việc gì không?”

Lưu Như Lan mỉm cười nói “Thế tử phi khách khí, không nghĩ tới mấy tháng không gặp, phong thái của thế tử phi vẫn như trước.”

Khách khí? Mấy tháng không gặp?

Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi“Vị tiểu thư này, chúng ta nhận thức nhau sao? Ngươi có nhận sai người hay không?”

Vừa nghe lời này, tươi cười trên mặt Lưu Như Lan thiếu chút nữa không nhịn được, nàng là thiên chi kiêu nữ, không có nam tử nào không quỳ gối ở dưới váy của nàng, mà cho tới bây giờ nàng cũng là đối tượng khiến nữ tử khác đố kỵ, không có ai sau khi gặp qua nàng liền có thể quên được mĩ mạo của nàng.

Nhưng nữ tử trước mắt này thế nhưng lại làm như không có việc gì  hỏi nàng có phải nhận sai người hay không, Lưu Như Lan nàng khi nào thì bị người khác xem nhẹ như vậy.

Lưu Như Lan khẽ cắn răng, nỗ lực tươi cười nói “Thế tử phi thật sự là quý nhân hay quên,  mấy tháng trước chúng ta từng gặp qua ở Tuyết Đoàn Phường, lúc đó xá muội vô lễ, nhất thời va chạm  thế tử phi.”

Tuyết Đoàn Phường? Hạ Thính Ngưng nỗ lực nghĩ lại, rốt cục nàng cũng nhớ ra, trước khi Tuyết Đoàn Phường khai trương nàng từng gặp qua đôi tỷ muội của  Việt Quốc Công phủ.

Hạ Thính Ngưng bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nàng tổng cảm thấy nữ tử này nhìn có chút quen mắt, thì ra lúc trước từng gặp qua ở ‘Tuyết Đoàn Phường’. Người nọ là cháu gái của Việt Quốc Công, trách không được trong ngọ yến lại ngồi ở bên cạnh thái hậu.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười thản nhiên nói “Thì ra là tiểu thư của Việt Quốc Công phủ.”

Lưu Như Lan nghe vậy lúc này mới hòa dịu  tươi cười, dịu dàng nói “Cuối cùng Thế tử phi cũng nhớ ra rồi, chúng ta cũng coi như là hữu duyên, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống, tâm sự một phen như thế nào?”

Hạ Thính Ngưng đạm mạc nói “Thứ lỗi cho ta không thể cũng Lưu tiểu thư nói chuyện, ta còn có việc trong người, đi trước một bước.”

Lần trước gặp mặt ở ‘Tuyết Đoàn Phường’  cũng không phải là chuyện gì vui vẻ. Hơn nữa đối phương lại là người bên cạnh thái hậu, nàng không cần rảnh dỗi cùng nàng tâm sự.

Hạ Thính Ngưng nói xong liền đi đường vòng tránh ra, thái độ đạm mạc khiến Lưu Như Lan tức giận đến nghiến răng, còn chưa từng có người dám trắng trợn cự tuyệt nàng như vậy, Hạ Thính Ngưng này thực đem mình trở thành thế tử phi tôn quý sao, sớm muộn gì nàng cũng đem người này kéo xuống.

Lưu Như Lan xiết chặt khăn thêu trong tay  âm trầm  xoay người bước đi.

Hạ Thính Ngưng cũng sẽ không quản Lưu Như Lan đang nghĩ cái gì, nàng lập tức đi tới trước lương đình, chỉ trong chốc lát liền tìm được  nhị phu nhân và Bách Lý Thiên Phù đang bị mọi người vây quanh.

Hạ Thính Ngưng vừa định đi qua, chợt nghe được một giọng nữ nói “Nhị tiểu thư xinh đẹp như vậy, không biết có đã hứa gả cho hộ nhân gia nào chưa?”

Người này hỏi không thể nghi ngờ là ám chỉ Bách Lí Thiên Phù, muốn thám thính một chút tin tức.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Đuôi mắt Hạ Thính Ngưng vừa vặn  nhìn thấy Ninh Dương Hầu phu nhân đang ngồi ở bên cạnh nhị phu nhân,  đừng nói là vào lúc này thừa nhận  hai nhà có ý tứ muốn đính thân nha.

Hạ Thính Ngưng vội vàng nhấc chân bước vào trong lương đình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi