THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Tiêu Cảnh Uyên rất là tò mò gần hơn chút nói:

“Biểu tẩu, tẩu nghĩ tới cái gì?”

Bàn tay trắng nõn của Hạ Thính Ngưng khẽ nâng, lại thêm chút mè vừng cùng thì là lên chân thỏ đang vàng óng ánh bóng mỡ, hương thơm bốn phía. Chu miệng nhỏ, một mgụn thịt nướng lại vào bụng. Đã bao lâu chưa được ăn thịt nướng nha, lúc này nàng thực sự thèm ăn, thỏ hoang này ăn ngon hơn thỏ nhà nhiều.

Hạ Thính Ngưng nuốt thịt thỏ, cảm nhận hương vị của nó, lúc này mới tặc lưỡi nói:

“Vương tôn công tử cùng đệ tử thế gia ở Kinh đô, trong ngày thường thích đi ra ngoại ô du ngoạn, lên núi săn thú sao?”

Nàng nhớ là có vài vùng thôn trang ở ngoại ô Kinh đô, còn có không ít núi, gần như bị nàng mua hết, nghiêm cấm người ngoài lên núi.

Lần trước Thường thúc có nhắc tới với nàng, có vài thiếu gia muốn ra ngoài du ngoại vì không thể lên núi gần đó săn thú, còn cố tình đi vào thôn trang dò hỏi một phen.

Tiêu Cảnh Uyên gật đầu nói:

“Đây là tự nhiên, dù sao đệ tử thế gia có quyền thế, cũng sẽ không thường xuyên đi uống hoa….”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đột nhiên im bặt.

Tiêu Cảnh Uyên đột nhiên nhớ tới, biểu tẩu dù sao cũng là một nữ tử, ở trước mặt nàng nói tới uống hoa tửu dường như không tốt lắm.

Hạ Thính Ngưng lại không phản đối, cắn thịt nai Bách Lí Dung Cẩn nướng cho nàng, chuyển động đôi mắt một chút, nói tiếp:

“Uống hoa tửu? Dạo thanh lâu?”

Nàng biết thói quen của đệ tử thế gia từ lâu rồi. Cho dù là hiện đại, cũng không phải là có câu lạc bộ đêm sao. Chỉ là không có ngang nhiên quảng cáo là “bán thịt” khắp nơi như người ta thôi.

Tiêu Cảnh Uyên có chút xấu hổ nhỏ giọng khụ khụ, nói:

“Biểu tẩu, những lời này nữ tử không thể nói.”

Hắn chưa từng thấy nữ nhân gia nào dám như không có việc gì nói tới hai chữ thanh lâu như vậy.

“Đệ xem như ta chưa nói không phải là được sao?”

Hạ Thính Ngưng nghiêng mắt lườm Tiêu Cảnh Uyên một cái, lại thu hồi ánh mắt tiếp tục nói:

“Chuyện ta từng làm, có chuyện nào là nữ tử có thể làm được.”

Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nhất thời buồn bực nhụt chí. Nói đến tận đây, hắn còn có thể nói cái gì?

Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ nhìn thoáng qua Tiêu Cảnh Uyên, ấm áp nói với Hạ Thính Ngưng:

“Kéo ra xa rồi, nàng còn chưa nói cho biểu đệ tính làm loại sinh ý gì nha.”

Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy cũng là lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Thính Ngưng.

Đúng rồi, vốn muốn nói chuyện sinh ý, trong khoảng thời gian ngắn lại bị kéo đến tận đẩu tận đâu.

Hạ Thính Ngưng dùng dao nhỏ cắt sườn nhím trơn mềm, cắn một ngụm chậm rì rì nói:

“Mở cái Thiêu Khảo trường.”

Thiêu Khảo trường?

Mọi người nghe xong có chút ngây người.

Đó là cái gì vậy?

Bách Lí Dung Cẩn phản ứng lại đầu tiên, nhìn thoáng qua các loại thịt cùng giá nướng trước mặt nói:

“Ngưng Nhi là chỉ thịt nướng?”

Hạ Thính Ngưng nhìn Bách Lí Dung Cẩn mặt mày cong cong gật đầu nói:

“Không sai, nhưng không chỉ là thịt nướng.”

Còn có thể thêm chút rau dưa, như BBQ ở hiện đại.

Hạ Thính Ngưng dừng ăn, tiếp tục giải thích:

“Chúng ta có thể ở ngoại ô tìm nơi có phong cảnh tươi đẹp xây cái Thiêu Khảo trường. Đương nhiên, gần đó còn phải có thú rừng để cho người ta săn nha. Mua nguyên một vùng đó là chúng ta có thể bắt đầu làm ăn rồi. Săn bắt xong lại tự tay nướng này nọ ăn, cảm giác luôn thú vị hơn là để cho người ta hầu hạ đi.”

Đôi mắt Tiêu Cảnh Uyên sáng ngời, nói:

“Biểu tẩu là muốn để cho bọn họ bỏ bạc tiến vào Thiêu Khảo trường của chúng ta?”

Hạ Thính Ngưng lắc đầu nói:

“Đệ còn quá non, không chỉ vào trường phải thu bạc, lên núi săn thú cũng phải thu bạc. Thiêu Khảo trường cung cấp giá nướng thịt, các loại hương liệu cũng phải thu bạc. Có chút văn nhân nhã sĩ chỉ muốn đi chơi du ngoạn, không có kỹ năng săn thú, Thiêu Khảo trường chúng ta cũng cung cấp các loại thịt. Nếu những tên không quen cách sống dân thường kia nướng thịt cháy khét, nuốt không trôi, cũng có thể từ chỗ chúng ta cho người đi qua hầu hạ, nhưng là giá cả thì lại là chuyện khác.”

Tiêu Cảnh Uyên trừng đôi mắt, giật mình nói:

“Biểu tẩu, tẩu quả thực là đang vơ vét của cải nha.”

Như vậy tính ra, cái gì cũng phải ra bạc nha.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Uyên một cái, hai tròng mắt hơi mở nói:

“Nói cái gì, ta cũng không phải nhà từ thiện, thương nhân tự nhiên là lấy lợi làm đầu. Đệ cho là ta mở phật đường sao. Muốn dùng phải trả bạc, hiểu hay không. Tên “cuộc sống tiểu bạch” không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ như đệ bớt nói lại.”

Tiêu Cảnh Uyên bị những từ ngữ kỳ quái kia làm cho choáng váng mơ hồ, nhà từ thiện cùng trả bạc hắn có thể hiểu đại khái là ý gì, nhưng “cuộc sống tiểu bạch” là ý gì?

Tiêu Cảnh Uyên không rõ chân tướng đưa tay sờ sờ mặt, hắn hình như không quá trắng nha.

Tiêu Cảnh Uyên mặt đầy vô tội nhìn Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng tức giận liếc mắt nhìn hắn nói:

“Nói với đệ đệ cũng không hiểu, ngày mai cho người ta đưa năm vạn lượng ngân phiếu qua.”

Năm vạn lượng?

Thanh Vũ cùng thị vệ của Tiêu Cảnh Uyên nhất thời có chút trố mắt.

Chuyện làm ăn này lại muốn bỏ vốn những năm vạn lượng. Nhưng là bổng lộc hàng năm của Hoàng tử cũng không nhiều như vậy nha.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu lại không ngạc nhiên chút nào, chỉ là năm vạn lượng, đối tiểu thư mà nói căn bản không tính là cái gì.

Bách Lí Dung Cẩn cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng tiếp tục nướng rồi cắt thịt nai ra, hắn phát hiện Ngưng Nhi thích ăn thịt nai nướng.

Tiêu Cảnh Uyên tuy có chút giật mình, nhưng nhìn Hạ Thính Ngưng khí thế thượng phong, vẫn là gật gật đầu.

Tóm lại là sinh ý chỉ lời không lỗ, năm vạn lượng này vừa đưa đi, đổi lấy ba phần lợi nhuận của sinh ý này.

Như thủ đoạn kinh thương của biểu tẩu, hắn hẳn là không bao lâu có thể thu hồi số tiền vốn này.

Hạ Thính Ngưng nhìn dáng vẻ mấy người kia giật mình, nhàn nhàn nói:

“Không có gì đáng giật mình, chút tiền vốn này mấy tháng là thu hồi lại.”

Người chịu thiệt là nàng, tất cả mọi chuyện do nàng làm, chút bạc kia cũng chỉ là lợi tức thu một lần mà thôi.

Hạ Thính Ngưng đã nói trắng ra như vậy, Tiêu Cảnh Uyên cũng liền vui mừng chờ sinh ý này chứng thực.

Đoàn người ăn thịt nướng xong, cũng còn lại mấy con mồi nhỏ, Tiêu Cảnh Uyên tùy tay đã thưởng mấy thứ này cho vài cái hạ nhân của trường săn bắn.

Ai về phủ nấy, lúc này mặt trời đã sớm lặn, màn đêm đã treo lên bầu trời.

Vừa về Thanh Lan viên, nghênh đón Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn chính là hai tiểu gia hỏa Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần, nước mắt rưng rưng không tiếng động lên án.

Cục phì nhỏ một người một bên níu chặt vạt áo Bách Lí Dung Cẩn, ngửa khuôn mặt mập mạp khóc nức nở:

“Đại ca, huynh mang đại tẩu đi đâu, Kỳ Nhi còn chưa ăn bữa tối.”

Hắn thật đói.

Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của hai tiểu gia hỏa này chép chép liên tục, cũng sắp khóc ra. Hạ Thính Ngưng vội ngồi xổm xuống an ủi:

“Được rồi được rồi, ngoan. Có phải là đói bụng hay không, đại tẩu đi làm món ngon cho các đệ được không.”

Buổi chiều khi đi còn thẫn thờ, không ngờ hai tiểu gia hỏa lại chạy tới dùng bữa tối.

Bách Lí Dung Kỳ gật gật đầu tròn, cọ Hạ Thính Ngưng nói:

“Muốn ăn thịt viên kho tàu.”

“Thần Nhi muốn thịt xay chưng.”

Bách Lí Dung Thần cũng mở to mắt nước nói.

“Được được được, đại tẩu đi làm cho các đệ, đều ngoan ngoãn đợi ở đây.”

Hạ Thính Ngưng mềm nhẹ đáp.

Bách Lí Dung Cẩn thì có chút không biết làm sao lại cưng chiều nói:

“Đi thôi, cùng đại ca vào nhà.”

Nhóm cục phì nhỏ nghe vậy lập tức vui mừng như điên đi theo vào.

Hạ Thính Ngưng ở trong trù phòng vội làm vài món ăn, căn dặn nhóm tỳ nữ nhanh lấy cơm đã được hấp nóng cùng nhau đưa vào trong phòng.

Hai tiểu gia hỏa đối với bàn đầy món ăn tàn sát nhanh chóng, bụng nhỏ no đến tròn vo mới dừng lại.

Hạ Thính Ngưng lại cùng bọn họ đùa giỡn một chút, thấy đêm đã khuya, lúc này để ma ma hầu hạ đưa người về viện.

Lại là một đêm ngủ ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thính Ngưng ngủ thêm vài canh giờ mới đứng dậy.

Hôm nay nàng không tính ra phủ, phải nhanh chóng quy hoạch chuyện Thiêu Khảo trường.

Chọn vị trí, vẽ hình, xây dựng, kế hoạch từng bước một, Hạ Thính Ngưng rút giấy tuyên thành ra cẩn thận vẽ giá nướng, những thứ này cần đưa đến thợ rèn phô để chế tạo.

Xong quy hoạch bước đầu, Hạ Thính Ngưng liền phái người đi chuẩn bị các hạng mục.

Về phần tuyên truyền cho Thiêu Khảo trường, có đại tửu lâu là Ấm Yên lâu ở, tin tức truyền khắp Kinh đô cũng chỉ là chuyện trong giây lát.

Mà năm vạn lượng tiền vốn của Tiêu Cảnh Uyên, hắn cùng Bách Lí Dung Cẩn hạ triều hồi phủ tự mình đưa tới.

Hắn bởi vì bận chuyện viện Phúc Lợi, chuyện bên Thiêu Khảo trường cũng không thể giúp đỡ.

Hạ Thính Ngưng cũng không để ý, vốn nàng cũng không tính để Tiêu Cảnh Uyên quan tâm việc này, ba phần lợi tức này là vì để Hoàng gia an tâm.

Mọi chuyện đều an bài xong, Hạ Thính Ngưng cũng liền rảnh rỗi.

Vương tử Tư Kỳ quốc chưa về nước, trong triều lại có chuyện, lúc này Hoàng Thượng cũng không rảnh triệu kiến nàng.

Chỉ nghe nói Vương tử Tư Kỳ quốc kia bị tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ quấn quít, cự tuyệt vài lần cũng không có tác dụng, dính đến mức không còn cách nào khác, đành phải mang theo tùy tùng trốn khắp nơi.

Không ngờ sau này vô tình gặp được tiểu thư si ngốc của Hồ gia, bị sự ngây thơ hồn nhiên của Hồ Linh mời về Hồ phủ làm khách.

Vương tử Tư Kỳ quốc ở Hồ phủ sống vô cùng tốt, không có tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ lúc nào cũng bám dính lấy hắn, khiến hắn cảm thấy thể xác và tinh thần cực kì thư sướng. Không nói hai lời liền tiến cung báo cáo Hiên Đế, nói là muốn để Hồ phủ đến chiêu đãi hắn liền tốt.

Còn nói nếu không được thì cho hắn vào ở lại ở Tĩnh Vương phủ đi, hắn cũng thuận tiện gặp Hạ Thính Ngưng một lần.

Khi Vương tử Tư Kỳ quốc này tiến cung nói chuyện với Hiên Đế, phiên dịch quan ngay ở bên cạnh, thấy đối phương lại còn dám nói vào ở trong Tĩnh Vương phủ, hắn không khỏi oán thầm.

Vương tử Tư Kỳ quốc này sao lại không có ánh mắt như vậy, ăn mệt mấy ngày nay còn chưa đủ sao.

Hiên Đế cũng là nghe mà buồn cười, nhất là khi người ta nói đến đủ loại sự tích của Tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ, càng khiến ông thương hại nhìn Vương tử Tư Kỳ quốc này thêm vài lần.

Nữ nhi này của Uy Viễn Hầu gia thật sự là hận gả. Làm khó Vương tử Tư Kỳ quốc này qua mấy ngày vừa rồi vẫn còn giữ được trong sạch, thật sự là tổ tông phù hộ.

Nghĩ đến ngoại chất tử cũng hẳn là nguôi giận. Hiên Đế tất nhiên là không có khả năng để Vương tử Tư Kỳ quốc vào ở Tĩnh Vương phủ, dù sao Vương tử một quốc gia đến làm khách, luôn phải đảm bảo người ta hoàn hảo vô khuyết về nước.

Bởi vậy, Hiên Đế cũng liền thuận tay đẩy thuyền hạ chỉ để Vương tử Tư Kỳ quốc vào ở Hồ phủ, thay thế Uy Viễn Hầu phủ chiêu đãi khách quý dị quốc.

Mọi chuyện đột nhiên phát triển theo hướng này, thật sự là khiến người trong Kinh đô sợ ngây người.

Mà tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ lại thêm một chuyện khiến người ở Kinh đô bàn tán say sưa.

Mà Hạ Thính Ngưng đối với việc này, nghe xong cũng chỉ cười trừ.

Ngày này, trời sáng khí trong, Hạ Thính Ngưng mang theo nhóm tỳ nữ thảnh thơi dạo hoa viên Tĩnh Vương phủ.

Không ngờ, ở trong đình hóng mát gặp được Nguyễn thị được mọi người bao vây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi