THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Hạ Thính Ngưng mở to mắt, sắc bén trợn trừng nhìn qua “Phụ thân, thật đúng là đã lâu không gặp a. Thế nào, ngay cả giáo huấn một cái bà tử ta cũng phải xin chỉ thị của của phụ thân trước phải không?”

Lí thị này? Vậy còn mẫu thân, nàng tính kế mẫu thân thì tính là cái gì?. Nói chuyện cũng không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi. Quả nhiên là kẻ bất lực, đầu bị lừa đá.

Hạ lão gia bị nữ nhi nhà mình trừng đến cảm thấy run lên, hơn nữa câu “đã lâu không gặp” kia không phải ám chỉ bản thân bao nhiêu năm qua bạc đãi ba mẫu tử các nàng sao!.

Hạ lão gia nghĩ vậy, lại nhìn về phía Thủy thị hai mắt đỏ hốc, nhu nhược động lòng người.

Trong lòng căng thẳng, tuy rằng Ngưng Nhi mạnh mẽ, nhưng từ trước tới nay luôn rất có chừng mực, nhất định sẽ không tùy tiện oan uổng Vương ma ma. Nghĩ đến lão bà tử kia xác thực không quy củ, phạm đến trên đầu nàng, mới có thể khiến Ngưng Nhi nổi giận.

Sau khi Hạ lão gia trải qua một phen suy nghĩ, giọng điệu liền mềm nhũn ra, nói “Nhưng Vương ma ma này không quy củ, thì con cũng phải đợi sau khi trở về, bẩm báo cho mẫu thân con. Để nàng xử lý, về sau không được như vậy nữa biết không? ”

Nói như vậy, chính là muốn đem việc này bỏ qua.

Lí thị vừa nghe, lập tức bất mãn đứng lên, nói đến cùng lão gia vẫn là che chở tiện nhân Thủy thị kia. Nàng có cái gì tốt, không phải chỉ là có nhi tử thi đỗ trung tú tài thôi sao?, có cái gì mà đắc ý.

Lão gia vừa thu được tin tức liền vội vàng trở về bẩm báo với lão thái thái nói là muốn đón các nàng hồi phủ, còn nói chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng nhi tử của Thủy thị, ngày sau định có thể làm rạng rỡ tổ tông, lão thái thái thế nhưng lại cho phép.

Thật thật tức chết nàng, nhưng cho dù có tiền đồ thì vẫn là con của thiếp thất, thế nào cũng đánh không lại Vũ nhi nàng sinh.

Tuy rằng trong lòng nàng không đồng ý một vạn một ngàn lần, nhưng vì Liên nhi, nàng tuyệt không thể để Hạ Thính Ngưng đi. Hiện tại cũng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống cục tức này.

Hạ lão gia vừa thấy phu nhân không làm khó dễ, liền vội vàng rèn sắt khi còn nóng “Người tới, mang Thủy di nương đi Lê Viện an trí”

Thủy thị ở một bên xem nữ nhi cứ như vậy cùng phu nhân đấu nhau, đã sớm bị dọa đến hết hồn, lúc này nghe thấy Hạ lão gia lên tiếng để cho người ta đưa ba mẫu tử các nàng lui xuống an trí, nàng vội vàng kéo nữ nhi và nhi tử, thi lễ một cái rồi lui ra.

Khi Hạ Thính Ngưng xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua trước mặt Vương ma ma, bước chân nàng khẽ nâng, một phen hung hăng dẫm vào tay nàng ta.

Nhất thời bên tai vang lên tiếng hét như tiếng sói tru. Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mày, chỉ làm như không nghe thấy, tâm tình cực tốt đỡ Thủy thị không rõ chân tướng ra khỏi Thanh Hoa Đường. Vài cái tỳ nữ dẫn bọn họ đi tới Lê Viện.

Tay của Vương ma ma, không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, sợ là sẽ không tốt lên.

Hành động lúc cuối trước khi Hạ Thính Ngưng đi không thể nghi ngờ là tát vào mặt của Lý thị.

Lí thị chỉ có thể nhìn bóng lưng của các nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng hung hăng nói: Hừ, cứ chờ xem, ai biết nhi tử của tiện nhân kia sang năm “Thi Hương” Có thể thi qua hay không, đến lúc đó còn không phải mặc cho ta làm thịt.

Đi đến Lê Viện, Hạ Thính Ngưng thật sự là không nghĩ lại nghe mẫu thân nàng thao thao bất tuyệt. Nói đến nói đi chính là muốn nói nàng không có quy củ, cái gì mà không thể cùng tiện nghi phụ thân nói chuyện như vậy, cũng không thể chống đối chính thất phu nhân vân vân.,...

Từ lúc ở Thanh Hoa Đường về nàng liền niệm liên tục, niệm đến đầu nàng vô cùng đau. Nên nàng không thể làm gì khác hơn là phất phất tay, để cho nha hoàn Bích Phục bên người mẫu thân nhanh chóng đỡ nàng trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghiêng đầu nói với đệ đệ Hạ Tử Vân “Vân Nhi, đệ cũng mệt đi, trước đi nghỉ ngơi một chút, đừng để mệt.”

Hạ Tử Vân nhu thuận gật đầu, trải qua chuyện vừa rồi, hắn cũng biết đích mẫu (mẹ cả) trên danh nghĩa không thích các nàng.

Hắn lại không thể giúp tỷ tỷ cái gì, chỉ có thể âm thầm để chính mình: Nhất định phải hảo hảo đọc sách, sớm ngày thi đỗ công danh, mới có thể giúp tỷ tỷ. Vi thế hắn mang theo gã sai vặt trở về phòng của mình.

Hạ Thính Ngưng chỉ huy nhóm tỳ nữ và người sai vặt đem bọc hành lý cất vào đúng chỗ cẩn thận.

Lần này đã đến kinh thành, nàng tất nhiên là mang theo nhân thủ. Tỳ nữ bên người Hạ Thính Ngưng trừ bỏ Vãn Ngọc, nàng còn dẫn theo Lục Vu. Mẫu thân Thủy thị quen dùng tỳ nữ là Bích Phục và Lam Thu, các nàng đều là người từ Nghi Hưng Thành mang tới.

Lo lắng Hạ lão gia dù sao cũng là đại quan chính tứ phẩm mà bên người nàng và mẫu thân giống như chỉ có hai tỳ nữ hầu hạ, không khỏi rất khó coi.

Cho nên trước khi đến kinh thành, Hạ Thính Ngưng lại từ người môi giới chọn mua bốn tỳ nữ cùng hai nha đầu vẩy nước quét tường, ký đều là khế ước bán đứt.

Cứ như vậy, nàng và mẫu thân vừa vặn mỗi người có bốn nha hoàn hầu hạ, đệ đệ Hạ Tử Vân bên kia cũng có hai gã sai vặt cùng ra cùng vào. Phòng bếp thì có một đầu bếp nữ cùng vài bà tử, sân có tiểu nha đầu quét dọn. Lí thị cũng liền không có cơ hội xếp nhân thu vào bên người nàng.

Về phần vài tỳ nữ và nha đầu mới mua kia có phải sẽ bị tiền bạc làm hoa mắt làm ra chuyện sau lưng chủ hay không, điểm ấy đã có Vãn Ngọc và Bích Phục các nàng xem trừng, hơn nữa khế ước bán mình của các nàng đang ở trong tay Hạ Thính Ngưng nàng, cho nên nàng tất nhiên cũng không cần lo lắng.

Thẳng đến buổi tối sau khi dùng qua cơm, Hạ Thính Ngưng mới mệt đến nằm lên giường. Dựa vào gối mềm mại, cả người đều mềm nhũn ra. Nàng muốn hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi thỉnh an mẫu thân của tiện nghi phụ thân Hạ lão kia.

Nay Hạ lão phu nhân đã biết nàng tới, nghe mẫu thân nói, phu nhân chính thất Lý thị của tiện nghi phụ thân đó là người nhà mẹ đẻ của Hạ lão thái thái.

Nghĩ đến Hạ lão phu nhân hẳn là phải che chở kia Lí thị mới đúng, nhưng nàng nghĩ không ra, năm đó Hạ lão phu nhân này vì sao không đồng ý đem mẫu thân nàng đón về phủ. Phải biết rằng tại đây niên đại, nạp thiếp là chuyện vô cùng bình thường.

Nếu nói là vì yêu thương Lí thị kia, đánh chết nàng cũng không tin, bên người tiện nghi phụ thân bênàng cũng không phải không có thiếp thất khác, nhưng sao nạp đến mẫu thân nàng làm thiếp, lão phu nhân này lại không chịu. Này trong đó chắc chắn có duyên cớ, phải để cho người ta đi hỏi thăm một chút mới được.

Sáng sớm này thứ hai sáng sớm, Thủy thị liền đánh thức nữ nhi và nhi tử, đi đến Xuân Hi Cư thỉnh an Hạ lão phu nhân.

Các nàng vừa mới bước vào cửa liền quỳ xuống thỉnh an, trừ bỏ đệ đệ Hạ Tử Vân được Hạ lão phu nhân kêu đứng lên ra. Hạ Thính Ngưng và mẫu thân Thủy thị vẫn phải quỳ trên mặt đất, ấn theo quy củ, lão phu nhân không lên tiếng là không thể đứng lên.

Lí thị đang ngồi ở vị trí bên tay trái Hạ lão phu nhân, một đôi mắt hạnh thỉnh thoảng lại trừng Hạ Thính Ngưng và Thủy thị, nghĩ đến hẳn là do cơn tức ngày hôm qua vẫn còn chưa tan.

Mà vài trưởng nhi tử và đích nữ cũng đều đang ở đây, tổng cộng Lí thị có ba nữ một nam, đại tiểu thư Hạ Phù đã xuất giá, hiện tại không thấy được. Tam tiểu thư Hạ Liên và Hạ Thính Ngưng tuổi xấp xỉ nhau, một thân váy dài màu hồng đào,trên mặt trang điểm một chút son phấn, bộ dạng có vài phần giống Lí thị, rất là xinh đẹp, ánh mắt cũng thường thường quét về phía Hạ Thính Ngưng.

Ngũ tiểu thư Hạ Dung vừa cười vừa nói vừa vặn đi qua mẫu thân nànghé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp,vật trang sức tinh xảo. Thoạt nhìn rất ngây thơ đáng yêu, đương nhiên là nếu như có thể xem nhẹ ánh mắt không có hảo ý kia.

Từ lúc Hạ Thính Ngưng vào nhà hai tỷ muội Hạ gia đều luôn nhìn chằm chằm nàng xem, vô cùng ghen tị với dung mạo của nàng, ở trong lòng thầm hận: Chẳng qua là một tiện nhân, dựa vào cái gì sinh được mỹ nữ như vậy, các nàng tự nhận dung mạo của chính mình cũng là thượng đẳng chi tư, lại cường ngạnh bị thua dưới tay Hạ Thính Ngưng.

Đại thiếu gia Hạ Vũ năm nay mười ba tuổi, mặt mày có vài phần giống Hạ lão gia, bộ dáng thập phần tuấn tú. Hắn đối vơi ba mẫu tử Thủy thị không có địch ý gì, dù sao hắn là con trai trưởng, Hạ Tử Vân có thông minh đi nữa, cũng không thể vượt qua hắn.

ở phía sau Lí thị còn có một nữ hài bộ dạng nhu nhược đang đứng, đó là tứ tiểu thư Hạ Thanh Hà, lúc trước mẫu thân nàng Lâm di nương là nha đầu thông phòng của Hạ lão gia, sau này sinh ra nàng, nên được nâng làm di nương.

Trái lại Hạ lão phu nhân kia, một bộ hoa phục màu đỏ đậm, trên đầu trái phải cắm hai trâm ngọc, bên tai là một đôi khuyên bạch ngọc, toàn thân phát ra khí phái.

Một mặt cười đến hiền lành lôi kéo tay Hạ Tử Vân, lời nói ra cũng không có gì khác ngoại trừ đều là phải nỗ lực làm học tập, tương lai thi đỗ Trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông. Sau khi Hạ Thính Ngưng nghe xong liền oán thầm: Cũng chỉ nhớ thương chuyện làm rạng rỡ tổ tông, ngươi đem ta đệ đệ ta trở thành cái gì?.

Nói cả buổi, rốt cục đem ánh mắt dời về phía Thủy thị, thản nhiên nói “Xem ở phân thượng ngươi đã vì Hạ gia sinh nhi dục nữ, khai chi tán diệp, ta liền nâng cho ngươi làm di nương. Ngày sau phải biết quy củ, nhớ lấy không thể đã đánh mất mặt mũi Hạ gia chúng ta”

Thủy thị nghe xong sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn dập đầu tạ ơn. Hạ lão phu nhân vẫy vẫy tay, nói “Đều đứng lên trở về đi”

Thủy thị liền thi lễ sau đó lôi kéo nhi tử và nữ nhi lui ra ngoài.

Hạ Thính Ngưng đứng ở một bên chỉ cảm thấy trên đầu mây đen dầy đặc, lão phu nhân này chớ không phải là đầu óc mê muội đi.

Trước khi mẫu thân nàng vào phủ thì tiện nghi phụ thân đã nói qua cùng người nhà thương nghị để nàng lấy thân phận di nương mà vào cửa, việc này người trong phủ có ai không biết.

Hôm nay lời lão phu nhân nói ra dù sáng dù tối đều đem mẫu thân nàng xem như thông phòng mà đối đãi.

Này rõ ràng nói lúc mẫu thân đi theo tiện nghi phụ thân, ở trong mắt lão phu nhân cũng chỉ là một nha đầu thông phòng hay sao.

Thông phòng cùng di nương cũng không phải là cùng một cấp bậc, di nương nói như thế nào cũng là một nửa chủ tử, mà thông phòng nói trắng ra chính là cái nô tì.

Thực thua thiệt lão phu nhân nói ra được như vậy, mẫu thân nàng nói như thế nào cũng là một thiên kim thương hộ, có thấy qua thiên kim thương hộ nào làm thông phòng nha đầu sao.

Nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói mẫu thân nàng như thế, còn bày ra một bộ sắc mặt ban ân.

Hạ Thính Ngưng đang muốn phát tác, lại bị Thủy thị gắt gao túm trụ, cứng rắn lôi kéo đi ra ngoài.

Thẳng đến khi đi ra khỏi Xuân Hi Cư, Thủy thị mới cho nói “Ngưng Nhi, nàng nói như thế nào cũng là tổ mẫu của con, con trăm ngàn lần không thể giống hôm qua như vậy.” Nàng chịu điểm ủy khuất không quan trọng, trọng yếu nhất là không muốn Ngưng Nhi vì nàng deo trên lưng một tội danh bất hiếu.

Hạ Thính Ngưng làm sao không biết ý nghĩ của mẫu thân mình, nên nàng chỉ có thể giận dữ lắc lắc ống tay áo. Lập tức quyết định ngày sau định không cho lão thái bà này nửa phần sắc mặt tốt, thực tự cho mình là Từ Hi thái hậu sao?.

Hạ Thính Ngưng đỡ Thủy thị hướng Lê viện đi đến, vừa đi vừa nghĩa chính lời nói báo cho biết đệ đệ Hạ Tử Vân tuyệt đối không được cùng kia Hạ lão phu nhân thân cận. Mọi việc cũng không cần nghe nàng, chỉ làm không này tổ mẫu chính là.

Hạ Tử Vân nhu thuận lôi kéo tay áo tỷ tỷ, nặng nề gật đầu cam đoan. Hắn cũng không thích tổ mẫu này, hiện nay nàng lại chọc tỷ tỷ sinh khí, khiến mẫu thân khổ sở, hắn lại càng không thích nàng.

Ba mẫu tử Hạ Thính Ngưng đi không bao lâu, Hạ lão phu nhân cũng xua tay để Hạ Thanh Hà các nàng cùng trở về.

Lí thị chờ người khác đều đi hết không sai biệt lắm, liền vội vàng hướng Hạ lão phu nhân mở miệng nói “Nương, qua mấy ngày sẽ đem bức họa cùng ngày sinh tháng đẻ đưa vào trong cung, người xem...”

Hạ lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Lí thị liếc mắt một cái, chậm rãi nói “Ngươi gấp cái gì, ta đồng ý đem ba người mẫu thân Thủy thị đón trở về, có một nửa còn không phải là vì Liên nhi sao?. Ta chỉ có một đứa cháu ruột nữ nên tự nhiên là đau lòng. Thanh Hà tuổi còn nhỏ, không được. Đến lúc đó ngươi đem bức họa và ngày sinh tháng đẻ của nhị nha đầu đưa vào là được. Nàng so với Liên nhi lớn hơn mấy tháng, tuổi đúng là thích hợp, đến lúc đó cũng sẽ không để người có tâm nói nhảm.”

Lí thị vừa nghe, liền buông được tảng đá lớn đè nặng trong trong lòng, khóe miệng cười đến cong cong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi