THỨ NỮ

Edit: Funny1107Beta: Tiểu Tuyền

Hai người Vương gia cùng Vương phi đang ở bên ngoài dạo chơi, một mực không chịu quay về, chuyện trong phủ từ trên xuống dưới liền nghe theo xử lý của một mình Cẩm Nương, một mình Cẩm Nương vốn quản lý công việc, sử dụng biện pháp thích hợp, tuy rằng Giản Thân Vương phủ rất lớn, trên dưới mấy trăm người, nhưng nàng bắt đầu quản lý thật rất dễ dàng, chẳng qua là, thân phận đặc biệt của Thượng Quan Mai , hiện giờ Thái Tử Phi đã thành hoàng hậu, nàng lại là muội muội mà Thái tử phi yêu thương nhất, ở trong phủ này, nếu như xảy ra chuyện rắc rối gì, cho dù không phải nguyên nhân không phải do mình, thì Giản Thân Vương phủcũng phải gánh trách nhiệm .

Cho nên, Cẩm Nương vừa nghe nói đến tình huống của Thượng Quan Mai, liền không nói hai lời, ra lệnh cho bọn nha đầu đi theo vào trong viện của Thượng Quan Mai.

Thượng Quan Mai ngồi một mình ở trong phòng, vẻ mặt ngây ngốc như một khúc gỗ, dung mạo vốn xinh đẹp giờ đã trở nên gầy gò hơn rất nhiều, hai hàng mi thon dài như cành liễu dường như chau lại , giữa lông mày nhẹ nhàng khóa lại sự ưu sầu , trông thấy nàng như vậy, không giận không oán không vui, rất khó khăn để khuyên nhủ nàng, Cẩm Nương nhìn liền thở dài.

Khoát khoát tay, để cho Song Nhi cùng Phong Nhi ở phía sau không cần đi theo, bản thân thì nhẹ nhàng đến gần Thượng Quan Mai, Thị Thư nhìn thấy tình hình như thế cũng ột vài nha đầu ở trong phòng rời đi, mình thì vào hậu đường pha trà.

Ánh mắt của Thượng Quan Mai vẫn nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở một chỗ vẫn chưa hề rời đi, căn bản không biết rằng Cẩm Nương tiến vào, Cẩm Nương ngồi xuống bên người nàng, ánh mắt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hoa mai trong sân đã nảy chồi, sắc hồng vừa mới đâm chồi nảy lộc, mấy ngày nữa, chỉ sợ sẽ nở ra.

“Niên niên tuế tuế Hoa tương tự( *năm năm tháng tháng hoa vẫn thế), tuế tuế niên niên nhân bất đồng(*tháng tháng năm năm người đổi thay), tẩu tẩu, hằng năm hoa đều dùng hết toàn bộ sự nhiệt tình cùng sức lực của chính mình, mang những bông hoa rực rỡ xinh đẹp nhất nở ra, nhưng mà, cho dù xinh đẹp đi chăng nữa cũng không chống đỡ được năm tháng đã trôi qua, chống đỡ không được vận mệnh của chính mình, những cái cây xinh đẹp rực rỡ kia cứ như vậy từ từ rồi cũng sẽ tàn lụi mà thôi, tẩu nói xem, những bông hoa kia, năm trước đã từng khóc, từng hận qua hay không?” Cẩm Nương ôn nhu thuận theo nói.

Trên mặt của Thượng Quan Mai khẽ chuyển động, dường như mới phát hiện Cẩm Nương tiến vào, khóe miệng giương lên một nụ cười khổ, trong mắt, nước mắt lại nảy lên . Lời nói nhưng là vô cùng khách sáo: “Đúng vậy, hoa mai đẹp như vậy , chỉ nở ngắn ngủi mấy ngày như là cảm tạ, càng như là luyến tiếc , đệ muội, hôm nay làm sao rảnh rỗi mà tới đây.”

“Nhưng mà, những bông hoa này lại rất khôn ngoan, nếu không muốn, có thể từ chối không nở ra, nhưng mà, cho dù không muốn, nó cũng không đau khổ, nó sẽ không luyến tiếc việc đã qua, mà đem tinh thần dừng lại ở lúc nó xinh đẹp nhất, bởi vì, nó sẽ đem toàn bộ sức lực nó tích trữ được trong một năm, tập trung để nuôi dưỡng ra đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất, tẩu nhìn xem, hiện tại nó không phải đã nảy rất nhiều nụ hoa sao? Ta tin tưởng, hoa mai năm nay, càng xinh đẹp diễm lệ hơn rất nhiều so với năm ngoái.”

Giọng nói của Cẩm Nương có chút sôi nổi vào phút cuối, nàng thật sự nhận thấy được Thượng Quan Mai đem đoạn tình cảm kia đóng chặt lại ở trong lòng . Che giấu mình trong những hồi ức mà không chịu ra ngoài, như vậy, nàng hành hạ , không chỉ có bản thân mình, còn có người bên cạnh nàng , quan tâm nàng, yêu thương nàng , hơn nữa còn làm tổn thương nam nhân si tình vì nàng.

Chiến sự ở biên quan hiện nay đã gần đi đến hồi kết, không bao lâu nữa, Lãnh Tốn sẽ trở lại, chẳng lẽ lại làm cho nam nhân luôn thương nhớ nàng nhìn thấy bộ dạng như cái xác không hồn của nàng sao? Nếu không thể làm Thượng Quan Mai thức tỉnh, Cẩm Nương sợ nàng sẽ bỏ qua hạnh phúc nên có.

Nước mắt của Thượng Quan Mai vô thanh vô tức chảy xuống, nghe lời của Cẩm Nương, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, nức nở: “Nhưng mà, người làm sao có thể so sánh cùng với hoa, chúng nó còn có năm sau, chúng nó còn cơ hội nở hoa lần nữa, còn người lại không có sinh mạng thứ hai , đệ muội.”

“Chuyện cũ đã qua, quan trọng là … Người sống, tẩu cũng biết, sinh mạng chỉ cho tẩu một lần, vậy tẩu làm sao lại có thể coi thường sinh mạng của chính mình được chứ? Đại tẩu, sinh mạng của tẩu giống như bông hoa đang nở rộ này, tẩu tội gì phải bóp nát nó, lãng phí nó, phung phí nó, tẩu nên làm cho nó càng rực rỡ xinh đẹp hơn mới đúng. Trên cõi đời này, không có gì là khó khăn cả , không có gì đáng lo cả, chỉ cần tẩu chấp nhận, tẩu còn có thể rực rỡ thêm một lần nữa.”

“Ta còn có thể sao? Một quả phụ chồng chết, còn có hạnh phúc gì để nói tới chứ, nếu thật động tâm, trước tiên đừng nói đến việc không ngại người đời để ý, có thể ghét bỏ hay không, nhưng chút nước bọt của thế nhân, cũng có thể đem ta dìm chết đuối mất.” Thượng Quan Mai cuối cùng có chút xúc động, hai tay bưng lấy mặt, khóc đến thê lương thống khổ.

Nếu nàng có thể nghĩ được như vậy thì vẫn còn có thể cứu được , cũng may chỉ là sợ ánh mắt của người đời mà thôi, mà không phải cứng nhắc … mà … Cuối cùng, chỉ muốn sống trọn đời không gả nữa.

Cẩm Nương nhìn Thượng Quan Mai cầm khăn lau nước mắt, thở dài nói: “Đại tẩu của ta vừa xinh đẹp vừa hào phóng ,hiền thục thông minh, nam tử trên thiên hạ theo đuổi cũng không hết, chỉ cần tẩu chấp nhận, tẩu nhất định sẽ nhận được một phần hạnh phúc chỉ thuộc về riêng mình, hơn nữa, một phần đó so với quá khứ đã qua, càng chân thành hơn, càng thật sự hạnh phúc hơn nữa.”

Thượng Quan Mai mở to mắt, trong mắt lóe ra một tia hi vọng , lẩm bẩm nói: “Ta thật còn có thể sao? Còn có người muốn lấy quả phụ này sao? Người ta có thể xem thường ta hay không?”

“Tẩu hãy tự tin lên , trở thành quả phụ không phải là lỗi của tẩu, chẳng qua là do vận mệnh đối với tẩu không công bằng mà thôi, tẩu phải chống lại cùng vận mệnh, không được để nó khuất phục tẩu.”

Cẩm Nương nắm thật chặt tay của Thượng Quan Mai, chân thành nói với nàng, quay đầu, vừa liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nói: “Đại quân sắp chiến thắng trở về rồi, A Tốn cũng sắp trở lại, hắn trước khi đi, từng ủy thác với ta, để cho ta có thể chiếu cố tẩu, đại tẩu, hắn là người không tệ , tướng mạo, thân phận bối cảnh cũng không tệ, tẩu không nên bỏ lỡ hắn.”

Nói đến Lãnh Tốn, bên tai Thượng Quan Mai lập tức đỏ ửng, nhưng là thở dài nói: “Năm đó, ta từng cự tuyệt hắn, hắn. . . . . . trong lòng hẳn là sớm nguội lạnh rồi, hôm nay, ta đã không còn là ta năm đó ,ta sợ hắn. . . . . . Chỉ là một giấc mơ mà hắn mong muốn lúc còn trẻ , khi. . . . . . giấc mơ thành sự thật, chỉ sợ lại sẽ hối hận, đệ muội, ta không phải là không nghĩ đến chuyện này, thật sự là. . . . . . Ta cảm thấy không thể chịu đựng nổi tình cảm bị lừa gạt lần nữa.”

Thì ra là nguyên nhân chính là ở chỗ này, Cẩm Nương cuối cùng rõ ràng, Thượng Quan Mai không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, chẳng qua là, không tự tin, bị tổn thương qua một lần rồi, dường như đối với tình cảm sẽ chùn chân, nàng đang sợ, chẳng qua là, nàng suy nghĩ như vậy cũng không phải là sai, dù sao trong xã hội nơi này, nam nhân rất quan tâm đến thanh danh, ai nguyện ý lại đi cưới một quả phụ, hiện giờ Lãnh Tốn đã không còn giống như lúc xưa, lần này vừa lập công lớn, quay trở về, sợ là sẽ thăng quan, với địa vị của Thượng Quan Mai, thì khoảng cách kéo dài càng lớn, lấy địa vị của Lãnh Tốn hiện tại, dù có lấy Vân Anh quận chúa chưa thành thân làm chánh thê, cũng không phải là không thể, cho nên, Thượng Quan Mai mới có thể cảm thấy không tự tin như vậy.

“Tẩu không nên lập tức đánh vỡ hắn như vậy, hắn còn chưa trở lại, tẩu có thể chờ sau khi hắn trở về, điều tra hắn một phen, nếu như hắn không thành tâm, nhiều nhất thì chúng ta không cần lấy phu quân, tẩu là tẩu tẩu của ta, sẽ không tổn thất gì, nhưng nếu như hắn thành tâm , nhưng tẩu lại vì nhát gan mà sợ tổn thương đến hắn, đem hẳn đẩy vào trong ngực của nữ nhân khác, tẩu tẩu, như vậy tẩu nhất định sẽ hối hận cả đời nha.”

Với suy nghĩ này, Cẩm Nương vẫn là có lòng tin đối với Lãnh Tốn ,nàng đem Thượng Quan Mai kéo dậy, vừa cất giọng kêu Thị Thư đi vào: “Lấy nước, vào rửa mặt giúp chủ tử của ngươi, từ hôm nay về sau, đại tẩu của ta ngày ngày phải thật xinh đẹp, thật vui vẻ, chúng ta không phải vì nam nhân mà sống, mà là vì mình mà sống, đâu cần quản cái đám xú nam nhân ấy như thế nào, chúng ta phải ngày ngày đều xinh đẹp, vui vui vẻ vẻ mà sống, tức chết những người không có mắt, đồ xú nam nhân không có suy nghĩ.”

Thượng Quan Mai nghe thấy ánh mắt sáng lên, vẻ uất ức trên mặt cũng tiêu tán đi không ít, Thị Thư lại càng vui mừng, tay chân luống cuống đi vào múc nước, vừa đi còn đụng vào một cái ghế lụa ở bên, Song nhi thấy cười nói: “Đại phu nhân, người quả thật nên thông suốt sớm một chút, người nhìn đi, nha đầu Thị Thư này, vừa nhìn thấy người thay đổi vẻ mặt, cảm thấy cao hứng đến không biết phải làm sao rồi, nàng rất thật tâm mong người sớm khỏe lại.”

“Đúng vậy , đừng nói là nàng, ngay cả Hoàng Hậu ở trong cung biết tâm tình của tẩu tẩu tốt hơn, cũng không biết sẽ cao hứng bao nhiêu, nàng hôm nay tuy là quốc mẫu, mỗi ngày có thể nhật lý vạn ky (*hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết )rồi, nhưng vẫn vì muội muội là tẩu mà lo lắng, không vì cái gì khác , chỉ vì yêu thương người thân của chính mình, cũng nên phấn chấn tinh thần lại mới đúng.” Cẩm Nương cũng tiếp lời nói.

“Nương tử mới vừa rồi mới nói ai là xú nam nhân? Không phải là mắng ta sao.” Mấy người Cẩm Nương đang cười nói, đã nghe thấy âm thanh êm dịu của Lãnh Hoa Đình từ bên ngoài vang lên, Cẩm Nương nghe không khỏi liếc nhìn Phong nhi ở một bên .

Sắc mặt của Phong Nhi nhưng lại đỏ lên khác thường, căn bản cũng không chú ý tới Cẩm Nương, Cẩm Nương nhìn thấy lại càng nghi ngờ nàng đã bị mê hoặc rồi,vội vàng đi ra ngoài, trong tiền sảnh , Lãnh Hoa Đình lại dẫn theo Lãnh Tốn, còn có Trần Nhiên cùng nhau ngồi trên ghế ở chánh đường, khi nào bọn họ tiến vào, vào bằng cách nào, nàng tuyệt nhiên không biết, trách không được, Lãnh Hoa Đình sẽ nói như vậy, người này nguyên lai cùng một chỗ với những nam nhân đang nghe lén hay sao?

Lãnh Tốn đi suốt đêm để trở về kinh thành, hắn ở biên quan sau khi nghe tin Lãnh Hoa Đường chết, liền rất là lo lắng cho Thượng Quan Mai, sợ nàng làm ra việc điên rồ gì, liền đem toàn bộ mọi chuyện ở biên quan giao cho Tôn Đại lão gia, bản thân mang theo một vài tùy tùng tức tốc quay trở về kinh thành, vừa đến kinh thành, liền đi đến Giản Thân Vương phủ, vừa đúng lúc chạm phải Lãnh Hoa Đình vừa mới hạ triều, liền nháo lên muốn gặp Thượng Quan Mai, nhưng hắn dù sao cũng là một nam nhân, lại đi gặp một góa phụ, dĩ nhiên là không có cách nào có thể đi trực tiếp vào viện của Thượng Quan Mai , nhưng nếu do Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương dẫn vào thì dễ ăn nói hơn rất nhiều.

Lãnh Hoa Đình rất sảng khoái, nghe thấy liền dẫn hắn đi vào trong phủ lập tức, lại gặp Trần Nhiên đang đứng ngoài cửa chần chừ không dám vào, Lãnh Hoa Đình cũng nghe Cẩm Nương nói về chuyện giữa Phong Nhi cùng Trần Nhiên, đương nhiên là kéo hắn vào cùng, ba người vừa vào phủ liền nghe nói Cẩm Nương mang theo Phong Nhi Song Nhi đi đến viện của Thượng Quan Mai, như vậy hắn không cần kiêng kị gì nữa rồi, trực tiếp mang theo hai nam nhân đi đến viện của Thượng Quan Mai.

Ma ma bên ngoài vốn muốn đi vào báo tin , nhưng là bị Lãnh Hoa Đình ngăn lại, hắn muốn chơi đùa một chút vô cùng muốn nghe xem nương tử nhà hắn dùng giọng điệu gì khuyên nhủ Thượng Quan Mai đây, cho nên, ba người liền ngồi ở bên ngoài nghe, quả nhiên, chợt nghe thấy Cẩm Nương mắng xú nam nhân.

Hắn nghe thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, lời nói không kiêng kị này Cẩm Nương cũng dám nói…, chẳng qua là, lời nói kia đối với Thượng Quan Mai, thật là rất cảm động a, vừa nâng đôi con ngươi lên, nhìn thấy trong ánh mắt của Lãnh Tốn hàm chứa sự cảm kích, liền cười.

Cẩm Nương vừa ra tới,hai người Lãnh Tốn cùng Trần Nhiên vội vàng đứng dậy hành lễ, Cẩm Nương hiện giờ đã là Vương Phi, phẩm cấp so sánh với hai người Lãnh Tốn cùng Trần Nhiên cao hơn rất nhiều, nhưng thường ngày theo tùy ý đã thành thói quen, lại ở trong phủ nhà mình, cho nên, cười khoát tay, vừa giận tướng công nhà mình một chút, nói với Lãnh Tốn cùng Trần Nhiên: “Đã tới đây rồi, liền đi vào ngồi đi, ở bên ngoài lạnh đấy.”

Lãnh Tốn không khỏi nhìn chánh đường một chút, có chút do dự, trong lòng Cẩm Nương biết hắn đang bận tâm Thượng Quan Mai, dù sao nàng cũng có góa phụ trong phòng, nếu nam nhân đi vào sợ là không hợp với lễ nghĩa , nhưng Cẩm Nương nhưng là cất giọng nói: “Mai tỷ, A Tốn tới.”

Vốn Lãnh Tốn ở bên ngoài nghe Thượng Quan Mai nói chuyện, biết được Thượng Quan Mai không phải là không nguyện tái giá, chẳng qua là đối với mình nàng không yên lòng, sự thấp thỏm trong lòng ngược lại đã ổn định hơn rất nhiều , biết trong lòng nàng lo lắng, tất nhiên hắn biết phải ứng phó như thế nào rồi, tâm nguyện nhiều năm qua sắp đạt thành, nên tâm tình cũng rất xúc động, bây giờ đã lộ chân tướng bị Cẩm Nương gọi vào, nếu không đi vào, chỉ sợ Thượng Quan Mai sẽ nghĩ nhiều, như vậy, hắn không thể không đi vào rồi.

Còn Trần Nhiên, dĩ nhiên là biết có Phong Nhi ở trong phòng, trái tim từ lâu đã sớm đập liên hồi rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên thích một cô bé, vô cùng ngây ngô, căn bản là không biết phải làm sao để nàng biết được tâm ý của hắn, trước kia mặc dù đã trao cho nàng một cây trâm, nhưng tâm ý của nàng, mình cũng không hiểu, bất an, lo sợ, ngượng ngùng, một vài loại tâm tình như thế quấn quýt lại với nhau , hiện giờ nhìn thấy Lãnh Tốn tiến vào, hắn cũng đánh bạo một cái, cúi đầu cùng đi theo vào.

Thượng Quan Mai nhìn thấy Lãnh Tốn ngẩng đầu bước vào, nghĩ tới phần tâm tư mà Lãnh Tốn đối với mình, ánh mắt liền không dám đặt trên người của Lãnh Tốn, một đôi con ngươi sáng lên dao động , không biết phải hướng vào chỗ nào, cầm khăn trong tay, vô ý mà xoắn lại , Cẩm Nương nhìn liền muốn cười, rõ ràng là có ý tứ nha, thấy Thượng Quan Mai như vậy, giống như nhìn thấy được mối tình đầu của mình vậy.

Hắng giọng một cái, Cẩm Nương hào phóng nói với Lãnh Tốn: “A Tốn, ngươi cũng không phải là người ngoài, ngồi đi, hôm nay các ngươi khó có khi đông đủ như vậy, một chút nữa ta sẽ để cho Trương ma ma chuẩn bị một ít thức ăn cùng rượu, chúng ta kêu cả Tứ Nhi, tất cả đều tề tụ lại.”

Lãnh Hoa Đình vừa nghe, liền hiểu ý của nương tử nhà mình , đây chẳng phải là tác hợp cho Thượng Quan Mai cùng Lãnh Tốn sao, lúc đầu Lãnh Hoa Đường chết, người lo lắng nhất chính là Thượng Quan Mai, hiện giờ sự oán hận của Lãnh Hoa Đình đối với Lãnh Hoa Đường, cũng theo cái chết của hắn mà tiêu tán , hiện giờ lưu lại trong lòng , chỉ có thời thiếu niên ,những lúc hai huynh đệ cùng nhau chơi đùa. Cho nên, chung thân của Thượng Quan Mai, hắn cũng rất để ý , hi vọng nàng có thể có kết quả tốt .

Vì vậy, Cẩm Nương vừa nói, hắn liền phụ họa nói: “Ừ, A Tốn, A Khiêm chưa trở lại, ngươi cũng có thể nói chuyện với Tứ Nhi về tình trạng gần đây của A Khiêm, giảm bớt sự lo lắng cho nàng, chúng ta cũng có thể uống vài chén, tự ôn chuyện cũng được.”

Vừa nói, hắn lại đứng lên, nói với Cẩm Nương: “Triều phục này rất khó chịu, nương tử, ta muốn đổi lại y phục thường ngày, nàng cũng nên phân phó người chuẩn bị tốt thức ăn cùng rượu, A Nhiên, Hoàng Thượng không phải đưa đồ cho ta sao? Theo ta quay trở về viện nói chuyện đi.”

Cẩm Nương đối với tướng công nhà mình biết xem tình hình mà cảm thấy vô cùng vui mừng, người này khó có khi chịu phối hợp như vậy nha, thật đúng là bản thân uống rượu muốn dẫn đường kết duyên đây, nàng hé miệng cười một tiếng, đứng lên, đối diện Thượng Quan Mai nói: “Mai tỷ, A Tốn từ chiến tranh loạn lạc quay trở về, thân y phục này cũng đã dính không ít bụi bặm rồi, trở về đổi lại cũng quá phiền phức, lần trước không phải là nhìn thấy tỷ làm một cái trường bào màu xanh thẫm sao? Ta xem, phù hợp với A Tốn lắm, trước tiên tỷ lấy để A tốn thay đổi một chút.”

Thượng Quan mai nghe được sửng sốt, điều này Cẩm Nương làm cũng quá mức rồi, làm sao. . . . . . Mời vừa nhìn thấy A Tốn liền để cho nàng tặng y phục rồi, y phục này tự mình làm. . . . . . Nhưng chỉ có thể đối với trượng phu của mình thôi , A Tốn có thể trách mình quá càn rỡ hay không?

Vừa nâng đôi con ngươi lên, liền thấy được ánh mắt khích lệ của Cẩm Nương, trong lòng đành thở dài, hay là không nên quá nghe lời của Cẩm Nương, dù sao thân phận hiện giờ của nàng không thể so sánh như lúc trước nữa, quá chủ động đi, chỉ biết càng coi thường tự ái của chính mình, tâm ý của Cẩm Nương là tốt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn căng thẳng một chút.

Chẳng qua là, Cẩm Nương đã mở miệng, hơn nữa, trong mắt của A Tốn lại có một chút vui mừng, nàng thật sự cũng không nên làm quá mức, giội ọi người một gáo nước lạnh được, liền nói với Thị thư: “Đi đem áo choàng lấy ra, đưa cho Lãnh đại nhân, dù sao. . . . . . Ta làm. . . . . . Cũng chỉ để đó.” Nửa câu sau âm thanh rất thấp, mang theo một tia thê lương cùng bất đắc dĩ, nghe vào tai của Lãnh Tốn, tựa như có người bấm vào trái tim của hắn lại buông ra vậy, rất đau.

Cẩm Nương cũng không quản những thứ này, con đường đi phía trước của hai người bọn họ còn nhiều nhấp nhô gập ghềnh, nhưng chỉ cần chịu bắt đầu, chính là một điều tốt, đứng lên, kéo theo Phong Nhi đang còn ngẩn người, Lãnh Hoa Đình cùng Trần Nhiên cùng đi theo.

Thị Thư cao hứng cầm ngoại bào đi ra ngoài, trước mặt Thượng Quan Mai, liền muốn để cho Lãnh Tốn đổi lại, vẻ mặt kia, giống như là hầu hạ chú rể mới, nhìn thấy Thượng Quan Mai liền nghiến răng,cho dù chủ tử của nàng kinh hãi thì sao, cũng không phải là do muốn người ta cưới chủ tử của mình sao, làm sao so với mình vẫn còn vội vàng được đây?

Lãnh Tốn cũng nhìn ra băng khoăn trong lòng của Thượng Quan Mai, hắn cùng với Thị Thư đã sớm quen biết, hiện giờ tuyệt đối sẽ không từ chối, Thị Thư đi đến đây giúp hắn thay quần áo, hắn cũng không cần kiêng kỵ, quả thật liền duỗi tay, để mặc Thị thư hầu hạ , ánh mắt, nhưng dừng lại trên người Thượng Quan Mai, một cái chớp mắt cũng không có, trong ánh mắt ấy như được đốt lên một ngọn lửa, giống như là muốn đem Thượng Quan Mai đốt đến tan ra.

Thượng Quan Mai bị hắn nhìn cảm thấy không tự nhiên, mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, đứng lên, suy nghĩ muốn vào trong tránh đi, Thị Thư cũng biết phân biệt tốt xấu: “A, thật đúng là vừa vặn, Lãnh đại nhân, y phục này thật đúng là vì người mà làm nha, tuy nói chủ tử chưa bao giờ đo qua, vậy làm sao lại có thể vừa vặn như thế được?”

Thượng Quan Mai nghe thấy lời này dường như muốn tìm một cái lỗ chui vào, vóc người của Lãnh Hoa Đường so với Lãnh Tốn gầy hơn một chút, vóc người của Lãnh Tốn khôi ngô cao lớn hơn một chút, y phục mình làm , Lãnh Hoa Đường khi đó đang còn ở trong đại lao, cũng không biết làm sao lại vừa như thế, khi đó, căn bản là nàng không nghĩ đến A Tốn, làm sao lại. . . . . . Thị Thư đúng là tiểu nhân, còn không ngừng sắp đặt như vậy, làm sao có thể nói ra trước mặt A Tốn, muốn chết mất, mắc cỡ chết người rồi.

Lãnh Tốn nhưng là nghe thấy như mở cờ trong bụng, y phục này quả thật rất vừa người, hơn nữa, nhìn thấy được, tiểu Mai là dụng tâm để làm, lúc còn trẻ phần tâm tư không thể yêu thương kia, lúc này đã được hồi đáp lại, tim của hắn đã rất khó có thể áp chế lại rồi, ôn nhu kêu: “Cực khổ cho nàng, Quận chúa.”

Cẩm Nương cố ý không kêu Thượng Quan Mai là tẩu tẩu nữa, mà gọi là được Mai tỷ, A Tốn dĩ nhiên hiểu ý của nàng, nàng là muốn làm cho thân phận hiện giờ của Thượng Quan Mai phai nhạt đi, cũng muốn tiêu trừ nỗi băn khoăn trong lòng của Thượng Quan mai, cho nên, hắn cũng sẽ đổi cách xưng hô giống như Thượng Quan Mai trước khi được gả .

Thượng Quan mai nghe được ngẩn ra, giương mắt lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lãnh Tốn, vừa xấu hổ hạ đầu xuống, nhưng mà vén áo thi lễ nói: “Lãnh đại nhân khách khí.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi