THỨ NỮ

Hai vợ chồng ở trong phòng chơi đùa một trận, quả nhiên chỉ chốc lát sau, phía ngoài liền truyền đến thanh âm của Dương ca nhi: “Mẫu thân, mẫu thân, con cũng muốn hôn hôn như vậy, ta cũng vậy muốn hôn hôn.”

Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy con trai bảo bối nhà mình đang đem cái đầu tròn núc ních thò vào trong rèm dò xét, dùng rèm bọc lại đầu của mình, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy xoay tròn chuyển động, một bộ dạng vô cùng tò mò, nàng lập tức đỏ mặt, từ bên cạnh Lãnh Hoa Đình thối lui, sẵng giọng: “Xem đi, nhi tử lại thấy được.”

Lãnh Hoa Đình cũng cảm thấy bất đắc dĩ, tiểu tử này mỗi lần đều thích thú phá hư chuyện của hắn, không có chuyện gì cũng ưa thích ở chính giữa đôi phu thê hắn, buổi tối ngủ còn không quên ôm Cẩm Nương mới bằng lòng đi ngủ, bàn tay nhỏ bé kia còn thân thiết với ngực mẫu thân. . . . . . Hơn nữa, hắn rất dễ giật mình tỉnh giấc, mỗi lần chờ hắn ngủ thiếp đi, muốn ôm Tú Cô đến ôm hắn đi, hơi động đậy một chút hắn lập tức tỉnh dậy, vừa khóc nháo bám lấy Cẩm Nương không tha, không chịu rời đi, hại cho phụ thân là mình dục hỏa khó nhịn a, xem đi, ăn không được rồi. Còn tiểu tử này thì lại giả dạng bộ dáng đáng thương, khả ái, khiến người khác không nỡ đánh đòn, lời nói nặng còn chưa nói được nửa câu, đã bị Cẩm Nương dập tắt. . . . . .

“Con nít thì nên đi chơi đi, ai cho con nhìn lén .” Tức giận, Lãnh Hoa Đình trừng mắt nhìn nhi tử một cái.

Dương ca nhi vừa nhìn thấy sắc mặt phụ thân của hắn bất hảo, lập tức liền méo miệng, viên trân châu đen trên mắt bị bịt kín bằng một tầng hơi nước, bộ dáng hài tử muốn bao nhiêu ủy khuất sẽ có bấy nhiêu đó ủy khuất, dường như y phục vì những giọt nước mắt lã chã rơi xuống đã sắp ướt, Cẩm Nương vừa nhìn thấy liền đau lòng, quay đầu lại trừng mắt tướng công một cái, liền đi qua muốn ôm nhi tử của mình.

Lãnh Hoa Đình nhìn thấy thì buồn bực, chỉ vào tiểu tử đang giang đôi tay, chuẩn bị đem đầu của mình tiếng vào trong ngực của Cẩm Nương mắng: “Không cho giả bộ đáng thương, đem nước mắt của con thu lại.”

Đang nói chuyện, Dương ca nhi đã nhào vào trong ngực của Cẩm Nương, lỗ mũi đột nhiên khẽ hít, nước mắt liền thu lại, nghiêng đầu cười đắc ý với Lãnh Hoa Đình, rưng rưng đôi mắt phượng đã uốn cong thành hình nguyệt nha, nhẹ nhàng nũng nịu kêu: “Phụ thân. . . . . . .”

Lãnh Hoa Đình nghe được thật buồn bực, nhìn chằm chằm hắn lại nói: “Không cho giả bộ khả ái!”

Dương ca nhi lập tức thu lại nụ cười, vác lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, dè dặt mà ôm lấy cổ của Cẩm Nương, ở trên mặt Cẩm Nương hôn một cái, vạn phần ủy khuất nói: “Mẫu thân, phụ thân khi dễ ta. . . . . .”

Hắn lời còn chưa dứt, Lãnh Hoa Đình lại ở phía sau mắng: “Tiểu tử thúi, không cho tố cáo!”

Dương ca nhi ba lần đều bị phụ thân hắn quát to phá hoại, tiểu tử không làm nữa, lộ ra nguyên hình, há to miệng liền khóc rống lên, lúc này chính xác là khóc lên, ánh mắt giống như rớt xuống những hạt trân châu, Cẩm Nương vốn đang nhìn phụ tử đấu pháp, cảm thấy thú vị vô cùng, đang nín cười rất là khổ cực, lúc này nhìn nhi tử thất bại, lấy ra đòn sát thủ, lắc thân mình, đem nhi tử hướng lên trên người Lãnh Hoa Đình nhét vào, “Chàng gây ra chuyện, chàng chịu trách nhiệm!”

Vừa nói, vừa vỗ vỗ tay, trực tiếp vén rèm đi ra ngoài.

Dương ca nhi khóc lóc lên, thì rất khó để dỗ dành, hơn nữa, tiểu tử này rõ ràng vừa mới cùng phụ thân của hắn tranh cao thấp mà, Cẩm Nương cũng lười dụ dỗ hắn, rõ ràng tất cả các chiêu kia là tiểu tử này đều học từ người nào đó, nếu như không phải do người nào đó làm, nhi tử của mình sẽ không làm như vậy, lúc này trêu ghẹo gây tai họa, chính hắn nên đi dẹp loạn đi.

Đừng nhìn thấy mới vừa rồi một bộ dạng nghiêm khắc của Lãnh Hoa Đình, hắn sợ nhất chính là nhi tử khóc, nhi tử khóc rồi, hắn cũng rất đau lòng, lúc này Cẩm Nương thật không có lương tâm mà, ném nhi tử cho phụ thân là hắn, ngay cả bênh vực cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy nhi tử của mình liền thay đổi vẻ mặt: “Người nào chọc Dương ca nhi nhà ta a, làm sao lại khiến Dương ca nhi khóc vậy?”

“Phải . . . . . Phụ thân, phụ thân. . . . . . Trừng cục cưng nha.” Dương ca nhi ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho phụ thân hắn, ngón tay nhỏ bé mập mạp chạm vào mũi của Lãnh Hoa Đình nói, nức nở, sau khi nói xong, há to mồm, tiếp tục sự nghiệp khóc lóc của hắn.

“Nơi nào nhỉ, phụ thân làm sao có thể trừng mắt với Dương ca nhi, nha, cục cưng, phụ thân dẫn con đi luyện kiếm được không?” Người nào đó nhức đầu tiếp tục dụ dỗ, không nỡ đánh, hơn nữa, tiểu tử biết…nhất chính là tố cáo, lúc này Vương gia cùng Vương Phi không ở nhà, hắn có thể nói rồi, đánh một lần nhớ một lần, chờ ông nội bà nội trở lại, đều sẽ kể cho bọn họ nghe nha.

“Không được, ô ô. Phụ thân chỉ chơimột mình, không để cho Dương ca nhi chơi.” Dương ca nhi lập tức bác bỏ cái điều kiện này.

“ Vậy phụ thân mua mứt quả cho con ăn?” Lại thêm một điều kiện nữa.

Tiếng khóc càng lớn, “Phụ thân hư, Nương nói ăn kẹo đường sẽ gặp con sâu, không nên. . . . . .”

Người nào đó tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sợ rắn sợ côn trùng mà suốt ngày còn ăn sao? Rõ ràng chính là cố ý làm khó mình mà.

“Vậy . . . . . Phụ thân dẫn con bay bay được không?” Người nào đó đưa ra điều kiện cuối cùng, hơn nữa cũng là… điều kiện bất lực nhất.

“Tốt nha, phụ thân tốt nhất, hiểu rõ cục cưng nhất.” Đứa trẻ nào đó lập tức nín khóc mỉm cười, ôm lấy phụ thân hắn gặm lấy một cái, đem toàn bộ nước mũi trên mặt của mình trét lên trên gương mặt xinh đẹp của người nào đó .

Người nào đó đành bất đắc dĩ vừa nhận mệnh cầm khăn, trước tiên giúp nhi tử lau nước mắt, sau đó lau nước mũi trên mặt mình, đem nhi tử khiêng lên trên vai, liền vén rèm ra khỏi phòng.

Cẩm Nương vừa nhìn thấy nhi tử của mình ngồi trên đầu của người nào đó, hai tay nhỏ bé ôm lấy đầu của phụ thân hắn, cười đến đắc ý, liền trừng mắt, nói với người nào đó: “Nhìn xem chàng tập thành thói quen rồi, sau này nhi tử chỉ sợ sẽ càng vô pháp mất.”

Người nào đó tức giận, cũng không quản trong nhà còn có Trần Nhiên, đối với thê tử của mình ủy khuất sẵng giọng: “Một mình ta tập thành thói quen được sao? Là ai nhìn nhi tử khóc rồi chạy trước chứ ?”

Cẩm Nương tự biết đuối lý, không trả lời lại nữa, đứa trẻ nào đó cảm thấy không vui lòng, giúp nương của hắn nói chuyện: “Phụ thân không thể mắng mẫu thân, không thể mắng mẫu thân.”

Người nào đó xoay bàn tay lại liền chụp xuống cái mông của đứa trẻ nào đó, cười mắng: “Lỗ tai nào mà con nghe thấy ta mắng mẫu thân con chứ?”

“Hai tai nha!” Đứa trẻ nào đó không chút do dự đáp.

“Con còn muốn bay bay hay không đây?”

“Cục cưng cái gì cũng không nghe được, phụ thân không có mắng mẫu thân nha.” Lập trường của đứa trẻ nào đó rất không kiên định.

Tiết mục như vậy mỗi ngày đều đã trình diễn, Cẩm Nương nhìn cũng cảm thấy lười nhìn hai đôi phụ tử dở hơi nhà này, cùng Trần Nhiên tán gẫu, mà Lãnh Hoa Đình đã khiêng nhi tử ra ngoài làm máy bay thịt rồi, phía ngoài liền nghe được tiếng cười khanh khách cỉa Dương ca nhi, một lát sau tiếng thét chói tai, một hồi vừa hét lớn, “Phụ thân lợi hại nha, ột chút, ột chút, Dương ca nhi bay nha.”

“Nhi tử, phiền toái con ôm đầu của ta được rồi.” Máy bay thịt của người nào đó phát hiện lá gan nhi tử nhà mình rất lớn, hai tay mở ra, chỉ kém không đứng lên trên bả vai mình đi, chỉ đành phải nắm chặt cổ chân của hắn, liền quát với nhi tử nhà mình.

Trần Nhiên vẫn là lần đầu tiên ở trong phòng nhìn thấy bộ dạng này của Vương gia, ngày thường, Lãnh Hoa Đình làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo xa cách cực kỳ cao ngạo, vốn dĩ người này đã quá mức tuấn mỹ, làm cho người ta cảm giác như một đám mây trên cao, rất khó sinh ra cảm giác thân cận, không nghĩ tới, thật ra thì bí mật cũng được thể hiện ra, vô cùng bình dị, mà Vương phi lại càng bình thản, tựa như Đại tỷ tỷ nhà bên, một chút dáng điệu cũng không có, người kia ngồi ở bên trong chánh đường, cảm thấy an nhàn rất nhiều.

Mục đích hôm nay hắn tới đây, chính là muốn đem chuyện của hắn cùng Phong Nhi sắp xếp ổn thỏa, chẳng qua là, hắn còn trẻ, tục lệ cầu hôn hắn cũng không hiểu biết nhiều, da mặt lại mỏng, lúc đó mới vừa hướng về phía Phong nhi, cảm thấy sốt ruột nên cái gì cũng đều nói ra, lúc này hướng về phía Cẩm Nương, hắn lại không biết phải mở miệng như thế nào, trong lòng âm thầm suy nghĩ, giống như người khác cầu hôn cũng cần một bà mai, hay là hắn cũng nên đi mời một người tới đây?

Cẩm Nương rõ ràng nhìn ra Trần Nhiên có lời gì muốn yêu cầu, nàng cũng đang chờ đây, dù sao nàng cũng là đại biểu cho nhà gái, cũng không thể mở miệng hỏi người ta trước, nhưng nàng chờ đợi đã lâu, cũng không thấy Trần Nhiên mở miệng, chẳng qua là người thanh niên kia,trên mặt đã nghẹn đến đỏ bừng rồi, nhìn mình lúng ta lúng túng, không khỏi cảm thấy nhẹ lòng mà cười một tiếng, cảm thấy người này giống như tiểu đệ đệ rất đáng yêu nha, cũng người như vậy nói đến tục lễ, không khỏi quá xem thường người ta rồi, liền cười nói: “Trần thị vệ, ngươi hôm nay, chẳng phải đến cầu hôn sao?”

Trần Nhiên đang suy nghĩ làm sao mở miệng, không nghĩ tới Cẩm Nương lại đi thẳng vào vấn đề, liền mạnh mẽ trực tiếp gật đầu, vẻ mặt đỏ lên, trong miệng trung thực đáp: “Dạ, Vương phi.” Hai chân thì lại khẩn trương xiết chặt, hai bàn tay đặt ở trên đầu gối đi tới đi lui chậm chạp đan các ngón tay lại với nhau.

“Ách, không cần khách khí, tùy ý một chút là tốt rồi, ngươi vẫn nên gọi ta là phu nhân đi, ta không có thói quen có người gọi ta là Vương phi.” Cẩm Nương cười trấn an hắn, lại nói: “Là nhìn trúng ai trong nhà ta?”

Lời này tuy là biết rõ còn cố hỏi, nhưng Cẩm Nương vẫn muốn từ trong miệng Trần Nhiên nghe được ý tứ xác thực của hắn đối với Phong Nhi, nếu không, còn tưởng rằng nàng kiên quyết uy hiếp nhét nha đầu nào đó cho hắn, Trần Nhiên cũng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, lấy tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với hắn, tiền đồ sau này cũng khó mà đo lường, người như vậy, cưới nha đầu trở về, tương lai có thể hối hận hay không, có chịu được đồng liêu của mình nhạo báng không, đây là chuyện nàng muốn bận tâm đến, nàng cũng không muốn người bên cạnh mình, tương lai vào trong nhà người ta lại bị kỳ thị.

Phong nhi ở một bên nghe cũng cảm thấy sốt ruột, phu nhân biết rõ tâm ý của Trần nhiên, làm sao lại hỏi cái này chứ, nhìn thấy bộ dáng túng quẫn kia của Trần Nhiên, nàng liền trông mong nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương liền trợn mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Nhiên.

Trương ma ma vừa đúng lúc này đi ra ngoài, nhìn thấy những điều này, liền lén lút tới đây, đem Phong nhi kéo qua, nhỏ giọng: “Ngươi đứng ở đây, da mặt của hắn lại mỏng, xấu hổ thì làm sao mà nói đây, ngươi theo ta tới đây.”

Phong Nhi đỏ mặt đi cùng Trương ma ma, Trần Nhiên vừa thấy liền sốt ruột, cho là mình không trả lời Cẩm Nương,khiến cho Phong Nhi hiểu lầm, vừa xông lên miệng liền nói: “Tại hạ nhìn trúng Phong Nhi bên cạnh phu nhân, muốn. . . . . . muốn cưới nàng làm thê tử, hi vọng phu nhân thành toàn.”

Ánh mắt Cẩm Nương lập tức trở nên nhu hòa, chàng trai này thật không tệ, người vừa đàng hoàng, ánh mắt cũng không có ác ý, quan trọng nhất là, không cần thân phận của Phong Nhi, không xem thường nàng, chịu cưới nàng làm chánh thê, ân, không tệ, bất quá, vẫn không thể lập tức đáp ứng hắn, mới vừa khảo nghiệm, người trẻ tuổi, lần đầu trải qua bể tình, chỉ sợ là đầu óc nhất thời nóng lòng nên mới quyết định, nếu sau này tương lai cùng nhau chung sống, khi gặp khó khăn, lại đổi ý, thì sẽ không tốt.

“Ta biết, ngươi yêu thích nàng, tuy nói nàng được phong là nữ quan, nhưng chẳng qua chỉ là danh nghĩa mà thôi, còn ngươi lại là người tiền đồ vô lượng như vậy, ngươi chịu cưới một nha đầu như vậy làm chánh thê sao? Không sợ bị người đời chê cười ngươi sao?” Chuyện gì cũng nên làm sáng tỏ trước thì tốt hơn, mọi việc khó khăn ở phía trước, xác định trước đỡ phải hối hận sau này.

“Tại hạ hiểu rõ, người tại hạ thích chính là nàng, thân phận gì cũng không quan trọng, tại hạ vẫn là người không cha không mẹ, nếu không phải có một thân võ nghệ, e rằng cũng bị đã bán thân, đến trong nhà nhà giàu người ta để làm sai vặt rồi, thân phận, so với Phong Nhi cũng không cho là cao hơn bao nhiêu, tại hạ cũng đã từng chịu khổ qua, nghĩ muốn cùng Phong Nhi chung sống.” Không có Phong Nhi ở trong phòng, Trần Nhiên quả nhiên không còn khẩn trương như trước, nói chuyện cũng có thứ tự hơn rất nhiều.

Cẩm Nương lúc này mới gật đầu, nàng nhìn thật sâu vào Trần Nhiên nói:”Nếu đúng là như thế, ta liền không phản đối, bất quá, Phong Nhi còn có phụ mẫu khoẻ mạnh, tuy nói ta là chủ mẫu của nàng, có thể làm chủ cho nàng, bất quá, cha mẹ của nàng dù sao vẫn là người sinh dưỡng nàng, chuyện này, vẫn nên theo như quy củ đi, lễ nghĩa gì cũng không thể thiếu. Tam môi lục sính tất cả đều không thể bớt, đây cũng là việc ngươi tôn trọng đối với Phong Nhi, điểm này, ngươi đồng ý chứ?”

Trần Nhiên nhìn thấy Cẩm Nương đáp ứng hôn sự của mình, đương nhiên vô cùng vui mừng, Cẩm Nương còn nói chuyện hợp lý, cách đối nhân xử thế, hiếu kính cùng tôn trọng cha mẹ đó là việc quan trọng nhất, bản thân hắn đúng là không có song thân, cho nên đối với phụ mẫu của Phong Nhi càng thêm kính trọng, tất nhiên vui mừng mà đáp ứng.

Đang nói chuyện, có tiểu nha đầu vén rèm báo lại, nói Đại phu nhân bên kia đã tới, liền gọi người trong phủ, Cẩm Nương cũng có chút bất đắc dĩ, hôm nay Lãnh Hoa Đường đã chết, Thượng Quan Mai chính là quả phụ. Cẩm Nương rất muốn giật dây cho nàng cùng Lãnh Tốn, nhưng mà, Thượng Quan Mai vẫn là muội muội của Hoàng Hậu, triều đình Đại Cẩm vẫn nặng nhất là lễ nghĩa, đối với bên nhà mẹ đẻ nếu một nữ nhân muốn tái giá quả thật là một chuyện thật mất mặt, huống chi còn liên quan đến mặt mũi hoàng gia, cho nên khi làm việc phải càng nên cẩn thận hơn.

Nàng vốn muốn chờ Vương gia cùng Vương Phi trở lại thương nghị, tìm cách làm sao để Thượng Quan Mai có thể thay đổi được thân phận, nhưng hai vợ chồng lão Vương gia khó có được tự do, ra cửa rồi liền không chịu trở lại, chẳng qua là thỉnh thoảng gửi một ít thư tín trở về, người nhưng lại ở bên ngoài chơi vui vẻ vô cùng, nàng cũng hiểu tâm tình của Vương gia cùng Vương phi, nửa đời người đều trải qua cuộc sống lục đục ở nơi này, thật vất vả mới không cần tranh đấu nữa, đương nhiên là thừa dịp thân thể còn khoẻ mạnh, muốn chơi đùa cho thống khoái mời bằng lòng mà quay trở về.

Tiểu nha đầu vén rèm, Thượng Quan Mai thấp đầu xuống đi đến, nhìn thấy trong phòng có nam nhân, liền chần chờ một chút, Cẩm Nương vội vàng đứng lên nói: “Mai tỷ, đều là người trong nhà, không có gì .” Vừa nói, liền đi qua, thân thiết mà kéo lấy tay của Thượng Quan Mai đi vào trong phòng.

Lúc này phụ tử Lãnh Hoa Đình vừa chơi đùa quay trở lại, vẻ mặt Dương ca nhi hưng phấn, thấy Thượng Quan Mai liền la lên: “Bá nương, ôm ôm.” Vừa nói liền lắc lắc thân thể từ trên người Lãnh Hoa Đình trợt xuống, lay động hai bàn chân mập mạp hướng vào trong lòng Thượng Quan Mai.

Thượng Quan Mai yêu thích nhất chính là Dương ca nhi. Chẳng qua là tiểu tử này quá mức phúc hắc, mỗi lần ôm hắn, không phải là kéo tai của nàng thì cũng sẽ trét nước bọt vào mặt nàng, trước mặt mọi người trong phòng thật là không tốt, bất quá, vừa nhìn thấy vẻ mặt yêu nghiệt da thịt núc ních của hắn, liền không nhẫn tâm, giơ cánh tay lên, ôm Dương ca nhi vào trong ngực, Dương ca nhi định lặp lại chiêu cũ, ôm lấy Thượng Quan Mai muốn gặm, Cẩm Nương kịp thời quát lên: “Không cho hôn Bá nương.”

Dương ca nhi nghe thấy giương miệng lên, duỗi móng vuốt mập mạp của mình xoa một vòng trên miệng, vừa hướng về áo choàng nhỏ của mình chà chà, đáng thương nói: “Sạch sẽ, Bá nương, không bẩn bẩn.”

Thượng Quan Mai nghe thấy trong lòng liền thay đổi, tức giận Cẩm Nương nói: “Tiểu hài tử nhà nào không vậy, ngươi la hắn làm gì?” Vừa nói, vừa hôn Dương ca nhi một cái.

Dương ca nhi bị hôn liền cảm thấy hoa mắt nở nụ cười, đầu dụi vào trong ngực Thượng Quan Mai không chịu ra ngoài, cười hì hì nói: “Bá nương, mẫu thân cho phụ thân hôn, không cho cục cưng hôn, Bá nương, người hôn cục cưng, không được để cho người khác hôn nha.”

Thượng Quan Mai cùng Cẩm Nương tất cả đều bị hắn làm cho đỏ mặt, hơn nữa Trần Nhiên còn đang ở đây, mặc dù trước kia đã từng gặp Thượng Quan Mai, nhưng dù sao vẫn là rất xa lạ, cho nên liền cảm thấy không thoải mái.

Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ lắc đầu, đối với sự thay đổi không thoải mái của Trần Nhiên nói: “Trần huynh, A Tốn cũng tới đây, đang ở bên ngoài trong thư phòng.”

Trần Nhiên nghe được lập tức đứng lên, liền chạy trốn ra bên ngoài, Lãnh Tốn quả nhiên đã ở trong phòng ngoài . Trong phòng nữ quyến quá nhiều, hắn cảm thấy bất tiện để đi vào, lúc này ba nam nhân đã rời đi, trong phòng liền cảm thấy thoải mái nhiều hơn, Cẩm Nương liền mang Dương ca nhi ôm đưa cho Tú cô, bản thân thì kéo Thượng Quan Mai vào trong phòng, nàng muốn hỏi Thượng Quan Mai trả lời sao với tâm ý của A Tốn .

Sau khi hai người ngồi yên ổn, Song Nhi pha trà tới đây, nhìn tình hình rồi thối lui ra ngoài, Cẩm Nương liền nói: “Mai tỷ, A Tốn cũng không tệ lắm phải không, hắn đối với tỷ thật lòng a.”

Bị Cẩm Nương hỏi quá mức lộ liễu, Thượng Quan Mai nhất thời cảm thấy xấu hổ cùng túng quẫn, nhưng vẫn biết là do Cẩm Nương muốn tốt cho nàng, liền cúi đầu xuống, xấu hổ không lên tiếng, không có gật đầu cũng không còn lắc đầu, Cẩm Nương nhìn liền sốt ruột, “Mai tỷ, ngươi xấu hổ cái gì, cũng là tỷ muội trong nhà, nói mau a, ta giúp ngươi tính toán cho tốt .”

Thượng Quan Mai nghe thấy không khỏi dùng ngón tay chọc vào trán của Cẩm Nương, sẵng giọng: “Nào có ai hỏi người ta như vậy, thật là, đã làm mẹ người ta, còn tùy tiện như vậy được sao, may mà trong phòng chỉ có hai người chúng ta, nếu có người bên cạnh, còn tưởng rằng ta muốn gả đi gấp như vậy.”

Cẩm Nương nghe thấy ngại ngùng cười, “Ta đây không phải là sốt ruột sao? Hơn nữa, nơi này cũng không có người ngoài đâu.”

Thượng Quan Mai ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Hắn đúng là người tốt, nhưng mà. . . . . . Ta mới vừa góa chồng, lại sinh ra ở nơi này, người ở trong kinh thành, ai cũng biết của xuất thân cùng những việc mà ta đã trải qua, nếu thật muốn gả, nào có dễ dàng như vậy a, hơn nữa, đại ca của ngươi. . . . . . Ách, người kia, cũng mới vừa chết không bao lâu, dù thế nào, cũng phải giữ đạo hiếu cho hắn ba năm, nếu không, lòng của ta cũng cảm thấy không yên ổn.”

Những thứ tục lệ này Cẩm Nương đương nhiên là hiểu, nhưng mà, tuổi của A Tốn cũng không nhỏ rồi, trong nhà đương nhiên không thể đợi hắn mà không cưới được, hơn nữa hôn sự của A Khiêm cũng đã hoàn thành, Lãnh gia làm sao mà chấp nhận cho việc A Tốn chưa chịu thành thân, chẳng qua là, ba năm, A tốn chờ được sao?

Lại nói, ba năm, đối với một cô gái mà nói quả thật rất dài, tuổi của Thượng Quan Mai cũng không còn nhỏ, sau ba năm này, nàng chính xác đã ngoài hai mươi rồi, cho nên, coi như có thể thay đổi thân phận của nàng, cũng là nữ nhân quá tuổi, thanh xuân của nữ nhân có thể được bao nhiêu cái ba năm để mà lãng phí chứ.

“Tỷ sẽ không ngu ngốc vì người kia thủ tiết ba năm chứ.” Cẩm Nương không đồng ý hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi