Uyển tỷ nhi nghe được thì nín khóc mỉm cười, bĩu môi, dáng vẻ đắc ý sau khi giành chiến thắng, Dương ca nhi rất bất đắc dĩ xoa đầu nàng: "Ngươi nha, đã cùng công chúa ầm ĩ vài năm rồi, nàng tùy hứng, ngươi thì tính trẻ con, đầu kim đấu với râu bắp,không thể nhường nhau chút ít à?"
"Ta chính là không thích cái dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng, công chúa thì rất giỏi sao? Hừ, bá nương nói, con người sinh ra đều ngang hàng nhau, thân phận địa vị bất đồng, bất quá là cái vỏ bề ngoài của thế tục mà thôi, người nha, phải mạnh mẽ lên mới được." Uyển tỷ nhi đáng yêu ngây ngô kéo kéo tay áo Dương ca nhi, lời nói ra giống như bộ dáng tiểu đại nhân.
Dương ca nhi cười vuốt cái mũi của nàng: "Mẹ ta nếu nghe ngươi nói những lời này, nàng sẽ lại đến dạy ngươi thứ khác, ngày mai nàng lại sẽ nói một từ khác nữa."
"Đúng vậy, ngày đó khi dạy ta bà ấy nói, con dái là dịu dàng mềm yếu nhất, thì phải được thương yêu nhất trong nhà." Uyển tỷ nhi cười đến mắt nhỏ cong cong, lộ ra tám cái răng nhỏ trắng tinh.
Dương ca nhi nghe được cười ha ha, "Vậy khẳng định là bởi vì Tứ nhi cô cô đối với Tuấn ca nhi tốt hơn ngươi, nên mẹ ta bênh vực kẻ yếu đây mà."
Đệ đệ của Uyển tỷ nhi là Tuấn ca nhi mới bốn tuổi, nhìn hổ đầu hổ não (khỏe mạnh kháu khỉnh), rất là khả ái, nghịch ngượm như con quay, Tứ nhi bởi sinh cho Lãnh Khiêm trưởng tử, liền đối với hắn có chút cưng chìu, đối với Uyển tỷ nhi lại nghiêm khắc hơn một chút, Cẩm Nương nhìn thấy liền không đồng ý, vì chuyện đó, liền nói với Tứ nhi vài câu.
Khi hai người đang nói chuyện, liền nghe bà tử giữ cửa ở bên ngoài thi lễ: "Tiểu nhân thỉnh an thái tử điện hạ, thỉnh an trưởng công chúa."
Dương ca nhi nghe thấy, khóe miệng có chút nhếch lên, Uyển tỷ nhi lại bĩu môi, giật giật ống tay áo Dương ca nhi nói: "Nếu không, ta đi nhận lỗi với nàng ấy, vốn là ta cố ý làm nàng ấy tức giận."
Dương ca nhi lại mở mở tay: "Không cần, ngươi làm được như vậy rất khá, chúng ta không thể cùng nàng kết thâm giao rồi, ai cũng không cần phải chịu đựng sự tức giận của nàng."
Uyển tỷ nhi nghe được trong mắt lại có chút bất an, Dương ca nhi sờ đầu của nàng, để nàng an tâm.
Ra đến bên ngoài, quả nhiên thái tử dắt tay công chúa đang khóc đến mắt sưng đỏ, trưởng công chúa vừa thấy Dương ca nhi liền vặn vẹo thân thể, tức giận được thèm không nhìn hắn.
Dương ca nhi nhíu chặt lông mày, nhướng mày thái tử.
Thái tử có chút khó xử, lại đối với Dương ca nhi trừng hai mắt, Dương ca nhi xem thường hừ mũi một tiếng, "Kiền ca ca muốn cùng ta đến ngồi bên bàn hay không?"
Thái tử nghe được nóng nảy, trưởng công chúa rất được hoàng hậu yêu thương, phụ hoàng mẫu hậu đều xem nàng như châu như bảo, nếu một hồi nữa hồi cung, nàng vừa khóc méc, chính mình cũng khó tránh bị trách phạt.
Dương ca nhi lại nhìn cũng không nhìn trưởng công chúa, kéo thái tử hướng đến thư phòng nhỏ của mình mà chạy.
Công chúa tức giận đạp mạnh chân, nàng hiện tại cũng lớn rồi, ra khỏi cung không thể tuỳ tiện như lúc trước, phải đi theo thái tử mới có được đi một chuyến, nhưng bây giờ thái tử cũng có công việc phải làm, rất bận rộn, không giống như trước đây đến Giản thân vương phủ thường xuyên, thật vất vả mới gặp được Dương ca nhi một lúc, hắn lại cứ đối tốt với Uyển tỷ nhi trước mặt mình, công chúa tâm cao khí ngạo làm sao mà chịu được, đương nhiên là tức giận, nhưng Dương ca nhi căn bản không để ý tới nàng, cũng không giống với quá khứ, thấy nàng tức giận liền la mắng nàng...
Trong nội tâm vẫn không bỏ qua, xoay người, cũng theo hướng thư phòng đuổi theo.
"Công chúa, thư phòng ở tại ngoại viện, ngươi là nữ nhi, đi ngoại viện cũng không hay, nếu ngài không biết lễ nghĩa mà xông ra ngoài, bá phụ bá mẫu sẽ khó mà tha thứ đó." Uyển tỷ nhi đúng lúc mà nhắc nhở nàng.
Công chúa nghe được, tức giận dừng bước, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Uyển tỷ nhi, cười lạnh nói: "Hiện tại ngươi hài lòng chưa, Dương ca ca không để ý tới ta nữa rồi." Đang nói, nước mắt lại chảy ra.
Uyển tỷ nhi nghe thấy liền tức giận, nhưng thấy công chúa phơi nắng đến đỏ hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt, không khỏi lại mềm lòng, đám con gái từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, công chúa dù lớn hơn nàng mấy tháng, nhưng so với nàng còn tuỳ hứng hơn, tính tình cũng không phải xấu, rất trong sáng đơn thuần, nếu không có Dương ca nhi, đám con gái có khi cũng trở thành bạn tốt của nhau.
"Ngươi lúc nào cũng như vậy, nói hay ba câu liền làm cho hắn tức giận, hắn tất nhiên là không muốn để ý tới ngươi rồi, kỳ thật ah, hắn... Cũng rất quan tâm ngươi mà, chỉ là nếu ngươi cứ lấy thân phận công chúa ra, tất cả đều muốn hơn hắn, chắc chắn hắn sẽ đối xử với ngươi khác liền, ngươi mặc dù là công chúa, nhưng hắn là nam tử ah, nam tử luôn sĩ diện." Uyển tỷ nhi thở dài, thanh âm nhàn nhạt, giống như là mang theo chút ít bất đắc dĩ.
Công chúa nghe thấy kinh ngạc nhìn Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi làm trong lòng nàng xúc động, chẳng qua mình cùng Dương ca nhi bất hòa, Uyển tỷ nhi không phải sẽ càng cao hứng sao? Tại sao còn chỉ điểm ình?
"Ngươi... Tại sao lại muốn nói với ta việc này, ngươi... Không phải..." Công chúa có chút nhăn nhó, bất quá, nàng thẳng tính, không thích vòng vo, người ta đối với nàng tốt, trong lòng nàng liền biết, cũng không thích cất giấu trong lòng.
"Đúng vậy, ta cũng thích Dương ca ca, nhưng mà, chúng ta ầm ĩ không ít năm rồi, ngươi thấy không, mỗi lần Dương ca ca thấy chúng ta làm ầm ĩ, hắn cũng rất phiền, ta không thích dáng vẻ cau mày của Dương ca ca, ta thích nhìn thấy hắn cười." Uyển tỷ nhi lại trừng mắt với công chúa, mỗi lần mình cùng Dương ca ca ở cùng một chỗ, Dương ca ca đều cừoi rất vui, nhưng chỉ cần công chúa đến, không khí thoải mái ngay lập tức biến mất, nàng cũng biến thành con nhím xù lông, không có chuyện gì cũng sẽ xỏ công chúa vài câu, mà công chúa, giống như thuốc súng, chỉ một điểm nhỏ, luôn ra về trong sự bực bội, rất nhàm chán.
"Nhưng mà... Hắn luôn bảo vệ ngươi, lại cũng không để ý ta, hắn... Hắn không công bằng nha." Công chúa vẫn cảm thấy ủy khuất, lại là đem tất cả oán khí trong lòng của những ngày trước nói ra.
"Ta ở tròng lòng hắn, cũng quan trọng giống như Anh tỷ nhi, hắn đương nhiên là muốn bảo vệ ta, còn ngươi, luôn lấy cái giá đỡ công chúa ra, toàn bộ người ở Đại Cẩm đều bảo vệ ngươi rồi, hắn cảm thấy không cần đến hắn nữa." Uyển tỷ nhi có chút phiền, rõ ràng công chúa lớn hơn nàng, nhưng tại sao cứ như con nít vậy.
"Ngươi... Ngươi lại khi dễ ta, ngươi..." Công chúa lại dậm mạnh chân, khuôn mặt tức giận hồng hồng, lời này của Uyển tỷ nhi hơi nặng, nàng có chút chịu không nổi.
"Thôi, thôi, thôi, ngươi đang tức giận, lời của ta nói ngươi sẽ nghe không vào, hiếm khi ta có được lòng tốt, mới nói với ngươi việc này, ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ lại, xem ta nói như vậy có đúng hay không, nghĩ kỹ xong, ngươi lại đến, sửa lại tật xấu kia của ngươi, nhìn xem Dương ca ca sẽ đối xử với ngươi khác một chút." Uyển tỷ nhi nhanh chóng khoát tay, chính mình nâng váy đi ra khỏi phòng Anh tỷ nhi, hướng trong sân Linh tỷ nhi đi.
Công chúa giật mình đứng tại chỗ một mình, gương mặt nhỏ nhắn đen thui, nhìn bóng lưng Uyển tỷ nhi rời đi, như có điều suy nghĩ.
Uyển tỷ nhi mới đi không xa, liền đụng phải một khuôn mặt hưng phấn của Anh tỷ nhi cùng Linh tỷ nhi, vừa nhìn thấy Uyển tỷ nhi đến, Anh tỷ nhi liền kéo lấy Linh tỷ nhi cùng chạy về phía trước, kéo lại tay Uyển tỷ nhi nói: "Chúng ta đang bàn một chuyện đại sự, ngươi có muốn tham gia không?"
Uyển tỷ nhi nghe, rất thích thú, vừa mới nãy cùng công chúa ầm ĩ rất không thoải mái, vội hỏi: "Tham gia, tham gia, có chuyện đại sự nào có thể thiếu ta.”
"Chúng ta cùng đi đến thư phòng của Dương ca ca đi, việc này ah, còn phải có ca ca giúp mới được." Anh tỷ nhi dùng một bộ dáng ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà nhìn Uyển tỷ nhi, kéo hai tiểu cô nương đi đến ngoại viện.
Linh tỷ nhi cùng Uyển tỷ nhi đồng thời kéo lấy nàng: "Không được nha, thư phòng của Dương ca nhi ở ngoại viện, chúng ta làm thế nào có thể đi?"
"Có cái gì đâu..., chúng ta là ba người cùng đi, cũng không phải đơn độc một người, lại nói, đó là thư phòng của anh trai của ta, ta là muội muội tại sao không đi được? Yên tâm đi, nếu mẹ biết, ta sẽ một mình chịu trách nhiệm là được." Anh tỷ nhi không quan tâm, trên người của nàng có sự thanh thoát tự nhiên của Cẩm Nương cùng sự tuỳ tiện của Lãnh Hoa Đình, một bộ dáng không quan tâm, mẹ nói, phong tục, đó là các quy tắc, mà các quy tắc là do con người đặt ra, để mọi người giao tiếp với nhau dễ dàng hơn.
Hai nữ hài tử vẫn có chút do dự, nhất là Uyển tỷ nhi, nàng mới vừa nhắc nhở công chúa không thể đi đến ngoại viện, việc này mình biết mà còn cố tình vi phạm, một hồi nếu để công chúa biết, không chừng lại tưởng mình có cái ý đồ gì đây này.
"Vẫn không nên đi a, chậm chút nữa lúc Dương ca ca trở về phòng ăn cơm, chúng ta sẽ tìm hắn cũng được. Mới vừa rồi, ta thấy thái tử điện hạ cùng Dương ca ca cùng đi đến thư phòng”. Uyển tỷ nhi khuyên nhủ.
Linh tỷ nhi vốn cũng không đồng ý đi, nhưng nghe Uyển tỷ nhi nói thì con mắt sáng ngời, ngược lại kéo lấy tay Anh tỷ nhi nói: "Uyển muội muội không tiện đi, vậy thì lần tới a, Anh muội muội, tỷ tỷ biết ngươi đối với ta rất tốt, một hồi ta trở về phòng, lại khuyên nhủ mẹ ta, chỉ là... Ta chỉ sợ..."
Anh tỷ nhi nghe lời này, liền thả tay Uyển tỷ nhi: "Cũng đúng, Tứ cô cô lại đối với ngươi rất nghiêm khắc, ngươi không nên đi theo chúng ta, ta cùng Linh tỷ tỷ hai người đi là được rồi, một hồi trở về, lại kể cho ngươi biết là được."
Uyển tỷ nhi nghe liền liếc nhìn Linh tỷ nhi, lông mày hơi nhăn lại, nhưng cũng không hề kiên trì, "Vậy thì được, ta sẽ không đi, mẹ ta còn muốn kiểm tra nữ hồng của ta nữa, ta thêu mấy cái khăn còn lệch mũi kim, ta đi làm lại đây."
Anh tỷ nhi kéo lấy tay Linh tỷ nhi, hai người cẩn thận đến Thuỳ Hoa môn, thừa dịp bà tử giữ cửa không chú ý, hai người liền lẻn vào.
Thư phòng của Dương ca nhi cách Thuỳ hoa môn không xa, ngay bên cạnh thư phòng của Lãnh hoa Đình, bây giờ trở lại đúng là không tốt, hạ nhân giữ của đều có chút mệt mỏi, khí trời cũng nóng, thủ vệ bên ngoài thư phòng của Dương ca nhi sợ là đã trốn đến nơi nào đó ngủ rồi, đều không ở đây, Anh tỷ nhi vui vẻ, đang muốn kéo Linh tỷ nhi vào, Linh tỷ nhi lại là nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Anh muội muội, mới vừa rồi ở trong phòng Tam thẩm, thái tử điện hạ giống như có lời muốn nói với ngươi, chỉ là bị công chúa kéo đi, cũng không biết hắn muốn nói cái gì với ngươi đây?"
Anh tỷ nhi nhún vai, khoát tay nói: "Ta làm sao biết được, một hồi nữa hỏi hắn không phải là được rồi sao?"
"Ta thấy thái tử đối với ngươi giống như có ý tứ, Anh tỷ nhi, ngươi..." Linh tỷ nhi con mắt lóe sáng, đùa giỡn nhìn Anh tỷ nhi.
Anh tỷ nhi rốt cuộc mới mười tuổi, da mặt mỏng, tâm tư thái tử đối với của nàng, toàn bộ trong phủ đều biết, chỉ là tất cả đều giả bộ không biết, không ai chọc vào cái cửa giấy (không dám nhiều chuyện), Linh tỷ nhi nói một câu chọc vào vấn đề, trên mặt của nàng liền có chút chịu không được