THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY


"Tiểu thư! Lão gia sai người đưa tin tới, nói nhị công tử đã trở về."
Hôm nay Tô Nhược Uyển vừa dùng bữa trưa, đang muốn chợp mắt một lát thì Hoàn Nhi chạy vào.

Lời này làm Tô Nhược Uyển hoàn toàn tỉnh ngủ, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
"Thật không? Ta phải lập tức trở về gặp nhị ca."
"Tiểu thư, người đừng vội, mặc thêm áo choàng vào trước đã, đừng để bị lạnh lại hại thân thể."
Hoàn Nhi vội vội vàng vàng cầm áo choàng đuổi theo Tô Nhược Uyển, cuối cùng trước khi Tô Nhược Uyển ra cửa phủ thêm áo choàng cho nàng.
Từ hôm lại mặt ngày ấy Tô Nhược Uyển liền ngóng trông nhị ca nàng trở về, hiện giờ cuối cùng cũng đợi được hắn quay lại, Tô Nhược Uyển kích động bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Nhưng mấy ngày nay thường xuyên có tuyết, trên mặt đất vẫn còn một ít tuyết đọng chưa tan, Tô Nhược Uyển không chú ý dẫm lên một đám tuyết, thân mình không tự chủ được ngã về phía trước.

Cũng may Tiêu Tuần đúng lúc trở về, kịp thời ôm Tô Nhược Uyển vào trong ngực.
"Có chuyện gì mà gấp gáp như thế?"
"Nhị ca đã trở lại, ta phải về phủ một chuyến, phu quân có muốn đi cùng không?"
Nói được một nửa, Tô Nhược Uyển mới nhớ tới Tiêu Tuần và nhị ca của nàng là bạn tốt, vì thế nàng liền tính dẫn theo Tiêu Tuần đi cùng.

Sau khi nàng đứng vững lại kéo cánh tay Tiêu Tuần, hiển nhiên là hy vọng Tiêu Tuần đồng ý.
"Được, đợi ta thay xiêm y, lại phân phó quản gia chuẩn bị chút lễ vật."
Lời này của Tiêu Tuần nhắc nhở Tô Nhược Uyển hiện giờ nàng đã gả chồng, lỗ mãng hấp tấp trở về gặp nhị ca như vừa rồi xác thật có chút không ổn.

Nghĩ đến đây nàng lại xoay người kéo Tiêu Tuần quay lại.
"Vậy phu quân nhanh một chút, trước đây ta đều là người đầu tiên gặp nhị ca."
"Được."
Nhưng vừa mới đồng ý, Tô Nhược Uyển liền đẩy hắn vào trong phòng, còn tri kỷ giúp hắn đóng cửa lại.

Bộ dáng vội vàng như thế làm Tiêu Tuần lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng cười sau đó mới xoay người đi đến tủ quần áo.
Hạ nhân của phủ thủ phụ làm việc vô cùng nhanh nhẹn, hai người đi ra ngoài phủ thì thấy quản gia đã chuẩn bị xong xe ngựa và lễ vật.

Phủ thủ phụ cách phủ thượng thư có chút xa, biết nàng nóng vội, lần này Tiêu Tuần tự mình đánh xe ngựa, không đến nửa canh giờ đã đến phủ thượng thư.
Tô thượng thư cũng biết Tô Nhược Uyển nóng lòng muốn gặp nhị ca của nàng, vì vậy đã sớm phái hạ nhân chờ ngoài cửa lớn, nhìn thấy Tiêu Tuần cùng Tô Nhược Uyển đến, hạ nhân liền đưa hai người vào trong phủ.
Hiện giờ tất cả mọi người đều ở trong sân của Tô Dực, Tô Nhược Uyển từ xa đã nghe thấy giọng nói của nhị ca.


Xuyên qua hành lang bước vào phòng, nàng quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nhị ca của nàng.
"Nhị ca!"
Tô Dực nghe vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy người đến là Tô Nhược Uyển, ý cười trên mặt hắn lại rõ thêm vài phần.

Ngay sau đó liền đứng dậy đến trước mặt Tô Nhược Uyển xoa đầu nàng.
"Uyển Nhi chẳng lẽ đã quên Nhị ca ca của muội? Hôm nay lại đến muộn như vậy."
Trước đây khi Tô Dực trở về, người đầu tiên hắn nhìn thấy nhất định sẽ là Tô Nhược Uyển, hôm nay Tô Nhược Uyển lại khoan thai tới muộn khiến Tô Dực có chút ngoài ý muốn.

Mà câu nói giỡn này của hắn lại làm Tô phu nhân thay đổi sắc mặt.
Tô phu nhân biết Tô Dực và Tô Nhược Uyển có mối quan hệ rất tốt, hiện giờ Tô Dực vẫn chưa biết việc Tô Nhược Uyển gả chồng.

Nếu hắn biết hôn sự của Tô Nhược Uyển là do Tô Cẩm Ca gây nên, với tính tình của Tô Dực chắc chắn sẽ tìm Tô Cẩm Ca tính sổ.
Tuy rằng trước kia Tô Dực là con vợ lẽ, nhưng hiện giờ hắn đã thành đại tướng quân, còn đánh thắng trận, toàn bộ Tô gia đều phải dựa vào hắn, Tô phu nhân đương nhiên cũng không dám trêu chọc Tô Dực.

Vì thế Tô phu nhân vội vàng chạm vào cánh tay của Tô thượng thư, nháy mắt ra hiệu với ông.

Tô thượng thư do dự một lúc mới mở miệng.
"Dực Nhi, muội muội của con không lâu trước đây đã thành thân với Tuần Nhi.

Khi đó con ở biên quan chiến sự căng thẳng, cha sợ con phân tâm mới không báo việc này cho con."
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tiêu Tuần lập tức cứng đờ.

Cũng đúng lúc này hắn mới phát hiện Tiêu Tuần đang đứng sau lưng Tô Nhược Uyển, thấy vậy trong mắt Tô Dực lập tức tràn đầy tức giận.
"Tiêu Tuần ngươi được lắm! Quả nhiên ngươi có mưu đồ gây rối với muội muội ta! Uổng công ta còn xem ngươi như huynh đệ, ngươi thế nhưng lại thật sự cưới muội muội ta!"
Trước kia hắn từng thấy qua Tiêu Tuần nhìn chằm chằm Tô Nhược Uyển đến xuất thần, hắn còn đùa giỡn cảnh cáo Tiêu Tuần đừng đánh chủ ý lên muội muội hắn, khi đó Tiêu Tuần không nói gì, hắn cũng không để điều đó trong lòng.

Hiện giờ xem ra Tiêu Tuần sợ là đã sớm có âm mưu.
Nói rồi Tô Dực giơ nắm đấm lên định đánh Tiêu Tuần, cũng may Tô thượng thư kịp thời đứng dậy ngắn Tô Dực lại.
"Dực Nhi, con đừng xúc động.


Tuần Nhi nó..."
"Tuần Nhi cùng muội muội ngươi tâm đầu ý hợp nên cha ngươi mới thành toàn cho hai người.

Dực Nhi, ngươi nên mừng cho muội ngươi mới phải."
Tô phu nhân sợ việc này vạ lây đến Tô Cẩm Ca mới vội vàng mở miệng.

Hai người khuyên can làm Tô Dực bình tĩnh hơn một chút, bất quá vẫn như cũ không cho Tiêu Tuần sắc mặt tốt.
"Uyển Nhi căn bản không thích ngươi, nhất định là ngươi hoa ngôn xảo ngữ* lừa gạt Uyển Nhi."
*Hoa ngôn xảo ngữ   (花言巧语)  : lời ngon tiếng ngọt.
"Nhị đệ đừng nói như vậy, cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm*, ai lừa gạt ai còn không biết đâu."
*Tri nhân tri diện bất tri tâm (知人知面不知心)   : Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng.
Lúc này giọng nói của Tô Cẩm Ca đột nhiên vang lên, trước kia nàng chướng mắt Tô Dực, khinh thường thân cận với Tô Dực.

Mấy năm nay Tô Dực vào quân doanh không ngừng lập công, còn trở thành tướng quân, Tô Cẩm Ca không thấy được Tô Dực luôn che chở cho Tô Nhược Uyển, hễ có cơ hội là nàng sẽ châm ngòi ly gián hai người.
"Cẩm Ca! Con làm loạn cái gì!"
Nhưng Tô Cẩm Ca vừa nói xong, Tô phu nhân liền lớn tiếng quát nàng, sợ Tô Dực phát hiện chuyện này liên quan đến Tô Cẩm Ca.

Mà Tô Cẩm Ca lại không hiểu dụng ý của mẫu thân, nàng chỉ biết mẫu thân luôn cưng chiều nàng bây giờ lại mắng nàng.

Trong lòng dâng lên một cỗ uỷ khuất, làm Tô Cẩm Ca giận dỗi phất tay áo bỏ đi.
"Nhị ca, phu quân không có lừa gạt ta, huynh không cần lo lắng."
Không nghĩ tới nhị ca nàng thế nhưng lại chắc chắn nàng không thích Tiêu Tuần, nhìn vẻ mặt kiên định của nhị ca nhà mình, Tô Nhược Uyển đột nhiên có chút chột dạ, lại nhanh chóng tiến lên trấn an.
"Đúng vậy Dực Nhi, Tuần Nhi là người thế nào con hiểu rõ nhất, hiện giờ hắn đã là Nội Các thủ phụ, Uyển Nhi gả cho hắn không thể phù hợp hơn."
Hiện giờ Tô thượng thư cùng Tô Nhược Uyển đều đã mở miệng, Tô Dực mới bình tĩnh lại.

Thực ra cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy lời cha nói không sai.

Nhưng muội muội mình yêu thương đột nhiên gả cho bạn tốt của mình, hơn nữa hắn còn biết rõ bạn tốt tâm tư thâm trầm, là một người bụng dạ đen tối, trong lòng Tô Dực liền cảm thấy rất khó chịu.

"Tiêu Tuần, nếu sau này ngươi dám cô phụ Uyển Nhi, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
"Nhị ca yên tâm."
Khi nói lời này, thần sắc Tiêu Tuần có chút trịnh trọng.

Nhưng Tô Dực nghe thấy tiếng "nhị ca" chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.

Sau khi hừ lạnh một tiếng liền kéo theo Tô Nhược Uyển ngồi xuống, căn bản không để ý đến Tiêu Tuần đang đứng một bên.
Bất quá Tiêu Tuần cũng cực kỳ tự giác, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Uyển, hành động này làm sắc mặt Tô Dực lạnh hơn vài phần.
"Dực Nhi, bệ hạ nghe nói con thắng trận trở về, đặc biệt thiết đãi tiệc tối đón gió tẩy trần cho con, con phải chuẩn bị cẩn thận, nhớ kỹ không kiêu ngạo không nóng nảy, không được làm mình nổi bật."
Mắt thấy không khí trở nên căng thẳng, Tô thượng thư lại mở miệng giảng hoà.

Những lời này lại khiến Tô Dực hiện lên vẻ kinh hỉ, Tô Dực từ nhỏ đã muốn bảo vệ quốc gia, hiện giờ hoàng đế đích thân thiết đãi tiệc tối cho hắn, khuôn mặt vốn dĩ căng chặt lúc này cũng nở nụ cười.
"Cha, người yên tâm đi, con đều biết."
Trước kia Tô Dực háo hức thể hiện, bất quá sau khi đi quân doanh tôi luyện vài năm, tính tình Tô Dực càng thêm trầm ổn, không còn nóng nảy giống như trước đây.
Tô thượng thư cũng nhìn ra sự thay đổi của nhi tử, vừa lòng gật đầu rời khỏi nơi ở của Tô Dực, dẫn theo Tiêu Tuần đi cùng.

Tô thượng thư biết hiện giờ Tô Dực nhìn Tiêu Tuần không vừa mắt, nếu ông không mang Tiêu Tuần đi, với tính cách của Tô Dực, sợ là sẽ động thủ với Tiêu Tuần.
"Nhị ca mới rời đi nửa năm, sao muội đã gả cho người khác rồi? Đã nói sau này nhị ca sẽ nuôi muội."
Giọng điệu Tô Dực tràn đầy tiếc hận cùng đau lòng, khiến trong lòng Tô Nhược Uyển cũng có vài phần khó chịu, bất quá nàng rất nhanh lại cười kéo cánh tay Tô Dực.
"Tuy ta đã thành thân, nhưng nếu nhớ nhị ca, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, huống hồ Tiêu Tuần đối với ta rất tốt, nhị ca không cần lo lắng."
"Tốt nhất là như vậy, nếu sau này Tiêu Tuần dám khi dễ muội, muội cứ nói với ta, nhị ca giúp ngươi xử hắn."
Nhắc đến Tiêu Tuần Tô Dực không khỏi nghiến răng nghiến lợi, như là hận không thể đánh Tiêu Tuần một trận ngay bây giờ.

Mà Tô Nhược Uyển thấy dáng vẻ che chở mình của hắn, nhịn không được nở nụ cười, trong lòng càng thêm cảm động.
"Vâng, có nhị ca ở đây ta liền không sợ."
Hai huynh muội nửa năm không gặp, hiện giờ có nhiều chuyện muốn nói, một lúc sau liền quên mất thời gian, thẳng đến khi chuẩn bị tiến cung tham dự tiệc tối, Tô Nhược Uyển mới lưu luyến không rời theo Tiêu Tuần hồi phủ.
Lần này Tô Dực thắng lợi trở về, hoàng đế đặc biệt cao hứng tổ chức một bữa tiệc lớn, hạ lệnh cho các đại thần trong triều cùng tới tham gia.
Tiệc tối được tổ chức ở điện Bảo Hoà, khi Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần đến trời vừa tối.

Trong điện Bảo Hoà có thể nói là vô cùng náo nhiệt, cung nữ thái giám bận rộn qua lại.

Từ xa nhìn lại các bàn tiệc được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề từ trong ra ngoài điện.

Lần này rầm rộ không thua gì lúc hoàng đế thiết đãi yến hội ngày lễ tết.
Tô Nhược Uyển vẫn là lần đầu vào cung, dọc theo đường đi nàng nhịn không được tò mò nhìn xung quanh, mà Tiêu Tuần như hiểu được suy nghĩ của nàng, mỗi khi nàng nhìn thấy thứ gì đó mới lạ, Tiêu Tuần luôn kịp thời giải đáp thắc mắc của nàng.

Dáng vẻ thân mật của hai người khiến mọi người xung quanh thường xuyên quay đầu lại.
Vào điện Bảo Hoà, Tiêu Tuần dẫn theo Tô Nhược Uyển ngồi vào vị trí gần ghế chủ toạ nhất, hiện giờ Tiêu Tuần quyền cao chức trọng, vị trí tiệc tối cũng được sắp xếp ở chỗ gần hoàng đế nhất.
"Nàng mệt sao?"
Từ cổng Thái Hoà đến điện Bảo Hoà có chút xa, mà Tô Nhược Uyển lại mặc trang phục cáo mệnh, đầu đội mũ phượng, di chuyển rất bất tiện, từ cổng Thái Hoà đi tới nhất định sẽ mệt.

Mà Tiêu Tuần quả nhiên đoán không sai, hắn vừa mới hỏi xong, Tô Nhược Uyển liền nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật sự rất mệt, mũ phượng này có hơi nặng, cổ đều không thể cử động được, có chút khó chịu."
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển mang theo một tia làm nũng, đồng thời nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần chiều theo ý nàng, nghiêng người giúp xoa vai nàng, khoé miệng Tô Nhược Uyển cũng theo đó hơi nhếch lên.
Việc Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần thành thân ở trong kinh thành luôn được bàn tán say sưa.

Mà một thứ nữ như nàng không chỉ gả cho Tiêu Tuần, còn thành phu nhân chính phòng, khi đó mọi người đã suy đoán liệu nàng có dùng thủ đoạn mờ ám nào để giành được vị trí này hay không.
Thậm chí còn có tin đồn trong bụng Tô Nhược Uyển đã mang thai hài tử của Tiêu Tuần, vì nàng lấy chuyện này ra ép buộc, Tiêu Tuần mới bất đắc dĩ cưới nàng.

Mà hiện giờ Tiêu Tuần lại tự mình bóp vai cho Tô Nhược Uyển, trên mặt không có chút nào không vui làm mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi.
Bất quá Tô thượng thư thấy Tiêu Tuần quan tâm nữ nhi của mình như vậy thì cực kỳ vui mừng, ngữ khí khi tán gẫu cùng đồng liêu cũng nhẹ nhàng đi không ít.
"Cổ của ta đã dễ chịu hơn rồi, phu quân nghỉ ngơi đi."
Mắt thấy trong đại điện càng ngày càng nhiều người, cảm thấy mọi người đều đổ ánh mắt lại đây, Tô Nhược Uyển có chút ngượng ngùng, vội vàng nắm lấy tay Tiêu Tuần ý bảo hắn dừng lại.
"Cần ta xoa bóp chân không?"
Mặt ngoài Tô Nhược Uyển ngồi nghiêm chỉnh, nhưng kỳ thật nàng đã lặng lẽ duỗi tay bóp chân hồi lâu.

Hiện giờ giọng nói Tiêu Tuần truyền đến khiến nàng lập tức bỏ tay ra.

Khi nghiêng người nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy thần sắc hắn nghiêm túc không giống như đang nói giỡn.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người, Tô Nhược Uyển thật sự rất xấu hổ, vì thế liền nhỏ giọng nói một câu: "Trở về rồi xoa."
Mới vừa rồi đi bộ một lúc lâu, hiện giờ ngồi xuống cẳng chân của nàng thực sự có hơi mỏi, bất quá Tô Nhược Uyển không nghĩ đến việc nhờ Tiêu Tuần xoa bóp giúp.

Hiện giờ Tiêu Tuần chủ động đưa tới cửa, tuy không phù hợp nhưng Tô Nhược Uyển không muốn bỏ qua cơ hội này, chờ khi trở về để hắn bóp cho nàng.
"Được."
Tiêu Tuần ghé sát vào tai Tô Nhược Uyển nhẹ giọng đồng ý, mà Tô Nhược Uyển nhận được đáp án mình muốn đôi mắt lập tức sáng lên.

Thấy vậy khoé miệng Tiêu Tuần cũng theo đó hơi nhếch lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi