THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY


"Ôi, đại nhân hôm nay sao lại bày ra trận lớn như vậy? Thực sự là doạ chết nô gia rồi, không biết hôm nay đại nhân đến đây có chuyện gì? Tuý Xuân Lâu của chúng ta chưa bao giờ nộp thiếu thuế nha."
Tiêu Tuần vừa mới mang người tới bên ngoài Tuý Xuân Lâu, tú bà đã lập tức tiến đến chào đón.

Bất quá tú bà này trên mặt tuy mang vẻ lấy lòng nhưng ngữ khí lại cực kỳ cường ngạnh, lời trong lời ngoài đều ám chỉ nơi này có người chống lưng, nhắc nhở Tiêu Tuần đừng làm bậy.
"Thiếu hay không kiểm tra là biết."
Tiêu Tuần cũng không phải người có thể bị doạ sợ, nói xong hắn liền nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, dẫn theo nàng trực tiếp vòng qua tú bà đi vào, thị vệ cũng theo sát ngay sau.

Hành động này làm sắc mặt tú bà thay đổi, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Tư bên cạnh, sau đó lại cười đuổi kịp Tiêu Tuần.
"Đại nhân, chủ nhân của Tuý Xuân Lâu là Giả lão gia, hắn làm nhiều việc thiện như thế, mỗi lần đều quyên góp rất nhiều bạc, sao có thể để ý chút thuế thu nhập này?"
"Cho người bên trong giải tán hết đi, mang tất cả sổ sách ra đây."
Mặc dù tú bà nói rất có lý, nhưng Tiêu Tuần không dễ lừa gạt, hắn vẫn chưa để ý tới tú bà, trực tiếp phân phó thị vệ phía sau đuổi hết người bên trong ra ngoài.

Mắt thấy không còn cách nào, sắc mặt tú bà có chút lúng túng gật đầu.
"Vâng, tiểu nhân phân phó người đem sổ sách lại đây ngay, mời đại nhân theo tiểu nhân đến phòng riêng ngồi."
Động tác của thị vệ rất nhanh, Tiêu Tuần vừa ra lệnh xong bọn họ đã bắt đầu đuổi người.

Tuý Xuân Lâu vốn đang ca múa nháy mắt trở nên ồn ào.

Tô Nhược Uyển đi bên cạnh Tiêu Tuần không khỏi tò mò đánh giá khắp nơi, không lâu sau nàng liền phát hiện Tuý Xuân Lâu này khác xa so với thanh lâu mà nàng tưởng tượng.
Thông thường thanh lâu đều là chỗ nam tử tìm hoan mua vui, nhưng nơi này không chỉ có nam tử mà còn có không ít nữ tử.

Điều này làm Tô Nhược Uyển kinh ngạc không thôi, thẳng đến khi theo tú bà vào phòng riêng trên lầu hai nàng mới thu hồi ánh mắt.
"Thu thập sổ sách còn cần chút thời gian, xin đại nhân chờ một lát, tiểu nhân cho người đưa trà tới."
Chỉ thấy trên mặt tú bà mang theo nụ cười lấy lòng, nói xong liền đi ra ngoài phân phó gã sai vặt chuẩn bị nước trà.


Gian phòng Tiêu Tuần cùng Tô Nhược Uyển ngồi có vị trí rất tốt, xuyên qua cửa sổ có thể thu hết cảnh trong đại sảnh vào đáy mắt.
Sau khi Tô Nhược Uyển ngồi xuống, không bao lâu liền hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong lúc đó nàng nhìn thấy vài quan viên quen mắt làm nàng có chút kinh ngạc.
Rất nhanh gã sai vặt đã đưa trà tới, bất quá phía sau gã sai vặt còn có một đám nam tử, những nam tử này diện mạo thanh tú, ăn mặc trang điểm đều lộ ra vẻ thư sinh gầy yếu.
"Mời đại nhân cùng phu nhân dùng trà, đợi lát nữa sổ sách mới có thể thu thập mang ra cho nên tiểu nhân đã gọi tới mấy nhạc sư để đại nhân cùng phu nhân giải sầu."
Tú bà này vô cùng khôn khéo, thấy Tiêu Tuần xử lý công vụ còn mang theo phu nhân liền đoán Tiêu Tuần nhất định là sợ vợ, cho nên an bài nhạc sư cũng đặc biệt sắp xếp một số nam tử tuấn mỹ lại đây.
Hành động này thực sự hấp dẫn Tô Nhược Uyển, khi đám nam tử này tiến vào, Tô Nhược Uyển liền không tự giác đánh giá thêm vài lần, đột nhiên hiểu vì sao từ xưa đến nay nam tử đều thích dạo thanh lâu.
Bất quá sau khi xem vài lần, Tô Nhược Uyển còn không quên quay đầu lại nhìn Tiêu Tuần một cái.

Ai ngờ vừa lúc đối diện với ánh mắt Tiêu Tuần, bị bắt gặp nhìn lén nam tử khác làm Tô Nhược Uyển sinh ra một trận chột dạ.
"Ra ngoài!"
Ngay sau đó bên tai liền truyền đến thanh âm phẫn nộ của Tiêu Tuần, tú bà cùng nam tử vừa định bắt đầu đánh đàn đều hoảng sợ, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ không biết nên làm thế nào.

Cuối cùng vẫn là tú bà phản ứng lại, cười đi đến trước mặt Tiêu Tuần.
"Đại nhân chính là không hài lòng? Vậy tiểu nhân lại sắp xếp một ít nữ tử tới cho đại nhân được không?"
"Nếu trong chốc lát không thể lấy ra sổ sách, vậy ta liền tự mình đi xem."
Lúc này thị vệ đã lục tục trở về, Tiêu Tuần buông chén trà trong tay, nắm lấy tay Tô Nhược Uyển đi ra ngoài.

Cái này khiến ý cười trên mặt tú bà cứng đờ, thấy Tiêu Tuần mềm cứng không ăn, tú bà đành phải dẫn theo Tiêu Tuần đến chỗ cất sổ sách.
Lúc này người trong Tuý Xuân Lâu đều đã bị đuổi ra ngoài, lầu một vốn dĩ đông đúc trở nên trống trải hơn không ít.

Tô Nhược Uyển lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Tuần một cái, chỉ thấy sắc mặt hắn hơi đen, trên người cũng tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Dường như khi mấy nam tử vừa rồi tiến vào, cảm xúc của Tiêu Tuần liền trở nên không thích hợp.

Nghĩ như vậy Tô Nhược Uyển có chút chột dạ, nhưng càng mừng thầm nhiều hơn.

Lúc này Tô Nhược Uyển lại gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Tuần, Tiêu Tuần cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Nhược Uyển lại gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Tuần, trên mặt cũng hiện lên ý cười.
Dáng vẻ này nháy mắt làm sắc mặt Tiêu Tuần trở nên bất đắc dĩ, trở tay nắm chặt lấy bàn tay Tô Nhược Uyển.

Thấy sắc mặt Tiêu Tuần hoà hoãn hơn chút, Tô Nhược Uyển mới nhẹ nhàng thở ra.
Tú bà thật ra không có nói sai, sổ sách của Tuý Xuân Lâu xác thật không ít.

Khi mọi người đến chỗ cất sổ sách, chỉ thấy cả phòng to như vậy toàn bộ đều là sổ sách, mà hạ nhân của Tuý Xuân lâu cũng đang sắp xếp lại.
"Đại nhân, tất cả sổ sách đều ở chỗ này, mời ngài xem cẩn thận."
Tú bà phân phó hạ nhân dừng lại rồi đi đến trước người Tiêu Tuần, bất quá ngữ khí nói chuyện lại mang theo một tia dạt dào đắc ý, như là nhận định nhiều sổ sách như vậy Tiêu Tuần căn bản không thể tra xong.
"Lấy sổ sách của ba tháng gần nhất lại đây."
Sau khi Tiêu Tuần ngồi xuống liền phân phó thị vệ đi tìm sổ sách, tú bà thấy bộ dáng hung dữ của Tiêu Tuần, đôi mắt xoay chuyển, trên mặt cũng lộ ra chút lo lắng.
Thị vệ rất nhanh đã đem sổ sách tới, Tiêu Tuần liền mở sổ sách ra đọc.

Tô Nhược Uyển ngồi bên cạnh Tiêu Tuần có chút tò mò theo ánh mắt Tiêu Tuần nhìn về phía sổ sách.

Nàng không hiểu Tiêu Tuần rõ ràng là tới niêm phong Tuý Xuân Lâu, vì sao bây giờ lại đột nhiên muốn tra sổ sách.
Bất quá thấy bộ dáng nghiêm túc của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển cũng không quấy rầy hắn mà an tĩnh ngồi một bên.

Rất nhanh nàng liền phát hiện đi theo Tiêu Tuần đến thanh lâu tựa hồ cũng không chơi vui giống như trong tưởng tượng của nàng.
"Tại sao trong sổ thu nhập này lại thiếu Tĩnh vương gia?"
"Đại nhân nói gì vậy, mỗi lượng bạc thu về chúng ta đều có ghi lại, Tĩnh vương gia chưa từng đến Tuý Xuân Lâu, sổ sách đương nhiên không có biên lai của Tĩnh vương gia rồi."

Tú bà tràn đầy tự tin, trên mặt cũng không có bất cứ vẻ chột dạ nào, giống như Tĩnh vương gia thật sự chưa từng tới Tuý Xuân Lâu.

Nhưng Tiêu Tuần lại không nhanh không chậm lấy ra một quyển sổ con đưa cho tú bà.
"Trên đây ghi rõ ràng Tĩnh vương gia đã đi qua mấy thanh lâu.

Trong ba tháng qua, hắn tổng cộng đã tới Tuý Xuân Lâu hơn hai mươi lần, đây là chưa bao giờ tới mà ngươi nói?"
Ngày thường ngay cả quan viên trong triều cũng đều vô cùng sợ hãi Tiêu Tuần chứ đừng nói đến là một tú bà thanh lâu.

Nhìn ghi chép trên sổ con, tú bà sợ đến hai tay đều run rẩy, căn bản không biết nên làm thế nào.
"Đại...! Đại nhân, Tĩnh vương gia quả thật đã tới Tuý Xuân Lâu, nhưng tiểu nhân cũng không phụ trách ghi sổ, tiểu nhân lập tức đi tra xem chuyện này là thế nào."
Mắt thấy lừa gạt không được, tú bà bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, muốn mượn cơ hội rời đi.

Nhưng mà bà vừa mới đi được hai bước liền bị thị vệ canh giữ ngoài cửa ngăn lại.
"Ngươi đúng thật là giảo biện, ta nghĩ thanh lâu này vốn là của Tĩnh vương gia cho nên mới không có biên lai của hắn đúng không?"
Lúc này viên quan đi cùng Tiêu Tuần mở miệng, lời này vừa nói ra, sắc mặt tú bà nháy mắt cứng đờ, ánh mắt cũng không ngừng né tránh, tựa hồ không còn vẻ trấn định tự nhiên như vừa rồi.
"Sao có thể? Chủ nhân Tuý Xuân Lâu của chúng ta vẫn luôn là Giả lão bản, sao có thể là Tĩnh vương gia được?"
"Vậy ngươi giải thích thế nào về việc không có biên lai của Tĩnh vương gia? Ta nhớ rõ vừa rồi ngươi nói Tĩnh vương gia chưa bao giờ đến Tuý Xuân Lâu, bây giờ lại đột nhiên sửa lại, rõ ràng là đang chột dạ."
Mấy ngày trước viên quan này từng điều tra qua Tuý Xuân Lâu, nhưng tú bà này quá kín đáo làm hắn không tìm được chứng cứ.

Hiện giờ thấy tú bà bắt đầu rối loạn, hắn liền nhanh chóng tiếp tục truy vấn.

Giờ phút này tú bà gấp đến độ trên mặt đều toát mồ hôi lạnh, vẫn luôn ấp úng không nói ra được nguyên cớ.
"Thì ra là Thủ phụ đại nhân đại giá quang lâm, Giả mỗ tới chậm, mong Thủ phụ đại nhân đừng trách."
Đúng lúc này Giả lão gia chạy tới Tuý Xuân Lâu, khoảnh khắc nhìn thấy Giả lão gia, tú bà có thể nói là vui mừng khôn xiết, giống như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt toả sáng nhìn Giả lão gia đi vào.
"Chủ nhân, ngài tới rồi.

Không biết vì sao Tuý Xuân Lâu của chúng ta lại không có thu nhập của Tĩnh vương phủ, Thủ phụ đại nhân hiểu lầm tưởng Tuý Xuân Lâu là do Tĩnh vương gia mở, ngài mau giải thích với đại nhân đi."
"Thì ra là việc này."
So với tú bà, Giả lão gia bình tĩnh hơn nhiều, chỉ thấy mặt hắn mang ý cười đi đến trước mặt Tiêu Tuần hành lễ.

"Đại nhân thật sự hiểu lầm rồi, lúc trước khi Tĩnh vương gia tới Tuý Xuân Lâu, tại hạ cùng hắn vừa gặp đã thân liền miễn mọi chi phí sau này cho hắn, cho nên hiện giờ Tuý Xuân Lâu mới không có thu nhập của Tĩnh vương gia."
"Phải không?"
Tiêu Tuần buông sổ sách trong tay ngẩng đầu nhìn về phía Giả lão bản, mà trên mặt Giả lão bản vẫn như cũ treo ý cười, không chút nào lộ vẻ chột dạ.
"Thật sự là như vậy, ở trước mặt ngài ta căn bản không dám giấu giếm."
"Nói như vậy trước kia nhất định là có biên lai của Tĩnh vương gia.

Tra xét từng quyển một cho ta, đến khi nào tìm được biên lai của Tĩnh vương gia mới thôi."
Tiêu Tuần đứng dậy nhìn thoáng qua Giả lão gia, khi quay đầu nhìn về phía thị vệ, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm.

Thị vệ thấy thế lập tức tìm kiếm từng quyển một trong phòng, mà vẻ mặt tươi cười của Giả lão gia vào lúc này cũng cứng đờ.
Trước kia Tô Nhược Uyển chỉ biết Tiêu Tuần ở trong triều khí thế ngất trời, rất nhiều quan viên đối với hắn đều thập phần sợ hãi, mà hiện giờ tận mắt nhìn thấy bộ dáng Tiêu Tuần xử lý công vụ, nàng chỉ cảm thấy Tiêu Tuần trước mắt cùng với công tử nhẹ nhàng trong trí nhớ có chút khác biệt.
Nhưng mà Tiêu Tuần giờ phút này lại làm trong lòng Tô Nhược Uyển không khỏi sinh ra rung động nhè nhẹ.
Đúng lúc này Tiêu Tuần quay đầu lại nhìn về phía Tô Nhược Uyển, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt sắc bén của Tiêu Tuần lại trở nên nhu hoà.

Như thế làm Tô Nhược Uyển thụ sủng nhược kinh, khoé miệng cũng nhịn không được cong lên.
"Đại nhân, ta cùng Tĩnh vương gia quen biết đã nhiều năm, tra tìm số sách sợ là có chút khó khăn.

Bất quá đại nhân yên tâm, Tuý Xuân Lâu cùng Tĩnh vương gia tuyệt đối không có nửa phần quan hệ, huống hồ Tuý Xuân Lâu mỗi năm đóng không ít thuế, nếu bởi vì hiểu lầm mà niêm phong Tuý Xuân Lâu cũng sẽ là tổn thất đối với triều đình phải không?"
Lúc này Giả lão gia rốt cuộc không kiềm chế được tiến lên cầu tình với Tiêu Tuần.

Giả lão gia nói không sai, thuế thu nhập mỗi năm của Tuý Xuân Lâu xác thật không nhỏ.

Nhưng cũng bởi vì như thế, nếu còn không sớm niêm phong, sau này nếu Tĩnh vương gia giở trò, đối với triều đình còn tổn thất lớn hơn.
"Đại nhân của chúng ta công tư phân minh, nếu không có vấn đề nhất định sẽ không oan uổng ngươi, hiện tại ngươi sốt ruột như vậy chính là chột dạ sao?"
"Đại nhân nghĩ oan cho ta rồi, ta chỉ là lo lắng các vị đại nhân mệt mỏi, huống hồ nhân phẩm của Giả mỗ chư vị đại nhân cũng biết rõ, sao ta có thể lừa gạt đại nhân được?"
Giả lão gia dù sao cũng là nhân tinh*, mặc dù trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng trên mặt lại nhìn không ra bất cứ điểm gì khác thường, thậm chí còn nghĩ mọi cách ngăn cản Tiêu Tuần tiếp tục điều tra.
*Nhân tinh (人精): là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi