THỦ PHỤ SỦNG THÊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Nguyên lẳng lặng đứng ở một bên, tất nhiên cũng không ngờ Lục Chi Quân lại gặp nàng và Lục Kham.

Thực ra khi hai thúc cháu Lục Chi Quân và Lục Kham đứng cùng một chỗ, nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì sẽ không nhìn ra sự chênh lệch về tuổi tác.

Tuổi tác của Lục Chi Quân vốn không lớn hơn Lục Kham bao nhiêu, chỉ là khí chất của hắn lại quá thâm trầm, nghiêm túc, người ngoài thậm chí còn cảm giác bối phận của hắn lớn hơn không chỉ gấp đôi Lục Kham. (Dzịt: ý tác giả là ông Kham già đó!!!, hảo so sánh)

Lúc này, phố Tiền Môn không ồn ào náo nhiệt.

Lục Chi Quân thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Kham tại chỗ, liền lạnh giọng hỏi: “Không phải  ngươi đã hủy hôn với đại cô nương Thẩm gia rồi sao? Còn tới quấn lấy người ta làm gì?”

Môi Lục Kham mở ra đóng lại, tất nhiên là không biết nên trả lời Lục Chi Quân như thế nào, chỉ có thể yên lặng chờ Ngũ thúc khiển trách hắn.

“Nói.”

Giọng của Lục Chi Quân trầm xuống vài phần, hắn ra lệnh cho Lục Kham một lần, không hề lưu lại bất cứ tình cảm nào cho đứa cháu trai đã thừa kế tước vị và đã phân gia rời khỏi phủ.

Lục Kham đành bất đắc dĩ trả lời: “Ngũ thúc, con biết sai rồi.”

Ở trước mặt người mình thích mà bị trưởng bối vô tình lớn tiếng khiển trách, có thể nói là chuyện mất mặt nhất.

Lục Kham khẽ cúi mặt xuống, cũng dùng dư quang lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt Thẩm Nguyên.

Hắn ta cảm thấy khí thế của Ngũ thúc của mình sắc bén, sau khi Thẩm Nguyên nhìn thấy hắn, tám phần sẽ bị hắn làm cho sợ hãi, trên mặt có lẽ sẽ biểu hiện chút kinh hoàng.

Nhưng trên gương mặt phù dung trắng nõn như sứ của Thẩm Nguyên, chẳng những không biểu hiện nửa tia sợ hãi, bên đôi môi mềm mại của nàng giống như còn hiện lên nụ cười cực nhẹ.

Cứ như thể nàng đang xem chuyện cười của mình.

***

Sau khi Lục Kham bị Lục Chi Quân răn dạy vài câu, sắc mặt liền hơi buồn bực chuẩn bị quay về phủ.

Đi trên đường, hắn cũng dần dần trở nên lý trí.

Nếu hắn muốn cưới Thẩm Nguyên, cửa ải đầu tiên phải qua, không phải là Thẩm Nguyên, mà là Ngũ thúc Lục Chi Quân của hắn.

Nhưng lời mà Lục Chi Quân đã nói sẽ không có lý do gì để rút lại.

Nghĩ đến đây, lông mày Lục Kham khẽ nhíu lại.

Hắn ta đang khổ sở suy nghĩ cách giải quyết việc này thì nghe thấy phía sau lại truyền đến một âm thanh quen thuộc của nữ tử ——

“Kham lang.”

Lục Kham theo âm thanh nhìn lại, thấy nữ tử đi tới trước mặt quả nhiên là vẻ mặt lo lắng của Thẩm Du.

Thẩm Du dần dần đến gần Lục Kham, mềm giọng hỏi: “Kham lang, ta đã đến bá phủ nhiều lần, nhưng mẫu thân chàng không cho ta vào cửa thăm chàng… Đầu chàng có bị thương không? Ta ở Hầu phủ cũng rất lo lắng cho chàng.”

Nàng vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt mà Lục Kham đang nhìn người nàng rất phức tạp mà nàng không hiểu.

“Kham lang… Có chuyện gì với chàng vậy? Tại sao phải nhìn ta bằng ánh mắt này?”

Lục Kham vừa mới nhíu mày, sau khi nhìn thấy cây trâm ngọc lan quen thuộc trên tóc của Thẩm Du, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.

Hôm nay Thẩm Du mặc bộ vải mỏng màu đỏ, tóc đen trừ cây trâm ngọc lan làm từ Hòa Điền ngọc ra, còn có một ít trâm cài hoa vàng và trâm cài bằng ngọc lục bảo.

Trên mặt nàng có vẻ yếu đuối chỉ có ở các nữ tử thế gia.

Ăn mặc như thế này trông cả người rất tươi sáng.

Nhưng trâm ngọc lan nằm giữa chiếc vòng có vẻ không hợp.

Mà bây giờ Lục Kham lại có thể nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Du, trong lòng không khỏi có chút chán ghét nhàn nhạt.

Thẩm Du thông qua tầm mắt của Lục Kham để nhận ra tâm tư của hắn.

Nàng lập tức đưa tay sờ cây trâm ngọc lan trên tóc, khó hiểu hỏi: “Chàng nhìn nó làm gì, cây trâm này… Không phải chàng sai người đưa đến cho ta sao?”

Lục Kham thản nhiên nhìn lướt qua nàng, cũng không trả lời.

Thẩm Du đột nhiên nhớ lại.

Mấy ngày trước khi nàng mở cái hộp này ra, trong lòng còn vui mừng, bởi vì nàng luôn cảm thấy từ sau khi nàng hồi phủ, thái độ của Lục Kham có sự thay đổi đối với nàng.

Mà sau khi vết thương của hắn khỏi hẳn, liền sai người đưa tới cây trâm này, không gì khác hơn là muốn lấy lòng nàng.

Nhưng khi Thẩm Du nhìn thấy, cây trâm này đúng là một cây trâm ngọc lan bằng bạch ngọc, trong lòng nàng liền cảm thấy có gì đó rất lạ.

Trâm ngọc lan không tôn lên khí chất của nàng.

Ngược lại càng tôn lên khí chất của Thẩm Nguyên.

Bây giờ khi nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Kham, như vậy xem ra, cây trâm ngọc lan này, là hắn thật sự muốn đưa cho Thẩm Nguyên!

Hốc mắt của Thẩm Du dần dần đỏ lên, giọng nói dịu dàng cũng nhuộm thêm vài phần oán hận, nàng thấy sắc mặt của Lục Kham lãnh đạm, liền ép hỏi: “Có phải chàng cảm thấy Thẩm Nguyên là đích xuất nên mới có suy nghĩ khác không? Nhưng đừng quên, chàng đã hủy hôn rồi!”

Ánh mắt Lục Kham vẫn lãnh đạm như trước, chỉ trả lời: “Ta còn có việc, về phủ trước.”

Hắn vừa xoay người, liền nghe thấy một tiếng “Lạch cạch ——” một tiếng.

Cây trâm ngọc lan toa nhã ấy đã rơi xuống đất, Lục Kham xoay người lại nhìn Thẩm Du, thì thấy nàng đã rơi lệ đầy mặt, rồi nhặt cây trâm trên mặt đất lên, làm bộ muốn rạch lên cổ mình.

Thẩm Du nghẹn ngào uy hiếp nói: “Lục Kham, hôm nay chàng không giải thích rõ ràng với ta, ta sẽ lập tức cắt cổ, chết cho ngươi xem!”

Dân chúng đi qua nhìn thấy cảnh tượng nam giận nữ oán này, không khỏi nổi lên tâm tư muốn xem náo nhiệt.

Tuy nhiên, Lục Kham thấy đã có rất nhiều dân chúng vây quanh.

Cho nên hắn đành phải đi về phía Thẩm Du, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi lại muốn làm đến mức này sao?”

Nước mắt Thẩm Du lại rơi vài giọt, khóc vang lên: “Chàng bây giờ có chịu nghe ta nói không?”

Lục Kham ngưng mắt nhìn mặt Thẩm Du.

Hắn càng nhìn, càng cảm thấy khuôn mặt của Thẩm Du có rất nhiều chỗ, thật sự có chút giống Thẩm Nguyên.

Khi khóc, càng có vài phần giống.

Chỉ là khi Thẩm Du khóc, vừa uất ức vừa tức giận.

Mà khi Thẩm Nguyên khóc, sẽ kìm chế mọi cảm xúc của mình, buồn bã mà dè dặt.

Lục Kham vẫn cảm thấy thương hại Thẩm Du.

Cho nên hắn vẫn chậm lại giọng điệu, khoan dung nói với Thẩm Du: “Ngươi trước tiên bình tĩnh lại đã, chúng ta không nên cãi nhau ở trên đường… Bằng cách này, ngươi và ta tìm một nơi hẻo lánh, rồi sau đó nói chuyện.”

***

Hôm nay đã là sinh nhật của Lục Chi Quân, Liêu ca nhi liền vẽ một bức tranh về cây tùng và cây bách thường xanh cho Ngũ thúc của hắn, bởi vì chạm đất tại Quốc công phủ, nên gọi là Kỳ Tùng quán.

Và trong sân sau của Kỳ Tùng quán tất nhiên có trồng mấy cây cổ tùng cao ngất.

Ngay cả Thẩm Nguyên dốc lòng dạy Liêu ca nhi vẽ đúng kỹ thuật, nhưng dù sao Liêu ca nhi cũng chỉ là một hài tử năm tuổi, nét vẽ vẫn còn non nớt.

Sau khi hắn đáng thương cho Thẩm Nguyên xem qua bức tranh cây tùng và cây bách do mình vẽ, hắn cảm thấy bức tranh này nếu đưa cho Ngũ thúc của hắn, thật sự có chút không dám đưa.

Thẩm Nguyên dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Liêu ca nhi, rồi cầm bút mực lên, trực tiếp sửa mấy nét trên bản vẽ kia.

Bàn tay mảnh khảnh của mỹ nhân trắng nõn mịn màng như sứ, vẻ mặt nàng chăm chú, nét vẽ rất quen thuộc.

Giang Phong thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Đại cô nương Thẩm gia này, quả thật không giống khuê tú tầm thường, không chỉ giỏi quản lý sổ sách, mà còn phải thành thạo mọi thứ cầm kỳ thi họa này.

Trong một thời gian ngắn, những cây thông và cây bách thường xanh của Liêu ca nhi đã thay đổi rất nhiều.

Giang Phong liếc mắt nhìn bức tranh, thầm cảm nhận, bức tranh này có thể mang ra cửa trước bán.

Trước kia hắn từng nghe ngóng cho Lục Chi Quân, nói cô nương Thẩm gia thiếu bạc, thường thường sẽ vẽ chút hoa vật mang đến cửa hàng y phục để bán.

Kỹ thuật thủ công tinh xảo này không gì sánh kịp bởi các họa sĩ bình thường.

Sau khi Liêu ca nhi xem bức tranh xong, khuôn mặt nhỏ nhắn, mập mạp rốt cuộc nhoẻn nụ cười, sau đó liền cầm bức tranh cây tùng và cây bách mới hoàn thành, bịch bịch đi tới chỗ thái sư, mềm nhũn nói với Lục Chi Quân: “Ngũ thúc, đây là lễ mừng sinh nhật của con cho thúc ~”

Sau khi Lục Chi Quân nhận lấy bức tranh trong tay cậu bé, khẽ híp mắt phượng, nhàn nhạt nhìn lướt qua bức tranh mà Liêu ca nhi và Thẩm Nguyên vẽ.

“Vẽ cũng không tệ đấy.”

Lục Chi Quân rất ít khi khen người ngoài, từ sau khi Liêu ca nhi được hắn nuôi bên cạnh, cũng chưa bao giờ nghe thấy cái từ vựng mang tên tán thưởng từ trong miệng Ngũ thúc hắn.

Hôm nay nghe thấy tiếng khen ngợi không mặn không nhạt này, Liêu ca nhi thản nhiên cụp mắt đen xuống, còn thẹn thùng sờ sờ gáy mình.

Dáng vẻ đáng yêu này khiến Lục Chi Quân tựa như có thêm dịu dàng nhàn nhạt trong đôi mắt lạnh lùng trước sau như một.

Giang Phong ở một bên không thể nhìn thấy bộ dạng này của Lục Chi Quân, nhưng cảm thấy Thẩm cô nương có mặt mũi lớn thật.

Công gia của bọn họ rõ ràng đang khen ngợi cháu trai bé bỏng của mình.

Thực ra là đang thưởng cho vị mỹ nhân sửa tranh cho Liêu ca nhi.

***

Sau khi đưa bức tranh cây tùng và cây bách xong, Thẩm Nguyên lại dạy Liêu ca nhi một lát.

Hôm nay, Giang Phong cũng dựa theo quy củ cũ, tìm vài cái cớ ôm Liêu ca nhi ra khỏi thư phòng của tửu lâu, cũng đem Bích Ngô ra khỏi nơi này, chỉ để Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân một mình một phòng.

Mỗi lần ở chung một phòng với Lục Chi Quân như vậy, trong lòng Thẩm Nguyên tự nhiên có cảm giác căng thẳng.

Nàng giống như đang bình định thu dọn giấy bút trên án thư, nhưng cảm thấy tầm mắt của nam nhân không chút kiêng dè rơi trên người nàng.

Hôm nay, Thẩm Nguyên chuẩn bị một phần lễ chúc mừng sinh nhật cho Lục Chi Quân.

Phần lễ này nếu có Giang Phong ở đây, nàng thật sự mất hết mặt mũi để đi tặng.

Cho nên sau khi Thẩm Nguyên bình tĩnh hơi thở của mình lại, liền có chút khiếp sợ nhìn Lục Chi Quân, dịu dàng nói: “Đại nhân… Thật ra ta cũng có một món quà chúc mừng, muốn tặng cho ngài hôm nay.”

“Món quà chúc mừng gì?”

Bàn tay thon dài mà thấy rõ xương ngón tay của Lục Chi Quân tùy ý đặt lên tay vịn, chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó mà đã toát lên khí chất thâm trầm chỉ có ở nam tử chín chắn.

Thẩm Nguyên không lập tức trả lời Lục Chi Quân, mà là chân thành đi về phía hắn.

Hôm nay Lục Chi Quân mặc yến phục huyền đoan[1] màu xanh đậm, gương mặt dưới mũ thật sâu và trang nghiê,.

Tuy rằng kiểu dáng của yến phục này khiêm tốn, nhưng không phải là y phục lễ nghi mà dân chúng bình thường có thể mặc, mà là tiên đế cố ý sai người thiết kế thường phục cho trọng thần, lấy ý ” Mặc dù Yến Cư, cần phải phân biệt đẳng cấp.”

Thẩm Nguyên càng ở gần nam nhân, có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn khiêm tốn trên yến phục.

Đây vốn là thường phục rất lãnh đạm và nhàn nhã, nhưng Lục Chi Quân mặc nó thì có cảm giác rất trang trọng.

Sau khi chỉ cách ghế thái sư của Lục Chi Quân một bước, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng dừng lại.

Tuy rằng Thẩm Nguyên nói úp úp mở mở, nhưng Lục Chi Quân lại rất kiên nhẫn, hắn lại hỏi: “Rốt cuộc là quà tặng gì? ”

Gương mặt của nam nhân đẹp trai, đôi mắt phượng thâm thúy đó khi nhìn người cũng có chút cao ngạo.

Thẩm Nguyên nhìn hắn ở cự ly gần, không khỏi nhớ lại chuyện chín năm trước, khi hắn làm Ngự sử tuần tra muối ở Dương Châu, đã có rất nhiều khuê tú tiểu thư thầm thương, trộm nhớ hắn.

Khi đó mặc dù nàng đã tiếp xúc với Lục Chi Quân vài lần, nhưng không nhìn kỹ tướng mạo của hắn.

Mà bây giờ nhìn gần thì cảm thấy những tiểu thư Dương Châu kia thích hắn, cũng không phải là không có lý do.

Khí chất lạnh lùng, cấm dục này, cùng với khuôn mặt đẹp trai không gần gũi, còn có thân phận Ngự sử ngay thẳng đó, là kiểu người mà tiểu cô nương trẻ tuổi sẽ thích nhất.

Nhịp tim của Thẩm Nguyên đột nhiên tăng nhanh, cụp mắt trả lời: “Đại nhân… Ngài nhấc tay trái lên trước.”

Lục Chi Quân khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì.

Hắn thực sự làm theo lời của Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên thấy thái độ của hắn không quá bài xích, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng rút ra một chiếc khăn mềm từ trong tay áo, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú, đầy thâm thúy của nam nhân, phủ khăn tay lên tay hắn.

Đôi tay kia của Thẩm Nguyên trắng nõn mảnh khảnh, mềm mại yếu ớt đến mức dường như góc áo lướt qua là sẽ bị xước thành một vết thương.

Chính bàn tay của Lục Chi Quân đã tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.

Hình dạng bàn tay của hắn rất đẹp, các xương ngón tay rõ ràng cũng rất thon dài, nhưng lại thể hiện sức mạnh của nam tử.

Thẩm Nguyên không nhìn thấy, khi nàng chăm chú đặt ngón tay lên ngọc ban chỉ đã dính dầu mỡ lên ngón cái của Lục Chi Quân.

Yết hầu lạnh lùng, cứng rắn của nam nhân khẽ lăn một chút.

Lục Chi Quân nhanh chóng hơi cụp mắt lại, sau khi Thẩm Nguyên rút khăn mềm mại ra khỏi khe hở của ngón tay cái của hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Kích thước rất vừa phải.”

Thẩm Nguyên nghe Lục Chi Quân nói ra lời này thì cảm thấy hắn hài lòng đối với hạ lễ này.

Thật ra trước đây nàng vẫn cảm thấy, thân phận của hắn mà lại có một đôi tay như vậy, đeo một cái ngọc ban chỉ sẽ rất đẹp, cũng sẽ rất có khí chất cao quý.

Cho nên sau khi Thẩm Nguyên đứng thẳng người một lần nữa, thì giọng nói cực kỳ mềm mại trả lời: “Ta vẫn nhớ rõ kích thước ngón cái của đại nhân.”

Lời nói vừa dứt.

Thẩm Nguyên bỗng dưng phát hiện luồng khí xung quanh Lục Chi Quân có chút không thích hợp.

Nàng đột nhiên nhận ra rằng vừa rồi mình thực sự mất trí.

Thật ra ý định của Thẩm Nguyên là muốn truyền đạt lại, nàng rất chú ý đến Lục Chi Quân.

Nhưng sau khi nói ra từ giọng nói nhẹ nhàng này, hương vị lập tức thay đổi.

Lời này chứa đầy ám chỉ lớn mật cố ý trêu chọc.

Thẩm Nguyên có chút luống cuống, nàng đang suy nghĩ phải giải thích với Lục Chi Quân như thế nào, nhưng cảm thấy ánh mắt của nam nhân nhìn nàng cũng dần dần nhuộm chút vẻ xâm lược mang theo nguy hiểm.

Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị bỏng bởi ánh mắt đó.

Điều này cho Thẩm Nguyên có một cảm giác kinh hãi, như thể nàng đã bước vào lãnh thổ của đại bàng và chim ưng tàn nhẫn, và lỗ chân lông trên toàn thân dường như sắp mở ra.

Thẩm Nguyên đang định rời khỏi Lục Chi Quân, thì thấy cổ tay mình đã bị nam nhân đột nhiên nắm chặt.

Lục Chi Quân cảm thấy lòng bàn tay hơi khô, và nhiệt độ còn nóng hơn trước một chút, hắn rủ mi đen, vẻ mặt có chút âm u.

“Đại nhân…”

Sức mạnh giữa Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân vốn cực kỳ chênh lệch, hơn nữa vốn phản ứng không kịp, cuối cùng lại có tư thế khuynh đảo, ngã xuống hai đầu gối của hắn…

________________

Tác giả muốn nói:

Quân thúc hổng chịu nổi đâu

[1] Huyền đoan: Huyền Đoan, hay còn gọi là Nguyên Đoan, là lễ phục màu đen của Trung Quốc cổ đại, là áo vào của triều Tần đầu tiên. Cũng được sử dụng trong lễ sĩ quan, đám cưới sĩ quan. Khi cúng tế, thiên tử, chư hầu, sĩ đại phu đều mặc nó. Thiên tử Yến Cư cũng mặc nó khi còn sống. Minh Thế Tông và phụ thần nội các Trương Cảnh đã đặc biệt sáng chế ra Yến Niếp Phục có liên quan đến tác phẩm “Huyền Đoan” của người xưa. Từ sau khi Hán Minh Đế đổi triều phục Huyền Đoan thành triều phục Chu Y, thì nó được tiếp tục đến triều đại nhà Minh. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi