THỦ PHỤ SỦNG THÊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

—— “Ngươi nói ai chết trong thôn trang?”

Hạ nhân trong Quốc công phủ đều biết, Lục Chi Quân có tính tình thâm trầm nội tâm, từ trước đến nay hắn là người im lặng ít nói.

Rất khó để người khác nhìn thấy những cảm xúc như tức giận, hoặc buồn bã trên khuôn mặt của mình.

Như thế, càng làm cho người ta cảm thấy hắn khó hiểu.

Nhưng vừa rồi là những lời chất vấn lạnh lùng của Lục Chi Quân, cùng khuôn mặt hơi âm u của hắn, tất cả đều biểu hiện rằng hắn đang tức giận.

Một gã sai vặt trong đó lập tức kiềm chế tâm tư e ngại, vội vàng run giọng cung kính đáp lại: “Hồi… Hồi công gia, là Thẩm gia… Là đại cô nương Thẩm gia đã qua đời…”

Ngay khi lời đó vừa được nói ra, chân trời chợt lóe lên vài vết nứt chói mắt, tiếp theo là tiếng sấm vang lên.

Quang ảnh dưới mái hiên đột nhiên sáng lên, nhưng lại đột nhiên ảm đạm.

Vết nứt đó cũng bỗng dưng sáng lên một nửa cơ thể Lục Chi Quân.

Sau khi nghe gã sai vặt trả lời, nam nhân cụp mi mắt xuống, vẫn đứng lặng tại chỗ, nhưng im lặng một lúc.

Thuộc hạ Giang Trác thấy Lục Chi Quân nhất thời thất thần, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi gã sai vặt kia: “Hai tháng nay rốt cuộc phủ bá tước đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau mau nói với công gia.”

Lục Chi Quân vừa trở về kinh thành từ ranh giới phía Bắc, cho nên hai tháng nay Khang Bình Bá phủ xảy ra những tai họa này, hắn tất nhiên là không biết.

Sau khi gã sai vặt nói ra cuộc tranh đấu nội trạch giữa bá tước phu nhân Thẩm Nguyên và quý thiếp Thẩm Du, Lục Chi Quân đã ngước mắt nhìn về phía hắn ta.

Nam nhân sinh ra đã đôi mắt phượng đẹp đẽ, uy nghiêm, đuôi mắt hẹp dài, đuôi mắt và sống mũi của hắn rất cao.

Cho nên khi nhìn người, ánh mắt rất sâu, tạo cho người ta cảm giác áp bức vô hình.

“Thi thể của nữ nhi Thẩm gia được chôn cất ở đâu?”

Giọng của Lục Chi Quân dần dần trở lại bình tĩnh.

Gã sai vặt thành thật đáp: “Trước khi Khang Bình bá đưa Đại cô nương Thẩm gia đến thôn trang, đã viết hưu thư, mà Vĩnh An hầu… Cảm thấy trưởng nữ của mình làm nhục cửa nhà… Cho nên đã chôn thi thể của nàng ở ngoại ô, cũng không đem linh vị của nàng đón về từ đường của Thẩm gia.”

Hiện tại Thẩm Nguyên vẫn lấy góc độ hồn thức để nhìn mọi chuyện xảy ra ở Quốc công phủ trong giấc mơ.

Mặc dù Lục gia có rất nhiều con nối dõi, nhưng nam đinh thừa kế tước vị chỉ có một mình Lục Kham.

Lục Kham năm nay hai mươi hai tuổi, năm xưa từng có tên trên bảng trong khoa cử, nhậm chức quan tham nghị[1] của Thông chính sứ ty[2] ở trong triều.

[1] Quan tham nghị: Đời nhà Minh, dưới quan bố chánh, quan thông chánh, có chức quan tham nghị. Nhà Thanh, dưới quan thông chánh cũng là quan tham nghị. Thời kỳ dân quốc, tham nghị thường là chức vị nhàn tản.

[2] Thông chính sứ ty (通政使司, Office of Transmission), còn gọi là ty Thông chính, là cơ quan độc lập trung ương chuyên phụ trách việc tấu chương trong ngoài, chuyển đạt giấy tờ của triều đình xuống và nhận đơn tâu lên vua.

Phóng mắt nhìn toàn bộ kinh thành, Lục Kham cũng được coi như là một công tử thế gia xuất chúng, thân là người đứng đầu của Lục gia, Lục Chi Quân quan tâm hắn nhiều hơn một chút.

Cho nên trong giấc mơ, Lục Chi Quân hỏi thêm vài câu về cuộc hôn nhân của Lục Kham, về cuộc tranh đấu giữa thê và thiếp của hắn, Thẩm Nguyên cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên, sau khi nghe tin mình bị Thẩm gia tùy ý chôn ở ngoại ô, tâm tình của Thẩm Nguyên vẫn dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Thẩm Nguyên vẫn cố gắng để mình tỉnh lại từ cơn ác mộng này.

Cho đến khi Lục Chi Quân nói một câu như vầy ——

“Gọi Lục Kham và thiếp thất của hắn đến Quốc công phủ.”

Mặc dù thuộc hạ Giang Trác không biết Lục Chi Quân sẽ làm gì tiếp theo, nhưng lập tức thấp giọng đáp một tiếng.

——

Từ đường của Lục gia, ở trong phủ viện Trấn Quốc công.

Hồn thức của Thẩm Nguyên hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Hình ảnh chợt xoay chuyển, nàng lại đang ở trong từ đường của Lục gia.

Trong từ đường, thờ phụng tổ tiên Lục gia.

Linh bài tối đen như mực ở trung tâm được khắc danh húy của lão Quốc công Lục Hồng Ngang.

Cửa sổ phân nhánh có hoa văn hình thoi bị gió mạnh thổi bay mở ra, khi cơn gió u ám xuyên vào đại sảnh, thổi tắt ngọn nến đến mức lung lay.

Thẩm Nguyên càng ngày càng cảm thấy, tất cả những gì mà nàng nhìn thấy trước mắt, tuyệt đối sẽ không chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.

Tất cả mọi thứ giống như thực sự đã xảy ra.

Thậm chí có thể nói tất cả đều là kiếp trước nàng tự mình trải qua.

Sau khi nghĩ đến điều này, Thẩm Nguyên không còn ý niệm muốn tỉnh lại từ trong mộng nữa.

Nàng bắt đầu tò mò chuyện gì đã xảy ra với mình.

Cũng có chút tò mò, Lục Kham và Thẩm Du sẽ rơi vào kết cục như thế nào.

“Thình thịch”

Tấm bình phong bằng gỗ lim ngoài cửa, đột nhiên phát ra tiếng vỗ mạnh.

Lập tức, giọng nói vội vàng của Lục Kham vang lên từ ngoài cửa: “Ngũ thúc! Ngũ thúc, ta cầu xin ngài, Du nhi nàng vừa mới sinh non… Nàng không thể quỳ quá lâu… Nếu ngài cảm thấy Thẩm Nguyên chết oan thì cũng có thể để cho nàng ngồi ở chính đường… Để nàng ngồi… Ngài có thể thẩm vấn lại nàng.”

Lục Chi Quân nghe theo lời thỉnh cầu của Lục Kham, nhưng khuôn mặt anh tuấn cũng không hề có gợn sóng nào.

Thuộc hạ Giang Trác là người quen thuộc nhất với tính khí của chủ tử, hắn có thể nhìn thấy, giữa lông mày của Lục Chi Quân vẫn hiện lên một tia phiền não.

Thẩm Du nước mắt đầy mặt quỳ gối trên bồ đoàn, nhưng không dám giống như Lục Kham, đau khổ cầu xin hắn trước mặt Lục Chi Quân.

Nam nhân đội mũ ô sa[2] hai cánh đều rộng, gương mặt thâm sâu dưới vành mũ.

Vừa rồi Lục Chi Quân cụp mắt nhìn nàng một cái, nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng giống như đang nhìn một con kiến, nhìn bằng nửa con mắt, uy nghiêm, mà lại tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Thẩm Du thậm chí còn cảm nhận được một tia sát phạt tàn nhẫn ở trong ánh mắt của hắn.

Nàng không thể không rùng mình được.

Từ đường này vốn là một nơi âm u, hôm nay lại mưa to, Thẩm Du quỳ trên mặt đất, càng cảm thấy không rét mà run.

Giang Trác nghe Lục Kham không ngừng cầu xin, liền xin chỉ thị của Lục Chi Quân: “Đại nhân, có cần thuộc hạ đuổi Khang Bình bá ra ngoài không?”

Lục Chi Quân trả lời: “Cho hắn cũng vào.”

Cửa cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra, Lục Kham vội vàng đi tới trung tâm từ đường.

Thẩm Du thì giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, muốn khóc nức nở nhào vào lòng Lục Kham, nhưng Lục Chi Quân chỉ quay đầu liếc nàng một cái, nàng liền lập tức thu hết tâm tư lại, rồi nước mắt đầy mặt quỳ gối tại chỗ.

Lục Chi Quân khẳng định, Thẩm Nguyên chết một cách kỳ lạ, vả lại nàng bị oan.

Lục Kham dẫn Thẩm Du vào công phủ, Lục Chi Quân đã sai người áp giải nàng đến từ đường, để nàng thú nhận tội ác của mình với tổ tiên.

Thẩm Du trong lòng rất hoảng, Lục Chi Quân là người có thủ đoạn cứng rắn, hơn nữa trong mắt không thể chứa một hạt cát.

Đã vậy, nàng lại càng không dám thừa nhận hành vi của mình.

Lục Kham thấy Lục Chi Quân cũng chịu cho hắn ta cơ hội nói chuyện, đợi sau khi quỳ gối trên bồ đoàn, vội vàng cầu tình cho Thẩm Du nói: “Ngũ thúc, Du nhi nàng tuyệt đối không phải như vậy…”

Lục Chi Quân nhíu mày, xua tay cắt ngang lời hắn ta.

Lập tức, ngữ điệu lạnh lùng hỏi Thẩm Du: “Đã không thừa nhận, vậy Thuận thiên phủ hay là Đại lý tự, ngươi tự mình chọn một cái đi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt của Thẩm Du và Lục Kham đều đột nhiên thay đổi.

Ở Đại Kỳ triều, nếu thiếp phạm tội vu oan vợ, sẽ bị áp giải đến quan phủ để phủ doãn thẩm vấn là điều dễ hiểu.

Nhưng mọi người ai cũng biết, cho dù là Thuận thiên phủ, hay là Đại lý tự, người nắm quyền thực sự của hai nha môn này là Lục Chi Quân.

Cho nên nói cho dù là ở nhà nhận tội, hay là bị thẩm vấn ở hai nha môn này, cũng không khác gì mấy.

Thẩm Du cẩn thận dò xét ý tứ trong lời nói của Lục Chi Quân, thầm cảm thấy nếu nàng có thể thừa nhận tội ác của mình ở nhà, nói không chừng Lục Chi Quân có thể đối xử với nàng nhẹ nhàng.

Sau khi cơn mưa nhỏ dần, Thẩm Du không thèm suy nghĩ nữa, cúi đầu nhận tội với Lục Chi Quân dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Kham, nói: “Ngũ thúc……. Thiếp thân…… Thiếp thân nhất thời không nghĩ ra, hài tử quả thật không phải do tỷ tỷ hại chết… Là thiếp thân không cẩn thận…”

Lời còn chưa nói hết, Lục Kham nhìn Thẩm Du bằng ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.

Trên thực tế, sau khi Lục Kham đưa Thẩm Nguyên đến thôn trang, cũng không ngờ nàng lại qua đời nhanh như vậy.

Khi còn ở kinh thành, mặc dù Thẩm Nguyên bị bệnh ho rất nghiêm trọng, nhưng hắn cũng cõng Thẩm Du sau lưng, bảo y sư kê đơn thuốc cho nàng, cũng từng dặn dò vú già ở thôn trang phải đối xử tử tế với Thẩm Nguyên.

Lục Kham vẫn không nghĩ ra tại sao Thẩm Nguyên lại đột nhiên qua đời?

Mà bây giờ Thẩm Du nói như vậy, Lục Kham đột nhiên nảy sinh ra suy đoán khiến hắn ta lạnh lòng.

Đứa nhỏ không phải là do Thẩm Nguyên hại chết, mà là do Thẩm Du mưu hại…

Như vậy cái chết của Thẩm Nguyên…

—— “Lục Kham, ta hỏi ngươi, nếu thiếp hại thê tử đến chết, theo luật pháp của Đại Kỳ, nên xử lý như thế nào?”

Lục Chi Quân hỏi xong, Thẩm Du nhìn thấy ánh mắt của Lục Kham lóe lên, trong lòng cũng dần dần nổi lên ý niệm không tốt.

Lục Kham đồng ý với Thẩm Hoằng Lượng, cưới nữ nhi của Thẩm gia, chính là vì hắn nhìn thấy bức chân dung của Thẩm Nguyên.

Bởi vì Thẩm Nguyên lớn lên giống Thẩm Du năm phần, nên hắn mới quyết định cưới Thẩm Nguyên làm vợ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nảy sinh tình cảm với Thẩm Nguyên, bằng không hắn không thể làm ra vẻ mặt như vậy!

“Kham lang…”

Thẩm Du gọi Lục Kham một tiếng, thực tế nguyên nhân nàng hại Thẩm Nguyên, cũng không phải tất cả đều là vì nàng cảm thấy Thẩm Nguyên cướp vị trí bá tước phu nhân của nàng.

Mà là nàng càng ngày càng có thể cảm nhận được, Lục Kham trong quá trình ở chung với Thẩm Nguyên, vẫn động tâm với nàng ta.

Khóe môi của Lục Kham khẽ run lên, hắn nhớ tới trước khi Thẩm Nguyên rời khỏi kinh thành, ánh mắt nhìn về phía hắn mặc dù mang theo ai oán nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra quyết tâm.

Trái tim hắn cũng mơ hồ đau đớn, hắn biết Lục Chi Quân không có nhiều kiên nhẫn để chờ hắn im lặng, liền run giọng trả lời: “Dựa theo luật pháp của Đại Kỳ, nếu thiếp vu khống vợ đến chết… Người đã đi thì gậy 100, lưu đày 2.000 dặm…” (1)

Dứt lời, đồng tử của Thẩm Du đột nhiên co rút lại.

Nhưng nàng không tin, nàng không tin Lục Kham thật sự sẽ để Lục Chi Quân tùy tiện xử lý nàng như vậy!

Tuy Lục Kham biết mình đã trách sai Thẩm Nguyên, nhưng vẫn không muốn Thẩm Du gánh chịu sự trừng phạt xứng đáng của nàng.

Sau khi đọc luật pháp của Đại Kỳ xong, hắn lại thỉnh cầu Lục Chi Quân: “Ngũ thúc… Mặc dù luật pháp là như vậy … Nhưng… Nhưng…”

Lục Chi Quân lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê như vậy, chẳng lẽ còn muốn cầu tình cho nàng sao?”

Lục Kham biết, Lục Chi Quân là người không cho phép có một hạt cát nào trong mắt.

Nếu hắn muốn Thẩm Nguyên chết thì sẽ không ai có thể ngăn cản được.

Thẩm Du thấy thái độ của Lục Chi Quân kiên quyết, bối rối nói: “Ngũ thúc… Xin ngài nể mặt phụ thân của thiếp thân Vĩnh An Hầu, tha thứ cho thiếp thân… Thiếp thân không nghĩ rằng tỷ tỷ nàng sẽ qua đời…”

Lục Chi Quân liếc Thẩm Du một cái, ánh mắt sâu thẩm đầy vẻ chán ghét.

Hắn cười lạnh một tiếng, trả lời: “Thì ra ta còn phải nể mặt Thẩm Hoằng Lượng à.”

Một câu nói nhẹ nhàng, Lục Chi Quân gọi thẳng tên của Vĩnh An Hầu.

Mà lời này không phải là giọng điệu nghi vấn, mà là giọng điệu thuật lại.

Nghe không ra sự tức giận nào, mà lại càng giống như đang châm biếm.

Phải biết rằng trong triều, Thẩm Hoằng Lượng thân là Công bộ Thượng thư, ngay cả cơ hội nói chuyện với Thủ phụ đại nhân cũng rất ít.

Nanh vuốt của Lục Chi Quân là Lại bộ thượng thư, kiêm phụ tá thứ hai là Cao Hạc Châu.

Hắn chỉ cần nói một câu với Cao Hạc Châu, Thẩm Hoằng Lượng lập tức sẽ bị giáng chức mấy cấp.

Hắn quả thật không cần nể mặt Thẩm Hoằng Lượng.

***

Trong tiếng rên rỉ thê thảm tột cùng của Thẩm Du, Thẩm Nguyên tự mình nhìn nàng bị hạ nhân của công phủ kéo ra ngoài đường, nàng thê lương kêu thảm thiết, cộng thêm trời mưa lớn thuận tiện để áp giải đến Thuận thiên phủ.

Tính tình của Lục Kham vốn không phải cường thế, ở trước mặt Ngũ thúc của hắn, cũng chỉ có thể thuận theo, ngay cả nữ nhân mình yêu nhất cũng không bảo vệ được.

Thẩm Du vừa mới hết tháng sinh non, tất nhiên là không chịu nổi một trăm trượng đó, nàng đã tắt thở ở trong hình lao.

Thẩm Nguyên tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng này, nhưng trong lòng không cảm thấy sảng khoái.

Nhưng nàng rất biết ơn Lục Chi Quân đã giành công bằng cho nàng, trả lại sự trong sạch cho nàng.

Mà Lục Kham sau đó như thế nào thì nàng không mơ thấy.

Thẩm Nguyên cảm thấy, lúc này mình cũng nên tỉnh lại từ cơn ác mộng này.

Nhưng giấc mơ quỷ dị ấy vẫn khiến nàng rơi vào một cảnh tượng khác ——

Cho dù Lục Chi Quân tẩy sạch oan khuất cho nàng, nhưng Thẩm Hoằng Lượng vẫn không đem linh vị của nàng đón về Thẩm gia.

Ngôi mộ của nàng nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, một ngôi mộ hiu quạnh và hơi thê lương.

Nhưng trước mộ của nàng lại chưa từng có mạng nhện, xung quanh cũng không có cỏ dại mọc um tùm, trên bàn ăn thấp bé, cũng thường có điểm tâm tinh tế cùng hoa quả tươi theo mùa.

Chuyện xảy ra tiếp theo trong giấc mơ khiến Thẩm Nguyên kinh ngạc cực kỳ.

Nam nhân mà nàng từng xưng là Ngũ thúc, là quyền thần Lục Chi Quân, khiến nàng có chút kính sợ ấy, cứ đúng mỗi tháng đều đến mộ nàng, đích thân quét dọn mộ cho nàng, dọn dẹp cỏ dại xung quanh.

Khi hắn đến trước mộ của nàng, thuộc hạ và thị vệ sẽ đứng rất xa, như thể muốn cho hắn không gian một mình.

Đôi khi Lục Chi Quân đến ban ngày, có khi đến vào ban đêm.

Mỗi lần hắn giúp nàng dọn dẹp ngôi mộ, hắn đều im lặng đứng trước mộ nàng, ở lại rất lâu.

Thẩm Nguyên không đếm được rốt cuộc hắn đã tới bao nhiêu lần, chỉ là mỗi lần hắn đến, không nói chuyện với nàng.

Chỉ có một lần, hắn cách bia mộ của nàng rất gần, cũng vươn bàn tay to thấy rõ xương ngón tay, dùng ngón tay từ từ chạm vào bia mộ, khắc hai chữ “Thẩm Nguyên”.

Trái tim của Thẩm Nguyên có hơi run lên.

Nàng biết Lục Chi Quân không phải là người tốt, hắn có thể ngồi đến vị trí hôm nay, đương nhiên hai tay đã dính máu tươi của vô số người.

Nhưng khi hắn chạm vào tên của nàng, động tác rất nhẹ đó, không hiểu sao lại có vài phần trân trọng cùng thương tiếc.

Thẩm Nguyên có thể cảm nhận được, lúc này hắn rõ ràng muốn mở miệng, nói với nàng mấy câu.

Nhưng cho đến cuối cùng, Lục Chi Quân vẫn không nói nửa chữ với nàng, chỉ im lặng cùng người hầu rời khỏi vùng ngoại ô xa xôi.

***

Cảnh cuối cùng trong giấc mơ, Thẩm Nguyên lại đứng trong một cảnh mà nàng chưa bao giờ đến.

Đây là Kỳ Tùng quán của Quốc công phủ, là nơi mà Lục Chi Quân thường sinh sống và xử lý triều vụ.

Chỉ là Kỳ Tùng quán tối nay, được hạ nhân của Quốc công phủ cố ý trang trí gì đó.

Trên song cửa sổ ô vuông từng bước lộng lẫy, được người ta dán vài bức giấy cắt chữ Hỉ.

Các cột của quán đều được quấn lụa đỏ, trên giá treo nến cũng là những cây nến hỉ lớn màu đỏ có hình rồng, phượng vờn hạt.

Lục Chi Quân xưa nay không gần nữ sắc, đã qua tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, đệ đệ cùng một mẹ của hắn đã qua đời trước đó, nên hắn đã nuôi dưỡng cháu trai Lục Liêu Tễ ở bên cạnh.

Người ngoài cảm thấy rằng hắn bận rộn với công việc, toàn bộ vương triều đều phải dựa vào hắn điều hành, cho nên, hắn không cần hôn nhân thế tục như nam tử bình thường.

Về phần chuyện con nối dõi, hắn cũng rất có thể sẽ đem Lục Liêu Tễ làm con thừa tự trên danh nghĩa của hắn, để kéo dài mạch này của hắn.

Thẩm Nguyên không ngờ rằng, Lục Chi Quân cũng thành hôn, nàng có chút tò mò rốt cuộc Lục Chi Quân sẽ cưới tiểu thư thế gia nào.

—— “Đại nhân, đầu bếp từ Hoài Dương đã làm xong điểm tâm rồi ạ.”

Lục Chi Quân ngồi ngay ngắn trước án thư, cầm bút trong tay, vẫn đang bận rộn với công vụ.

Nghe gã sai vặt cung kính nói, hắn vẫn chưa ngước mắt lên, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Bày ra cho phu nhân.”

“Vâng.”

Thẩm Nguyên kinh ngạc.

Trong Kỳ Tùng quán này, rõ ràng không có bóng dáng nữ tử.

Nhưng khi thấy gã sai vặt đó đã đem điểm tâm tinh xảo của Hoài Dương đặt trên một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ trong quán, mà sau tiểu án kia, thực sự là linh bài của một người.

Trên linh bài thơm mùi gỗ nhãn đó có bảy chữ viết là ——

Linh vị của ái thê Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên không thể tin được.

Thậm chí cảm thấy chuyện này quá vô lý.

Lục Chi Quân sao có thể cưới linh bài của nàng?

Nhưng tất cả các chi tiết của cảnh trước mắt là quá thực tế.

Trong giấc mơ, không, có thể nói là ở kiếp trước, Lục Chi Quân thật sự cưới linh bài của nàng.

Hắn nhớ rõ nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Dương Châu, cũng thích ăn điểm tâm của Hoài Dương, cho nên mỗi lần đến trước mộ của nàng để nhìn nàng, cũng đều cố tình mang theo những điểm tâm của Hoài Dương.

Trong khi Thẩm Nguyên vẫn đang khiếp sợ việc, hồn thức của nàng giống như bị một lực mạnh nào đó, đột nhiên kéo xuống mặt đất.

Nàng thử đi tới trước mặt Lục Chi Quân, vươn tay ra, muốn chạm vào trán của nam nhân.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn mặt Lục Chi Quân gần như vậy.

Đường nét lông mày và mắt của hắn đều rất sắc bén, vừa uy nghiêm bức người, vừa che dấu cảm xúc thâm sâu.

Khuôn mặt rất tuấn tú, cũng có thể nói là trẻ tuổi, chỉ là khí chất của hắn quá thâm trầm và chững chạc.

Bây giờ, hắn đã ba mươi ba tuổi, vừa mới bước qua một năm.

Tuy nói Lục Kham xưng hắn một tiếng Ngũ thúc, hình như bối phận rất lớn. Hắn cũng là Thủ phụ nghiêng về dân và vua, nhưng trên quan trường, tuổi như vậy vẫn còn rất trẻ.

Dù sao rất nhiều quan viên mới vào nội các, đã gần bốn mươi rồi.

Thẩm Nguyên từ từ duỗi tay ra, đợi đến khi nàng sắp chạm vào trán của hắn, thì lại bị một kết giới trong suốt ngăn cản, khiến nàng không thể tới gần hắn nữa.

Nàng muốn mở miệng nói với hắn, nhưng không biết nên xưng hô với Lục Chi Quân như thế nào.

Hắn đã không còn là Ngũ thúc của nàng.

Mà là quan nhân, phu quân của nàng.

Khi Thẩm Nguyên lẩm bẩm mở miệng, nhưng vẫn gọi hắn, “Đại nhân… Đại nhân…”

“Thưa ngài… Cảm ơn ngài… Cám ơn ngài đã đến trước mộ nhìn ta, còn giúp ta rửa sạch oan ức…”

Nói đến đây, Thẩm Nguyên bắt đầu nghẹn ngào.

Nàng có thể nghe thấy giọng nói của mình, nhưng không biết Lục Chi Quân có thể nghe được giọng nói của nàng hay không.

Cùng lúc đó, Lục Chi Quân cũng bỗng dưng ngước mắt lên.

Nhưng hắn không nhìn về phía Thẩm Nguyên, mà là nhìn về phía linh bài của nàng.

Vì thế, Thẩm Nguyên dần dần thu tay phải lại.

Đúng rồi, nàng chỉ là một hồn phách, Lục Chi Quân còn đang ở trên dương thế tất nhiên sẽ không nhìn thấy nàng.

Nàng nhìn thấy Lục Chi Quân đứng dậy trước bàn, rồi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đang từng bước đi về phía linh bài của nàng.

Trong hốc mắt ẩn chứa nước mắt ấm áp không biết đến từ lúc nào, rơi đầy mặt.

Trong lúc đó, cổ chân của nàng dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, kéo mạnh nàng xuống đất.

Lập tức, nàng bị điều khiển bởi sức mạnh đáng sợ này, lẩn trốn dưới đất.

—— “Cô nương… Cô nương, lão gia có việc gọi ngài đến Hà Hương đường, ngài mau tỉnh lại.”

Nghe giọng nói quen thuộc của Bích Ngô, Thẩm Nguyên cuối cùng từ từ mở hai mắt ra.

Giấc mộng lớn vừa tỉnh giấc, đã là luân hồi kiếp sau.

____________

Tác giả muốn nói:

Chương tiếp theo đang bắt đầu viết, Nguyên tỷ nhi chuẩn bị làm rơi khăn để câu dẫn Quân thúc ~

Dòng chảy cảm xúc, tình yêu là chính!

Thuận tiện đẩy một bài bgm rất thích hợp để xem chương hai này – “囍” by Cát Đông Kỳ[3]

(1) Trích dẫn Luật Đại Minh

[2] Mũ ô sa: 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi