THỦ PHỤ SỦNG THÊ

Tay trái đeo ngọc ban chỉ của Lục Chi Quân đặt lên tay vịn ghế bành, chỉ ngồi ở đó thôi mà đã khiến người ta cảm thấy được sự áp bức, không giận tự uy.

Thẩm Nguyên liếc Lục Chi Quân một cái, thật ra nàng không ngờ rằng hắn về phủ sớm như vậy.

Lưu thị run sợ quan sát hai người ngồi trên chủ vị, thầm cảm thấy mấy câu mà mình vừa nói đã bị Lục Chi Quân nghe được rồi.

Hắn vốn không thích nói cũng không thích cười, khóe môi lạnh lẽo đang hơi rủ xuống, trên mặt lộ ra chút lãnh đạm.

Lưu thị và Thẩm Du nhìn nhau, cả hai đều quyết định đều hạ quyết tâm rằng họ muốn trở về phủ.

Dù sao Thẩm Du tuổi còn trẻ nên không kìm lòng được, Lưu thị không còn cách nào, đành phải ôm da đầu tê dại, run giọng nói với Lục Chi Quân: “Trấn Quốc công…Nguyên tỷ nhi chúng ta vừa nói cơ thể của nàng không thoải mái, muốn quay về nghỉ ngơi trước…Ta và Du tỷ nhi… Chuẩn bị trở về Hầu phủ.”

Dứt lời, Lưu thị và Thẩm Du không đợi Lục Chi Quân trả lời, liền chạy trốn muốn rời khỏi sảnh Y Điệp.

Nhưng hai người còn chưa kịp bước qua cánh cửa thì đã bị người hầu do Giang Phong cầm đầu ngăn lại.

Vẻ mặt của cả Lưu thị và Thẩm Du đều hoảng sợ.

Hai người chỉ nghe giọng nam ôn hòa phía sau truyền đến, quan tâm hỏi: “Thân thể không thoải mái à?”

Thẩm Nguyên lắc đầu với Lục Chi Quân, nhẹ nhàng trả lời: “Bây giờ khá hơn rồi.”

Khấu thị từng nói với Lưu thị rằng Lục Chi Quân cực kỳ cưng chiều thê tử nhỏ hơn hắn gần mười tuổi, nhưng Lưu thị khi đó không tin.

Nhưng khi chính tai bà nghe thấy Lục Chi Quân nói chuyện với Thẩm Nguyên, cuối cùng phát hiện ra rằng Khấu thị nói không hề sai.

Lưu thị còn cho rằng Thẩm Nguyên thật sự không nể mặt nên mới không đi cầu tình với Lục Chi Quân, nhưng hôm nay xem ra, Thẩm Nguyên dùng lý do để từ chối là đang lừa bà.

Thẩm Nguyên không chịu mở miệng vì người Thẩm gia.

Bà không mắng nhầm người là sói mắt trắng đó.

Nghĩ đến đây, Lưu thị quay đầu lại.

Thẩm Du thì sợ hãi đứng sau lưng bà, không biết vì lý do gì mà Thẩm Du có nỗi sợ hãi đến từ trong xương tủy với Lục Chi Quân, loại cảm giác này giống như là gặp phải thiên địch vậy.

Lưu thị giả vờ bình tĩnh mở miệng hỏi: “Trấn quốc công muốn làm gì? Muốn ngăn cản mẹ con chúng ta, không cho chúng ta trở về sao?”

Vẻ mặt Lục Chi Quân có chút lãnh đạm, hắn vươn tay ra hiệu cho Lưu thị và Thẩm Du ngồi lại chỗ của mình.

Nam nhân đã đắm chìm trong quyền lực đã lâu, một hành động đơn giản như vậy, do hắn làm một cách tùy tiện, đều thể hiện sự cứng rắn không thể nói chen vào được.

Giống như quỷ hay thần, cho dù Lưu thị đã có sẵn những lý do trong lòng, nhưng vẫn dẫn Thẩm Du ngồi xuống lần nữa.

“Nhạc mẫu đại nhân còn chưa trả lời câu hỏi của ta, câu sói mắt trắng của ngươi, rốt cuộc nói là ai?”

Lục Chi Quân lại rơi tầm mắt trên người Lưu thị, thực ra không phải hắn cố tình tạo ra không khí sắc bén, chỉ là giọng điệu có chút lạnh lùng mà thôi.

Nhưng bị hắn nhìn như vậy, mặc dù Lưu thị đang ở trong sảnh Uyên Ương đầy than, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được mà run lên.

Lưu thị đành phải trả lời: “Chắc là Trấn Quốc công nghe lầm… Ta… Ta chưa bao giờ từ đó.”

Bà giả vờ nói xong, đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên vẫn tỏa ra vẻ lạnh lùng, Bích Ngô không cam lòng cười nhạo một tiếng.

Đáy mắt Lục Chi Quân lạnh lùng khó tả, ngón trỏ cũng gõ nhẹ vào tay vịn ngang trên ghế.

Ngay lập tức, hắn nhìn về phía Thẩm Du với vẻ mặt lúng túng, co quắp.

Khi nhìn về phía Thẩm Du, đôi mắt phượng của Lục Chi Quân nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, khi người ngoài chưa phát hiện ra thì hắn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi muốn gả cho Lục Kham?”

Lông mi của Thẩm Du run lên, Lưu thị còn tưởng rằng Lục Chi Quân đã nghĩ thông suốt, nói không chừng lát nữa có thể buông tha rồi tứ hôn cho Thẩm Du, như vậy mặc dù bà bị trúng sự tức giận từ Thẩm Nguyên, nhưng cũng có thể có một lời giải thích với Thẩm Hoằng Lượng.

Lưu thị thấy Thẩm Du sợ đến mức không còn hồn phách, lập tức nháy mắt với nàng, ra hiệu nàng nhanh chóng trả lời.

Thẩm Du hiểu tâm ý của Lưu thị nên cũng thể hiện dáng vẻ nhẹ nhàng, nghẹn ngào cầu tình với Lục Chi Quân: “Ta… Ta và Khang Bình Bá vốn đã có hôn ước… Việc này đã làm náo loạn rất lớn trong kinh thành như vậy, thể diện của ta cũng đã mất hết…”

—— “Ta không đồng ý.”

Thẩm Du còn chưa nói hết những buồn bực trong lòng mình, Lục Chi Quân nói ra bốn chữ này một cách thờ ơ.

“Trấn quốc công… Ngài…”

Thẩm Du trợn to mắt không tin nổi, nàng ta không ngờ Lục Chi Quân sẽ từ chối trực tiếp như vậy.

Đôi mắt của Lưu thị cũng mở to, cánh môi của bà đóng mở nhiều lần, cuối cùng không thốt ra một lời nào.

Câu trả lời của Lục Chi Quân rất ngắn, nhưng cũng rất có trọng lượng.

Không nói đến việc hắn là Thủ phụ quyền nghiêng về vua và dân, hắn còn là gia chủ của Lục gia, Ngũ thúc của Lục Kham, hắn vẫn có quyền nhúng tay vào hôn sự của hắn ta.

Mà vị gia này thật sự không cần phải cho bà và Thẩm Du bất kỳ lý do hay lời giải thích nào.

Địa vị của người ta trong triều và trong nhà đều được đặt ở đây, chỉ cần có quyền thế và năng lực thì có thể từ chối ngươi ngay chỉ bằng một câu.

Thẩm Du chỉ cảm thấy một tiếng “ục ục” trong đầu, đột nhiên giống như bị ngũ lôi đánh vào đỉnh đầu.

Lại nói tuy rằng Lục Chi Quân khiến nàng ta có cảm giác này, nhưng Thẩm Du cũng không dám hận hắn, nhưng nếu những lời này từ miệng Thần Nguyên mạnh mẽ như vậy, thì nàng ta nhất định sẽ oán hận nàng.

Người luôn ức hiếp kẻ yếu thì luôn sợ kẻ mạnh, bây giờ một câu nói của Lục Chi Quân đã sắp xếp nàng ta rõ ràng, Thẩm Du vẫn khó chấp nhận sự thật.

Bây giờ sự việc đã xong xuôi, Lưu thị đành phải thay Thẩm Du nói: “Vậy… Trấn quốc công đã không đồng ý rồi, ta sẽ dắt Du tỷ nhi về phủ trước vậy.”

Lúc này, Lục Chi Quân lại giơ tay lên, ngăn lại: “Trước khi ngươi đi, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”

Lưu thị muốn thở dài một hơi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, sợ sẽ khiến Lục Chi Quân không vui.

Đợi đến khi bà ngồi lại ghế bành thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của  Lục Chi Quân: “Hầu phu nhân, sau này ngươi không nên đưa mấy muội muội của Thẩm Nguyên vào công phủ nữa, quan hệ của nàng với mấy tỷ muội Thẩm phủ kia không tốt, ta cũng biết chuyện này. Nàng đang mang thai, thể chất lại yếu ớt, ta không muốn mấy người không quan trọng đó làm chướng mắt nàng. Nàng đã gả cho ta thì mọi lời nàng nói, mọi việc làm đều là ý của ta. Về phần nàng có muốn kiếm tiền đồ cho mấy nữ nhi nhà ngươi hay không, trong lòng Hầu phu nhân cũng nên có chút tính toán chứ.”

Lục Chi Quân đã đổi Lưu thị từ nhạc mẫu đại nhân thành Hầu phu nhân.

Giọng điệu cũng lộ rõ sự xa cách và lạnh lùng.

Lưu thị cảm thấy u ám và lạnh lẽo như thể bà rơi vào một hang động băng.

Ý của Lục Chi Quân rất rõ ràng, sau này Thẩm Nguyên muốn làm gì thì làm.

Nàng có mối quan hệ không tốt với người nhà mẹ đẻ, hắn cũng không thèm quan tâm.

Lục Chi Quân không rảnh đi quan tâm đến người Thẩm gia.

Việc Thẩm Hoằng Lượng kia bị giáng mấy cấp quan giai chỉ là vấn đề của lời nói của hắn.

Đến một lúc nào đó, nếu Lục Chi Quân thấy Thẩm Hoằng Lượng không vừa mắt thì hắn tùy tiện tìm cớ là có thể giết chết ông rồi.

Đồng thời, Lục Chi Quân cũng nhấn mạnh, tất cả những gì Thẩm Nguyên đang hưởng bây giờ, cũng không liên quan với người Thẩm gia, người Thẩm gia đừng mơ tưởng chiếm được tiện nghi gì từ Thẩm Nguyên.

Lưu thị và Thẩm Du mặt xám tái rời khỏi viện của Thẩm Nguyên, còn lặng lẽ khảm móng tay vào lòng bàn tay.

Sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, bà và Thẩm Hoằng Lượng cũng tự mãn, cho rằng Thẩm gia các bà đã trở thành hậu thuẫn quyền thế nhất của Đại Kỳ.

Nhưng rốt cuộc Thẩm Nguyên không phải là hài tử nuôi lớn bên cạnh các bà, chỗ dựa lớn ở ngay trước mắt, thế mà Thẩm gia không mượn được một chút sức lực nào.

Nếu không phải Thẩm Nguyên luôn nói xấu các bà bên tai Lục Chi Quân, Lục Chi Quân sẽ không đến mức có thành kiến lớn với các bà như vậy.

Trong đôi mắt Lưu thị cũng âm thầm ẩn chứa một chút thù địch, liếc mắt nhìn Thẩm Du đang bất lực khóc bên cạnh.

Đến giờ, bà phải tàn nhẫn hơn rồi.

Thừa dịp Thẩm Hàm vừa cập kê, tuổi còn trẻ, bà phải nhanh chóng bảo Thẩm Nguyên nhường vị trí kia, trả lại cho Hàm tỷ nhi của bà mới được.

Nhưng trước đó, phải để cho tiện nhân Thẩm Nguyên này sinh con trước đã, chờ đứa nhỏ kia bình an ra đời, Hàm tỷ nhi của bà sẽ có lý do chính đáng hơn để vào phủ.

——

Sau khi Lưu thị và Thẩm Du rời khỏi công phủ, Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân vẫn im lặng ngồi trên ghế bành, cũng không có ý định rời đi.

Thẩm Nguyên không đoán được hắn đang suy nghĩ gì, vì  vậy nhẹ giọng hỏi: “Quan nhân, đã gần trưa rồi, ngài muốn cùng thiếp thân dùng cơm trong viện sao?”

Lục Chi Quân quay đầu nhìn nàng, không mặn không nhạt hỏi một câu: “Vừa rồi ta ở bên ngoài sảnh Y Điệp, hình như nghe thấy nàng nhắc đến biểu ca Đường gia, còn nói cái gì có hôn ước, rồi không vào kinh thành?”

Tim Thẩm Nguyên bỗng dưng dừng lại.

Xem ra Lục Chi Quân đã trở về từ sớm, nàng thật sự là không nghĩ rằng hắn có thói quen thích nghe trộm người khác như vậy.

Nhớ lại mấy ngày hai người ở Dương Châu, Thẩm Nguyên đột nhiên nhận ra hình như Lục Chi Quân cực kỳ để ý Đường Vũ Lâm.

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ, đành phải cúi đầ, đáp: “Quan nhân… Ta chỉ muốn lấy lời đó để chặn họng bà mẹ kế của ta, nên mới lấy chuyện của biểu ca… Để cản một nhát dao của bà ta.”

“Phải không?”

Đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn mang theo vài phần dò xét.

Thẩm Nguyên muốn tránh khỏi tầm mắt của nam nhân, nhưng bị Lục Chi Quân nắm chặt bàn tay manh mai của nàng, cuối cùng nàng đành phải hơi xoay người, ngước mắt nhìn lại hắn.

Lục Chi Quân nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lại thấp giọng hỏi: “Nàng có hối hận không? Nếu như có thể ở lại Dương Châu, gả cho Đường Vũ Lâm… Cũng là một hôn sự tốt.”

Thẩm Nguyên liên tục chớp mắt.

Không hiểu sao nàng cảm thấy những lời này của Lục Chi Quân dường như có một ý nghĩa nào đó mà nàng không hiểu.

Không phải hắn cũng nếm trải điều đó giống Đường Vũ Lâm rồi à…

Thấy nàng vẫn không nói lời nào, Lục Chi Quân bắt đầu dùng ngón tay cái, vuốt ve miệng nhỏ của nàng.

Ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn dần dần trở nên ấm áp do thỉnh thoảng lướt qua làn da của nàng.

Cuối cùng, Thẩm Nguyên đành phải nhẹ nhàng trả lời: “Quan nhân… Chuyện thành hôn của là duyên phận. Ta và biểu ca là có duyên không phận, cũng như chất tử của ngài Kham ca nhi là vô duyên vô phận. Mà ta và ngài đều có duyên có phận.”

Dứt lời không lâu, Lục Chi Quân cuối cùng buông bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay ra, vẻ mặt lạnh lùng không dịu đi vì lời nói của Thẩm Nguyên.

Duyên và phận.

Lục Chi Quân thầm niệm trong lòng một lần.

Kiếp trước hắn và Thẩm Nguyên là hai người vô duyên vô phận.

——

Ngày hôm sau, Thiều Viên.

Phủ đệ của Lục Kham nằm ở một bên Thiều Viên, Lục Chi Quân cũng không ra lệnh cho hạ nhân đứng giữa Thiều Viên và Bá phủ, cho nên nếu Lục Kham nghĩ đến chuyện tùy tiện đi dạo trong vườn thì cũng có thể ra vào tự do.

Tình cờ là mùa đông, một số tảng đá xếp chồng lên nhau trong gian hàng ven sông ở Thiều Viên đã bị hư hại ở các mức độ khác nhau, Thẩm Nguyên và Hồ quản sự đã bàn bạc để yêu cầu bậc thầy xếp đá sửa chữa nó trước trước tết, hôm qua rất nhiều đá đã được vận chuyển từ Kiến Châu.

Thẩm Nguyên và Hồ quản sự đứng nói chuyện dưới đình, rồi chú ý cách đó không xa, Lục Kham đang đứng trên cầu.

Từ sau khi nàng và Hồ Quản Sự bắt đầu nói chuyện, ánh mắt của Lục Kham không rời khỏi nàng.

Thẩm Nguyên không khỏi hỏi Hồ quản sự một tiếng: “Hôm nay là hưu mộc của Kham ca nhi sao, sao đột nhiên lại vào vườn?”

Hồ quản sự thở dài, trả lời: “Gần đây tình trạng thân thể của Bá gia không tốt, mấy ngày trước lại xin triều đình nghỉ ốm, mấy ngày nay không đến Thông chính sứ ty.”

Nói xong, Thẩm Nguyên cũng quay đầu nhìn Lục Kham.

Lục Kham thấy Thẩm Nguyên cuối cùng nhìn hắn, trong đôi mắt có chút phiền muộn không tránh khỏi có chút chuyển động.

Thẩm Nguyên nhanh chóng không nhìn nữa, nàng đang chuẩn bị cùng Bích Ngô và Hồ quản sự quay về công phủ thì Lục Kham đã đi ra ngoài đình.

Bích Ngô và Hồ quản sự thấy vậy, sắc mặt đều hơi biến đổi.

Sắc mặt của Thẩm Nguyên coi như bình tĩnh, khách khí hỏi: “Kham ca nhi, ngươi tìm Ngũ thẩm có chuyện gì sao?”

Lục Kham hơi rủ mi mắt xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Ta có chuyện gì đó… Muốn nói chuyện riêng với nàng.”

Bích Ngô nhìn thoáng qua Thẩm Nguyên, lại nghe nàng lạnh nhạt trả lời: “Thân phận của ngươi và ta đặt ở đây, không tiện nói chuyện riêng, nếu ngươi thật sự có chuyện gì muốn nói với ta, Hồ quản sự và Bích Ngô cũng không phải là người ngoài.”

Lục Kham run run tay áo rộng màu sẫm, mặc dù trong lòng không muốn Bích Ngô và Hồ quản sự đứng ở đây, nhưng cơ hội nhìn thấy Thẩm Nguyên của hắn ta có hạn, hắn ta không thể bỏ qua cơ hội này được.

Thẩm Nguyên lại nhẹ nhàng thúc giục: “Ngươi có chuyện thì mau nói đi, cơ thể ta nặng nề có chút khó đứng.”

Lục Kham liếc nhìn bụng nhô lên của Thẩm Nguyên, ánh mắt rõ ràng trở nên ảm đạm.

Cuối cùng, hắn ta hỏi: “Ngũ thẩm, ta muốn biết vì sao ngươi không đồng ý cầu tình cho Thẩm Du?”

Lục Kham hỏi như vậy, đương nhiên không phải vì hắn ta muốn cưới Thẩm Du.

Mà là trong lòng còn một tia hy vọng, hắn ta muốn Thẩm Nguyên cho hắn ta một câu trả lời, có lẽ lý do nàng không muốn hắn cưới Thẩm Du là vì nàng vẫn còn quan tâm hắn ta.

Giọng điệu của Thẩm Nguyên vô cùng bình tĩnh, gần như lạnh như băng: “Kham ca nhi, ngươi đã trưởng thành rồi, có một số việc không nên thiếu quyết đoán như vậy, gặp chuyện mà không chịu quyết định. Du tỷ nhi kia cầu đến trên đầu ta, không phải là vì ngươi vẫn không chịu cho người ta một câu trả lời rõ ràng sao. Chấp nhận cũng được, từ chối cũng được, ngươi không nên mập mờ với nàng ta như vậy. Mặc dù ngươi vào quan trường rồi, nhưng suýt chút nữa đã trở thành gia[1]… Nhưng trong xương tủy, ngươi vẫn chưa đủ trưởng thành. Ý của Ngũ thẩm chính là ý của Ngũ thúc ngươi, không có lý do nào khác, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

[1] Gia: Tôn xưng người tôn trưởng của nhà mình cũng gọi là gia. Như gia phụ 家父 cha tôi, gia huynh 家兄 anh tôi, v.v

Thật ra lời này của Thẩm Nguyên từ lâu đã muốn nói với Lục Kham.

Chỉ là kiếp trước, nàng không có tư cách nào để đi nói chuyện với Lục Kham như vậy.

Bi kịch giữa ba người bọn họ, nguyên nhân rất lớn đều là vì Lục Kham chưa trưởng thành, thậm chí là sự ích kỷ của hắn.

Bây giờ, thân phận thay đổi, cuối cùng nàng cũng có thể lấy thân phận trưởng bối để châm biếm vị phu quân kiếp trước của nàng.

Kiếp trước, mặc dù nàng không thích Lục Kham, nhưng vào ngày đại hôn, nàng thật lòng coi hắn là quan nhân và phu quân của mình.

Lục Kham cũng không thích nàng, nhưng vì nàng làm việc ổn thỏa và mềm lòng, nên hắn cũng đã từng dựa dẫm vào nàng trong cuộc hôn nhân của mình với nàng.

Nàng giúp Lục Kham dọn dẹp rất nhiều mớ hỗn độn, sau đó ngẫm lại, thật ra Lục Kham vẫn luôn sống trong sự che chở của người Lục gia, tuy rằng có chút tài năng nhưng chưa bao giờ thực sự trưởng thành.

Cuộc hôn nhân như vậy khiến Thẩm Nguyên cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Nhưng hôn nhân của nàng và Lục Chi Quân hoàn toàn khác.

Quan nhân bây giờ của nàng chín chắn và đáng tin cậy, cũng khiến nàng dần dần có cảm giác thân thuộc.

Cho đến bây giờ khi đối mặt với Lục Kham, trong lòng Thẩm Nguyên ngoại trừ lạnh nhạt ra, thì chính là bình tĩnh.

Chuyện cũ trước đây đối với nàng mà nói, giống như một giấc mộng.

Lục Kham nghe xong, cuối cùng dần dần nắm chặt nắm đấm, hốc mắt hắn ta đã trở nên đỏ hoe, hắn biết bi kịch kiếp trước của Thẩm Nguyên đều là do một tay hắn gây ra.

Hắn ta thật sự rất muốn được nàng tha thứ lần nữa, bù đắp cho nàng một cơ hội lần nữa.

Nhìn thấy Thẩm Nguyên muốn cùng Hồ quản sự và Bích Ngô rời khỏi đình, Lục Kham vừa định đi theo mọi người thì thấy Lục Chi Quân đi về phía mọi người từ bức tường công phủ.

Nam nhân có cơ thể cao lớn, nhìn từ xa có cảm giác khí thế hiên ngang, tuấn tú vô song.

Lục Kham nhìn thấy Lục Chi Quân, liền dừng bước.

Đột nhiên có một suy nghĩ trong đầu, mỗi khi hắn ta muốn đến gần Thẩm Nguyên, Lục Chi Quân sẽ luôn xuất hiện ngay lập tức.

Lục Kham nhìn Lục Chi Quân dặn dò Thẩm Nguyên vài câu, sau đó đi đến trước người hắn.

“Ngũ thúc.”

Lục Kham vẫn cung kính chắp tay chào Lục Chi Quân.

Lục Chi Quân lạnh lùng nhìn Lục Kham, lạnh nhạt mỉa mai nói: “Nếu ngươi không muốn đội mũ ô sa trên đầu nữa thì chủ động xin Lại bộ từ chức đi, không cần ngồi không ăn bám, ăn chất xám, bổng lộc của triều đình.”

Đúng lúc một cơn gió lạnh thổi qua.

Lục Kham không hề cảm thấy hối hận vì những lời chỉ trích của Lục Chi Quân, giọng nói của hắn hơi toan tính không dễ phát hiện, hắn ta hỏi: “Ngũ thúc… Rốt cuộc người coi trọng Thẩm Nguyên khi nào?”

Giọng điệu của Lục Chi Quân trầm xuống vài phần: “Nàng là Ngũ thẩm của ngươi, ngươi là tiểu bối, sao dám gọi thẳng tên nàng?”

Lục Kham căng thẳng, hiếm khi cứng rắn ở trước mặt Lục Chi Quân một lát, hơi cao giọng, chất vấn: “Nhưng nàng vốn từng có hôn ước với ta, nếu như không phải người làm khó dễ, căn bản nàng không có khả năng gả cho người đâu!”

Đôi mắt phượng sắc bén của Lục Chi Quân khẽ nhìn lên, trong gió lạnh băng giá, bóng lưng hắn vẫn cao ngất như cây tùng, sừng sững bất động.

Hắn nhìn Lục Kham một lúc lâu, rồi mở miệng nói: “Hôn ước? Ngươi lúc ấy không muốn cưới nàng, người ngươi muốn cưới vẫn là Thẩm Du. Ta không muốn ngươi làm chậm trễ đại cô nương Thẩm gia, nên để ngươi lui cọc hôn sự này với nàng. Lục Kham, ngươi và Thẩm Nguyên chỉ có hôn ước mà thôi, nhưng sau khi hôn ước này không còn nữa thì giữa hai người ngươi chẳng là cái thá gì cả. Ta muốn cưới nàng, ngươi cũng không có lý do nào để tủi thân.”

Từng chữ Lục Chi Quân nói như chém vào tim hắn ta.

Lục Kham biết trái đắng của ngày hôm nay đều là tính tình thiếu quyết đoán của mình.

Kiếp này đúng thật sự như Lục Chi Quân nói, hắn ta không phạm bất cứ sai lầm đạo đức nào, hắn muốn cưới Thẩm Nguyên đã hủy hôn với hắn ta, cũng không ai dám nói cái gì.

Nhưng Lục Kham luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn không đơn giản như vậy.

Chỉ là hắn ta vẫn không nhớ nổi những chuyện sau khi Thẩm Du chết, đầu óc hắn vẫn trống rỗng về đoạn ký ức của kiếp trước.

Sau khi Lục Kham cáo từ, Lục Chi Quân nhìn bóng lưng có chút chán nản của hắn ta, ánh mắt hơi tối sầm lại, hắn nghịch ngọc ban chỉ trên ngón tay cái.

Giấc mộng kiếp trước đã ngăn cản rất nhiều chuyện.

Cũng khiến hắn kiếp này áp dụng cách dịu dàng, thiết lập một tấm lưới khổng lồ nhưng an toàn, bắt được con bướm xinh đẹp và mong manh vào lưới của hắn.

Con bướm nhỏ Thẩm Nguyên còn hồn nhiên không nhận ra điều này, vẫn an toàn bay trong chiếc lưới mà hắn đan.

Lục Chi Quân biết Thẩm Nguyên không phải là loại chim có thể yên ổn ở trong lồng vàng, nếu nhốt nàng lại như vậy, nàng chỉ có thể bị thương mà thôi.

Nếu đã là như thế, chỉ cần dệt một tấm lưới bảo vệ nàng lớn hơn một chút là được rồi.

Chỉ cần nàng vẫn nằm trong lưới thì hắn sẽ có thể bảo vệ nàng, bảo vệ sự an toàn vô lo của nàng, sẽ không bao giờ để nàng bị tổn thương nào nữa.

——

Trước tết Nguyên đán, Lục Chi Quân phải theo Kiều Phổ đi đến biên giới phía Bắc để bình định cuộc nổi dậy của người Tác ta.

Thẩm Nguyên đột nhiên nhận ra rằng hình như từ sau khi nàng gả cho Lục Chi Quân, rất nhiều chuyện đã không còn xảy ra giống kiếp trước nữa.

Cao Hạc Châu không chết vào mùa thu năm nay.

Ngược lại, Lý Trấn kiếp trước nóng lòng muốn lập công, đột nhiên chết dưới súng đạn trong doanh trại Thần Xu.

Mà trận chiến kiếp trước được diễn ra từ mùa xuân năm nay sang mùa đông năm nay.

Hai ngày trước khi Lục Chi Quân xuất chinh, trong lòng Thẩm Nguyên vẫn còn lo lắng.

Mặc dù Lục Chi Quân đã nói với nàng rằng hắn sẽ không đích thân ra chiến trường chiến đấu, chỉ ngồi chỉ huy trận chiến, nhưng vì trận chiến này xảy ra trong thời điểm hoàn toàn khác với kiếp trước nên trong lòng Thẩm Nguyên không được tự tin.

Dù sao Lục Chi Quân không phải là một quan văn bình thường, Thẩm Nguyên cũng có những nỗi lo thầm kín mà vợ của tướng sĩ hay có.

Nàng muốn tự tay làm miếng đệm đầu gối cho Lục Chi Quân trước khi hắn đi, bởi vì biên giới phía Bắc lúc này sẽ rất lạnh.

Lục Chi Quân không muốn nàng vất vả trong lúc mang thai nên đã ra lệnh cấm nàng.

Thẩm Nguyên đành phải thừa dịp hắn đi vắng, lặng lẽ chạy đến làm việc ở Thiên sảnh, nhưng cuối cùng vì quá mệt mỏi nên đã ngã xuống giường La Hán ngủ thiếp đi.

Khi Lục Chi Quân trở về viện của Thẩm Nguyên từ Kỳ Tùng quán, hắn thấy thê tử đã thở gấp, vẻ mặt yếu đuối ngủ trên giường La Hán, tóc mai phồng nhẹ cũng có chút lộn xộn.

Mặc dù nha hoàn khoác cho nàng một chiếc áo mỏng, còn đặt một bên miếng đệm đầu gối chưa làm xong, nhưng lông mày sắc bén của nam nhân vẫn khẽ cau lại.

Nhìn miếng đệm đầu gối mềm mại, còn có kim chỉ bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng của Lục Chi Quân có chút thương hại.

Hắn bước đến giường La Hán, sau khi cẩn thận ôm Thẩm Nguyên vào lòng, nàng không lập tức tỉnh lại.

“Nguyên nhi.”

Giọng nói của Lục Chi Quân rất trầm thấp, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.

Thẩm Nguyên chỉ nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh lại.

Nhưng nàng lại mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng, nàng cũng rất quen giọng nói của hắn, giọng điệu hiếm khi thân mật và dịu dàng.

Thế cho nên khi hắn cúi người lưu luyến hôn nàng, Thẩm Nguyên cũng bởi vì tiếng này mà chủ động ngẩng cổ trắng như tuyết lên, cho hắn một ít đáp lại.

Thẩm Nguyên chủ động khiến ánh mắt của Lục Chi Quân tối đi rất nhiều, hắn nhanh chóng hôn sâu hơn.

Cho đến khi Thẩm Nguyên phát ra tiếng ưm ưm mềm nhũn bởi vì hít thở khó khăn, hắn mới buông nàng ra.

Ý thức của Thẩm Nguyên mơ mơ màng màng, chỉ mềm giọng hỏi: “Quan nhân… Có phải là ngài không?”

Lục Chi Quân nghe xong, bất lực cười khẽ một tiếng, trả lời: “Nàng còn không nhận ra là ta, thế mà vừa rồi còn dám làm chuyện như vậy với ta.”

Thẩm Nguyên biết hắn nói gì, ám chỉ chuyện nàng chủ động hôn hắn.

Thì ra là quan nhân à.

Thẩm Nguyên nghĩ tới đây, liền bị Lục Chi Quân ôm lên, đi vào phòng trong.

Sau khi cơ thể bị treo lơ lửng, Thẩm Nguyên vẫn đang nhớ lại rốt cuộc hắn có gọi nàng là Nguyên nhi hay không.

Đêm vắng vẻ không tiếng động.

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp, hùng hậu của nam nhân lướt qua bên tai nàng.

Thẩm Nguyên cuối cùng có thể nghe rõ Lục Chi Quân dịu dàng lại nói một câu: “Nguyên nhi, chúng ta trở về ngủ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi