THỦ PHỤ SỦNG THÊ


Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Cho dù cách lồng hoa rơi xuống đất, bên ngoài còn mưa liên tục không dứt, Huệ Trúc và Bích Ngô vẫn có thể mơ hồ nghe thấy một vài âm thanh trong phòng phát ra.
Áp lực và thô ráp, yếu đuối và mềm mại.
Khi hòa quyện vào nhau, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Bích Ngô không khỏi hơi lo lắng cho chủ tử nhà mình, nàng ước chừng, từ sau khi công gia vào phòng trong, tính cả thời gian nói chuyện với chủ tử thì đã gần hai canh giờ rồi.
Mặc dù cơ thể gần đây của Thẩm Nguyên đã khôi phục rất nhiều, nhưng dù sao mới vừa ra tháng, cơ thể của nàng vẫn chưa không tốt hẳn, tất nhiên yếu hơn so với phụ nhân bình thường.
Khi chiếc giường chạm khắc phát ra âm thanh lắc lư cọt kẹt cọt kẹt, Huệ Trúc đang cung kính đứng ở một bên cũng rủ đầu xuống.
Cũng biết dù sao Thẩm Nguyên vừa mới thành hôn mà đã mang thai, tối nay nhất định nàng phải chịu chút đau khổ với Lục Chi Quân.
Đến lúc mây tan và mưa tạnh, rốt cuộc bên trong lồng hoa truyền ra giọng nói trầm khàn của nam nhân, ra lệnh nói: “Chuẩn bị nước.”
Bích Ngô và Huệ Trúc lúc này mới giả vờ bình tĩnh đi vào phòng trong, thấy có vài cái khăn bị vo lại nằm trên thảm nhung đỏ hoa sen.
Một cái, hai cái, ba cái…
Về phần bên trong là vật gì, trong lòng hai nha hoàn đã có suy đoán.
Lục Chi Quân vẫn thông cảm cho thân thể của Thẩm Nguyên, tất nhiên sẽ không để nàng mang thai lần nữa trong thời gian ngắn như vậy.
Trong lư hương trong phòng vốn đã tỏa hương của trầm hương của hoa nhài, mùi hương hơi ngọt ngào, bây giờ lại quyện với mùi xạ hương hơi trầm.
Trước khi nha hoàn vào phòng, hai người đã mặc y phục xong xuôi.

Thẩm Nguyên nhíu mày nằm bên trong giường Bạt Bộ, trên gương mặt phù dung mềm mại lộ ra vẻ yếu đuối, đáng thương, bất lực.
Thân hình Lục Chi Quân vẫn như trước, được chăm sóc rất tốt, vóc dáng vẫn cao lớn như thời hắn còn trẻ, cơ bắp cường tráng.
Ngược lại, thân hình của Thẩm Nguyên không những có vẻ yếu đuối, mà còn rất nhỏ nhắn.
“Không muốn đi tịnh thất?”
Lục Chi Quân ngồi bên cạnh giường, cúi đầu nhìn thê tử nhu nhược không có nơi nương tựa, thấp giọng hỏi.
Thẩm Nguyên thậm chí không có sức lực nhấc đầu ngón tay, chỉ mở đôi mắt sáng rực đầy nước mắt, im lặng nhìn hắn.
Ánh mắt hàm chứa chút oán giận mềm mại, rất có cảm thấy oán giận và khiếu nại.
Ai ngờ khi ánh mắt của hai người chạm vào một chỗ, Thẩm Nguyên có thể cảm giác rõ ràng con ngươi màu mực của nam nhân lại ảm đạm hơn rất nhiều.
Thẩm Nguyên không khỏi rùng mình.
Cũng cảm thấy ánh mắt vừa nãy của nàng, có thể lại đâm trúng tâm tư nào đó của Lục Chi Quân, nên nàng hốt hoảng nhắm mắt lại.
Lục Chi Quân thấy Thẩm Nguyên vẫn chưa trả lời, sau khi ôm nàng từ bên trong lên người, vừa dùng bàn tay to hơi mang tính chất trừng phạt nhéo thắt lưng nàng, vừa trầm giọng hỏi: “Nàng như vậy là còn muốn nữa sao?”
Nghe xong, Thẩm Nguyên khó có thể tin mở to hai mắt, nước mắt dưới hốc mắt cũng không kiềm chế được nữa, cuối cùng dưới ánh mắt thâm sâu của nam nhân, nước mắt chảy ra.
Thấy nàng như thế, Lục Chi Quân cảm thấy mình quá bắt nạt người ta.
Liền vòng qua eo mảnh khảnh của mỹ nhân, ấm áp dỗ dành: “Không khóc, ta sẽ không bắt nạt nàng nữa.”
Nghe Lục Chi Quân nói như vậy, tuy Thẩm Nguyên không muốn khóc nhưng nước mắt cũng không dễ dàng dừng lại, cứ tuôn trào ra.
Lục Chi Quân cho rằng Thẩm Nguyên đang nổi cơn tam bành với mình, giống như nữ nhi gia, đang muốn làm nũng với phu quân, nhưng không có bất kỳ sự không kiên nhẫn nào, ngược lại càng kiên nhẫn dỗ dành Thẩm Nguyên: “Nguyên nhi, không khóc.”
Thẩm Nguyên khóc yếu đuối như vậy, không khỏi làm cho nam nhân nhớ lại lần đầu tiên của bọn họ ở kiếp trước.
Sau khi Thẩm Nguyên giả chết, được hắn tạm giữ trong nhà riêng trong kinh, ban đầu, thái độ đối xử với hắn rất lạnh lùng.
Sau khi Lục Chi Quân bận rộn triều vụ xong, lúc dành thời gian nhìn nàng, Thẩm Nguyên luôn tỏ thái độ lạnh lùng, ngay cả một câu cũng không nói với hắn.
Lục Chi Quân cũng không ép nàng nhất định phải mở miệng nói chuyện với hắn, mỗi lần đến chỗ Thẩm Nguyên, im lặng cùng nàng ngồi hai bên bàn Bát Tiên nhìn nhau không nói gì.
Sự giao tiếp duy nhất giữa hai người chỉ dừng lại ở việc thỉnh thoảng giao tiếp bằng mắt khi ăn tối.
Sau khoảng hai tháng, thái độ của Thẩm Nguyên đối với hắn bắt đầu có chuyển biến, nàng bắt đầu nói chuyện với hắn, cũng thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười dịu dàng với hắn.
Vốn dĩ hắn đã vui vẻ với nàng, nhưng khi Thẩm Nguyên dùng một số thủ đoạn dịu dàng và chu đáo của nữ tử, càng khiến tâm địa lạnh lùng, cứng rắn của hắn mềm đi rất nhiều vì nàng.
Sau đó, dần dần, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng chấp nhận hắn, xưng hô với hắn được đổi từ đại nhân thành Quý Khanh.
Lục Chi Quân rất vui mừng với sự thay đổi của Thẩm Nguyên, cũng lúc đó Thẩm Nguyên đòi danh phận với hắn, kỳ thật trước khi hạ quyết tâm muốn có được Thẩm Nguyên thì đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện, chỉ chờ Thẩm Nguyên đồng ý một câu, hắn liền lập tức có thể tạo hộ tịch cho nàng, để Thẩm Nguyên lấy thân phận biểu muội Kiều gia gả vào công phủ, làm thê tử của hắn.

Nhưng Lục Chi Quân cũng là một người cực kỳ nghi ngờ, lờ mờ cảm thấy sự thay đổi đột ngột của Thẩm Nguyên rất kỳ lạ.
Hành động kế tiếp của Thẩm Nguyên lại khiến sự nghi ngờ của hắn hoàn toàn tiêu tan, trước khi hôn lễ của hai người chưa định ra, Thẩm Nguyên liền chủ động dụ dỗ hắn, làm chuyện đáng lẽ sẽ làm trong đêm tân hôn.
Lục Chi Quân biết sau khi Thẩm Nguyên thành hôn với Lục Kham, giữa bọn họ không có quan hệ thực sự, vì vậy khi Thẩm Nguyên bị hắn chiếm hữu, nàng vẫn hoàn hảo.
Sau khi hai người có quan hệ như vậy, hơn nữa hành vi của Thẩm Nguyên quá dịu dàng và ngoan ngoãn, Lục Chi Quân dần dần buông lỏng cảnh giác, không còn để người ta tiếp tục nhìn nàng không rời nữa.
Nhưng mãi đến khi Thẩm Nguyên bỏ trốn cùng Đường Vũ Lâm, Lục Chi Quân mới bỗng dưng nhận ra thì ra tất cả những gì Thẩm Nguyên làm trước đây là để xua tan sự băn khoăn của hắn, để có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nghĩ đến đây, đôi mắt phượng của Lục Chi Quân hơi tối sầm lại.
Hắn giống như lẩm bẩm, ngữ điệu trịnh trọng nói: “Nguyên nhi… Ta sẽ không bắt nạt nàng nữa.”
Thẩm Nguyên không nghĩ sâu xa về lời nói không rõ ràng của nam nhân.
Tận cùng đáy lòng, Thẩm Nguyên khẽ run nhẹ vì giọng nói trầm thấp của hắn.
——
Từ sau khi hoàng đế đăng cơ, hệ thống triều đình của Đại Kỳ không rườm rà như trước.
Lục Chi Quân là người nắm quyền thực tế của quốc gia này, lại là một người thực dụng, vì hắn tránh những chuyện rắc rối, nên thay đổi từ cho hoàng đế lâm triều trước khi hạ qua đông đến thành chín lần một tháng, vào triều vào ngày ba, sáu, chín.

Sau khi tiếng trống uy nghiêm vang vọng ba lần trong đại nội Cấm Thành, văn võ bách quan cũng được chia thành hai hàng tiến vào gian ngoài của triều đình, dần dần đứng xếp hàng dựa theo thứ tự của mình trong triều.
Tiểu hoàng đế mặc áo choàng đen và đội vương miện, thắt một lụa dệt vàng đầy màu sắc ở thắt lưng, dưới ánh nhìn của một đám triều thần, dáng người cao ngất ngồi trên long ỷ tỏa sáng.
Lục Kham nhậm chức quan tham nghị, trong triều là quan viên ngũ phẩm, chức quan này không cao cũng không thấp, nhưng khoảng cách với hoàng đế vẫn còn khá xa, vì vậy trước khi quan viên cao phẩm bẩm báo chính vụ với hoàng đế, hắn đều không nghe rõ lắm.
Lục Kham cầm tấm bảng trong tay, trước quan phục màu xanh lá cây có thêu một con chim trĩ màu trắng trước miếng vải[1] của một văn quan ngũ phẩm.
Các ngôn quan của Đô Sát viện đầu đội mão Hải Trãi[2], đứng trước mặt hắn cách đó không xa, nhưng kể từ khi Lục Chi Quân trở thành Thủ phụ của Kỳ triều, những Ngự sử và ngôn quan này dường như chỉ là đồ trang trí.
Bây giờ, bọn họ chỉ dám nghị luận quan viên hoặc dòng họ hoàng thất, giống như những con rối, không thể kiểm tra và cân bằng một quyền thần như Lục Chi Quân.
Từ sau khi tỉnh táo lại, Lục Kham càng cảm thấy Lục Chi Quân thực sự là gian thần trong mắt không có quân chủ, liên tục vi phạm triều cương của triều đình.
Không gì khác hơn là vì tiểu hoàng đế còn nhỏ, lại ỷ vào thân phận họ ngoại của mình, nắm vững quyền hành của Kỳ triều.
Sự tồn tại của một quyền thần một bàn tay che trời như vậy, đối với Đại Kỳ mà nói, chính là một tai họa ngầm.
Lục Kham không tin, không có Lục Chi Quân thì việc triều chính của Đại Kỳ sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Cho nên, hắn hiện tại hạ quyết tâm muốn tiến vào Đô Sát viện, nếu đa số ngôn quan đều sợ quyền lực của Lục Chi Quân, không dám nhiều lời nửa câu với hắn ta trong triều, vậy thì Lục Kham hắn tranh thủ trở thành ngôn quan Ngự sử để trở thành người thẳng thắn phê bình hành vi của quân chủ là được rồi.
Lại nói quan viên Lại bộ được chia thành bổ ban, chuyển ban, sửa ban và thăng ban.
Nếu Lục Kham trước mắt muốn từ quan tham nghị Thông chính sứ ti, đi làm một Ngự sử của Đô Sát viện thì sẽ là một sự thay đổi trong việc chuyển ban.
Nói chung, nếu thực sự muốn chuyển ban, chức vụ sẽ bị giáng chức so với trước đây.
Nhưng Lục Kham không quan tâm đến những thứ này, dù sao là Thông chính sứ ti bây giờ đã trở thành một bộ ti thừa thãi không có quyền lợi gì, Lục Chi Quân thậm chí còn có thể thao túng dư luận trong dân gian.
Bây giờ hắn, nếu như không vào Đô Sát viện, căn bản không tìm được cơ hội có thể trả thù Lục Chi Quân.
Lúc hạ triều.
Quần thần nhao nhao từ bậc thềm đá cẩm thạch trắng đi về phía Ngọ Môn, lúc Lục Kham rời cung thì vô tình gặp Chung Lăng.
Chung Lăng tương đương quan giai của hắn, nhưng bản thân lại là một thứ tử Quận công không có tước vị, lại vì có quan hệ này với Thẩm Du, sau khi gặp Lục Kham, trên mặt hắn ta không khỏi hiện lên một sự xấu hổ nhàn nhạt.
Trên mặt Lục Kham không có nhiều gợn sóng.
Đối với việc Thẩm Du gả cho ai, hắn không thèm để ý chút nào, thậm chí khi Lư thị nói cho hắn biết tin Thẩm Du đã gả cho thứ tử Quận công là Chung Lăng, hắn thậm chí một tí phản ứng cũng không có.
Thẩm Du sau này như thế nào, đều không liên quan gì đến hắn.
——
Sau khi quần thần bãi triều, Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu từ Văn Uyên các đi đến Ngọ Môn.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Ngọ Môn Sùng Lâu sừng sững, hai tầm nhìn hướng vào nhau, nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ cảm thấy hình dạng giống như một con chu tước khổng lồ đang dang rộng đôi cánh.
Cao Hạc Châu thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc nhìn sườn mặt của Lục Chi Quân, thầm cảm thấy mấy ngày nay, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt hắn đã giảm đi không ít, tuy vẻ mặt vẫn uy nghiêm như trước, nhưng không còn ảm đạm dọa người như mấy ngày trước.
Về phần lý do cho sự thay đổi của Lục Chi Quân, Cao Hạc Châu cũng biết rõ.
Đều là nam nhân, họ đều hiểu.

Tuy nhiên, Lục Chi Quân giữ mình trong sạch và có công kiên nhẫn, quả thực khiến Cao Hạc Châu cùng là nam nhân bội phục.
Cao Hạc Châu đang trêu ghẹo Lục Chi Quân trong lòng, lại cảm thấy hắn dùng đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
Cho nên Cao Hạc Châu ho nhẹ vài tiếng để che dấu.
Lập tức nói: “Danh sách điều động quan viên Lại bộ đã được soạn rồi, cháu trai Lục Kham của ngươi thực sự muốn từ Thông chính sứ ti chuyển đến Đô Sát viện, ta thấy hắn khá để ý chuyện này, mấy ngày trước cũng thông qua cuộc đánh giá.

Bây giờ, chỉ chờ ngươi và bệ hạ nói một câu.”
Cao Hạc Châu biết chuyện ồn ào của Lục Kham và Lục Chi Quân, hắn đã sớm nghe nói Lục Kham thậm chí sai hạ nhân xây thêm bức tường giữa Bá phủ và Thiều Viên, thậm chí còn có ý định chuyển nhà, không muốn gắn bó với phủ đại trạch của Lục gia nữa.
Về phần nguyên nhân, chắc hẳn là vì thê tử của Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên.
Lục Chi Quân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển ngọc ban chỉ, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Tư cách đã đủ rồi, nên để hắn tiến vào Đô Sát viện.”
Cao Hạc Châu bình tĩnh nói một tiếng ừm.
Hắn từ trước đến nay biết rõ mọi lời Lục Chi Quân nói đều không thể trực tiếp nghe được.
Xem ra ý của hắn là phải khiến Lục Kham leo lên cao trước tiên, vậy thì mới có thể ngã một cách thảm thiết chứ.
Nghĩ đến đây, Cao Hạc Châu không khỏi thở dài.
Một số người chỉ quá tự cao, rất khó để nhận ra sự thật.
Nếu Lục Chi Quân muốn thao túng hắn ta, vậy thì sẽ dễ dàng như thao túng một con kiến.
——
Ba ngày sau, Khang Bình Bá phủ.
Lư thị thấy Lục Kham vừa từ Thông chính sứ ti về phủ, trên mặt hiếm khi nở nụ cười nhàn nhạt, không khỏi hưng phấn hỏi: “Nhi tử, có chuyện tốt à? Sao con lại vui như vậy?”
Lục Kham lạnh nhạt trả lời: “Hài nhi chuyển đến Đô sát viện, hiện tại đã không còn là quan tham nghị Thông chính ti nữa, trước tiên bắt đầu từ Đô sự[3], qua vài năm nữa là có thể lên Đô ngự sử[4].”
[3] Đô sự: một trong những vị trí quan trọng ở Trung Quốc cổ đại , nhà Tấn và các triều đại Nam Bắc triều.
[4] Đô Ngự Sử là chức quan được đặt ra từ thời nhà Lê mà cụ thể là từ thời của Lê Thánh Tông.

Đây là chức quan chuyên trách và cao nhất trong Ngự Sử Đài.

(nguồn: Wikipedia)
Lời vừa dứt, nụ cười của Lư thị đột nhiên cứng đờ trên môi.
Chuyện Lục Kham muốn điều động vào Đô sát viện, hắn thậm chí chưa thương lượng với bà.
Đô sự của Đô Sát viện là thất phẩm, thoáng cái thấp hơn quan tham nghị hai quan giai, Lục Kham lúc trước đã làm quan viên ngũ phẩm trong triều khi còn trẻ, với năng lực của hắn thì không thể không có hắn được, thế mà tự cam chịu bị giáng chức, thật sự khiến Lư thị cảm thấy hối hận.
Nhưng Lư thị nghĩ lại, cũng may hiện tại Lục Kham cuối cùng cũng phấn chấn lên.
Liền ép mình phải mang khuôn mặt tươi cười, nói với Lục Kham: “Làm Ngự sử cũng tốt, Ngũ thúc con cũng lên từ Ngự Sử, còn thẳng tiến lên được Thủ phụ của nội các.”
Vừa dứt lời, Lục Kham liền nhíu mày lại, lạnh lùng ngắt lời nói: “Mẫu thân, xin ngài sau này đừng nhắc người này trước mặt con nữa.”
Lư thị sợ Lục Kham lại mắc bệnh điên vì Lục Chi Quân, lập tức im lặng ngay.
Điều Lư thị cảm thấy may mắn chính là trước mắt hai tỷ muội giống như oan hồn Thẩm gia cuối cùng đã gả cho người khác rồi, bà cũng nên tìm mối hôn sự tốt cho Lục Kham.
Tuy nhiên, bà nghe nói cuộc sống của Thẩm Du ở nhà chồng cũng không được thuận lợi lắm.
——
Ngày nọ, giờ Thân.
Buổi sáng, Thẩm Du quay về Vĩnh An Hầu phủ, vốn định thừa dịp Thẩm Hoằng Lượng nghỉ ngơi, tâm sự chuyện nhà chồng với ông, ai ngờ Ngũ di nương lại mang thai.
Thẩm Hoằng Lượng già rồi lại có một nhi tử, mặc dù không biết đứa nhỏ trong bụng Ngũ di nương là nam hay nữ, nhưng vẫn vui mừng khôn xiết như trước, nên đã đi cùng con nhỏ hồ ly A Hành kia, không rảnh quan tâm đến nữ nhi là nàng.
Thẩm Du vốn dĩ sĩ diện muốn giữ thể diện, nên đi châm chọc Thẩm Hàm một trận, nhưng lúc đi ra Thẩm gia, cả người đều bốc hỏa.
Nàng vừa là vợ kế của Chung Lăng, đương nhiên cũng chịu trách nhiệm chăm sóc nhi tử Chung Hưng, nay Chung Hưng vừa tròn tám tuổi, cũng đã bắt đầu đi học.

Mẫu thân ruột hắn qua đời cũng chưa được hai năm, cho nên đứa trẻ lớn lên như vậy, đương nhiên là khá kháng cự với mẹ kế.
Chung Lăng rất muốn thể diện, tuy nói địa vị và quyền lực không đủ nhưng cũng muốn cho trưởng tử của mình có cơ hội tiến vào Quốc Tử Giám làm giám sinh.
Vừa lúc đệ đệ cùng mẹ của hắn là Chung Ký mở thư viện tên là “Lâm Phi”, Thẩm Du rời khỏi Vĩnh An Hầu phủ, liền ra lệnh cho xa phu trực tiếp chạy đến thư viện Lâm Phi, chuẩn bị cùng Chung Hưng quay về phủ.
Khi Chung Hưng và tiểu đồng xách hòm sách ra khỏi thư viện, Thẩm Du vẫn cố gắng thay đổi vẻ mặt dịu dàng của mình, ân cần hỏi con riêng của mình: “Hôm nay Hưng ca nhi chúng ta học thế nào? Có mệt không? Nương trên đường còn mua thịt khô mà con thích.”
Chung Hưng hừ lạnh một tiếng, hơi khinh thường nói: “Hôm nay ta không có hứng ăn, phu nhân tự dùng bữa đi.”
Nụ cười của Thẩm Du lập tức cứng đờ trên khóe môi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Chung Hưng đứng trước mặt Chung Lăng, còn làm bộ gọi nàng một tiếng mẫu thân, nhưng khi hắn ta vừa không ở đây, hắn lại bắt đầu lạnh như băng gọi nàng là phu nhân.
Rốt cuộc không phải là con ruột, cho dù nàng đối tốt với hắn thì giữa hai người cũng có một bức tường rất dày.
Khóe mắt Thẩm Du hơi giật giật, thầm cảm thấy đây là điều tệ hại của người làm vợ kế, nhưng hiện tại nàng không còn lựa chọn nữa.
Khi nàng ta kiềm chế tức giận, chuẩn bị lên xe ngựa thì nhìn thấy xe ngựa công phủ chạy qua bên cạnh xe ngựa của Chung phủ.
Xe ngựa của Trấn Quốc công khá bề thế, thường là hai ngựa đi song song nhau.
Thẩm Du vừa định không nhìn nữa nhưng lại bị hấp dẫn bởi bàn tay ngọc mảnh khảnh vươn ra từ trong màn xe.
Nàng tập trung nhìn thì thấy bên trong thò ra một cái đầu của một người.
Dĩ nhiên là Thẩm Nguyên!
Tuy nói khoảng cách của nàng khá xa xe ngựa đó, còn Thẩm Nguyên lại mặc nam trang, nhưng Thẩm Du vẫn có thể nhận ra người ngồi trong xe ngựa đó chính là Thẩm Nguyên.
Kỳ thật so với Thẩm Hàm, Thẩm Du ít khi nhìn thấy trưởng tỷ Thẩm Nguyên nhất.
Sự ghen tuông này có từ thế hệ của mẫu thân nàng.
Mẫu thân nàng là tiểu Đường thị, chính là thứ nữ Đường gia ở Dương Châu, thuở nhỏ đã bị người khác khinh thường.
Mà mẫu thân Thẩm Nguyên lại là đích nữ Đường gia, được sống trong sự yêu thương và nuông chiều của huynh trưởng và cha mẹ.
Khi tiểu Đường thị còn sống, thỉnh thoảng sẽ nhắc lại chuyện cũ năm đó với Thẩm Du, mẹ con bọn họ khi đó đã hạ quyết tâm, chờ đến thế hệ của Thẩm Du, nhất định phải hãnh diện, tuyệt đối không thể sống kém hơn Thẩm Nguyên.
Nhưng bây giờ, cuộc sống của Thẩm Du quả thật kém hơn Thẩm Nguyên.
Nghĩ như vậy, nhìn bóng dáng xe ngựa đang chạy ở xa xa càng ngày càng nhỏ, Thẩm Du nở nụ cười đắc ý.
Chà, hôm nay cuối cùng nàng ta cũng bắt được nhược điểm của Thẩm Nguyên.
Thân là chủ mẫu của công phủ mà lại mặc một nam trang xuất đầu lộ diện ở ngoài, thật sự là không biết liêm sỉ!
Nói không chừng là vì tính cách của lão nam nhân đó quá buồn tẻ, công vụ thì phức tạp, đó là lý do tại sao Thẩm Nguyên mới chạy ra ngoài mỗi ngày.
Thẩm Du cảm thấy có lẽ Thẩm Nguyên còn có một mối quan hệ ở bên ngoài, sau khi nàng thêm mắm thêm muối chuyện này rồi truyền đến tai Lục Chi Quân, xem hắn xử lý Thẩm Nguyên như thế nào đây!
——
Sau khi Thẩm Nguyên quay về phủ, vẫn mặc hành y màu sẫm, đeo khăn Đông Pha có hai dây đang bay bay trên đầu, nàng cố tình tránh ánh mắt và đi một con đường hẻo lánh trở về viện của mình.
Sau khi đến viện thì không cần phải quá thận trọng như vậy.
Đám nha hoàn nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của chủ tử khi mặc nam trang, đều không khỏi lặng lẽ nhìn thêm vài lần.
Các nàng cảm thấy sau khi tiểu thế tử lớn lên, nói không chừng có thể kế thừa ngoại hình tuyệt đẹp của mẹ ruột bé.
Thẩm Nguyên không muốn trì hoãn công việc trong phủ, sau khi vào phòng thì không thay y phục của nữ tử, thay vào đó trực tiếp ngồi xuống sau án thư của thư phòng, chuẩn bị kiểm tra sổ sách mua sắm sắp tới của công phủ.
Nhìn thấy mặt trời đang về hướng tây, Thẩm Nguyên hỏi Bích Ngô: “Ngươi đi xem công gia đã trở về chưa?”
Bích Ngô đáp dạ, rồi nhanh chóng quay lại chỗ cũ, cung kính nói với Thẩm Nguyên: “Phu nhân, công gia vẫn chưa về phủ ạ.”
Thẩm Nguyên ừ một tiếng.
Nghe thấy Lục Chi Quân vẫn chưa về phủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây, hắn giống như một con thú đói không biết thỏa mãn, trong tình trạng đó, quả thực là muốn đòi lại gấp đôi món nợ mà nàng đã nợ trong thời kỳ tân hôn.
Thẩm Nguyên thật sự không chịu nổi, mấy ngày trước còn nói đùa tuổi tác của hắn, kết quả đương nhiên là bị hắn giáo huấn cực kỳ nghiêm khắc.
Ngày mốt là ngày thông báo kết quả, công vụ gần đây của Lục Chi Quân cũng rất bận rộn, Thẩm Nguyên nghĩ không ra, sao lại có người như hắn chứ, có tinh lực tràn đầy, không biết mệt mỏi thế?
Nam nhân ba mươi tuổi này vẫn không thể coi thường được, thể lực như sói như hổ.
Thẩm Nguyên nhanh chóng dập tắt những suy nghĩ phức tạp, tập trung vào công việc trong công phủ.
Lúc xem sổ sách nàng rất chăm chú, hồn nhiên không nhận thức với mọi thứ xảy ra xung quanh mình.
Lục Chi Quân đã bước vào thư phòng, cho đến khi đôi giày mây đen đã đến gần chân bàn án thư của nàng, Thẩm Nguyên vẫn không chú ý tới hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân có chút bất lực, liền cong tay gõ lên án thư.
Sau khi hai tiếng giòn tan vang lên, Thẩm Nguyên cũng ngước mắt lên, nhìn nam nhân cao lớn, tuấn tú trước mặt.
Lập tức, trong lòng hoảng hốt.
Có thể là vì gần đây làm chuyện nọ quá thường xuyên, nên hôm nay Thẩm Nguyên vừa nhìn thấy Lục Chi Quân thì khuôn mặt sẽ ửng hồng không rõ lý do.
Nàng nóng lòng che giấu sự khác thường của mình, rồi đùng đùng đứng dậy từ ghế hoa hồng.

Khi Lục Chi Quân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hàng lông mày sắc bén không khỏi hơi nhíu lại, thấp giọng hỏi: “Gần đây, sao nàng vẫn luôn trốn tránh ta?”
Đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên đang hơi chớp chớp, nàng đang mặc bộ hành y đơn giản càng tôn lên cái cổ ngọc mảnh khảnh, thon dài, mịn màng như tuyết.
Nàng hơi nhếch môi, nhưng không biết nên làm gì để trả lời lại hắn.
Chỉ theo bản năng lùi về phía sau.
“Đừng chạy.”
Thấy vậy, Lục Chi Quân nhanh chóng đi đến trước người nàng, nắm chặt cổ tay nàng khá mạnh.

Theo động tác lôi đình này của hắn, tay áo rộng thêu hoa văn nước biển trên vách đá của hắn cũng theo đó mà mở ra.
Khi Lục Chi Quân đến gần, hơi thở gỗ thông trên người hắn dần dần đổ xuống, Thẩm Nguyên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, giọng nói của nam nhân cũng trầm hơn một chút, hỏi: “Vì sao lại trốn ta?”
Thẩm Nguyên nhắm mắt lại.
Mí mắt mỏng lại run bần bật.
Nàng thật sự sợ Lục Chi Quân.
Thấy thê tử vẫn không nói gì, Lục Chi Quân liền ôm nàng lên, quyết định ngồi xuống để tra hỏi nàng.
Sau khi Thẩm Nguyên ngồi trên đôi chân thon dài, rắn chắc của nam nhân, hai bàn tay trắng nõn khẽ cuộn thành nắm đấm, đây là một tư thế chống cự, nhẹ nhàng đặt trước người hắn.
Giống như một con mèo đang sợ hãi, sắp xù lông vậy.
Thẩm Nguyên đang đeo chiếc khăn Đông Pha rộng thùng thình, thừa dịp khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay càng lúc càng sợ, sau khi nàng làm hành động này, tuy gương mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng lại thêm chút ngây thơ.
Lục Chi Quân không khỏi cười nhẹ một chút.
So với hắn, Thẩm Nguyên vẫn còn là một tiểu cô nương.
Nghĩ như vậy, Lục Chi Quân liền nghiêng người tới gần nàng một chút.
Tim Thẩm Nguyên bỗng dưng đập nhanh hơn, cảm thấy khi nhìn Lục Chi Quân ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt ấy của hắn đặc biệt thâm sâu.
Vốn tưởng rằng Lục Chi Quân muốn hôn nàng.
Nhưng nam nhân chỉ híp mắt, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ nàng.
Cũng không biết vì sao, bởi vì Lục Chi Quân vẫn chưa hôn nàng nên trong lòng Thẩm Nguyên lại dâng lên vẻ sa sút nhàn nhạt.
Lục Chi Quân lúc này hỏi: “Hôm nay lại đi thư viện đọc sách?”
Thẩm Nguyên gật đầu, dịu dàng trả lời: “Ừm, đại khái là sau ba ngày, thiếp thân sẽ ra khỏi phủ một chuyến, xem tiến độ cải tạo thư viện.

Thiếp thân vẫn đặt công việc trong phủ lên trước, không muốn gây thêm phiền toái cho quan nhân.”
Lục Chi Quân nhẹ nhàng trả lời: “Ừm, Thẩm chưởng viện vất vả rồi.”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp và từ tính.
Thẩm Nguyên nghe hắn nói Thẩm chưởng viện thì cảm thấy ốc tai ngứa ngáy.
Nàng kiềm chế nụ cười dần dần hiện lên bên môi, sửa lại: “Nên là gọi Viên chưởng viện.”
Lục Chi Quân khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Nguyên trả lời: “Tiên sinh mà thiếp thân gọi là Viên Du, vốn dĩ muốn mang theo chí nguyện của người đã chết của ông đi mở thư viện này, vả lại thiếp thân ở bên ngoài không tiện dùng tên thật.

Không bằng sau này, sử dụng một bút danh, gọi Viên là được rồi.”
Từ Viên[5] này đọc ngược lại tình cờ là Thẩm Nguyên[5].
[5] Theo mình tìm hiểu (mình không biết tiếng Trung nha, và tra trên từ điển Hán Việt và tiếng Trung), chữ Viên (袁) và Nguyên (沅) cùng âm yuán.
Lục Chi Quân im lặng nghĩ, hắn và Thẩm Nguyên đều nghĩ như vậy.
Năm đó khi hắn đang còn để tang, bút danh hắn sử dụng là đảo ngược tên thật của hắn[6].
[6] Từ Quân (昀) và từ Vân (云) cùng âm yún.
Lại liếc nhìn khuôn mặt của Thẩm Nguyên thì thấy vẻ mặt của nàng cũng không có bất kỳ khác thường gì.
Chắc Thẩm Nguyên cũng không phát hiện ra, Vân tiên sinh trước đây liên lạc với nàng, thực tế chính là hắn.
Khi Lục Chi Quân nhớ tới lúc hắn ngoại nhậm Dương Châu, từng lừa gạt Thẩm Nguyên, đưa tiểu cô nương nháo nhà muốn rời khỏi nhà đưa về Đường phủ.
Thẩm Nguyên vì vậy mà ghi hận hắn, sau khi hắn cùng đồng nghiệp vừa đến tuần tra bãi muối của Đường gia, không ít lần Thẩm Nguyên tình cờ đâm vào người hắn.
Nghĩ đến chuyện cũ nhiều năm trước, Lục Chi Quân bất đắc dĩ lắc đầu.
Vẫn không nên nói sự thật với nàng là tốt nhất, miễn cho Thẩm Nguyên lại cảm thấy hắn lừa gạt nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi