THỦ PHỤ SỦNG THÊ


Lưu Hưng Ngôn vốn định dẫn tám vạn đại quân, từ cửa phụ thành đi thẳng đến cấm cung, nào ngờ giáo úy cửa thành trông có vẻ phản chiến Uất Trì Trinh lại tạm thời tạo phản, còn cho Cấm Vệ quân bắn vạn mũi tên về phía đại quân, không chịu đưa bọn họ vào thành nữa.
Nhưng không phải Lưu Hưng Ngôn đến cửa thành, mà là thuộc hạ đắc lực của ông ta.
Lưu Hưng Ngôn cẩn thận hơn Uất Trì Trinh rất nhiều, ông đã biết từ sớm Lục Chi Quân tính tình đa nghi, nên đã chia cả đội quân làm hai đường.
Ông cảm thấy cửa phụ thành lúc này hẳn là tập trung tất cả binh lực của kinh thành, mà gần cửa Đắc Thắng có một hồ rất lớn ở phía sau, lính canh phải rất lỏng lẻo.
Sau khi bốn vạn quân đang chiến đấu với Cấm Vệ quân ở cửa thành thì Lưu Hưng Ngôn đã dẫn đầu đại quân tấn công vào cửa Đắc Thắng.
Nhưng khi ông đến Cảnh Sơn, lại phát hiện nơi này đã bị người ta bố trí sẵn trận địa mai phục dày đặc, hàng trăm binh lính bị súng thần công nổ chết ở đội quân trước, binh lính phía sau nhìn thấy chiến hữu bị nổ chân tay tan tành, cũng đều mất hết nhuệ khí.
Rốt cuộc không có nhiều binh lính ở Cảnh Sơn lắm, Lưu Hưng Ngôn vẫn thuận lợi dẫn binh sĩ còn lại thành công xông vào cung.
Ngươi ta hay nói quá tam ba bận, Lưu Hưng Ngôn vốn tưởng rằng mình đã đào thoát hai lần mai phục do Lục Chi Quân bố trí, hiện giờ, chắc chắn không có quá hơn năm ngàn người hầu cận của hoàng gia trong Cấm Thành nữa.
Lục Chi Quân chỉ có thể ngồi chờ chết, bị ông một đao chém chết mà thôi.
Tuy nhiên, Lưu Hưng Ngôn không nghĩ rằng ông vẫn xem thường kế hoạch của Lục Chi Quân, hắn từng bước từng bước dụ địch xâm nhập vào đó, mỗi lần ông có vẻ thành công phá giải mưu kế của hắn, nhưng trên thực tế lại là đang nhảy vào cái bẫy do hắn thiết lập.
Khi Lưu Hưng Ngôn nhảy ngựa và vung đao vào bên ngoài Càn Thanh Cung, nguyệt đài (đài ngắm trăng) khổng lồ xây bằng đá cẩm thạch trắng vốn dĩ không có một bóng người, khi ông đang ghìm ngựa lại thì xung quanh mái hiên nặng của nhà lưỡng vu của điện hạ đột nhiên xuất hiện các binh lính mặc giáp khí phách hiên ngang.
Tướng sĩ cầm đầu cầm trường đao chém về phía trước mặt ngựa.
Lưu Hưng Ngôn thấy rõ diện mạo của người nọ, ánh mắt không khỏi đột nhiên thay đổi.
Hắn dĩ nhiên là Kiểu Phổ!
Không phải Kiều Phổ vẫn còn đang bị bệnh nặng sao? Lúc trước, ông còn đích thân đến phủ Phụ quốc tướng quân, đi thăm vị Kiều đại tướng quân này mà…
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Kiều Phổ và Lục Chi Quân dùng để gạt ông sao?
Còn có Lục Chi Dương, hắn ta có thể căn bản sẽ không đoạn tuyệt với huynh trưởng Lục Chi Quân.
Lưu Hưng Ngôn sợ sệt, một tia chớp xuất hiện, Kiều Phổ đột nhiên chém đứt móng trước của ngựa cưỡi của ông.
Con ngựa thê lương hí lên một tiếng, Lưu Hưng Ngôn phản ứng không kịp, nhưng ông rốt cuộc là có chút công phu trong người, nên lúc rơi xuống đất cũng không chật vật gì, còn nhanh chóng giơ đao lên, ngăn chặn chiêu thức đầu tiên mà Kiều Phổ đánh tới ông.
Lưu Hưng Ngôn lớn hơn Kiều Phổ hơn mười mấy tuổi, hơn nữa võ nghệ của Kiều Phổ vốn cao hơn ông rất nhiều, hai người đại khái đã đánh mấy chục chiêu thì Lưu Hưng Ngôn bị đánh bại liên tiếp.
Mà những binh lính do Lưu Hưng Ngôn dẫn tới cũng không còn hăng hái như những binh lính đã luôn trong hoàng cung suốt cuộc chiến ở Cảnh Sơn, cuối cùng sau khi Kiều Phổ một đao chém đầu phản tướng Lưu Hưng Ngôn, những binh sĩ còn lại cũng đều nhao nhao đầu hàng, thỉnh cầu Đô úy trung quân Kiều Phổ có thể trừng phạt họ một cách nhẹ nhàng.
Trong Càn Thanh Cung.
Uất Trì Trinh đã bị người hầu của hoàng gia khống chế, hắn ta nghe thấy âm thanh của binh sĩ ngoài điện xin hàng, trên mặt nhất thời không còn diễu võ dương oai như trước đó nữa.
—— “Báo! Thuộc hạ của phản tướng Lưu Hưng Ngôn đã bị Kiều đại tướng quân chặt đầu.”
Vẻ mặt của Lục Chi Quân lạnh lùng ngồi trên ghế thái sư, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Cầm vào, ném đến trước mặt nghịch vương Uất Trì Trinh đi.”
“Vâng!”
Trên mặt Uất Trì Trinh nhất thời tràn đầy vẻ hoảng sợ vô tận, hắn ta gần như khẩn cầu nói: “Đừng… Đừng… Các lão, ta cầu xin ngài… Làm ơn ngươi hãy thả ta một mạng.

Tất cả đều là… Đều là Lưu Hưng… A!!!”
Chưa đợi Uất Trì Trinh nói hết, một cái đầu người bê bết máu, trợn tròn mắt đã bị binh lính quăng trước mặt hắn ta.
Cái đầu này vừa mới bị chặt không lâu, trên cổ còn tràn đầy máu tươi, không chỉ là Uất Trì Trinh bị hoảng sợ đến mức gần như muốn trợn trắng mắt ngất xỉu, ngay cả đám người hầu đang cùm hắn ta cũng ít nhiều lộ chút hoảng hốt.
Lục Chi Quân thậm chí không nhíu mày lại một chút nào.
“Muốn ta tha cho ngươi?”
Giọng nói của nam nhân hùng hậu và trầm thấp, tràn ngập mùi máu tươi ở trong đại điện, nghe có vẻ rất uy nghiêm.
Uất Trì Trinh liên tục gật đầu, vừa định mở miệng, lại đẩy mọi hành động kết liễu hoàng đế lần này đổ lên người Lưu Hưng Ngôn.

Nhưng Lục Chi Quân lại không chịu cho hắn ta cơ hội này.
Rồi hắn ta nhìn thấy nam nhân cao lớn và mạnh mẽ đứng dậy khỏi ghế thái sư, lạnh lùng đi về phía Uất Trì Trinh, cũng rút một thanh trường kiếm từ bao kiếm ở bên hông của người hầu.
“Xoẹt ——” một tiếng.
Khi ánh sáng lạnh lẽo màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện, thanh trường đao sắc bén cũng đa chạm vào cổ Uất Trì Trinh.
Lúc này, Lục Chi Quân nhìn ánh mắt của Uất Trì Trinh, tràn đầy bễ nghễ và căm hận: “Uất Trì Trinh, nếu như ngươi không có tư tưởng muốn thê tử của ta thì ta cũng có thể cho ngươi sống tiếp trên đời này giống một chó.”
Đôi mắt của Uất Trì Trinh lại mở to hơn, hắn ta không thể tin được rằng sao Lục Chi Quân có thể biết được, hắn ta từng có tư tưởng như vậy với Thẩm Nguyên?
Rồi hắn ta liên tưởng đến mình nửa năm trước, đột nhiên trở nên không thể giao hợp được nữa.
Có phải Lục Chi Quân đã sớm phát hiện ra tâm tư của hắn ta đối với Thẩm Nguyên, cũng đã động tay động chân sau lưng hắn ta, hại hắn ta đến nay giống như hoạn quan.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Trinh đang e ngại Lục Chi Quân, trong nháy mắt liền trở thành phẫn nộ: “Thì ra là ngươi! Thế nhưng ngươi có thể chịu được sao, chân dung của con đàn bà của mình bị ta làm vấy bẩn như vậy, thế mà ngươi còn có thể nhịn đến bây giờ sao?”
Sau khi nói những lời không thể chịu nổi này, gương mặt lãnh đạm của Lục Chi Quân bất ngờ nhuốm chút tàn nhẫn, không chút lưu tình liền chém đứt một cánh tay của Uất Trì Trinh.
Máu tươi phun ra kèm theo một tiếng rít.
“Giữ ngươi lại đến bây giờ, là để mở đường cho huynh trưởng Thẩm Nguyên, ngươi giống như một tên hề đang nhảy nhót ở trong triều, tính kế lâu như vậy, chắc là không biết, tất cả những gì ngươi làm đều tặng vỏ bọc cho người khác chứ?”
Huynh trưởng của Thẩm Nguyên là ai?
Vì sao Lục Chi Quân lại nói hắn ta là một quân cờ?
Uất Trì Trinh còn chưa kịp phản ứng, thì nhìn thấy Lục Chi Quân lại vung trường đao, không lưu tình chém đầu hắn ta xuống.
Sau khi đầu của Uất Trì Trinh rơi trên tấm thảm nhung hoa lạc tiên trong điện, còn nảy lên vài cái, cuối cùng nằm cùng một chỗ với đầu Lưu Hưng Ngôn.
Ngay khi cung biến của Cấm Đình vừa dừng lại, bầu trời đột nhiên đổ mưa, Lục Chi Quân trấn an tâm tình của Lục thái hậu và tiểu hoàng đế xong, liền không dám trì hoãn quá nhiều, không ngừng vó ngựa chạy về Trấn Quốc Công phủ.
Nhưng ngay lúc vừa mới ra khỏi Ngọ Môn, công phủ phái một hạ nhân đến thông báo, nói Oản Tương Đường đang bốc cháy, phu nhân và Thất gia hiện tại đến cửa trước để dập lửa.
Lục Chi Quân nhíu mày, rồi nói với xa phu: “Đi Oản Tương Đường, nhanh lên.”
Một lúc sau, xe ngựa cao quý cùng với hai ngựa rốt cuộc cũng đến cửa đường chính Tiền Môn, nhưng mưa to vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Mùi khói thuốc súng từ ngôi nhà bị đốt cháy và hơi ẩm ướt của mưa trộn lẫn vào nhau, bầu không khí xung quanh lập tức khiến người ta cảm thấy buồn bã và bất an.
Sau khi Giang Trác thay Lục Chi Quân giơ ô giấy dầu, thì thấy có một nữ nhân nhỏ nhắn mảnh mai đột nhiên vọt về phía Thẩm Nguyên, tuy nói Bích Ngô đã có phòng bị từ trước, cũng đẩy nàng ta vài cái, nhưng nữ nhân kia vẫn khó tránh khỏi có tiếp xúc thân thể với Thẩm Nguyên.
Lục Chi Dương ở một bên che ô thấy Thẩm Nguyên có gì đó khác thường, vội vàng đạp nữ nhân kia một cước ngã xuống đất.
Giang Trác cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sắc mặt của Lục Chi Quân bên cạnh lại biểu hiện sự bối rối mà hắn ta chưa từng thấy qua.
Qua tiếng mưa tí tách, có thể nghe thấy vật gì đó rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Leng keng ——” một cách giòn giã.
Vật rơi xuống đất là vòng bạc mà Thẩm Nguyên thường hay đeo.
Đúng lúc này, có có một tiếng sấm sét xuyên qua mây, xé rách bầu trời.
Sau khi nữ nhân bị Lục Chi Dương đạp ngã xuống đất nghe thấy tiếng sấm, bỗng dưng ngẩng mặt lên trời cười to.
“Nguyên nhi!”
Lục Chi Quân chạy đến với đôi mắt đỏ bừng, nhưng cho dù đỡ kịp Thẩm Nguyên, nhưng gọi nàng thế nào thì cũng không tỉnh dậy.
Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Nguyên chỉ nhớ hình như có một con sâu được giấu trong tay áo của Thẩm Du, sau khi nàng ta chạy về phía nàng, liền thuận thế ném con sâu đó lên tay nàng.
Con sâu lập tức xuyên qua làn da trên mu bàn tay nàng, cùng lúc đó, lúc Bích Ngô đẩy Thẩm Du ra, nàng còn đang bị cổ trùng nhập vào cơ thể, đầu óc bỗng nhiên trở nên trống rỗng, tháo vòng bạc trong tay nàng xuống.
Lập tức, tiếng sấm vang lên.
Triệu chứng bệnh tim của Thẩm Nguyên lại biến mất cùng một lúc, nguyên nhân nàng tự nhiên ngất xỉu cũng không phải do bệnh tim, mà là do trong đầu dường như đột nhiên được rót rất nhiều hồi ức, mà trong lúc nhất thời nàng không thể nào chấp nhận nhiều hồi ức như vậy, cuối cùng vì đau đầu mà hôn mê bất tỉnh.

Cũng giống hệt Vĩnh An Hầu phủ nàng mới vào kinh thành, sau khi Thẩm Hoằng Lượng định hôn sự của hai người với Lục Kham ở Hà Hương đường, Thẩm Nguyên đã chìm vào một giấc mộng rất dài.
Chỉ là trong giấc mộng ấy, nàng không phải là phu nhân Quốc công Thẩm thị, mà là hoàng hậu Kiều thị của tân triều.
Ký ức ngày xưa ùn ùn kéo đến, Thẩm Nguyên cũng trong mộng nhớ lại tất cả kiếp trước của nàng.
Thì ra ở kiếp thứ nhất, nàng đã từng làm phu thê với Lục Chi Quân.
Chỉ là thủ đoạn mà nam nhân này dùng để có được nàng cũng không mấy vẻ vang, khi nàng còn là thê tử của Lục Kham, Lục Chi Quân đã dùng thủ đoạn cường thủ hào đoạt ép nàng giả chết ở Bá phủ, sau đó đặt một gian nhà riêng trong kinh thành, nuôi dưỡng nàng giống như ngoại thất.
Trong số đó, để có thể thoát khỏi thủ đoạn tàn nhẫn này, nàng đã từng giả vờ lựa ý hùa theo với hắn, còn làm chuyện phu thê với hắn nữa.
Sau khi cảnh giác của Lục Chi Quân dần dần được buông lỏng, Thẩm Nguyên đã âm mưu chạy trốn với biểu ca, nhưng nam nhân ấy quyền thế ngập trời, nàng vừa chạy đến Nô Nhi Can ở phía bắc, Lục Chi Quân liền tìm được chỗ ở của nàng và Đường Vũ Lâm.
Sau đó, hắn lấy tính mạng của Đường Vũ Lâm và người Đường gia làm con tin, ép nàng hứa với hắn, sẽ không bao giờ động tâm tư muốn chạy trốn nữa.
Cũng vào lúc đó, nàng và Lục Chi Quân có một đứa con.
Ở kiếp trước, Thẩm Nguyên làm phu thê với Lục Chi Quân gần mười năm, ngày đêm ở chung với hắn, trong lòng Thẩm Nguyên cũng biết rõ.
Mặc dù cách hắn có được nàng thật đáng hổ thẹn, nhưng thân là trượng phu, hắn không chỉ làm hết tất cả trách nhiệm, mà Thẩm Nguyên còn cảm nhận được cảm giác được cưng chiều và che chở ở trên người nam nhân này.
Thật ra nàng đã thích Lục Chi Quân từ lâu rồi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận rằng nàng cũng yêu hắn.
Sau khi nàng bị Thẩm Hàm phản bội, lại mất đi nữ nhi khó đến, Thẩm Nguyên bị đả kích, cũng biết trước khi chết những lời nàng nói với Lục Chi Quân đã làm tổn thương hắn rất sâu.
Nhưng ông trời lại không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để tiếp tục hòa hợp với nam nhân này, hay cơ hội tái hợp.

Thẩm Nguyên nhanh chóng rời khỏi thế gian, nhưng hồn phách vẫn có thể lơ lửng trên bầu trời hoàng cung trong khoảng thời gian ngắn.
Nàng có thể nhìn thấy khắp hoàng cung đều được treo dải ruy băng trắng, khi hoàng hậu qua đời, các đại thần tiến cung đều phải mặc tang phục, vì quốc mẫu mà để tang.
Thẩm Nguyên còn nhìn thấy, trong một đêm mà Lục Chi Quân đã già đi rất nhiều, dù sao nam nhân cũng là hoàng đế khai quốc của tân triều, vẫn lẫm liệt như trước, vẫn xử lý chính vụ phức tạp như thường.
Duy chỉ khi đã biến thành một vong hồn, Thẩm Nguyên mới biết đế vương chín chắn kiên cường mà lại cô độc ấy, mỗi đêm đều đến trước linh cữu của nàng rồi ở bên cạnh nàng.
Nhi tử nàng, Lục Sóc Hi, sau khi nàng qua đời, thường xuyên xảy ra cãi vã kịch liệt với Lục Chi Quân.
Sự lạnh lùng quanh năm của Thẩm Nguyên với Lục Chi Quân ít nhiều ảnh hưởng đến quan hệ giữa cha con bọn họ.

Khi Lục Sóc Hi còn sống, đã xung đột với phụ hoàng Lục Chi Quân, chờ sau khi nàng qua đời, mâu thuẫn giữa hai người lại gia tăng lần nữa.
Bởi vì Lục Sóc Hi quá bướng bỉnh và ngỗ ngược, Lục Chi Quân sẽ dùng thủ đoạn bạo lực với bé, nhưng cho dù giận dữ thế nào đi chăng nữa, cũng không phế truất vị trí Thái tử của Lục Sóc Hi.
Thẩm Nguyên rất buồn khi thấy tình cảm giữa hai cha con trở nên tồi tệ, khi nhìn thấy Lục Sóc Hi thô bạo trước mặt mọi người, sau đó lại lặng lẽ lau nước mắt trước bức chân dung của nàng, nàng rất muốn đi qua ôm bé.
Nhưng dù sao âm dương cách biệt, nàng không thể chạm vào Lục Sóc Hi được, càng không thể chạm vào Lục Chi Quân được.
Dựa theo nghi thức, linh đường của Hoàng hậu chỉ có thể được thiết lập trong cung ba tháng, khi quan tài của nàng sắp được đưa đến lăng tẩm của hoàng gia, Lục Chi Quân lại mời tăng nhân Pháp Hoa tự đến cầu siêu cho nàng.
Thẩm Nguyên cũng đã đến thời điểm nên rời đi, bởi vì mấy ngày nay, hồn phách của nàng chỉ có thể lơ lửng giữa không trung, nhưng không thể xuống đất lần nữa, rồi đi tìm kiếm bóng dáng của Lục Chi Quân và Lục Sóc Hi ở trong hoàng cung.
Niệm Không đã trở thành sư chủ trì của Pháp Hoa tự cùng một thời điểm ở kiếp trước.
Hắn mặc áo cà sa, tay cầm Phật châu, đứng trước quan tài của Thẩm Nguyên đọc kinh, hồn phách của Thẩm Nguyên lại có thể rơi xuống đất và đi tới trước người hắn.
Bốn phía không có người, nhưng Niệm Không lại làm lễ cúng bái với nàng.
Thẩm Nguyên lại thấy, Niệm Không đúng là nở nụ cười về phía nàng.
Nàng giật mình nhận ra, thì ra Niệm Không có thể giao tiếp với người chết.

Lúc này, nàng dường như cũng phát ra được âm thanh và có thể nghe rõ những gì mình nói.
Niệm Không lúc này mới nói: “Ngày mai giờ Dần, lúc cung nhân nâng linh cữu lên, ngươi nên đi rồi.”
Nước mắt của Thẩm Nguyên đã chảy đầy mặt, khóc nức nở đáp lại: “Nhưng ta luyến tiếc nhi tử, cũng luyến tiếc… chàng.”
“Chàng là ai?” Niệm Không lại hỏi.
Thẩm Nguyên trầm giọng nói ra tên hắn: “Chàng là… Lục Chi Quân.”
Niệm Không nói: “Thẩm Nguyên, hơn mười năm trước, ngươi đã từng cứu ta một mạng.

Ta vẫn chưa báo ân cứu mạng của ngươi, hiện tại ta muốn hỏi ngươi, nếu như có thể cho ngươi một lần tiếp tục cơ hội tiền duyên với Lục Chi Quân, ngươi có muốn không?”
Thẩm Nguyên gật đầu.
Không hề do dự.
Niệm Không lại nói: “Nhưng cơ hội sống lại cả đời này, tất phải trả một cái giá rất lớn.”
Thẩm Nguyên hỏi: “Cái giá gì?”
—— “Đổi lấy kiếp khác của ngươi.”
Thẩm Nguyên khó hiểu, nhưng vẫn nghe Niệm Không giải thích: “Nếu ngươi không muốn nối tiếp tiền duyên với Lục Chi Quân nữa, chờ sau khi xuống hoàng tuyền, có thể đầu thai chuyển thế, kiếp sau của ngươi sẽ được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, sống yên ổn vô lo đến già.”
“Nhưng nếu ngươi muốn nối tiếp tiền duyên với hắn, tất nhiên phải chịu đựng một cuộc sống đau khổ khác ở thế giới song song, đổi lại, ngươi có thể có cơ hội tiếp tục tiền duyên với hắn.”
“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ vì ngươi mà tụng xuống chú hướng sinh.

Chỉ có ngươi lựa chọn trọng sinh là vì một chữ tình, cho nên chờ đến đời thứ ba, ngươi không chỉ có tình yêu sâu sắc, mà còn có mệnh cách nông cạn mà thôi.

Chỉ có thể dựa vào pháp khí, hoặc là đến gần người có mệnh cách cực vượng, mới có thể trấn trụ hồn phách của ngươi.”
“Như vậy, ngươi còn nguyện ý không?”
Niệm Không hỏi xong, Thẩm Nguyên lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Chi Quân, đang đi về phía linh đường.
Nàng nhìn nam nhân mà nàng không thể chạm vào được nữa, cuối cùng không chút do dự trả lời Niệm Không ba chữ: “Ta nguyện ý.”
Giấc mơ đột ngột thay đổi.
Thẩm Nguyên lại đặt mình trong phủ Trấn Quốc Công quen thuộc, giấc mộng này là sự tiếp nối của giấc mơ sau khi nàng mơ thấy Lục Chi Quân cưới linh bài của nàng.
Đó cũng là kiếp thứ hai của nàng và Lục Chi Quân.
Sau khi Lục Chi Quân cưới linh bài của nàng không lâu, liền bị Anh thân vương ám sát.

Kiếp này, Kiều Phổ và Cao Hạc Châu đều không còn ở trên thế gian, bên cạnh nam nhân ngoại trừ huynh đệ Giang thị ra thì không còn người thân cận nào nữa.
Anh thân vương ra lệnh cho hạ nhân bôi chất độc lên mũi tên, độc đó xuyên vào da hắn, thậm chí còn thấm vào trong xương cốt.
Nhưng mệnh cách của Lục Chi Quân cực vượng, sau khi được y sư cứu chữa, hắn vẫn sống sót, chỉ sau khi y sư dùng xong liệu pháp cạo xương, nam nhân vẫn lâm vào mê man.
Lục lão thái thái vẫn còn ở trên thế gian, thấy Lục Chi Quân vẫn hôn mê bất tỉnh, liền mời Niệm Không của Pháp Hoa tự đến, làm lễ cúng bái ở công phủ.
Ban đêm, hồn phách của Lục Chi Quân tạm thời thoát khỏi xác thịt, hắn đi tới nơi mà hòa thượng Niệm Không đang ở trong phủ, nhíu mày hỏi: “Ta sắp chết sao?”
Niệm Không lạnh nhạt đáp: “Vẫn chưa.”
Lục Chi Quân cười lạnh một tiếng, bất đắc dĩ trả lời: “Hồn thức đã bay ra khỏi thân thể rồi, thế mà còn chưa chết à.”
Nam nhân tính tình cường thế và lãnh đạm, nhưng lời này vừa ra khỏi miệng lại mang theo ý tứ chán ghét thế gian nhàn nhạt.
Niệm Không hỏi: “Lục đại nhân, sau khi Thẩm Nguyên qua đời, ngài có cảm thấy cuộc sống còn thú vị không?”
Lục Chi Quân im lặng trong chớp mắt, không lập tức đáp lại lời của hòa thượng Niệm Không, nhưng vẻ mặt của hắn khi nghe được hai chữ Thẩm Nguyên, đã âm thầm trả lời Niệm Không.
Giọng nói trầm thấp và hùng hậu của hắn, khi nhắc tới Thẩm Nguyên, còn cố tình giữ lại sự dịu dàng nhàn nhạt.
“Ta luôn cảm thấy, hình như ta đã quen biết nàng từ rất lâu rồi, giống như chúng ta đã từng làm phu thê ở kiếp trước vậy.”
Niệm Không không nói với Lục Chi Quân về kiếp trước của hai người, chỉ hỏi: “Nếu cho ngươi từ bỏ một thứ, đổi lại có thể tiếp tục tiền duyên với nàng, ngươi nguyện ý chứ?”

Lục Chi Quân liếc mắt phương nhìn, hỏi: “Từ bỏ cái gì?”
—— “Vận đế vương của ngươi.”
Trong mơ, Thẩm Nguyên rõ ràng nghe thấy ba chữ mà Niệm Không nói ra với Lục Chi Quân, vốn tưởng rằng nam nhân sẽ không đáp ứng.
Bởi vì kiếp trước nàng biết Lục Chi Quân là một người có dã tâm rất lớn, Thẩm Nguyên đã nhìn thấy tất cả những gì hắn phải trả giá và cố gắng rất nhiều vì vị trí kia ở kiếp trước.
Khi hắn còn trẻ, đã là một vị bề tôi ở trên đỉnh cao.
Nhưng vị trí bề tôi ở trên đỉnh cao như vậy, đối với nam tử mà nói, chung quy không hấp dẫn bằng vị trí đế vương.
Nhưng ngoài dự liệu của Thẩm Nguyên chính là Lục Chi Quân lại không chút do dự trả lời ba chữ với Niệm Không.
“Ta nguyện ý.”
Hồn thức của Thẩm Nguyên đã trở lại bên ngoài viện của nàng ở công phủ, nàng mơ hồ cảm thấy hình như nàng đã tỉnh lại, mà thế giới trước mắt này có thể là kiếp thứ ba của nàng.
Trong lòng nàng bỗng dưng trào dâng nổi hoảng sợ, sợ mình ở kiếp này, lại rời khỏi thế gian rất sớm.
Càng sợ Lục Chi Quân sẽ đau buồn bi thương, cũng sợ đứa con thơ không có người chăm sóc.
Niệm Không thừa dịp bóng đêm, lại đi về phía nàng lần nữa.
Chưa đợi Thẩm Nguyên mở miệng, lại nghe giọng nói trong trẻo, nói: “Thật ra ở kiếp đầu tiên của ngươi, ta không nói ra một điều kiện nữa với ngươi.”
Thẩm Nguyên khó hiểu nhìn hắn, lại nghe Niệm Không lại nói: “Chỉ có ở kiếp thứ hai, Lục Chi Quân lại chọn ngươi thì các ngươi mới có cơ hội tái kiếp.”
“Nhưng ta không nói cho ngươi biết nguyên nhân là ta biết Lục Chi Quân nhất định sẽ chọn ngươi.”
Thẩm Nguyên cụp mắt xuống, giọng yếu ớt hỏi: “Vậy kiếp này của ta…”
Niệm Không đáp: “Lục Kham tự đánh mất mình, cổ trùng mà Thẩm Du cấy vào ngươi chỉ gợi cho ngươi nhớ lại ký ức kiếp trước.

Hai cổ trùng đánh nhau, nhưng cả hai đều thua, hiện giờ bệnh tim của ngươi cũng đã được chữa khỏi, sau này nếu gặp lại giông bão, cũng có thể giống như người bình thường, không cần dùng pháp khí trấn hồn nữa.”
Trong đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên tràn ra vài giọt nước mắt, nàng vẫn khó tin tưởng, hỏi lại: “Vậy ta… Có thể sống đúng không?”
Niệm Không dùng Phật châu ném về phía hồn thức của Thẩm Nguyên.
Ngay lập tức trả lời: “Tất nhiên.

Bây giờ ngươi không còn đơn độc nữa.”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, cổ chân của Thẩm Nguyên giống như bị một bàn tay vô hình đột nhiên nắm chặt, lập tức hồn thức của nàng liền bị sức mạnh rất lớn này kéo về thân thể.
Sau khi Thẩm Nguyên run mí mắt, mở mắt ra, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là Lục Chi Quân đang canh giữ bên cạnh nàng.
Nghe thấy lá sen đang phát ra âm thanh, Thẩm Nguyên cảm thấy giờ khắc này đã trôi qua.
Lục Chi Quân dựa lưng vào giường, lông mày hơi rủ xuống, đang nhíu mày, khẽ động.
Bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của nam nhân vẫn đang nắm chặt tay nàng, ngọc ban chỉ mát lạnh trên ngón tay cái cũng chạm vào hổ khẩu mềm mại của Thẩm Nguyên.
Trên mặt phù dung, dịu dàng của Thẩm Nguyên nở nụ cười thoải mái, giọng nói dịu dàng nhẹ giọng gọi hắn: “Quý Khanh.”
_________________________
Tác giả muốn nói: chương cuối kết thúc sáng mai nha, còn thiếu một cái báo ứng của Đỗ Phương Nhược và Tưởng bà tử.
Thế tử à, để tôi suy nghĩ một chút coi, tôi vẫn nên giải thích một chút, giống như CP phụ trong truyện “Cậy sủng vi hậu” của ta á, ta sẽ mở một cái hố giải thích, chỉ có ba bốn chương thôi, là miễn phí đấy, bởi vì thường thì tôi sẽ không thu phí CP phụ đâu.
Bích Ngô và lão Thất có liên quan đến cốt truyện, hai người bọn họ sau này cũng sẽ hạnh phúc với nhau, ngoại truyện không nói nữa đâu.
Ngoại truyện toàn là ngọt ngào hàng ngày của vương gia chư hầu bá đạo Quân thúc với trưởng công chúa Nguyên tỷ dịu dàng
Cảm hứng của tam sinh tam thế này đến từ kịch bản giết người á, bối cảnh cảm xúc nói chung cũng dựa trên tam sinh tam thế, giống như bộ truyện con nít của Nga á.
Trong cuốn sách mà tôi đã thưởng thức, cuối cùng tất cả các nhân vật đều không chọn nhau, vì vậy toàn bộ câu chuyện BE hết, sau đó nhân vật của tôi có kết thúc tồi tệ nhất, dù sao thì, điều đó rất bực bội.
Nhưng nam nữ chính của truyện này vốn đã chọn nhau rồi, cũng đều trả cái giá rất đắt, cho nên đổi lại một lần trọng sinh, có cơ hội ở cùng với người mình yêu.
Tên tra nam Lục Kham chạy suốt toàn bộ hành trình trong tam sinh tam thế, trước khi chết định hãm hại Quân thúc, nhưng lại thành công khiến đôi phu thê thực sự gương vỡ lại lành =.=


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi