THU PHỤC TỔNG TÀI CAO NGẠO



Lời nói của Tùng Sam khiến R7CKY và Ventus kinh ngạc, cả Bạc Dạ và Đường Duy cũng ngây ngẩn cả người.

Sau đó Đường Duy lùi lại mấy bước, đột nhiên nhớ tới R7CKY từng nói họ có một người anh em thần bí khó lường đang nằm vùng ở Tùng Lâm, nhưng lúc trước bỗng bặt vô âm tín, lập tức trùng khớp với Tùng Sam.

R7CKY mở to mắt, giọng nói run rẩy: “Anh… Anh…”
“Anh là Lười Biếng?”
Lười Biếng, cũng chính là Đọa Lạc, tên tiếng Anh là Sloth.

R7CKY không ngờ người anh em bí ẩn không có tin tức của mình lại là… Cậu chủ của Tùng Lâm, Tùng Sam.

Ngay cả Đường Duy cũng khó tin: “Cậu, cậu cũng là Thất Tông Tội à?”
Cậu nhớ tới tác phong ham ngủ của Tùng Sam, đột nhiên cảm thấy thì ra đúng là Lười Biếng… Nhìn anh ta bình thường vừa nằm xuống giường đã ngủ, không thích nhúng mũi vào chuyện của người khác, tính cách lạnh như băng, thậm chí nói chuyện cũng kiệm lời… Danh hiệu Lười Biếng thật sự là có tiếng có miếng.

Tùng Sam im lặng.

R7CKY lập tức lại gần anh ta, chọc lên mặt anh ta: “Vãi chưởng, Lười Biếng, sao bây giờ anh mới công khai thân phận? Bọn tôi tìm anh rất lâu…”
“Lúc trước tôi bị thương, bị giam giữ nên không thể liên lạc với các anh.” Tùng Sam nằm trên giường.


Bạc Dạ và Đường Duy vẫn còn khiếp sợ, giống như gặp mặt bạn trên mạng.

Người anh em vốn thân thiết với nhau trên internet đột nhiên chạm trán với mình trong hiện thực! Thật đúng là… nghiệt duyên.

“Tôi còn tưởng anh vào Tùng Lâm nằm vùng là vì cái chết của Tham Lam.

Không ngờ anh vốn dĩ là người của Tùng Lâm.”
Tùng Sam rũ mi mắt: “Hồi mới gia nhập Thất Tông Tội, tôi chưa từng công khai mình đến từ Tùng Lâm.

Sau này biết Tổ Phong Thần muốn lợi dụng Tùng Lâm diệt trừ chúng ta, tôi cũng đã bị Tùng Lâm ruồng bỏ.”
Khi đó anh bị Tùng Lâm ruồng bỏ, cho nên anh mới căm hận Tùng Tranh, thậm chí cam tâm tình nguyện phản bội gia tộc, truyền đạt tình báo cho các thành viên khác của Thất Tông Tội.

Đường Duy rất đau lòng: “Vậy chắc cậu ở Tùng Lâm vất vả lắm.”
Chắc chắn Tùng Tranh không thích Tùng Sam, nhưng lại không thể đụng vào anh, không giết được anh, bởi vì Tùng Sam quá mạnh, mạnh nhất trong số đám con trai của ông ta, không phải là quân cờ nói ruồng bỏ là ruồng bỏ được ngay như trước kia.

Không có Tùng Sam, Tùng Tranh chẳng khác nào bị chặt mất một cánh tay, cho nên dù Tùng Tranh chán ghét anh đến mấy cũng không thể đuổi anh đi.

Đây chính là cách Tùng Sam chứng minh bản thân, mạnh đến mức khiến một gia tộc từng khinh thường mình không dám đụng vào mình.

“Vậy thì Đường Duy cũng ghê gớm lắm nhỉ.” R7CKY xoa cằm, cười nhìn Đường Duy: “Em là học trò của thầy, cả thế giới này có mấy hacker giỏi hơn thầy? Cha mẹ em còn đều xuất thân từ những gia tộc lớn, trong Thất Tông Tội mà cả thế giới nghe tên đã sợ vỡ mật có tới ba người thân thiết với em.

Trời ơi, tiền đồ của em quả là không thể đo lường!”
Đường Duy thè lưỡi: “Sau này ô dù của em là mạnh nhất.”
Bạc Dạ nở nụ cười chân thành hiếm hoi, tiến lên ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào Tùng Sam: “Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh.” Cần anh ta khỏe mạnh, sau đó đánh bại Tùng Hi, để từ nay về sau Đường Thi có thể quang minh chính đại, không còn bị kẻ khác dòm ngó.

Tùng Sam gật đầu: “Tuy nhiên muốn xử lý Tùng Hi thì còn phải để ba tôi ra tay.

Ông ta có khả năng tỉnh lại không?”
“Phải xem Giang Lăng có thể giúp ông ấy hồi phục đến mức nào.” Bạc Dạ trầm giọng nói: “Sự an nguy của Đường Thi đều gửi gắm vào các anh.”
Nghe vậy, Tùng Sam rất khó chịu.

Có lẽ ngay từ ban đầu, sự tồn tại của Bạc Dạ đã khiến anh khó chịu.


Mà Bạc Dạ cũng thế.

Hai người đàn ông này đều là tình địch mạnh mẽ nhất của nhau.

Bạc Dạ có thể thấy rõ tình cảm nồng cháy nhưng áp lực mà Tùng Sam dành cho Đường Thi.

Khi thân thế của Đường Thi được vạch trần, đã chú định Tùng Sam và Đường Thi không bao giờ có thể đến với nhau.

Đó là người em gái cùng huyết thống với anh ta, cô chủ nhà họ Tùng.

Nhưng dù vậy, có những cảm tình ngay từ khi bắt đầu nảy sinh đã không có ai quan tâm nó sẽ có kết cục gì, hoặc có thể nói là không sợ nó sẽ rơi vào kết cục gì, dù tan xương nát thịt cũng muốn dâng hiến cả tình yêu.

Bạc Dạ nhìn thấy tình cảm ấy trong mắt Tùng Sam, tình cảm khiến anh nhận thấy nguy hiểm.

Tùng Sam là một người đàn ông kiệm lời, khác hẳn với sự lạnh lùng của Bạc Dạ.

Bạc Dạ cao quý lạnh lùng, nắm giữ quyền lực hô mưa gọi gió, đương nhiên cũng có thái độ ngạo mạn, hoặc nói đúng hơn là lạnh lùng, kiêu ngạo.

Nhưng Tùng Sam am hiểu che giấu và nhẫn nại.

Sự lạnh lùng của anh bắt nguồn từ thế tục chưa bao giờ giúp đỡ anh.

Thế giới này xa cách anh, chỉ có Đường Thi là sự gắn kết duy nhất của anh với thế giới này.

Bạc Dạ đứng dậy, không muốn chung đụng nhiều với Tùng Sam: “Nếu anh không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây.

Nếu Tùng Tranh tỉnh lại, chúng tôi sẽ thông báo với anh kịp thời.

Ngoài cửa có người canh chừng, tạm thời anh rất an toàn.”
“Ừ.”
Tùng Sam chỉ đáp một chữ, sau đó cũng cúi đầu.

Hai người như so chiêu trong sự im lặng.

Bạc Dạ dắt tay ra ngoài, Đường Duy quay lại nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.


“Cậu.” Cậu bé kêu, Tùng Sam mới ngẩng đầu lên.

Cậu bé mỉm cười, đôi mắt trong veo ngây thơ nhất thế giới, cậu nói: “Tốt quá, cậu vẫn là cậu của cháu.”
Câu nói của cậu bé khiến cánh mũi Tùng Sam cay xè, trái tim rất ít khi bị dao động bắt đầu đập thình thịch.

Thì ra đây chính là cảm giác có người vướng bận…
Nói xong, Đường Duy được Bạc Dạ dắt ra ngoài.

R7CKY và Ventus cũng không ở lại đây lâu, lần lượt ra ngoài.

Sau đó cửa phòng bệnh đóng lại, ngăn cách căn phòng yên tĩnh.

Trên hành lang, Đường Duy ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ, vẻ mặt hoàn toàn không còn sự ngây thơ thiên chân: “Ông cảm thấy chuyện này có thể hoàn thành nhanh nhất là khi nào?”
Ý cậu bé là đập tan thế lực của Tùng Hi.

“Chỉ cần Tùng Tranh tỉnh lại.” Bạc Dạ không dừng bước, nhưng có thể nhận thấy anh đang phối hợp với bước chân của Đường Duy: “Thì ra lập tức giải quyết ông ta.”
“Tôi không muốn mẹ sống trong nguy hiểm quá lâu.” Đường Duy cùng Bạc Dạ đi đến trước cửa bệnh viện: “Mẹ cũng sẽ nghi ngờ gần đây tôi chịu khó chạy ra ngoài để làm gì.

Cậu Dạ, thời gian của tôi rất khẩn trương.” Giọng điệu của cậu bé tràn đầy áp bách, giống như người trưởng thành.

Bạc Dạ nhếch môi cười: “Thời gian của ba cũng rất khẩn trương.”
“Nếu hoàn thành việc này, ông còn định lui tới với chúng tôi nữa không?” Đường Duy nhìn anh: “Hay là trả tự do cho mẹ tôi?”
“Đều tùy theo ý muốn của cô ấy.” Bạc Dạ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình: “Ba không có yêu cầu khác.”
“Tôi hiểu rồi.

Đến đây thôi.” Đường Duy thả tay Bạc Dạ, nhẹ giọng nói: “Không cần đưa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi