THƯ TÌNH BÍ MẬT CỦA THÁI TỬ


Lang Trạm lặng lẽ gật đầu, lặng lẽ đi đến mở cửa phòng bên cạnh, Nguyễn Anh cảm thấy kì quái, muốn hỏi thăm, đành chịu vì gan chưa đủ lớn, buộc lòng phải nghiêm túc nói một câu, “thiếp biết quạt.”
  Bước chân của Lang Trạm dừng lại, không có tỏ ý gì liền đi vào, Nguyễn Anh vẫn cảm thấy thái độ của chàng ấy không đúng lắm, nhân lúc chàng vẫn chưa đóng cửa liền chạy đến, “trong phòng này có quạt?”
  Lang Trạm cuối cùng nhả ra một chữ: “Có.”
  “Vậy thì tốt, đừng để nóng quá.” Nguyễn Anh nói rất chậm, kéo dài một lúc cũng chưa hỏi được, nàng gật đầu từ bỏ, xoay người muốn đi, nghe thấy một tiếng, “nàng thật sự cảm thấy ban đêm ở Minh Châu mát mẻ?”
  “Đúng vậy.” Nàng vui vẻ nói.
  Lang Trạm phịch một tiếng đóng cửa lại, “nghỉ ngơi tốt.”
  Nguyễn Anh:“……”
  Đến khi vào phòng, Nguyễn Anh cũng chưa nghĩ ra được mình đắc tội với điện hạ như thế nào, trực tiếp hỏi cũng không tốt lắm, vậy chỉ ngày mai chỉ có thể ân cần một chút, chỉ hi vọng điện hạ tha thứ cho mình.
  Đến bên giường, chỉ thấy Tần thái hậu đã ngủ, tư thế ngủ của vị tiên nhân này thật hào phóng, trực tiếp chiếm cả chiếc giường, nàng không kìm được nhớ đến tiên đế, có thể nhất kiến chung tình với thái hậu, tiên đế nhất định cũng là một người không dính bụi trần.
  Ngồi bên giường một lát, toàn thân có cảm giác khô nóng, Nguyễn Anh đứng dậy đi tìm quạt, vừa mới tìm được, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, lại là Lang Trạm đến.
  “Đi ra.” Dáng vẻ lạnh nhạt của Lang Trạm thực sự khiến cho người khác run sợ, Nguyễn Anh ngoan ngoãn ra khỏi phòng, cùng chàng đi đến phòng bên cạnh.

  “Đi vào.”
  Nguyễn Anh sáng tỏ, thì ra là sợ Tần thái hậu bỏ trốn mới sắp xếp hai người chung một phòng, bây giờ Tần thái hậu đã đồng ý rồi, cũng không cần thiết phải đề phòng người, ba người mỗi người một phòng há chẳng phải tốt hơn sao?   
Thấy chung quanh không bóng người, nàng vui vẻ cười lên một tiếng, “tạ điện hạ.”
  Lang Trạm cau mày.
  Nàng vội vẫy quạt trong tay, “thiếp sẽ nhớ quạt.”
  Lang Trạm không nói lời nào quay về phòng bên cạnh.
  Nguyễn Anh thoải mái nằm lên giường, trong lòng thầm nghĩ điện hạ cũng là một người chu đáo, lòng dạ cũng rộng rãi, ngày mai nhất định phải ân cần niềm nở với chàng, một lát sau liền cong môi ngủ thiếp đi. Ban đêm, nàng ngủ rất ngon, cũng không có thời gian quạt cho mình, may mà không nóng, có gió thổi rất thoải mái.
  Ngày hôm sau, ba người cùng nhau dùng bữa sáng, Nguyễn Anh hầu hạ Tần thái hậu xong, chuẩn bị bố trí thức ăn cho Lang Trạm.
  Lang Trạm nhìn vốn không cảm kích, “ngồi xuống.”
  Đôi mắt lấp lánh của Tần thái hậu lưu lại trên hai người một lát, bỗng nhiên mỉm cười, “tiểu Anh Anh sáng sớm tinh thần rất tốt, tối qua ngủ rất ngon sao?”
  Nguyễn Anh nhìn Lang Trạm một cái: “Đúng vậy, tổ mẫu thì sao ạ?”
  Cái nhìn này khiến cho Lang Trạm nảy sinh ra ảo giác, chàng cho rằng Nguyễn Anh phát hiện rồi, nhất thời thay đổi thái độ lạnh nhạt, trong mắt chứa đựng một chút ý cười.
  Tần thái hậu thở ra một hơi, “già rồi, không ngủ ngon bằng người trẻ các con, hơn nữa buổi tối nóng như vậy, cũng không có ông già nào quạt muỗi cho ta, có thể ngủ được là khá lắm rồi.”
  Rõ ràng tối qua người ngủ rất say, Nguyễn Anh oán thầm, miệng lại trả lời một cách kì lạ, “nóng? Không phải chứ, con cảm thấy rất mát.”
  Ánh mắt của Lang trạm trong chốc lát liền thay đổi.
  Tần thái hậu cười phá lên, “không nóng, là bà già ta sợ nóng rồi.” Thấy sắc mặt Lang Trạm trở nên lạnh nhạt, người lẩm bẩm thu lại câu chuyện, “được rồi, không nói cái này, nhanh ngồi xuống dùng bữa!”
  “Vâng.”
  Dùng bữa xong, ba người vội lên đường, trên đường đi, Nguyễn Anh nhớ đến Tri Thu, liền hỏi thăm Tần thái hậu, Tần thái hậu lạnh nhạt ồ một tiếng, “xuất cung, ta bèn cho nó về nhà, ước chừng vẫn còn ở trong kinh.”
  Nguyễn Anh đờ mặt ra, Tri Thu thật chưa ra khỏi kinh!
  “Hỏi nó làm gì?” Tần thái hậu hỏi rất tùy ý, nàng lại nghe ra ý tứ cảnh cáo, đành phải qua loa tìm một lí do, “luôn không thấy tỷ ấy, rất nhớ tỷ ấy.”
  Tần thái hậu mỉm cười: “Tiểu Anh Anh quả nhiên là người trọng tình nghĩa.”

  Nguyễn Anh cười gượng gạo.
  Trong xe quay trở lại yên tĩnh.
  Ba người về đến kinh đã là năm ngày sau.
  Ngày này, mặt trời đã tắt, màn đêm kéo đến, ba người hồi cung. Theo lí mà nói, Nguyễn Anh trốn ngục ra ngoài, vừa trở về trước hết nên quay lại vào trong ngục, nhưng Tần thái hậu cảm thấy phiền phức, “không cần phí công, ai gia đưa con đi gặp Lang Tuyên.”
  Đúng lúc Nguyễn Anh cũng muốn đi gặp Nghi phi, Lang Trạm lại không có ý kiến, ba người sau đó liền đi về hướng Phụng Nguyên điện.
  Đến nói, chỉ thấy thị vệ cung nữ sếp hàng đứng ở ngoài cửa nín thở tập trung suy nghĩ, Tần thái hậu nghe thấy tiếng đánh mắng truyền đến từ cánh cửa khép hờ lấy làm vui vẻ, “trước đây, ai gia có nói qua với Thuần Mẫn, nam nhân không trung thành, đánh một trận thì được rồi, Thuần Mẫn quả nhiên học rất nhanh.
  Nguyễn Anh ngẩn ra.
  Thói quen đánh Vĩnh Dương Đế của hoàng hậu nương nương là do người dạy!
  Chưa kịp nói gì, Tần thái hậu đã rút thanh kiếm gỗ ở sau lưng ra đi vào phía trong điện, “ai gia đến khuyên nhủ, các con một lát nữa rồi vào.” Ba bước gộp thành hai bước đi vào trong điện.
  Nguyễn Anh nuốt một ngụm nước bọt, tư thế này không giống như là đến khuyên nhủ! Nhìn Lang Trạm một cái, thần sắc Lang Trạm lạnh nhạt, “không sao, sẽ không đánh quá lâu.”
  Nguyễn Anh không thể không phục, nếu là nàng gặp phải việc này, phụ thân nàng, mẫu thân nàng, tổ mẫu nàng cùng hợp sức lại đánh, nàng ước chừng có thể điên lên. Oán thầm xong lại ngẩn ngơ, nàng cũng không có cơ hội nổi điên, nhà họ Nguyễn chỉ còn lại nàng và cô cô.
  Đang lúc xuất thần, một tiếng gầm lên của Vĩnh Dương Đế phá vỡ tâm trạng có chút bi thương của nàng, nàng không kiềm được tiến lên phía trước một bước, muốn nói mọi người đánh nhau, đừng làm cô cô bị thương.
  “Điện hạ, chúng ta lại gần xem sao đi.”
  Hai người tiến lại gần, cách cánh cửa đang khép hờ, đúng lúc nhìn thấy Vĩnh Dương Đế bị Trịnh hoàng hậu đánh lăn qua lăn lại trên đất, Tần thái hậu không động thủ, đang quan sát một cách hào hứng.
  Nguyễn Anh không hiểu, dù sao người cùng với Vĩnh Dương Đế cũng là mẫu tử, lại vui vẻ nhìn con trai mình bị đánh? Liền hạ thấp giọng hỏi Lang Trạm, “thái hậu nương nương đáng lẽ nên đau lòng chứ?”
  Lang Trạm ồ một tiếng, “Nguyễn cô nương nghĩ nhiều rồi.”
  Nguyễn Anh đang nhìn một cách chăm chú, vừa nghe thấy cách xưng hô này, tâm tư liền bị tắc nghẽn một lúc, sau đó mới hiểu ra, điện hạ không gọi như vậy, nàng vẫn còn nghĩ là đang ở bên ngoài.
  Cũng đúng, sau này quan hệ của họ sẽ trở lại bình thường, chàng ấy gọi mình là Nguyễn cô nương, phân biệt rõ ràng, tuyệt đối không tiến thêm bước nào.
  Lại nghĩ, điện hạ từ khi rời khỏi Minh Châu liền không đúng lắm, nếu thật sự là mình khiến cho chàng ấy không thoải mái, chung quy vẫn nên nói lời xin lỗi, hơn nữa ở Minh Châu chàng chăm sóc cho mình không ít, vẫn nên cám ơn chàng ấy.
  Nguyễn Anh hạ quyết tâm, đợi gặp được cô cô, thương lượng vứi người nên cám ơn điện hạ như thế nào.
  “Tiểu Anh Anh, vào đây.”
  Bên trong truyền đến giọng nói của Tần thái hậu, Lang Trạm ra hiệu Nguyễn Anh đi vào, Nguyễn Anh cúi đầu, lướt qua Vĩnh Dương Đế đang nằm trên đất, đi đến bên cạnh Tần thái hậu.

  Tần thái hậu nói: “Đi gặp cô cô con đi.”
  Nguyễn Anh vui mừng nhí nhố đáp một tiếng vâng, vừa vào tẩm điện, liền bị Nghi phi ôm chặt, nàng mỉm cười ôm Nghi phi, ngọt ngào gọi một tiếng, “cô cô!”
  Nghi phi mỉm cười.
  Hai người ôm nhau đủ rồi, Nguyễn Anh đỡ Nghi phi ngồi trở lại trên giường ngue, lúc này ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lạnh của Trịnh hoàng hậu, “đã chết chưa?”
  Tần thái hậu: “Vẫn chưa?”
  Trịnh hoàng hậu: “Vẫn chưa chết thì tỉnh dậy.”
  Nàng không kiềm chế được nhìn ra bên ngoài, thấp giọng, “đây lại là vì chuyện gì?”
  Nghi phi mở lòng bàn tay của nàng ra, viết: bệ hạ và nương nương chọn thái tử phi cho điện hạ, bên trong xảy ra chút tranh chấp.
  Nguyễn Anh ngơ ngẩn một lát, trong lòng trở nên lạnh lẽo, nhanh như vậy đã chọn thái tử phi rồi? Sao có thể nhanh như vậy? Nhưng một lát sau, nàng liền ý thức được nảy sinh nghi ngờ này không hợp lí cho lắm, nàng nhanh chóng đè nén lại, “có lẽ là chọn giữa Trịnh Phù và Sở Ngâm?”
  Nghi phi quan sát kĩ nàng, tiếp tục nói: cô cô cũng không biết.
  Nguyễn Anh nhìn xong liền thở dài.
  Nghi phi vội kéo tay nàng: Lúc trước cô cô để con xuất cung, con không đồng ý, hôm nay cô cô nhắc lại lần nữa, con có phải là vẫn không đồng ý?
  
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn quả cam bạn là dưa hấu lớn, nụ cười khuynh thành, ngó sen trắng, bút sáp màu tiểu Tân, U Hoàng, nhặt tiền, cám ơn chất dinh dưỡng của các thiên thần nhỏ cung cấp!
Cám ơn thiên thần nhỏ nụ cười khuynh thành, ca ha đã bỏ phiếu!
Chương tiếp theo vào khoảng 11:30 tối mai.
Chúc ngủ ngon!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi