THƯ TÌNH SECOND-HAND



Trái tim Thẩm Vấn Thu trở nên nguội lạnh từng chút một theo sự im lặng của Lục Dung.
Hắn không trông chờ gì vào Lục Dung, nhưng hắn vẫn muốn được nghe một vài lời hữu ích từ miệng anh, miễn cưỡng xã giao cũng được, ví dụ như ra vẻ đạo đức giả khuyên hắn chẳng có cuộc sống của ai mà không lắm trở ngại, động viên hắn phải phấn chấn tinh thần sống tốt hơn các kiểu.
Nói đi, tại sao không nói?
Lục Dung chỉ im lặng, vẫn cứ im lặng.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, có lẽ đứng trước món nợ kếch xù này, ngay cả chút ít tình cảm bạn bè cuối cùng giữa hai người bọn họ cũng không còn tồn tại.

Có phải Lục Dung đang hối hận không?
Lục Dung như đang trầm tư điều gì, một lúc lâu sau, anh thì thầm nói: “Tôi biết nhà cậu phá sản nợ rất nhiều tiền, nhưng tôi tưởng xí nghiệp đã xin được quyết toán phá sản, hơn nữa ba cậu mới là người chịu trách nhiệm chính, không ngờ cậu mới là người phải cõng trên lưng món nợ lớn như vậy.”
Thẩm Vấn Thu: “Bây giờ thì cậu biết rồi đấy.”
Lục Dung chậm rãi giãn hai hàng lông mày, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ.”
Lục Dung đứng lên, nói: “Ăn no rồi, chúng ta về thôi.

Muốn đi dạo không?”
Cứ thế này là xong rồi? Thẩm Vấn Thu bối rối, giống như bọn họ chưa từng thảo luận qua vậy, hay Lục Dung cảm thấy chuyện này không liên quan gì? Tại sao thái độ vẫn tỏ ra bình thản không có chuyện gì như thế? Cứ như vờ không nhìn thấy, vấn đề không tồn tại vậy.
Thẩm Vấn Thu vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng khi đối mặt với đôi mắt bình thản tĩnh mịch như hồ nước của Lục Dung, hắn cảm thấy ngọn lửa nóng rực trong tim mình được dập tắt, cũng có ảo giác đây không phải chuyện gì lớn.
Thôi bỏ đi.
Hắn thay đổi suy nghĩ, hắn mong đợi điều gì ở Lục Dung? Bọn họ chỉ là bạn bè hời hợt tán gẫu vài câu, cho dù Lục Dung có tận tình khuyên bảo hắn, hắn sẽ nghe lọt tai sao? Lúc trước không phải là không có bạn bè từng khuyên hắn, chỉ là hắn hoàn toàn không nghe, cũng không phấn chấn vực dậy được bản thân.
Hắn vốn dĩ cảm thấy nơi ở của Lục Dung giống như thế giới thần tiên vậy, để cho hắn có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp cuối cùng trước khi chết.
Lục Dung còn không chê hắn, rộng lượng như vậy, lúc nào cũng cố gắng hết sức.
Thẩm Vấn Thu đi theo: “Đi thôi.”
Về đến nhà, mỗi người rửa mặt rồi đi ngủ.
Lục Dung vẫn nghiêm túc nói với hắn như mọi khi trước khi ngủ: “Tiểu Mị, ngủ ngon.”
Thẩm Vấn Thu gần như chết lặng trả lời: “Đại Dung, ngủ ngon.” Nói xong lại cảm thấy hơi buồn cười, cho nên hắn bật cười.

Lục Dung hỏi: “Cậu cười gì?”
Thẩm Vấn Thu nhìn cặp mắt đã khác xưa như thể đánh giá anh, nói: “Tôi nên nói lời xin lỗi cậu, tôi còn từng thắc mắc mãi sao cậu lên được chức tổng giám đốc, bây giờ nhìn lại mới thấy là do tôi không nhìn rõ, bây giờ cậu đúng là một anh sếp chuẩn không cần chỉnh.”
Lục Dung nghe không hiểu, mơ hồ cảm thấy hình như có gì bất thường.

Anh đứng thẳng, quay về phía Thẩm Vấn Thu nói: “…Cảm ơn.”
Thẩm Vấn Thu bật cười càng vui vẻ hơn.
Lục Dung nói: “Cậu vui là được rồi.”.

truyện tiên hiệp hay
Lục Dung trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, chỉ bật một ngọn đèn ở đầu giường.
Anh chỉ mặc áo phông và chiếc quần sooc rộng thùng thình, ngồi ở đầu giường, lấy hết sổ tiết kiệm ngân hàng, giấy tờ nhà đất, giấy đăng ký xe, chứng minh,… và các loại giấy tờ có thể quy đổi thành tiền được của mình xếp gọn thành một chồng, trước tiên tính nhẩm trong lòng một lần, không yên tâm lại dùng máy tính kiểm tra lại lần nữa.
Lục Dung hạ máy tính xuống, tháo cánh tay kim loại, dùng cồn sát trùng cánh tay, đờ đẫn nghĩ: Không đủ… Nhưng mà trả lần lượt cũng được phải không?
Lục Dung tháo cánh tay đặt ở bàn bên cạnh, các loại giấy tờ cũng được xếp lại rồi bỏ vào tủ đầu giường, nghĩ ngợi thế nào mà anh còn khóa lại.
Nhưng Tiểu Mị sẽ không đồng ý dùng tiền của anh để trả nợ, không phải “có lẽ” mà là “chắc chắn”, anh hiểu rõ điều này.
Nếu như không phải nhờ có lời của Thẩm Vấn Thu, chưa chắc bây giờ anh đã làm nghề này.
Lục Dung tự nhận mình là người có thể chịu được vất vả, một mực chủ động đỡ đần công việc giúp ba mình, hàng xóm láng giềng cũng khen anh là một cậu con trai ngoan ngoãn, hiếu thảo lại cần cù, thật ra ba anh không hài lòng cho lắm.
Ba anh chỉ học đến Tiểu học, không phải một người học hành đàng hoàng, không nói được mấy đạo lý lớn, lúc rảnh rỗi ông hay nói với anh rằng: “Con cứ chăm chỉ đọc sách đi, sau này ngồi làm việc ở trong phòng, đừng có giống ba, làm công việc vừa bẩn vừa vất vả thế này.”
“Con phải học tập chị họ nhà mình ấy, tương lai làm thầy, luật sư, công chức gì đó, công ăn việc làm ổn định, như vậy mới vẻ vang.”
Bình thường ba anh cũng thường xuyên khuyên anh bớt làm việc, nhất là khi lên cấp ba, sau khi anh kết bạn với cậu ấm nhà giàu Thẩm Vấn Thu, số lần ba anh cản trở không cho anh làm việc càng ngày càng nhiều lên.
“Con đừng giúp nữa, ba không sao, một người bận rộn là đủ, con đừng làm phiền ba.

Nếu bạn con qua đây thì làm sao?”
“Tay của con dùng để viết chữ, đừng khuân đồ nữa, nhỡ đâu bị thương không làm được bài tập sẽ không tốt.”

“Là ba không tốt, hại con phải sống thế này…”
“Khi nào rảnh thì xách ít đồ đi tìm Tiểu Mị đi, người ta giúp con nhiều như vậy, chúng ta cũng phải trả ơn cậu ấy đúng không? Con đi chơi với Tiểu Mị nhiều vào, lần trước chẳng phải thằng bé nói khoai môn bào sợi mà bà nội con làm ăn ngon sao? Còn cả con gà quê được nuôi thả kia nữa, con xách qua tặng bạn đi…”
Nhưng anh nghe mãi vẫn không sửa được, vẫn cứ giúp ba làm việc.
Anh không hề sợ bị Thẩm Vấn Thu thấy, chỉ là trước đây có một lần từng bị bắt gặp, lúc ấy anh cũng hơi quẫn bách, thật sự cảm thấy có lỗi với ba.

Sau đó Thẩm Vấn Thu chủ động tới, nói muốn hỗ trợ.
Sau đó bận rộn cả một buổi chiều, Lục Dung nào dám để hắn mệt mỏi, chỉ bảo người đi theo sau mình, nhặt mấy thứ lông gà vỏ tỏi.

Hai người hi hi ha ha với nhau mãi, Thẩm Vấn Thu không giống tới giúp mà giống tới làm vướng tay vướng chân thì hơn.
Hắn giống như một chú cún con bé xinh bám theo chân chủ, vừa tinh nghịch vừa hiếu kỳ đi theo anh.

Lục Dung chỉ sợ xoay người không để ý đạp phải hắn.
Nhưng có một Thẩm Vấn Thu lúc nào cũng ở bên cạnh trò chuyện chọc cười, anh nhận ra thời gian trôi qua rất nhanh, cơ thể giống như không tốn chút sức lực nào.

Anh muốn thể hiện một chút trước mặt Thẩm Vấn Thu, mặc dù anh thiếu mất một tay nhưng vẫn có thể làm tốt được công việc của mình.
Nhưng mà, dù Lục Dung không để Thẩm Vấn Thu làm gì vất vả thì cậu ấm họ Thẩm của chúng ta vẫn mệt đến mức mồ hôi chảy ướt lưng, hắn dùng cái găng tay bẩn thỉu lau mặt nên bôi ra mấy vệt đen khiến gương mặt càng lem nhem như mèo.
Sau khi làm xong, bọn họ ngồi cạnh nhau uống nước ngọt mát lạnh.
Lục Dung hỏi: “Có mệt không?”
Thẩm Vấn Thu cúi mặt, nói: “Mệt chết đi được, biết thế tôi không tham gia vào.

Tay tôi nhức lắm rồi, cậu mau xoa bóp cho tôi.


Tôi chăm chỉ quá mà, khi nào về phải tìm ba để ba khen tôi một câu mới được.”
Lục Dung buồn cười hỏi: “Cậu đó mà gọi là giúp sao? Đó là gây phiền phức.

Lần sau còn đến gây phiền phức nữa không?”
Thẩm Vấn Thu lắc đầu nguầy nguậy: “Không đến không đến nữa đâu, mệt chết tôi.”
Đúng là yếu ớt, nhưng không phải lời chê.
Thẩm Vấn Thu uống ừng ực một chai nước ngọt, ợ một cái rồi quay đầu nhìn anh nói: “Thật ra tôi tưởng cậu nói cậu thích làm việc nhà, hóa ra là vì kế sinh nhai của gia đình, hôm nay cảm giác… Cậu khỏe mạnh thế này, hình như rất vui vẻ khi được lao động.”
Lời này nghe như thể đang trách móc, nhưng trái tim Lục Dung nóng lên, anh cao hứng toét miệng cười: “Ừ!”
Anh chưa bao giờ thấy xấu hổ vì chuyện này.
Bởi vì lúc nhỏ đi học, đã từng có một lần, giáo viên dạy Văn giao đề bài “Ước mơ tương lai”, sau đó anh viết một bài văn, nội dung chính là anh thích nhặt rác, sau này lớn lên anh vẫn muốn nhặt rác.
Đương nhiên, năm mười một mười hai tuổi anh viết rất ngây thơ, bài văn ấy chỉ nhận được số điểm không đạt tiêu chuẩn, phải chịu sự phê bình của giáo viên và sự cười nhạo của bạn bè.

Sau này ba anh đọc được cũng rất tức giận, mắng anh chưa trưởng thành, không cho phép anh nói sau này muốn được làm nghề này nữa.
Vì vậy anh vẫn luôn giấu giếm suy nghĩ của mình ở trong lòng.
Đó là lần đầu tiên anh mở rộng cánh cửa trái tim với người bạn cùng lứa, nói: “Người khác sẽ cười tôi… Tôi rất thích tìm thấy những thứ hay ho mà chưa ai tìm ra trong số rất nhiều đống phế phẩm dường như không đáng một xu trong mắt người khác.

Mỗi lần tìm được, tôi cảm thấy rất vui.”
Thẩm Vấn Thu nghe là hiểu, đưa ra so sánh: “Giống như lúc tôi chơi game ở trên đường nhặt được kho báu đúng không?”
“Đúng đúng.” Lục Dung rõ ràng mạch lạc nói: “Có nhiều thứ người khác không nhìn ra được điểm hữu dụng của chúng, bọn họ coi rẻ chẳng đáng bao nhiêu, coi là rác rưởi, tôi lại nhặt về.

Tôi được hời nhặt về, vào tay tôi dùng một vài cách là có thể biến nó trở nên có giá trị, biến chúng thành bảo bối.”
“Nhưng công việc này không phải lúc nào cũng chỉ nhặt được những thứ vô giá trị đâu, tôi kể cho cậu nghe, có một lần…”
Lục Dung kể rất nhiều chuyện bản thân anh trải qua cho Thẩm Vấn Thu nghe.
Ví dụ như từng có một người bán cả cân sách vở cũ của người cha đã qua đời của mình, trong đó có rất nhiều sách cổ quý báu, anh giữ lại toàn bộ rồi tặng cho người thầy cao tuổi, bây giờ được đặt trong triển lãm ở bảo tàng thành phố.
Ví dụ như mười năm trước anh từng nhặt được một bọc đồ người khác đánh rơi, anh liên lạc với người làm mất, là một người phụ nữ lớn tuổi, khi ấy mới biết bọc đồ ấy là món quà mà người chồng đã khuất của bà ấy tặng khi bọn họ yêu nhau.
Anh chưa từng kể chuyện này với ai, người ngoài sẽ không cảm thấy hứng thú, chỉ có Thẩm Vấn Thu vừa nghe vừa nhìn anh bằng tròng mắt sáng rực, sùng bái, thán phục, trầm trồ mãi khiến anh cũng dần cảm thấy có chút gì đó tự hào.
Thẩm Vấn Thu nghe đến là hào hứng.

Hiếm khi nào Lục Dung nhiều lời như vậy, kể liên tục bao nhiêu là chuyện.

Anh nói: “Nhưng ba tôi không muốn sau này tôi làm nghề này, ba muốn tôi làm luật sư hoặc công chức.”
Thẩm Vấn Thu khích lệ anh: “Cậu làm gì cũng được hết, tôi đều ủng hộ cậu! Đúng rồi, tôi nhớ mấy hôm trước lúc đọc tin tức có thấy gì đấy liên quan đến chính sách mới, cậu có thể để ý hơn chút.”
Thật ra anh vẫn luôn chú ý.

Lục Dung nghĩ, anh có quyết tâm của mình, chỉ là, nếu người anh thích cũng đồng ý ủng hộ anh, anh sẽ càng có nhiều dũng khí hơn nữa.
Vài ngày trôi qua, đề bài thi tháng môn Ngữ văn là “Trên con đường thực hiện ước mơ của bạn“.
Lục Dung đặt bút viết văn về tương lai bản thân muốn làm nghề gì liên quan đến chuyện thu mua đồ phế thải, viết liền một mạch, từ góc độ nhân văn bảo vệ môi trường bày tỏ suy nghĩ trong lòng, câu văn giản dị chất phác, không hề hoa mỹ nhưng từng câu từng chữ đều là cả tấm lòng của anh.
Nhưng khác với hồi Tiểu học, lần này anh được 56 điểm.
Giáo viên đặc biệt tuyên dương dàn ý của anh trên lớp, viết rất giàu cảm xúc.
Còn coi đây là bài văn mẫu được đọc trước cả lớp.
Điều này đối với một học sinh tự nhiên như Lục Dung mà nói, được khen ngợi môn Ngữ văn vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi tan học, đám con trai trong lớp ồn ào cả lên.
Có người cầm bài văn của anh đọc to bằng thứ giọng kỳ quái, còn nói: “Nói tóm lại là muốn nhặt đồng nát đúng không? Thế mà viết như thể cái gì vĩ đại lắm, đúng là lời văn sáo rỗng, ha ha ha ha.”
“Sao chúng mày lại nghĩ thế, làm nghề gì mà chẳng có chuyên gia, sao nghề đồng nát lại không có chuyên gia cho được?”
“Tao nghe nói nhặt đồng nát kiếm lời cực, kiếm được tiền là tốt rồi, làm nghề này thì có sao?”
Lục Dung không cười nổi, lúng túng ngồi trong góc.
Anh không tức giận, Thẩm Vấn Thu lại giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Hắn giống như che chở con cái, lớn tiếng nói: “Bọn mày cười cái gì mà cười? Một đám ngu đần! Chim yến tước cũng có chí lớn(*)!”
(*) Chỉ người bình thường biết khát vọng những điều lớn lao.
Thực tế thì lúc ấy, Thẩm Vấn Thu cũng không thể giải vây thành công giúp anh, ngược lại còn chọc ra nhiều tiếng cười hơn, khiến cả phòng học ngập tràn tiếng cười đùa vui sướng.
Nhưng Lục Dung không nổi cáu cũng không xấu hổ, người khác không hiểu chuyện của anh, có Thẩm Vấn Thu đứng về phía anh là tốt rồi.
Có lẽ ngay cả Thẩm Vấn Thu cũng không biết, thuở niên thiếu hắn lơ đãng nói một câu lại âm thầm làm dấy lên ước mơ can đảm của chàng trai tàn tật trầm lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi