THƯ TÌNH SECOND-HAND



Lục Dung vô cùng giận.
Nếu Thẩm Vấn Thu còn người có thể dựa dẫm được, sao có thể đến nỗi đi tìm anh? Lại đang lừa dối anh.
Nhưng gần đây hắn vẫn tỏ ra bình thường, bây giờ lại nói dối để rời khỏi anh cho bằng được? Tại sao? Anh đã làm sai điều gì? Anh còn chỗ nào không tốt?
Khó khăn lắm mới có cơ hội, kết quả lại thất bại sao?
Lục Dung đằng đằng sát khí nhìn thẳng phía trước khiến cho một người vốn đang đứng chờ bên ngoài muốn vào trong thang máy bỗng nhiên chần chừ chùn bước.
Thang máy đóng lại lần nữa, di chuyển xuống dưới.
Lục Dung nắm cổ tay Thẩm Vấn Thu không thả, thái độ nghiêm túc thể hiện anh không đáp ứng cũng không muốn buông tay.
Thẩm Vấn Thu càng chột dạ càng muốn thể hiện vẻ thờ ơ, cổ tay cũng bị Lục Dung nắm hơi đau.

Có lẽ Lục Dung là người sử dụng nên không có cảm giác đây là cánh tay giả, vì vậy không hề giảm lực, mà cũng có thể là anh cố ý: “Làm trễ nải thời gian của cậu.”
“Đại Dung, cậu đừng nắm tay tôi nữa.

Tôi sẽ không chạy đâu.”
Sự thật là giờ phút này, trong lòng hắn đang điên cuồng lục soát ở quê xem ai còn đồng ý thu nhận hắn không, cũng không cần thật sự giúp đỡ, chỉ cần hôm nay giúp hắn giả vờ một tí là tốt lắm rồi.
Nhưng đi một mạch đến bãi đỗ xe, hắn vẫn không thể nghĩ ra mình còn người bạn nào có thể như vậy.
Từ sau khi gia đình hắn phá sản, mọi người tránh hắn như thấy rắn rết.
“Tích tích.”
Đèn xe lóe lên.
Lục Dung giống như đang áp giải phạm nhân, kéo hắn đến cạnh cửa xe, mở ra mới buông tay, tỏ ý hắn ngồi vào đi.
Thẩm Vấn Thu nhìn chỗ ngồi bên cạnh ghế tài xế, nói: “Đường xa lắm, cậu cứ lái xe thế sẽ rất mệt, hay là để tôi lái cho.”
Lục Dung chỉ nói hai chữ: “Tôi lái.”
Thẩm Vấn Thu nhắm mắt im miệng, môi ngập ngừng: “…Được rồi.”
Một khi những người hiền lành nhất mà tức giận thì vô cùng đáng sợ.

Thẩm Vấn Thu rét run trong lòng, hắn nghĩ, tại sao Lục Dung lại giận đến mức này? Trong lòng Lục Dung bây giờ nhất định cảm thấy hắn là một con sói mắt trắng(*).
(*) Chỉ những kẻ vô ơn, qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát.
Thẩm Vấn Thu đang định lên xe thì bị Lục Dung túm cổ áo kéo ra ghế trống đằng sau.

Hắn cảm thấy mình giống như con chó bị bóp cổ làm thịt vậy, dừng lại hỏi: “Sao thế?”
Lục Dung giọng kiên quyết, có phần hung dữ nói: “Được rồi, đừng ngồi cạnh ghế lái, cậu ra ngồi đằng sau đi.

Đi đường xa lắm, nếu mệt thì cậu có thể ngủ.”
Thẩm Vấn Thu ngồi ra ghế sau, cửa vẫn đang mở, Lục Dung vẫn còn đứng ở bên ngoài, cúi thấp người nói vào bên trong: “Thắt dây an toàn cho chắc.”
Hắn cảm thấy mình giống như một đứa con nít mới đi học, không thể cãi lại Lục Dung, ngoan ngoãn nghe lời thắt dây an toàn của mình, còn thắt rất chặt.
Lục Dung thấy hắn thắt cẩn thận xong mới nhấc chân rời đi, ai ngờ anh quay phắt lại, lấy chiếc gối cổ hình con cừu non đang đặt ở phía sau, tức giận nhét vào tay hắn: “Cho cậu!”
Thẩm Vấn Thu ngẩn người nhìn gối cổ, Lục Dung đóng cửa xe rầm một cái.

Hắn bị kẹt trong không gian yên tĩnh của xe, quan sát Lục Dung đi vòng qua rồi trở về vị trí lái xe bên trái.
Chiếc xe này dù có vẻ ngoài như một quý ông lịch lãm nhưng bên trong là động cơ với số liệu cực kỳ bạo lực, khi khởi động vang dội như sấm rền, khiến người ta run sợ trong lòng.
Thẩm Vấn Thu không dám lên tiếng, cứ cảm thấy một giây nữa thôi là Lục Dung sẽ đạp lút chân ga để xe vọt hẳn đi như tên bắn.
Nhưng không.
Lục Dung khởi động xe bình tĩnh và vững vàng, tất cả thao tác nhanh gọn chuẩn xác, không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra.
Xe lái ra khỏi hầm đỗ xe, lên đường quốc lộ.
Thẩm Vấn Thu cố ý muốn đổi chủ đề, chậm rãi hỏi: “Nhắc mới nhớ, cậu thi bằng lái lúc nào? Thi bằng lái bình thường sao?”
Người khuyết tật không thể thi bằng lái bừa bãi, Thẩm Vấn Thu suýt chút nữa quên mất chuyện này.


Đối với người bình thường đây là quyền lợi đương nhiên, thật ra không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.
Lục Dung nói: “Không phải, thi bằng lái của người khuyết tật.

Mấy năm trước nhà nước thông báo có kỳ thi bằng lái cho đối tượng này nên tôi đi ngay.

Trước đây không cho thi.”
Nghe nói Trung Quốc có hơn 80 triệu người tàn tật, chiếm khoảng 6% tổng dân số, cứ khoảng sáu bảy mươi người sẽ có một người tàn tật.

Mặc dù nghe số liệu có vẻ không ít nhưng thật ra cảm giác cũng hiếm khi gặp trong cuộc sống.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Vấn Thu cũng chỉ có duy nhất một người bạn học khuyết tật là Lục Dung.
Thực tế, lái xe là một chuyện vô cùng nguy hiểm, vì vậy thi bằng lái yêu cầu rất khắt khe thành phần tham gia thi, không thể tùy tiện giành được cơ hội, đừng nói là người khuyết tật.

Hắn nghĩ, cũng có thể vì điều này nên Lục Dung lái xe mới vô cùng cẩn thận như vậy.
Trước đây lúc đi học, thi thoảng bọn họ cùng nhau đạp xe ra ngoài chơi cũng không cảm thấy có gì trở ngại lắm, một tay vẫn có thể đạp xe.
Lúc ấy còn có đứa bạn vì muốn đùa giỡn tỏ vẻ mình ngầu nên cố ý thả hai tay lái ra.

Tuổi còn nhỏ nên hành động ngu xuẩn, trong đầu không có khái niệm quý trọng mạng sống, không biết tìm chỗ chết là gì, còn cảm thấy bản thân vô cùng chất chơi, hí ha hí hửng tự đắc.
Nhưng Lục Dung không như thế, anh rất không thích các kiểu hành động nguy hiểm.

Nếu bị anh nhìn thấy, nhất định anh sẽ phá hỏng bầu không khí, nghiêm túc nhắc nhở.

Cho dù đường lớn không có xe chạy, anh vẫn sẽ chờ đèn đỏ, kiên quyết không băng qua làn dành cho người đi bộ.
Giáo viên Ngữ văn từng dạy một câu thành ngữ “Thận độc khắc kỷ(*)”, Thẩm Vấn Thu càng thân thiết với Lục Dung hơn, càng cảm thấy cụm từ này như được tạo ra dành riêng cho anh.
(*) Bất kỳ ở đâu hay lúc nào cũng kiềm chế và nghiêm khắc với bản thân.
Học kỳ sau năm lớp 10, có một lần trong lớp có một bạn mất đồ.
Có người nói: “Chắc không phải bị Lục Dung nhặt làm đồng nát rồi chứ? Không phải cả ngày cậu ta đi nhặt đồ sao?”
Bình thường Lục Dung sẽ phân loại chai lọ và giấy tờ có thể tái chế được trong thùng rác ra, bạn cùng lớp tưởng anh nhặt về làm của riêng.

Thật ra không phải thế, Thẩm Vấn Thu biết rõ sự thật.

Trước đây bọn họ từng thấy một bà lão hay lục thùng rác ở gần đây, mỗi ngày Lục Dung phân loại xong sẽ xếp gọn để ở cửa sau, sau đó đưa nó cho bà lão.
Nhưng tên này nói thế chẳng phải nghi ngờ Lục Dung trộm đồ sao? Thẩm Vấn Thu là người bạn ngồi cùng bàn đầu tiên của Lục Dung, vô cùng nóng nảy, tức giận nói: “Tôi vẫn luôn ngồi cạnh Lục Dung, đừng có nói lung tung, bây giờ cậu muốn thế nào?”
Lục Dung như không nghe được sự ám chỉ, nghiêm túc nói: “Đồ nào còn dùng được thì tôi để ra ngoài.

Cái nào không phải thì tôi phân loại bỏ đi.”
Lập tức khiến mấy người muốn hóng hớt trò hề câm nín.

Thật may là vóc người anh to cao, bình thường người khác cũng không bắt nạt được anh.
Lục Dung là như vậy, chính trực ngay thẳng đến mức khiến hắn quá lo lắng.
Anh giống như một cây cột thép vững chắc, cho dù có là một tảng đá nặng vài nghìn cân cũng vẫn không lung lay, chống đỡ kiên cường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Vấn Thu bật cười, cười chính bản thân mình.
Hắn đã từng bận tâm mãi vì tính cách Lục Dung, lo lắng sau này bước chân vào xã hội anh sẽ thế nào.

Đúng là lo bò trắng răng.

Lục Dung đã thành công, trở thành một người vô cùng đáng tin cậy, còn hắn thì không như thế, lớn lên không có năng lực, cũng không có tương lai.
Hắn nghĩ, nếu như đổi thành Lục Dung vào vị trí của hắn, nhất định anh sẽ không rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn nổi như hắn của hiện tại.

Nếu như, nếu như hắn trở về gặp lại Lục Dung sớm hơn nữa thì tốt quá.
Nói không chừng từ lâu rồi, hắn cũng coi như đống phế liệu được người ta thu mua phải không? Nhưng kéo dài đến tận bây giờ, đã rách nát hư hỏng đến mức không ai thèm nhặt nữa.
Lục Dung hỏi: “Cậu đang cười gì?”
“Không có gì…” Thẩm Vấn Thu nhắm mắt lại, nói: “Tôi ngủ một lát.”
Lục Dung nói: “Được, đến trạm phục vụ tôi gọi cậu dậy.”
Thẩm Vấn Thu trong lòng chất chứa tâm sự, chỉ cần vừa nhắm mắt ngủ sẽ bắt đầu nằm mơ, phần nhiều là mơ thấy ác mộng, đôi khi còn gặp liền một lúc mấy cơn ác mộng.
Từ sau khi vào ở nhà Lục Dung, hắn không còn gặp ác mộng nữa mà mơ thấy dấu chân chim hồng trên tuyết(*) của thời niên thiếu.

Trong mơ đều là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ trong chốc lát để rồi khi tỉnh lại quay về thực tế, lại một lần nữa khiến người ta thống khổ.
Không biết có phải nhắc đến chuyện tảo mộ cho ba không, hắn nghiêng ngả ở ghế sau nằm mơ thấy ba mình.
(*) Ví với dấu tích quá khứ còn lưu lại.

Mẹ hắn mất trong một vụ tai nạn xe khi hắn học lớp 8.
Khi ấy hắn đang chơi bóng rổ với bạn, đột nhiên nhận được điện thoại, không kịp thay quần áo cũng không kịp lau mồ hôi, vội vã chạy đến bệnh viện.

Hắn ở cạnh ba mình chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu năm tiếng, dù cứu được nhưng sau ba ngày ở ICU(*), mẹ hắn vẫn ra đi.
(*) Intensive Care Unit: đơn vị cấp cứu trong bệnh viện, thực hiện các kỹ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng và có khả năng đe dọa đến mạng sống.
Bác sĩ thông báo tin xấu này với bọn họ.
Lời còn chưa dứt, hắn đã suy sụp khóc lóc.
Ba ôm lấy bả vai hắn, Thẩm Vấn Thu hai mắt ngấn lệ mơ hồ ngẩng đầu nhìn ba, sắc mặt ông tái nhợt nhưng không rơi nước mắt, chỉ là giống như một cái xác không hồn.

Qua nửa phút, ông mới lịch sự trả lời bác sĩ: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”
Một người ăn nói tốt như ba hắn đột nhiên biến thành kẻ ăn nói vụng về, cách nói chuyện nhạt nhẽo, con người như biến thành kẻ ngốc, câu vừa nói xong như thể đã quên mất, vẫn lặp đi lặp lại: “Vất vả rồi, vất vả rồi.”
Thẩm Vấn Thu khóc thút thít gọi: “Ba ơi.”
Ba dắt tay hắn, chậm chạp hỏi bác sĩ: “Vậy…vậy bây giờ tôi có thể đón vợ về nhà chưa?”
Ba nắm chặt tay hắn, nói với hắn rằng: “Tiểu Mị, chúng ta về nhà thôi, về nhà cùng mẹ con.”

Bọn họ ăn cơm trưa ở khu phục vụ, sau đó tiếp tục lên đường.
Thẩm Vấn Thu tỉnh ngủ, hắn không ngủ nổi nữa.
Lúc sắp tiến vào thành phố, Lục Dung hỏi: “Cậu vẫn chưa xác định được nơi dừng chân, tôi vẫn có thể đổi hướng đường đi được.”
Thẩm Vấn Thu nói: “Cậu đưa tôi đến nghĩa trang công cộng, vườn trúc Tịnh Sơn.

Tôi đi tảo mộ ba tôi trước.”
Vì vậy đổi hướng đi đến nghĩa trang công cộng.
Mẹ Thẩm Vấn Thu qua đời khi gia cảnh nhà bọn họ còn rất tốt, ba hắn mua một khu đất chôn với giá nửa triệu ở nghĩa trang tốt nhất địa phương, đó là một khu mộ hợp táng(*).

Lúc đó rất nhiều ông chủ thịnh hành kiểu mua đất xây mộ riêng, cũng có người muốn giới thiệu cho ông thầy phong thủy, nói rằng việc chôn cất có tốt hay không cũng ảnh hưởng đến sự nghiệp.
(*) Chôn chung một huyệt.
Nhưng ba hắn vẫn từ chối, âm thầm nói với Thẩm Vấn Thu: “Dẫu sao nhắc tới vẫn là phạm pháp, nếu ba ở đây vẫn có thể nghĩ ra cách, nhưng nếu ba không ở đây, con phải chờ đến khi nào? Nhỡ đâu bị phá hủy thì phải làm sao? Sau này ba chết không còn biết gì nữa, nhỡ đâu ba và mẹ con bị tách ra thì không tốt.

Vẫn nên tuân theo quy định hợp pháp là tốt nhất.”
Trong kinh doanh không ngại mạo hiểm, nhưng riêng điểm này, ba hắn lại không muốn mạo hiểm chút nào.
Một điều bất lợi là phải thanh toán trước toàn bộ số tiền, do đó ngôi mộ bên trái trống không một thời gian.


Ngay cả khi gia đình họ phá sản và cạn kiệt tiền, Thẩm Vấn Thu vẫn hoàn thành thuận lợi tang lễ và chôn tro cốt của cha mẹ mình ở cùng một nơi.
Những năm qua hắn ngây ngẩn sống lay lắt qua ngày, mình sống ở đâu, đến ngày nào năm nào hắn cũng không biết, chỉ có ngày giỗ của cha mẹ vẫn luôn nhớ rõ, năm nào cũng qua tảo mộ.
Thẩm Vấn Thu mua hương nến, tiền giấy, rượu rồi bỏ vào giỏ ở quầy phục vụ, còn mua thêm một bó hoa.

Lục Dung cũng mua một bó rồi ôm trong tay.
Hai người một trước một sau không ai nói gì, lững thững bước đi trong rừng trúc dọc theo con đường lát đá xanh vào sâu núi rừng vắng lặng.
Chim hót, suối chảy, tùng trúc, nắng chiều.
Nơi này tĩnh mịch cách xa chốn thị phi ồn ào, ngay cả tiếng ve kêu cũng không om sòm phiền người như vậy.
Tấm bia mộ bằng đá hoa cương đã qua xử lý dùng kỹ thuật đặc biệt in hình người chết lên trên, tất cả đều là hình ảnh khi còn đẹp nhất của người đã khuất.

Ảnh của mẹ do ba hắn chọn, đó là dáng vẻ xinh đẹp nhất của mẹ khi bà đương tuổi thanh xuân.
Di ảnh của ba do Thẩm Vấn Thu chọn.

Hắn suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng tìm một tấm ảnh của ba xấp xỉ với tuổi của mẹ trên di ảnh.
Như vậy sẽ rất xứng đôi.
Đốt nến, thắp hương, đốt vàng mã trong chậu đồng chuyên dụng.
Bây giờ hắn chỉ dám đốt tiền giấy, nhưng chỉ dám đốt mấy chục ngàn thôi.
Lục Dung tiến tới dâng lên một bó hoa.
Thẩm Vấn Thu hóa vàng xong, định dùng lửa mồi thêm mấy nén nhang, đang đếm thì Lục Dung cũng ngồi xổm xuống theo, hỏi: “Lấy thêm mấy nén nữa, tôi cũng muốn thắp hương cho cô chú.”
Vì vậy mỗi người sáu nén nhang, cắm hai bên lư hương mỗi người ba nén.
Bầu không khí trang trọng, bọn họ cúi người thắp hương.
Thẩm Vấn Thu cúi người, trong lòng trống rỗng, cũng không có gì muốn nói với cha mẹ.

Lần trước hắn đã nói rồi, vì lòng đã quyết nên không cần trăn trở sầu bi điều gì nữa.
Nhưng lần này khi đã lạy xong, Thẩm Vấn Thu mở mắt ra nhìn người bên cạnh.
Lục Dung vẫn mang vẻ mặt thành khẩn, nghiêm trang cúi người, mỗi lần cúi phải gập đúng 90 độ, không hề qua loa lấy lệ chút nào.

Xong xuôi anh đứng dậy, giơ hương, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Lục Dung đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích, khoảng năm phút sau mới mở mắt ra, cắm nén hương vào đúng chỗ.
Nghĩa trang này đóng cửa lúc năm giờ.
Hai người đi ra ngoài, Thẩm Vấn Thu nói: “Cũng muộn thế này rồi, cậu mau lái xe quay về đi, nếu không sẽ không kịp đâu.

Hôm nay cậu đã xin nghỉ rồi, dù sao ngày mai cũng phải đến công ty chứ?”
Lục Dung nói: “Không vội.”
Anh không gấp, Thẩm Vấn Thu gấp muốn chết.
Lục Dung chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt không ngấm ngầm toan tính điều gì nhưng tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: “Tôi đưa cậu đến chỗ cậu ở, tôi nhìn cậu ở lại rồi đi.”
Thẩm Vấn Thu càng nghĩ càng sốt sắng, vẫn không biết phải nói dối thế nào, chỉ đành tiếp tục bịa ra một câu chuyện khác, trong tình huống khó khăn bịa hẳn cho trọn vẹn: “Thời gian không còn sớm, hay là chúng ta đi ăn trước.”
Lục Dung gật đầu: “Được, đi ăn gì?”
Thẩm Vấn Thu nhớ lại, nói: “Cậu còn nhớ quán ăn hồi học cấp ba chúng ta hay đi ngang qua không, bún bò A Thúc ấy.

Đợt trước tôi đi ngang qua thấy vẫn còn mở, chúng ta đi ăn đi.”
Thẩm Vấn Thu nói sẽ chỉ đường cho anh.
Lục Dung đáp: “Tôi còn nhớ đường.”
Ông chủ thấy hai người bọn họ, nhìn kĩ thêm một lúc thì nhận ra, hơi chần chừ rồi cười nói: “Hai cậu nhiều năm không qua rồi nhỉ? Vẫn là một phần thêm ít bột ớt, một phần không rau thơm đúng không?”
Thẩm Vấn Thu giật mình, trong lòng ấm áp, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.

Chú còn nhớ chúng cháu sao? Chắc là công việc làm ăn của chú vẫn phát đạt như thế.”
Ông chủ cười ha ha nói: “Người khác chưa chắc chú đã nhớ, nhưng mà hai đứa chú nhớ rõ lắm.

Một cậu nhóc vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn thế, môi đỏ răng trắng, con trai mà đẹp như cháu ít thấy lắm.

À còn cả bạn cháu nữa, hôm nào cũng thấy hai đứa dính lấy nhau, vừa cao vừa đen.”
Giá tiền vẫn giữ nguyên như cũ.
Hai bát bún bò trên bàn, thịt bò ú ụ cả bát.

Lục Dung ăn được vài miếng thì nhớ ra chuyện gì, ngây ngốc mỉm cười, nói: “Thật ra tôi đã phát hiện ra từ lâu, khi đó hay đi ra ngoài ăn với cậu, ông chủ hay làm cho cậu nhiều hơn.

Dì lấy cơm ở nhà ăn cũng rất mát tay, xới cho cậu vừa nhiều vừa đầy, toàn là thịt.”
Thẩm Vấn Thu không để ý lắm: “Thế à?”
Lục Dung gật đầu chắc chắn: “Ừ, mọi người đều thích cậu.”
Thẩm Vấn Thu mỉm cười, nói: “Đều là chuyện cũ rồi.”
Bọn họ đều thích Tiểu Mị, nhưng hắn đã không còn là Thẩm Tiểu Mị từ rất lâu rồi.
Thẩm Vấn Thu vừa nhai cẩn thận, vừa suy nghĩ tiếp theo nên lấy cớ thế nào.

Hắn nghĩ, thật sự hết cách… Trước tiên cứ đi tìm Tuyên Gia Hựu đã.
“Chẳng phải cậu ấm nhà họ Thẩm đây sao?”
Một gã đàn ông bất thình lình xuất hiện sau lưng hắn, giọng nói vang lên giống như bất ngờ có một con rắn trơn tuột dinh dính bò vào cổ áo hắn.

Thẩm Vấn Thu giật mình ngồi thẳng lên, xoay người lại.
Hắn thấy là tên cho vay nặng lãi, da đầu tê dại, đúng là âm hồn không biến mất.
Lão Ngô khoác tay lên bả vai hắn, không nhẹ không nặng bóp một cái, cười híp mắt nhìn hắn: “Đúng lúc quá nhỉ? Mấy anh em đang nhớ mày đây.

Thế mà lại đụng phải.”
Rồi nhìn sang Lục Dung, hỏi: “Đây chính là người bạn mày từng nhắc đến trước đây?”
Lục Dung: “Anh là…”
Lão Ngô nói: “Tôi họ Ngô, làm bên vận tải.

Cậu gọi tôi lão Ngô là được rồi.

Xưng hô thế nào đây?”
Lục Dung lấy hộp danh thiếp trong túi, rút một tấm danh thiếp đưa tới: “Lục Dung.”
Lão Ngô nhận lấy xem thử, nhả ra một ngụm khói, cười: “Ái chà, lại còn là danh thiếp mạ vàng.”
Gã cố ý đọc lên: “Công ty trách nhiệm hữu hạn Hòa Phong… Công nghệ tái chế phế thải… Pin đã qua sử dụng, tái chế rác thải điện tử, kim loại hiếm Co…Co… Chữ tiếp theo đọc là “nie” sao? Ha ha, tôi không biết đọc, tôi bị mù chữ.”
(*) Đang nhắc đến Coban, nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn có ký hiệu Co và số nguyên tử 27.
“Trông có vẻ rất hiện đại, có tiền có tiền.

Ông chủ Lục ông chủ Lục.”
Lão Ngô thu lại danh thiếp, nói với Thẩm Vấn Thu: “Thẩm thiếu gia, chẳng phải lần trước mày nói dẫn bạn mày đi chơi cùng sao?”
“Chọn ngày không bằng trùng hợp, vừa hay tối nay có sân, hay là bây giờ đi cùng đi.”
Thẩm Vấn Thu mặt lạnh tanh, nói dối không chớp mắt: “Tao không quen hắn, hắn không phải bạn tao.

Không thể dẫn hắn đi.”
Lục Dung bất ngờ chưa kịp chuẩn bị tình huống này sửng sốt: “…”
Lão Ngô không nổi giận, chỉ nghiêng đầu qua nhìn Lục Dung, hỏi: “Hắn nói cậu không phải bạn, có phải Thẩm thiếu gia rất thích nói đùa đúng không? Rất hài hước.

Anh bạn, đi chơi cùng đi.”
Sau đó gã nói với Thẩm Vấn Thu: “Lần trước tao tìm mày, mày đâu có nói như vậy.

Làm người phải thành thật, không thể nói láo, ngay cả đứa trẻ con ba tuổi cũng biết.

Thẩm thiếu gia mày nói xem có đúng không?”
Thẩm Vấn Thu nghiến răng nói: “Dù sao hắn cũng không phải bạn tao, tao không thể dẫn hắn đi.”
Lão Ngô lại quay sang nói chuyện với Lục Dung, Thẩm Vấn Thu ngồi không yên.

Hắn đứng dậy, cũng không biết sức lực ở đâu ra mà kéo được tên béo chết bầm này ra ngoài, không cho gã đến gần Lục Dung nửa bước.
Lục Dung đứng lên, thong thả vừa cài lại khuy âu phục, vừa hỏi: “Đi đâu thế?”
“Tôi đi cùng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi