THƯ TÌNH SECOND-HAND



Hội nghị tái chế của Trung Quốc vẫn được tổ chức tại thủ đô – thành phố J như thường lệ.

Lục Dung đến sớm, buổi sáng vào khách sạn, buổi trưa nghỉ ngơi giữ sức, buổi chiều mới đi họp.
Trong hội nghị, Lục Dung được coi là một đại biểu rất xuất sắc tiến hành diễn giảng, bản thảo do Lục Dung tự viết, sau đó được Thẩm Vấn Thu đối chiếu kiểm tra.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Dung phát biểu diễn giảng nên anh đã không còn căng thẳng mấy nữa, thế nhưng lần này Thẩm Vấn Thu ngồi dưới đài, anh không thể không gánh theo cả bạn trai mình trên lưng, vì thế rất hồi hộp.

Vừa cúi đầu là anh có thể nhìn thấy Thẩm Vấn Thu nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, giống như anh là một vì sao sáng chói vậy.

Cũng không biết có phải do ảo giác của bản thân anh không, điều này khiến sự hư vinh bành trướng trong lồng ngực Lục Dung, anh muốn khiến bản thân trở nên chín chắn thuần thục hơn, tốt nhất là nên tỏ ra ngầu hơn tí nữa, để Thẩm Vấn Thu càng sùng bái mình hơn.
Hội nghị vừa kết thúc.
Hội trưởng Hiệp hội tái chế tới cản Lục Dung lại.
Hội trưởng Từ là một ông chú trung niên có vóc dáng lùn, tướng mạo xấu xí nhưng da dẻ trông khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt sáng ngời, không đeo kính nên trông trẻ hơn một tí so với tuổi thật.

Lúc nói chuyện với người khác ông tỏ ra ung dung thong thả, kiên nhẫn chờ đối phương nói xong mới đáp lại, cho dù người có tính tình kém đến mức nào khi nói chuyện vài ba câu với ông cũng sẽ vô thức nhỏ nhẹ ôn tồn hơn.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy riêng điểm này thôi ông ấy đã rất giống Lục Dung.
Hội trưởng Từ mặt mũi hồng hào, bừng bừng sự hứng thú, đi thẳng vào vấn đề hỏi Lục Dung: “Hôm nay trông cháu diễn giảng không giống bình thường nhé, rất hăng hái.

Tốt lắm, tốt lắm.”
“Chú nghe loáng thoáng có ai nói cháu muốn tham gia giải thưởng bình chọn quốc gia có đúng không? Sao không đến hỏi chú?”
Lục Dung xấu hổ trả lời: “Cháu cũng định nói với chú nhưng sợ sớm quá, cháu muốn chuẩn bị xong xuôi mới đi hỏi ý kiến của chú.”
“Ừ, đúng là tính của cháu.

Chỉ thích cắm đầu làm những chuyện lớn, không biết thì thôi chứ người khác đã biết là phải trầm trồ kinh ngạc.” Hội trưởng Từ nói: “Nhưng chuyện này cháu có thể hỏi trước chú xem sao, một mình cháu chưa chắc đã thành công được.

Ngay cả chuẩn bị thế nào cháu cũng chưa rõ hẳn, nên chuẩn bị những gì? Hơn nữa chuyện này không chỉ cần thành quả nghiên cứu khoa học thôi là đủ được đâu.”
“Vừa hay đến thủ đô rồi, chú có mấy người bạn cũ, giới thiệu cho cháu quen nhé.”
Ông càng nói càng hăng say: “Nhất định bọn chú sẽ giúp cháu chuyện này, hiệp hội chúng ta đã hoạt động nhiều năm rồi mà vẫn cứ yên ả chẳng dậy sóng… Cũng chưa đạt được giải thưởng nào đặc biệt.


Phía trên nói không coi trọng đã đành, nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi vẫn không được.”
“Sốt ruột chết đi được…”
“Cũng may bây giờ cháu có triển vọng thế này…”
Cho dù người ngoài cuộc như Thẩm Vấn Thu cũng có thể nhận ra hội trưởng Từ rất tán thưởng Lục Dung, dáng vẻ nghiêm túc như thể trong tương lai nhất định phải truyền lại ngôi vị “Bang chủ Cái Bang” cho Lục Dung.
Thẩm Vấn Thu nghĩ đùa trong lòng, bây giờ coi như nhận được Đả Cẩu Bổng pháp(*) do Bang chủ truyền thụ lại rồi đúng không?
(*) Thần công trấn bang của Cái Bang.

Đây là tuyệt kĩ võ học ra đời từ nỗi sợ chó cắn.

Đả cẩu bổng pháp có nghĩa là dùng gậy trúc để đánh ác cẩu, thế nên khi các nhân vật Cái Bang đi hành khất, họ thường mang theo một cây đả cẩu bổng, phòng khi chó dữ tấn công.

Từ kinh nghiệm thực tế đánh ác cẩu mà đúc kết thành bí kíp.
Hội trưởng Từ chú ý tới hắn nhưng không mở miệng hỏi kĩ, cũng không thể hiện thái độ coi thường, có lẽ chỉ chú ý đến bầu không khí quá gần gũi giữa hai người bọn họ, nhưng ông cũng chỉ coi hắn là bạn kiêm thư ký của Lục Dung, giao lưu khiến người ta rất thoải mái.
Mấy ngày tiếp theo, hội trưởng Từ dẫn bọn họ tham gia đủ các kiểu tiệc tùng, làm mối, lôi kéo quan hệ.

Nhưng mà thực tế ra, kiểu xí nghiệp gia đình Lục Dung, ở địa phương còn được tôn vinh là tuổi trẻ tài cao, đến thủ đô thì hoàn toàn không đáng bận tâm, kiểu như anh có ở khắp mọi nơi.

So với những công việc bình thường để kiếm tiền, nghề của họ chỉ là một đĩa thức ăn nhỏ so với những ngành đang thực sự hái ra tiền hàng ngày, còn tùy thuộc vào việc các ông lớn có ăn nên làm ra hay không.

Nếu thực sự kiếm được nhiều tiền hơn, thậm chí Lục Dung cũng không đến nỗi không tiết kiệm được nổi một trăm triệu nhân dân tệ trong những năm qua, còn phải suy nghĩ cân nhắc bán nhà bán xe đi góp vốn.
Trong bữa cơm, đa phần là kiểu mặt nóng áp mông lạnh(*).
(*) Bản thân luôn khen ngợi và tâng bốc người ta nhưng đối phương lại tỏ ra lạnh lùng không hứng thú.
Ngay tại chỗ này.
Trùng hợp gặp phải một vị trên mâm cơm, là bạn học cũ không biết bao nhiêu năm trước của ba Thẩm Vấn Thu.

Ông nhận ra hắn có mặt ở đây nên hàn thuyên vài câu, cuối cùng trở nên thân thiết, còn giúp Lục Dung tạo thêm mối quan hệ.

Lúc này Thẩm Vấn Thu dần dần nhận ra, hóa ra bản thân cũng có giá trị sử dụng như thế.
Chuyện gia đình hắn phá sản trước đây gây ra tiếng vang rất lớn, trong vòng người ở đây cũng có người từng nghe thấy tin đồn, trước đây ba hắn cũng là một tài năng xuất chúng trong ngành, cho dù không biết hắn thì cũng biết tiếng tăm ba hắn.
Thậm chí Thẩm Vấn Thu còn sử dụng kĩ năng diễn xuất cá nhân.

Hôm nay, hắn xài phương pháp diễn thuyết mà mình học trộm được mấy ngày gần đây để tự giới thiệu bản thân mình.

Hắn là con trai của vị họ Thẩm nào đó, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã xui xẻo nợ mấy trăm triệu, bây giờ đang được người khác giúp đỡ để ổn định phát triển trở lại.

Hắn nói bằng giọng điệu rất hài hước, tạo thành một chủ đề thú vị khiến bầu không khí sôi động hơn, nhất thời bữa cơm ngập tràn tiếng cười.
Chỉ có Lục Dung không cười.
Hắn nghe thấy hội trưởng Từ nói với Lục Dung: “Cậu bạn này của cháu, vì cháu mà dũng cảm thật đấy.”
Thẩm Vấn Thu cảm thấy bản thân mình cũng chỉ có chút ít giá trị này thôi.
Hắn nhận ra Lục Dung không vui lắm, cũng hiểu tại sao.
Còn có thể tại sao? Anh thương hắn mà.
Nhưng chính bản thân hắn bây giờ cũng rất mờ mịt, hắn muốn trở nên thật hữu dụng hơn nữa, không chỉ ở trên giường mà còn trong công tác, sẽ không còn là một thằng phế vật.

Hắn còn muốn trả tiền cho Lục Dung, cho dù phải tốn hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí đến chết mới dừng.

Cho nên hắn sốt sắng hi vọng mình có thể phát huy thêm tác dụng, cho dù là một vai diễn phản diện cũng không sao.
Cứ luôn được Lục Dung thương yêu cũng đâu có được? Đó chẳng phải yên tâm thoải mái để Lục Dung trả nợ giúp hắn sao? Cho dù hắn là người yêu cũng vẫn rất đau lòng Lục Dung vất vả cực nhọc kiếm được tiền.
Tiệc rượu vừa kết thúc.
Lục Dung về đầu tiên, anh nói: “Tôi uống rượu nên hơi say, tôi muốn đi dạo một lát cho bớt men rượu.”
Thẩm Vấn Thu ừ một tiếng đi theo anh, hắn lẩm bẩm ở phía sau: “Anh không để em uống rượu, còn bản thân lại cứ uống…”
Lục Dung tức giận nói: “Có những lúc tâm trạng buồn rầu tôi cũng sẽ muốn uống rượu.”
Hơi hung dữ đấy.
Thẩm Vấn Thu bị sự hung dữ này dọa sợ, im miệng không dám ho he gì nữa.

Lục Dung rầu rĩ nói “Xin lỗi”, tiếp tục cắm đầu đi về phía trước.
Thẩm Vấn Thu vội vã đuổi theo, hơi thở dồn dập nói: “Đừng giận mà… Em biết anh giận, em nói như vậy xong cũng thấy bản thân thiếu tự trọng.”
“Thật ra nếu anh nghĩ kĩ hơn sẽ thấy bây giờ em đã dám nói những chuyện này.”
“Trước đây ngay cả nhắc đến em cũng không muốn nói.”
“Em cũng đã chứng minh được rồi đúng không? Em còn nghĩ, quả nhiên chuyện gì cũng có hai mặt của nó, ít nhất cũng thể hiện được khả năng của bọn mình.

Tốt lắm.

Em không cảm thấy mình đáng thương đâu, thật đấy, anh đừng giận nữa, em chỉ muốn giúp anh một chút thôi.

Em còn quen được mấy chú nữa, trước đây em không nghĩ đến phương diện đó, bây giờ nghĩ kĩ lại, biết đâu người ta đồng ý sự lôi kéo của em thì sao? Khi nào về em hỏi kĩ lại từng người cho.”
“Được không? Đại Dung.”
“Được không mà?”
“Đại Dung…”
“Anh đi nhanh quá, Đại Dung.”
Thẩm Vấn Thu sắp đuổi không kịp nữa rồi, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Dung, tim đập rộn lên không biết phải làm sao.

Cuối cùng hắn dừng bước, đột nhiên nín thở, chần chừ nói: “Em thật sự không cảm thấy mình đáng thương đâu.

Anh như vậy càng khiến em cảm thấy bản thân rất đáng thương đấy.”
“Đại Dung.”
Lục Dung dừng chân, ngoảnh đầu lại, vành mắt anh đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Anh xoay người sải bước lớn, kéo Thẩm Vấn Thu vào trong ngực, ngây ngốc tức giận nói: “Tôi rất, rất thương em.”
Thẩm Vấn Thu nghĩ, kết quả của tình yêu là gì đây?
Tình yêu chính là khám phá xem mối quan hệ giữa hai người không cùng huyết thống trên thế gian này liệu có thể sâu đậm và chân thành được hay không.

Liệu người đó có thể cảm nhận được nỗi buồn của bạn và thương bạn nhiều hơn không?
Thẩm Vấn Thu vùi mặt vào lồng ngực anh, ngửi thấy được mùi rượu trên người Lục Dung, cái mùi này hơi khó ngửi: “Anh không thích thì em sẽ không làm thế nữa.”
Lục Dung nói: “Tiểu Mị, em đừng vội, tôi cảm thấy nhất định em sẽ có cách tốt hơn, không cần phải gấp gáp bây giờ đâu.

Tôi…tôi cũng không khẳng định được, cũng không gây áp lực cho em, tôi chỉ hi vọng gánh nặng trong lòng em giảm bớt đi một chút thôi.”
Lục Dung buông người trong ngực ra, ôm lấy eo hắn.

Thẩm Vấn Thu dựa lên khuỷu tay anh, hơi ngửa đầu nhìn anh, lắng nghe anh nghiêm túc nói.
“Tiểu Mị, tôi hi vọng em hiểu, tôi thật tâm nghiêm túc muốn trải qua quãng đời còn lại với em.

Cho dù ở trong nước, chúng ta không thể có được một tờ đăng ký kết hôn được pháp luật công nhận, với công việc của tôi cũng không thể đưa em ra nước ngoài định cư hay lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Nhưng trong lòng tôi, chúng ta là bạn đời sẽ bên nhau mãi mãi.”
“Nếu như vậy sẽ phải gánh vác trách nhiệm với nhau, khó khăn của em cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Cho nên ngày trước tôi mới lập tức chuyển toàn bộ số tiền trong thẻ của mình vào tài khoản của em, chỉ cần em chấp nhận, bây giờ tôi có thể tìm cách trả hết nợ cho em…”
Thẩm Vấn Thu vội vàng lắc đầu từ chối: “Không muốn.”
“Tôi biết, tôi hiểu mà.” Lục Dung cuống cuồng: “Cũng vì tôi hiểu nên tôi mới không làm trái nguyện vọng của em.

Em là người kiêu ngạo, đợi sau này em tìm được giá trị của bản thân, có lẽ em sẽ đồng ý.”
“Nhưng bây giờ tôi hi vọng em có thể suy nghĩ thật kĩ, nếu như em muốn cùng tôi trải qua một đời với nhau thì phải chấp nhận tiền của tôi.

Với tư cách là bạn đời, tôi chia một nửa tài sản cho em cũng là hợp pháp.”
Thẩm Vấn Thu thở dài.
Hắn kiễng chân, hôn lên môi Lục Dung.
“Anh để em suy nghĩ một lát.”
“Bây giờ em có lòng tin, không phải vì anh giúp em trả nợ mà vì em có thể tự tin lại một lần nữa.”
Lục Dung nói: “Không phải thế.”
“Tôi muốn giúp em trả nợ chỉ vì muốn em có cơ hội bắt đầu lại từ đầu mà thôi.”
“Em muốn làm gì cũng được, không phải tồn tại chỉ để trả nợ.”
Lục Dung nhìn sâu vào mắt hắn: “Tiểu Mị, là tôi ngu ngốc, tôi không biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Từ lúc kéo em lên khỏi mặt nước, tôi đã nghĩ, tôi phải có trách nhiệm với em.”
“Tôi hi vọng em có thể tái sinh một lần nữa, tự do tự tại, không chịu bất kỳ ràng buộc nào.”
“Vì thế tôi bằng lòng trả giá bằng tất cả mọi thứ của tôi, cũng không cần em trả ơn bất cứ điều gì.”
Lời này ai nói cũng sẽ rất hoang đường, chỉ có Lục Dung nói là nghiêm túc.
Sống mũi Thẩm Vấn Thu cay cay: “Anh ngốc sao?”
Lục Dung gật đầu: “Tôi yêu em.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi