THỦ TƯỚNG MỜI XEM ĐƠN LY HÔN

Chương 138 MẶT TRÁI CỦA MẶT TRĂNG (1)

Cửa đóng lại, một người phụ nữ bước ra khỏi cửa với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt cô thất thần, phong cảnh tuyệt đẹp của dãy núi Alps cũng như người đàn ông đang đứng trước mặt không hề lọt vào tầm mắt cô.



Thật không may, người đàn ông đó tên là Utah Tụng Hương.



Vào lúc này đây, đối với Utah Tụng Hương mà nói, điều bất lực nhất chính là, người phụ nữ với đôi mắt hoe đỏ kia lại là Tô Thâm tuyết, bởi vì đó là Tô Thâm Tuyết, cho nên...



Anh mới cảm thấy bất lực đến như vậy.



Vậy nên, Tô Thâm Tuyết, anh cho phép em không nhìn anh trong vòng mười giây.



Ánh mắt anh dõi theo gương mặt của Tô Thâm Tuyết: Tô Thâm Tuyết em cứ đợi mà xem, rồi sẽ đến lúc em phải tức đến đỏ mặt tía tai.



Anh sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để khoảnh khắc đó phải đến thật nhanh, đó chính là khoảnh khắc khiến thằng nhóc Lục Kiêu Dương phải xuống địa ngục.



Nguyền rủa một người sắp xuống địa ngục đi xuống địa ngục, điều này thật không nên không phải, Utah Tụng Hương biết chứ.



Trong suốt nửa giờ qua, anh cũng đã cố gắng tỏ ra tử tế.



Haiz, Lục Kiêu Dương là một người tốt, là người tử tế và cũng là người kém may mắn.



Hoàn cảnh về chàng trai kém may mắn này khiến người ta phải thở dài xót xa, không rõ sinh ra ở đâu, ngày tháng năm nào, điều kiện sống đáng lo ngại, vật chất thiếu thốn, được nuôi lớn bởi hai người phụ nữ, ba người họ lay lắt sống qua ngày nhờ vào tiền trợ cấp chính phủ.



Cậu nhóc trưởng thành trong gian khó và đến tuổi thì đi khám phá thế giới. Nhưng đúng lúc này, lại có người nói rằng, haiz, cậu bé à, cậu chẳng có tương lai đâu, cậu là một bệnh nhân xơ cứng teo cơ một bên.



Kết hợp tất cả những điều trên và tính cách của Lục Kiêu Dương, có ai hình dung nổi anh chàng đó có đủ tư chất để trở thành người viết tùy bút về những trải nghiệm trong cuộc sống? Nhìn xem, chắc chắn anh ấy có thể chiến đấu với số phận.



Thế nhưng, lúc nào cũng vậy, người ta sẽ nhớ đến những nhân vật nhất định nào đó và tìm hiểu về quá trình vươn lên của anh ta, chứ đâu nhìn thấy vô số những người thất bại.

Trong số mười triệu người bị số phận thử thách, chỉ có một người có thể mỉm cười đi đến cuối cùng đã là tốt lắm rồi. Thật không may, Lục Kiêu Dương lại là một trong số những người bị đánh bại.



Không phải Lục Kiêu Dương không đủ mạnh mẽ hay không đủ chăm chỉ, anh chỉ thiếu may mắn mà thôi. Giống như mua vé số vậy, chỉ có một hoặc hai giải thưởng lớn, bao nhiêu người cũng bỏ tiền ra mua nhưng đâu thành công. Đây là những gì mà Utah Tụng Hương nói với Lục Kiêu Dương không lâu trước đây, khi họ ở phía sau căn phòng của Tô Thâm Tuyết.



Việc mua vé số cơ bản chỉ cần không quá ngốc là có thể giành được giải đặc biệt.



Lục Kiêu Dương, con người cậu không tệ, chỉ có điều, số phận không đứng về phía cậu.



Căn phòng với bức tường sơn trắng tinh, giường bệnh trắng toát, ngay cả khuôn mặt Lục Kiêu Dương cũng trắng bệch.



Thôi được rồi, vậy thì hãy cố tỏ ra tử tế một chút, đây là một chàng trai trẻ con chưa tới ba mươi tuổi mà đã đứng bên bờ vực tử thần.



"Lục Kiêu Dương, cậu quen biết một Nữ hoàng, gây được ấn tượng với cô ấy, và trở thành người bạn tâm giao của Nữ hoàng. Thậm chí, trong những thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cậu vẫn có cô ấy bầu bạn bên cạnh. Tất cả những điều này còn có ý nghĩa hơn cả khi giành được giải thưởng cao quý nào đó." Utah Tụng Hương thật sự không hề muốn nói đến những điều này, nhất là khi nhắc đến những thời khắc cuối cùng của cuộc đời.



Bởi vì, vị Nữ hoàng mà chàng trai trẻ bang Missisippi quen biết chính là Tô Thâm Tuyết. Có trời mới biết, chỉ cần thêm một tuần nữa thôi, anh sẽ phải trải qua những ngày tháng như thế nào chứ.



Đương nhiên, Utah Tụng Hương không mong đợi nhận được bất kỳ sự biết ơn nào từ Lục Kiêu Dương, cũng giống như anh không đánh giá cao Lục Kiêu Dương vì đã kể cho anh nghe một câu chuyện.



Một người đàn ông ở New Orleans đưa vợ cũ của mình đến Santiago để có thể hàn gắn lại tình yêu. Đây là diễn biến của câu chuyện, và kết thúc của câu chuyện là người đàn ông đó và vợ cũ nối lại tình cảm với nhau.



Hàm ý trong câu chuyện mà Lục Kiêu Dương kể là gì, Utah Tụng Hương hiểu rất rõ ràng.



Lúc đó, quả thật Utah Tụng Hương không muốn giội một gáo nước lạnh vào người đang sắp chết.



Khi anh đến tuổi hẹn hò với các cô gái, chắc hẳn Lục Kiêu Dương còn chưa được mặc bộ váy con gái màu hồng do mẹ cậu ta may nữa là.



Hơn nữa, cái gọi là "Santiago đầy rẫy phụ nữ mặc váy hoa và những người đàn ông tạo ra tiếng gầm của động cơ xe máy" chỉ là trò lừa đảo do Cục Văn hóa và Truyền thông phối hợp với Tổng cục Du lịch dựng lên, để lần lượt lột sạch ví từng kẻ ngây thơ như Lục Kiêu Dương mà thôi.



Vậy nhưng Utah Tụng Hương vẫn giả vờ chăm chú lắng nghe câu chuyện của Lục Kiêu Dương với xíu lòng tốt còn sót lại.



Trong lòng hai người đều biết rất rõ.



Tô Thâm Tuyết chính là sợi dây liên kết duy nhất giữa Utah Tụng Hương và Lục Kiêu Dương, giữa họ căn bản không bao giờ tồn tại những tình cảm như "cảm kích" hay "tình bạn."



Khi câu chuyện của Lục Kiêu Dương kết thúc, anh cũng thể hiện thái độ lịch sự và hòa nhã, mọi chuyện đã có thể chấm dứt ở đây được rồi.

Tuy nhiên…



Vào phút cuối cùng, Lục Kiêu Dương lại kể về hồ nước và ánh trăng ở Tuscany.



"Thưa ngài Thủ tướng, tôi hy vọng sau này khi có thời gian, ngài có thể đến thăm Tuscany, để cảm nhận hồ Tuscan dưới đêm trăng, nó đẹp tuyệt như một giấc mơ vậy."



Trực giác mách bảo Utah Tụng Hương, đây là một đề nghị chẳng mấy tốt lành gì.



Quả nhiên.



Lục Kiêu Dương đã nói nốt những lời mà anh an ủi cậu ta trước đó.



"Lục Kiêu Dương, cậu quen biết một Nữ hoàng, gây được ấn tượng với cô ấy, và trở thành người bạn tâm giao của Nữ hoàng. Thậm chí, trong những thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cậu vẫn có cô ấy bầu bạn bên cạnh. Tất cả những điều này còn có ý nghĩa hơn cả khi giành được giải thưởng cao quý nào đó. Ngài Thủ tướng ngài nói đúng rồi, nhưng thưa ngài, tôi e rằng tôi phải bổ sung thêm, đó chính là..." Anh cố ý kéo dài giọng, "Chàng trai kém may mắn này cuối cùng cũng đã có cơ hội được tắm tiên cùng Nữ hoàng."



Ngừng lại một lúc, anh dõng dạc tuyên bố với tông giọng cao hơn: "Đối với cuộc đời Lục Kiêu Dương mà nói, đó quả thật là tiếng còi mãn cuộc, và bàn thắng đó xuất phát từ một tình huống phạt góc."



Lúc đó, miệng lưỡi sắc bén của chàng trai trẻ bang Missisippi hoàn toàn trái ngược với cơ thể ốm yếu chậm chạp của anh.



"Cùng tắm tiên với Nữ hoàng, thưa ngài Thủ tướng, điều này nghe có vẻ hơi dung tục, có phải không?" Lục Kiêu Dương cố tình nhấn mạnh một vài từ trong câu nói.



Nói xong, anh còn đưa tay lên ra dấu "suỵt" nữa.



Nhớ lại khoảnh khắc đó, đến giờ phút này Utah Tụng Hương vẫn cảm thấy tức đến uất nghẹn.



Utah Tụng Hương biết rõ, chàng trai trẻ Missisippi này muốn dùng những ngôn từ đó để khiêu khích anh nóng giận mất kiểm soát mà làm ra những chuyện lố bịch, để cậu ta có thể trả sòng phẳng món nợ bị ghim lên tường bằng dao khắc.



"Lục Kiêu Dương, cậu vẫn còn có thể huênh hoang thêm được nữa đấy." Anh nói với Lục Kiêu Dương.



Đúng là thằng nhóc ấu trĩ.



Diễn xuất trẻ con và vụng về. Mặc dù biểu cảm nét mặt cũng khá sinh động, nhưng những ngón tay úp sấp trên ga trải giường thi thoảng lại cong lên đang thể hiện rằng tôi đang nói dối, giờ tôi đang cảm thấy rất tội lỗi.



Đúng vậy, Lục Kiêu Dương đang nói dối, nhất định là Lục Kiêu Dương đang nói dối.



Tắm tiên ư? Bạn chỉ cần bất chợt gọi một người qua đường nào đó hỏi mà xem, một Nữ hoàng tắm tiên cũng với một thằng nhóc trẻ tuổi tại một địa điểm là khu du lịch nổi tiếng, có hợp lý không chứ?



Không chỉ không hợp lý, nói thẳng ra đây là điều phi lý không tin nổi.



Du lịch khỏa thân, đêm trăng, bờ hồ... cộng thêm địa điểm là Tuscany, chết tiệt, Tuscany được biết đến như một thiên đường cho những du khách khỏa thân, và bờ biển Tuscany chỉ toàn đàn ông và phụ nữ không mảnh vải che thân.



Một giây sau, Utah Tụng Hương lập tức phủ nhận những suy nghĩ không tốt đẹp vừa dấy lên trong đầu.



Tô Thâm Tuyết không phải là tuýp người hành động tùy hứng để có thể sẵn sàng cởi quần áo, không mảnh vải che thân như những người đàn ông và phụ nữ đó. Tô Thâm Tuyết là một Nữ hoàng, Nữ hoàng thì phải tuân thủ cả trăm quy tắc lễ nghi trong cung.



Trong số cả trăm quy tắc ứng xử này, không thiếu những quy tắc khắc nghiệt đến mức "người cùng tuổi không được nhìn nhau quá mười lăm phút", hoặc những quy định hạn chế những hình ảnh phù phiếm của Nữ hoàng. Vì lý do này, nhiều cô gái trẻ Goran vẫn bất bình thay cho Nữ hoàng, nói rằng Nữ hoàng của họ luôn phải sống trong "Phép tắc".



Vị Nữ hoàng phải sống trong "Phép tắc" mà lại đi khoả thân trong khu du lịch nổi tiếng với một chàng trai trẻ, có lẽ đây là điều không bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của người dân Goran.



Là Lục Kiêu Dương đang cố ý lừa anh, Utah Tụng Hương càng kiên định với ý nghĩ này của mình, song Utah Tụng Hương lập tức nhớ đến những bức tranh khỏa thân trong phòng tranh của Lục Kiêu Dương. Anh còn chẳng dám nhìn lấy một lần mấy bức tranh khỏa thân đó.

Đúng thật là hết chuyện này đến chuyện khác cứ khiến anh phải đau đầu. Không, không, bức tranh đó còn vượt quá cả giới hạn làm anh thấy đau đầu, nó như một nhát đâm trí mạng.



Nhắm mắt lại, trong bóng tối, hình dáng của người phụ nữ trong bức tranh giống như đóa hoa nhài đang nở rộ, như thể sắp nhào vào trong tầm tay anh ngay giây tiếp theo, khiến anh phát điên. Trước khi bức tranh đó xuất hiện, Utah Tụng Hương cho rằng đó là tài sản riêng của anh, chủ sở hữu chỉ có thể giới hạn là chính bản thân anh mà thôi, và chỉ thuộc quyền sở hữu của anh cho đến chết.



Nhưng... lại có một chàng trai như vậy xuất hiện, và khám phá được vẻ đẹp đã từng chỉ thuộc về riêng Utah Tụng Hương.



Anh không còn là chủ sở hữu duy nhất của đóa hoa nhài bé nhỏ xinh đẹp đó nữa, điều này thật sự như đang giết chết anh.



Vào ngày nhìn thấy bức tranh, Utah Tụng Hương đã tự nói với chính mình hơn một nghìn lần: Người phụ nữ trong bức tranh đã trở thành dĩ vãng, cô ấy lúc này chỉ còn là vợ cũ của Utah Tụng Hương mà thôi.



Làm người mẫu cho một họa sĩ vẽ tranh khỏa thân là một hành vi sa ngã đồi bại của vợ cũ anh. Được thôi, "hành vi sa ngã đồi bại" có vẻ hơi khó nghe, nên anh sẽ dùng cách gọi khác là một người phụ nữ "theo đuổi nghệ thuật". Cho dù cô muốn đồi bại tha hóa hay theo đuổi nghệ thuật, anh cũng không có nghĩa vụ phải dọn dẹp đống lộn xộn cho cô.



Tại Cung điện Jose, đối diện với những khuôn mặt căng thẳng, anh chỉ cần nói ra sự thật là được. Các cử tri ủng hộ anh lúc nào cũng nhấn mạnh: trung thực là một trong những phẩm chất tốt đẹp của Thủ tướng.



Nhưng mà...



"Người phụ nữ trong bức tranh đó không phải là Nữ hoàng." Anh đã nói với những người đó như vậy.



Anh không chỉ khẳng định người phụ nữ trong tranh không phải là Tô Thâm Tuyết, mà anh còn buộc tội tất cả những người liên hệ người phụ nữ trong tranh với Nữ hoàng của đất nước này. Cuối cùng, anh để lại một câu "chỉ là một khuôn mặt có nhiều nét tương đồng với Tô Thâm Tuyết mà thôi", rồi bình thản bước đi.



Trở về số Một đường Jose, vùi đầu vào công việc.



Cho đến khi mặt trời xuống núi.



Trong những ngày Tô Thâm Tuyết không ở bên cạnh, Utah Tụng Hương sợ nhất điều gì? Màn đêm, thứ Utah Tụng Hương sợ nhất là màn đêm.



Bàn tay của Bóng đêm có thể dễ dàng xé toạc lớp ngụy trang và mặt nạ của bất cứ ai chỉ trong một tích tắc, tàn nhẫn đến nỗi không ai có thể trốn chạy khỏi nó.



Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, những ngôi sao sáng lấp lánh, đêm càng sâu lắng thì càng đáng sợ.



Chuông reo vào lúc nửa đêm, phòng làm việc lộn xộn, vết thương không ai băng bó chảy máu đầm đìa, nhỏ thành vũng trên sàn nhà khiến anh sửng sốt. Anh nhìn trân trối, tia sáng đầu tiên chiếu vào, chất lỏng màu đỏ ngưng tụ thành một thứ dầu gia vị. Bóng người đàn ông đang dựa vào tay vịn ghế sofa phản chiếu trên đèn chùm treo trên trần như một con thú bị mắc kẹt.



Đó là một trong những đêm mà Utah Tụng Hương không bao giờ muốn nhớ lại, thật là mất mặt.



Trong lúc Lục Kiêu Dương đang vẽ tranh khỏa thân cho Tô Thâm Tuyết thì anh lại như một thằng ngốc, mượn rượu và khói thuốc để nhớ về hình ảnh cô, tưởng tượng rằng cô vẫn đang ở bên cạnh mình.

Ngay cả khi anh biết rằng, Vienna đêm đó tuyết rơi dày đặc, biết rằng chuyện tương tự như vậy cũng đã xảy ra tại thành phố Goose vào một đêm tuyết rơi thật dày. Thế nhưng anh vẫn giả vờ vô tình tự làm tổn thương mình một lần nữa. Sự ghen tuông giống như một chiếc đồng hồ, với sự trợ giúp của màn đêm tĩnh lặng, một phút được chia thành sáu mươi giây, và sáu mươi giây được chia nhỏ ra thành nhiều tích tắc. Chúng giống như những cơn sóng dữ, nối tiếp nhau cuộn trào thành từng đợt như muốn cuốn trôi tất cả.



Đóa hoa nhài bé nhỏ đó, không còn là bí mật chỉ thuộc về riêng mình Utah Tụng Hương nữa rồi.



Có trời mới biết, đóa hoa đó xinh đẹp như thế nào. Trong mắt người khác, nó cũng đẹp như vậy phải không?



Tuyết đọng nhỏ xuống từ cành cây, một vài mảng tuyết rơi vụt qua mắt anh, kéo Utah Tụng Hương quay trở về cái đêm thê thảm mà anh như con thú dữ bị mắc kẹt đó.



Dưới màn tuyết trắng xóa, Tô Thâm Tuyết đứng cách anh chỉ vài bước chân.



Vậy nên, lại xuất hiện thêm một vấn đề nữa. Dùng tư duy khách quan và lý trí tỉnh táo để phân tích, so với vẽ tranh khỏa thân, thì tắm tiên có là gì. Hơn nữa, những lý luận về "Kỳ lân" của Nữ hoàng Tô Thâm Tuyết chắc hẳn vẫn còn in sâu trong ký ức của người dân Goran.



Cho nên… chuyện tắm tiên cùng Tô Thâm Tuyết mà Lục Kiêu Dương nói chắc chắn là chuyện không thể xảy ra.



Rất nhanh, hình ảnh hồ Tuscan đắm mình dưới ánh trắng, những người đàn ông và phụ nữ vui vẻ trong hồ nước lại quay cuồng trong tâm trí Utah Tụng Hương.



Anh thật sự sắp phát điên rồi, anh muốn Tô Thâm Tuyết phải thật sự cảm nhận được cảm giác phẫn nộ của chiến binh đỏ vằn mắt trong anh lúc này.



Lúc này đây, có bắt buộc phải làm việc vô liêm sỉ đến mức nào đi nữa thì anh cũng chẳng nề hà. Chẳng hạn như anh sẽ nói với Tô Thâm Tuyết rằng nhiều nơi trên dãy Alps đều là vách đá.



Bạn sẽ làm gì với những vách đá?



Có thể anh sẽ nói với Tô Thâm Tuyết như một chàng trai đang choáng ngợp vì tình yêu mới chớm rằng em thật xinh đẹp, những người đàn ông khác chỉ ngắm nhìn em lâu một chút thôi cũng đã đủ khiến anh làm ra những chuyện điên rồ.



Cũng chẳng vì gì khác cả, chỉ vì em là của anh, chỉ có thể là của mình anh, đơn giản nhưng độc tài như vậy thôi.



Một tiếng gọi "Ngài Thủ tướng" dè dặt cất lên kéo Utah Tụng Hương trở về hiện tại, lần này là tiếng gọi vang lên từ phía vách đá.



Người vừa cất tiếng gọi "Ngài Thủ tướng" là một trong những vệ sĩ riêng của anh. Có lẽ, trạng thái bất thường của Thủ tướng đã khiến người này bất chấp mà cất tiếng gọi.



Liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, Utah Tụng Hương nhìn thấy điện thoại vỡ nát của mình.



Người vệ sĩ cầm trên tay những mảnh vỡ của chiến điện thoại, lùi về phía sau khoảng ba mét.



Cảm giác ngứa ran trong lòng bàn tay khiến Utah Tụng Hương nở một nụ cười gượng gạo.



Cuối cùng thì tiếng gọi "Ngài Thủ tướng" ấy cũng thu hút được sự chú ý của Tô Thâm Tuyết, để cô biết rằng có một người đàn ông là anh đang tồn tại.



Cô vẫn đứng im chỗ cũ, không khác gì một tảng băng không cảm xúc.

Nếu bạn hình dung Tô Thâm Tuyết lúc này như một tảng băng, thì cô vẫn là một tảng băng tinh xảo xinh đẹp. Với sự bất lực, Utah Tụng Hương bước từng bước về phía Tô Thâm Tuyết.



Khi cô ấy buồn bã và bất lực, anh hãy vươn đôi vai của mình ra để che chở cho cô ấy bằng sự ấm áp và tình cảm. Đây là mục đích chuyến đi của anh và cũng là kết quả mà Lục Kiêu Dương mong muốn. Utah Tụng Hương cũng hy vọng rằng mình sẽ làm được, ngay cả khi đôi mắt đỏ hoe của Tô Thâm Tuyết không hướng về phía anh.



Ngày tháng còn dài, tâm tư trĩu nặng.



Nhưng… tất cả đã phản tác dụng.



Khi anh vừa đi đến trước mặt cô, cô bất ngờ hét tướng lên: "Utah Tụng Hương, anh theo dõi em!" Tiếng hét lớn đến nỗi mái hiên phải rung rung, vài mảng tuyết rơi phịch xuống đất.



Anh dừng lại trước mặt cô.



Dường như, sự xuất hiện của anh khiến nước mắt của cô như tìm được công tắc xả, đôi môi cô run rẩy, từng dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi.



Nước mắt của Tô Thâm Tuyết là hố tử thần đối với Utah Tụng Hương, là nguồn gốc của sự giận dữ và tội ác, là rung động và tình yêu, và cả sự mềm yếu.



Utah Tụng Hương, còn chờ đợi gì nữa chứ.



Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, nhưng cô phản ứng lại bằng cách lùi về sau nửa bước.



Chà, sự xuất hiện của anh hơi đường đột, có thể điều đó khiến cô không kịp phản ứng. Bàn tay anh vẫn lửng lơ giữa không trung, kiên nhẫn hơn bao giờ hết, chỉ để nhắc nhở cô rằng liệu cô có muốn mượn bờ vai của người đàn ông trước mặt hay không.



Câu "Utah Tụng Hương, anh theo dõi em!" cất lên lần thứ hai to hơn, dõng dạc hơn, từ ánh mắt đến biểu cảm của cô đều như muốn nói rằng: Anh đã phạm sai một lần nữa rồi.



Anh lại làm hỏng chuyện rồi, đây là lời buộc tội mà Tô Thâm Tuyết vẫn quẳng cho anh. Em quá hiểu anh rồi, anh vẫn kiêu ngạo và tự cho mình là đúng y như trước kia.



Câu nói "anh lại làm hỏng hết mọi chuyện rồi" của Tô Thâm Tuyết luôn có tác dụng với Utah Tụng Hương.



Hoang mang, lo lắng, hoảng loạn.



Không, không không, Tô Thâm Tuyết em sai rồi, không phải như em nghĩ đâu, lần thứ ba Tô Thâm Tuyết hét lên rằng "Anh lại dám đi theo em!" đã khiến Utah Tụng Hương im bặt.



Giờ phút này, cho dù anh giải thích với cô rằng Lục Kiêu Dương gọi anh đến, Tô Thâm Tuyết cũng sẽ không tin.



Dịu dàng làm cái quái gì cơ chứ!



Anh liền nắm lấy tay Tô Thâm Tuyết, à được rồi, là kéo tay cô.



Anh phải đưa cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt, và khi anh có thể khiến cô nhìn anh, thì tâm trí cô cũng sẽ hướng về phía anh.

Anh nắm chặt tay Tô Thâm Tuyết, bước từng bước đi về chân núi, hai người giẫm sột soạt lên tuyết trong sự gấp gáp và thô bạo của anh, và cả sự bất lực của cô.



Cô cố gắng vùng vẫy thoát ra.



Sao có thể chứ? Cô vùng vằng không được, liền hét lên "Utah Tụng Hương, anh là một tên khốn!"



"Utah Tụng Hương, anh dám theo dõi em!"



Sau khi bước thêm một đoạn nữa, "Utah Tụng Hương, anh dám theo dõi em" đã biến thành "Utah Tụng Hương, em muốn vạch rõ ranh giới với anh, em thề, em sẽ vạch rõ ranh giới với anh."



Khi câu "Utah Tụng Hương, em sẽ vạch rõ ranh giới với anh" vang lên lần thứ N, Utah Tụng Hương buông tay Tô Thâm Tuyết ra.



Muốn vạch rõ ranh giới sao? Mới chỉ một tuần trước, cô còn nép trong áo khoác của anh, dịu dàng thỏ thẻ cất tiếng gọi tên anh "Tụng Hương" cơ mà.



Anh bất mãn thả tay ra khiến cô lảo đảo, suýt ngã nhào xuống tuyết bằng tư thế vô cùng hài hước.



Cũng không thể để kệ Nữ hoàng bệ hạ ngã nhào xuống tuyết được, Utah Tụng Hương thở dài bất lực, đành vươn tay ra giữ lấy cô trước khi cô ngã ập xuống đất tuyết.



Nữ hoàng bệ hạ vẫn giữ được phong độ và thần thái, vẻ mặt cô vô cùng không hài lòng, đôi môi mím chặt.



Anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, dùng sự dịu dàng của mình để khiến cho biểu cảm "Utah Tụng Hương, em muốn vạch rõ ranh giới với anh" hoàn toàn biến mất.



Hừ, cô không muốn gặp anh, cô giận anh, đây có là cách để cô không chú tâm vào anh nữa.



Nhưng quan trọng hơn là, trước sự ly biệt tang thương mà cô sắp trải qua tại căn phòng màu trắng trên núi này, anh nên dành không gian riêng cho cô, như vậy có lẽ còn tốt hơn là cho cô mượn một bờ vai.



Sau khi bình tĩnh lại, Tô Thâm Tuyết lại muốn nghĩ cách để thoát khỏi vòng tay anh.



Không để anh kéo cô đi sao, vậy thì điều tiếp theo có thể sẽ càng khiến Nữ hoàng bệ hạ tức giận hơn nữa.



Anh ôm lấy hông cô kéo sát vào mình.



Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi chạm vào cô, Utah Tụng Hương thật sự muốn chửi thề.



Chết tiệt, mới một tuần trước, khi cô vẫn còn nằm trong vòng tay anh, rõ ràng vẫn có da có thịt, chỗ cần to vẫn to, chỗ cần nhỏ vẫn nhỏ, sao bây giờ lại biến thành con ma khô thế này. Không, không được rồi, anh đang tức điên lên đây này, sự tức giận này đã khiến anh nói những lời không hay ho gì.



Nói chính xác hơn thì, sự sụt cân đột ngột của người phụ nữ trong vòng tay khiến anh như muốn phát điên.



Trợ lý và đám tùy tùng đã chăm sóc Nữ hoàng bệ hạ kiểu gì đây?



"Tô Thâm Tuyết, em không có tiền đi vào nhà hàng ăn cơm hay sao hả?" Anh chỉ cần lắc tay nhẹ là cô đã bị ném xuống tuyết rồi.



"Nữ hoàng bệ hạ cũng theo đuổi style mỹ nhân gầy trơ xương sao?"



"Anh có thể đảm bảo rằng, cái dáng vẻ hiện giờ của em không hề đẹp chút nào. Nói không chừng, khi những người hâm mộ trung thành của em nhìn thấy em như thế này, họ sẽ nhầm tưởng rằng Nữ hoàng bệ hạ của họ vừa tham gia chương trình sinh tồn trên đảo hoang mất."



Bị khiêu khích bởi giọng điệu đáng ghét của anh, mắt cô long lên nhìn anh chòng chọc, nói rằng cô hài lòng với cân nặng của mình, và cân nặng của cô không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.



"Thưa ngài Thủ tướng, tôi phải nhắc nhở ngài, mối quan hệ của tôi và ngài hiện giờ chỉ là vợ chồng cũ mà thôi." Cô cất cao giọng.



Nữ hoàng quả thật là cao thủ "đánh đúng trọng tâm, đâm đúng chỗ hiểm".



Sau khoảng mười bước, cô vẫn nằm trong lòng anh, khuôn mặt hiện lên vẻ "Nếu trong tay tôi có một con dao, tôi thề, tôi sẽ cào nát mặt anh."



Nhìn cô mà xem, giọng điệu của cô đang run lên vì tức giận.

"Utah Tụng Hương... anh... anh... anh tại sao lại..." Cô vẫn không ngừng lải nhải.



Nữ hoàng bệ hạ có muốn anh nói hộ em không, sao anh dám động tay động chân với em chứ gì.



Không, không, không, chưa thể nói là anh động tay động chân được, anh chỉ đang kiểm tra một chút thôi. Thời gian qua chắc cô phải gầy đi cả chục cân, anh không biết chục cân này là ngót từ bộ phận nào. May quá, may quá, những chỗ cần to thì còn y nguyên như trước, những chỗ cần nhỏ thì có vẻ nhỏ hơn một chút. Lúc này có thể ví von "eo thon chỉ đúng bằng một gang tay" cũng khá phù hợp, chẳng trách Nữ hoàng bệ hạ lại nói rằng cô rất hài lòng với cân nặng hiện giờ của mình.



Được thôi, trước mắt, anh sẽ không tra hỏi chuyện cô đã gầy sọp đi cả chục cân nữa. Rất nhanh thôi, anh sẽ nghĩ cách để cô tăng cân trở lại, tốt nhất là mười lăm cân chứ không cần mười cân nữa.



Anh không thích cảm giác người phụ nữ trong lòng anh mỏng manh đến nỗi gió thổi cũng bay.



Cân nặng như bình thường sẽ có lợi hơn cho sức khỏe của cô.



Đương nhiên, trước khi cô lấy lại được mười lăm cân thịt đó, kiểu gì anh cũng phải được trải nghiệm cảm giác "vòng eo chỉ vừa bằng gang tay" một cách rõ rệt nhất. Chà, đây là một ý nghĩ khiến anh cảm thấy hưng phấn.



Utah Tụng Hương không thèm che giấu biểu cảm của mình.



Sự mãn nguyện không che giấu của anh trong mắt cô liền biến thành sự tàn nhẫn. Bọn họ đều là những nam nữ đã trưởng thành, chỉ một ánh mắt là đủ biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Những câu nói điên tiết cất lên, cô cảnh cáo anh, liên tục chửi rủa anh.



Đúng rồi, Nữ hoàng bệ hạ còn nói là cô sẽ báo cảnh sát Thụy Sĩ nữa.



"Em cứ làm đi." Anh điềm nhiên cười đáp lại.



Nếu có ai đó đi ngang qua họ vào thời điểm này, hẳn sẽ nghĩ rằng họ là một cặp nam nữ đang tán tỉnh nhau.



Người phụ nữ đang được người đàn ông ôm trong lòng tỏ ra không tự nguyện, làm như muốn thoát khỏi vòng tay người đàn ông, nhưng vì bất lực nên chỉ biết tức tối vùng vẫy. Lúc này mái tóc dài của cô vướng vào tay anh, khó khăn lắm mới gỡ được ra. Cô nới lỏng vạt áo, chiếc áo khoác buông lơi để lộ ra thân hình mỹ miều trong chiếc áo len mỏng ôm sát. Đương nhiên, người đàn ông sẽ không bỏ lỡ cơ hội được ngắm nhìn thỏa thuê. Vậy nên, người phụ nữ không còn để tâm đến việc vùng vẫy giãy giụa nữa, vội vã kéo áo khoác lại thật chặt. Cô cong môi cảnh cáo "Nếu anh còn nhìn thêm nữa thì em sẽ móc mắt anh ra." Nếu như bạn đi ngang qua họ lúc này, chắc hẳn bạn sẽ phải cong môi lên mà nhoẻn cười.



Nhưng họ có thực sự là một cặp đôi đang tán tỉnh ve vãn nhau?



Chỉ cần dừng bước lại và quan sát kỹ một chút, bạn sẽ thấy những giọt nước mắt đang chảy dài từ khóe mắt của người phụ nữ. Còn người đàn ông mạnh miệng kia lại mang vẻ mặt chất chứa đầy tâm tư, cất từng bước nặng nề bất lực về phía trước.



Họ lại đi thêm một đoạn ngắn nữa.



Chiếc trực thăng đang đậu giữa khoảnh sân rộng xuất hiện trong tầm mắt của họ, kèm theo hàng chục người đứng bên cạnh, trong số đó có quan chức địa phương, thành viên đoàn diễu hành núi tuyết, vệ sĩ riêng của Thủ tướng và đoàn tùy tùng của Nữ hoàng.



Họ đã đi hết một vòng chân núi núi, đến lúc phải rời khỏi đây rồi.

Trên đoạn đường cuối cùng, cô không còn giãy giụa vùng vẫy nữa, anh ôm chặt cô bước đi, hai người cứ thế lặng lẽ tiến về phía trước.



Suốt hai phần ba quãng đường đầu tiên, hai người họ ai nấy đều mang thái độ chẳng ai chịu nhường ai, không nhường nhau một câu nào, chỉ vì một ô cửa sổ nhỏ trên núi.



Trên khung cửa sổ cao cao trên kia, có một đôi mắt đang dõi theo đôi nam nữ đang đi xa dần. Nhìn họ kìa, đều đã qua cái tuổi cứ động một tý là bực tức giận dỗi rồi, vậy mà sao vẫn còn giữ lối cư xử ấy chứ, đúng là bó tay mà.



Mặc dù bất lực, nhưng người phụ nữ kia thật đáng yêu, đây là điều không còn nghi ngờ gì nữa.



Đâu chỉ là dễ thương, phải nói là dễ thương nhất trên đời.



Mái tóc đen dài tung bay trong gió, giọng nói lanh lảnh thấp thoáng nét quyến rũ nữ tính. Bầu trời xanh phản chiếu trong đôi đồng tử trong veo của cô. Đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt nổi bật trên nền tuyết trắng, trông thật quyến rũ.



Vậy mà, cặp môi mỏng manh mọng đỏ ấy đang nói những điều khiến cho người đàn ông ôm cô muốn điên lên được.



Như vậy cũng không ổn.



Đặc biệt là, người đàn ông đang phát điên lên vì cô lại là một Thủ tướng.



Không, nói chính xác hơn, là Utah Tụng Hương là người đã từng dùng dao khắc để ghim anh lên tường.



So với vai trò là một chính trị gia, thương hiệu cá nhân của Utah Tụng Hương có phần đặc biệt hơn, đây là câu nói có thiện chí duy nhất mà Lục Kiêu



Dương đã nói trong căn phòng đó.



Sau khi kết thúc câu nói đầy thiện chí đó, chàng trai Missisippi ngay lập tức ném cho anh một quả bom hẹn giờ.



Việc bọn họ liệu có đi tắm tiên cùng nhau hay không thật sự sẽ khiến Utah Tụng Hương băn khoăn trong suốt một khoảng thời gian dài, có lẽ là cho đến tận cuối đời, anh cũng chẳng thể nào có được đáp án chính xác.



Điều duy nhất có thể biết chắc là từ giờ trở đi, Tuscany sẽ trở thành một trong những thành phố mà Utah Tụng Hương không muốn nhắc đến, cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến trong suốt cuộc đời.



Nhưng làm sao bây giờ, Nữ hoàng bệ hạ có vẻ rất thích Tuscany.



Lên đồ thật lộng lẫy rồi lái chiếc xe hơi cổ đuổi theo ráng hoàng hôn mặt trời đỏ ở Tuscany; đến Naples ăn pizza cà chua trên những con phố cổ xưa, tiếp sau đó thì uống một chai bia nhỏ. Đây là việc đầu tiên Tô Thâm Tuyết sẽ làm ngay sau khi thoái vị Nữ hoàng.



Chàng trai trẻ bang Mississippi càng nghĩ càng thấy đắc ý.



Anh vô cùng mãn nguyện, đến mức anh chợt quên mất Thần Chết đang chực chờ để chộp lấy cổ tay anh.



Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ánh sáng lấp lánh tràn ngập trong mắt anh, cho đến khi ánh sáng đó tắt dần…



"Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi."



Chàng trai trẻ bang Mississippi không biết một điều, đây là cách Nữ hoàng bệ hạ chờ đợi ở anh. Khi thời khắc đó đến, thế giới sẽ rộng lớn và tươi sáng hơn.



Còn đối với người đàn ông tên Utah Tụng Hương, trong chuyện này, anh chỉ có thể là người ngoài cuộc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Thầm nở nụ cười chua chát, Utah Tụng Hương nhẹ nhàng đặt người phụ nữ trong vòng tay xuống, ngước mắt nhìn lên bầu trời.



Hai người quay lưng về phía ngọn núi, bốn chiếc giày đi tuyết dính đầy tuyết, gió núi rít ào ào bên tai. Anh nhìn cô, còn cô đang quay người nhìn chăm chú xuống mặt đất. Một khoảng bùn đỏ lộ ra trên con đường họ đang đi, vài ngọn cỏ xanh tươi mạnh mẽ đâm xuyên qua lớp đất phủ đầy tuyết.



Anh khẽ nắm tay cô, băng qua ranh giới giữa chân núi và con đường. Cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.



Đừng.



Anh đang đứng đằng sau bèn bước lùi một bước, ngăn Tô Thâm Tuyết lại. Vậy nên khi quay đầu lại, cô ngã nhào vào lòng anh chỉ trong tích tắc.

Utah Tụng Hương không muốn cô quay đầu lại nhìn về căn phòng trên núi đó. Không liên quan đến chuyện ghen tuông, nhưng nếu như cô còn nhìn thêm một lần nữa, cô sẽ phải mất thêm nhiều thời gian hơn để thu vén lại những tâm tư ngổn ngang trong lòng.



Năng lực giải tỏa của bộ não con người cũng chẳng khác gì nguyên lý tích trữ thức ăn trong dạ dày, hấp thụ càng nhiều thì tiêu hóa càng chậm.



Cô không hề khó chịu, lặng lẽ vùi vào vòng tay anh. Anh cởi áo choàng trên người và khoác lên người cô, nhẹ nhàng nói với cô: "Lục Kiêu Dương vừa đi đến một thế giới khác."



Cũng không biết bao nhiêu thời gian trôi qua.



Cô vùi trong chiếc áo khoác của anh, khe khẽ cất lên những tiếng thút thít.



Cô lí nhí hỏi: "Thế giới đó có bầu trời không?"



"Có."



"Bầu trời ở đó cũng xanh ngắt chứ?"



"Đương nhiên rồi."



"Đêm đến liệu có sao không?"



"Có, có chứ."



"Cũng có đại dương chứ? Trên biển cũng sẽ có những con sóng bạc đầu nhỉ?"



"Có đại dương, có sóng bạc đầu, có mặt trời và ánh nắng bao phủ những con đường trên núi. Mùa Xuân muôn hoa hoa nở, mùa Hạ nước chảy róc rách, mùa Thu cây trái trĩu quả, còn mùa Đông là xứ tuyết trong truyện cổ tích. Tất cả những gì thế giới này có thì thế giới đó cũng có, những thứ mà thế giới này không có thì thế giới kia cũng sẽ có."



"Thật vậy không? Đúng là như vậy sao?"



"Đương nhiên rồi."



"Vậy... thế giới kia có gì mà ở thế giới này không có?"



Cô hỏi điều này với giọng điệu ngây ngô như một cô bé, vô cùng đáng yêu. Anh hỏi ngược lại cô: "Em đã thấy thiên thần sửa mái nhà trong thế giới này bao giờ chưa?



"Chưa từng."



"Ở thế giới đó, có một thiên thần suốt ngày giúp cư dân sửa lại mái nhà. Người ở thế giới đó đi như lướt gió, các gia đình không cần đóng cửa sổ. Hàng cáp treo giữa bậu cửa sổ được trang trí bằng ánh sao và dải ngân hà chờ sẵn để chở các em nhỏ đi chơi đu quay cầu vồng. Tàu hỏa không người lái bay lượn trên mây, các chú khủng long đảm nhận nhiệm vụ giao thông hàng không. Gia đình khủng long với rất nhiều đồ ăn khiến Bộ trưởng Bộ Ẩm thực phải cau mày. Em có muốn biết Bộ trưởng Bộ Ẩm thực trông như thế nào không?"



"Muốn!"



"Đó là một gã có bộ râu tua tủa, gã đó..."

Cánh quạt trực thăng bắt đầu gầm rú ầm ĩ. Qua cửa sổ cabin, tòa nhà cổ tích ngày càng xa, rồi cuối cùng mất hút trên dãy Alps.



Trong khoang trực thăng tĩnh lặng như tờ.



Áo của Utah Tụng Hương vẫn đang khoác trên người Tô Thâm Tuyết. Không biết vì chuyến đi này đã khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, hay vì quá mệt sau một hồi khóc lóc, mà vừa vào đến cabin trực thăng chưa đầy năm phút, cô đã dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.



Nếu nói rằng lúc này Utah Tụng Hương có thể chấp nhận mái tóc bết dính lộn xộn của Nữ hoàng bung xõa trên vai mình, trong lòng tràn ngập cảm giác xót xa, thì chỉ khoảng nửa giờ sau, Tô Thâm Tuyết lại khiến Utah Tụng Hương chỉ muốn hét thật lớn vào tai cô rằng: em hãy nhìn cho rõ người đàn ông đang đứng trước mặt em đi.



Đúng vậy, Tô Thâm Tuyết, hãy nhìn cho rõ người đàn ông đang đứng trước mặt mình đi.



Người đàn ông trước mặt em bây giờ là Utah Tụng Hương, không phải Lục Kiêu Dương.



Cảm xúc đang trào dâng bỗng vụt trở thành mấy câu chửi thề.



Người phụ nữ đang gục đầu trên vai anh lại dám gọi tên người đàn ông khác, những ngôn từ tục tĩu cũng không thể làm dịu đi sự phẫn nộ trong anh! Anh đặt ngón trỏ lên trán Tô Thâm Tuyết, dùng lực, đẩy mạnh đầu cô ra.



Đầu cô tức khắc lệch khỏi vai Utah Tụng Hương, tựa vào cabin trực thăng trong một tư thế vô cùng kỳ cục.



Trong trực thăng này làm gì có cái gối lông ngỗng mềm mại nào đâu chứ.



Nhưng Utah Tụng Hương cũng đã quyết định rồi, nhiệm vụ của anh trước khi lên trực thăng không phải là lo lắng xem cô ngủ có ngon hay không. Đây là hình phạt dành cho cô vì "ngủ trên vai anh nhưng lại gọi tên người đàn ông khác."



Utah Tụng Hương biết mình làm vậy thực sự rất ấu trĩ, nhưng anh đã chịu đựng Tô Thâm Tuyết đủ rồi.



Anh chán ngấy Tô Thâm Tuyết, và cũng chán chính bản thân mình nữa.



Giữa không trung, Utah Tụng Hương mấp máy môi nói thầm: "What?"



Ở một thế giới khác, các thiên thần đang bận rộn sửa mái nhà, đu quay cầu vồng, Bộ trưởng Bộ Ẩm thực với những chiếc xúc tu lớn ư? Chỉ có Lục Kiêu Dương mới nói những lời như vậy thôi.



Thế mà, Tô Thâm Tuyết lại nghe lọt lai những lời như vậy chứ.



Anh không nhất định phải bắt chước lối ăn nói của Lục Kiêu Dương để dỗ cho Tô Thâm Tuyết vui vẻ.



Thật khốn kiếp!



Thế mà, trong lúc dằn vặt bản thân vì những lời mình đã nói, đôi mắt anh lại cứ dán chặt vào khuôn mặt đang say ngủ kia.



Hốc mắt cô sưng to như mắt cá vàng, mái tóc dài bết dính sát vào da đầu hơi bốc mùi, nơi hốc mắt còn vương vài vệt nước mắt lấp lánh. Đối mặt với quy luật sinh tử phũ phàng của thời gian, Nữ hoàng cũng bất lực.



Vậy nên, khuôn mặt đó của Tô Thâm Tuyết có gì tốt cơ chứ? Lý trí của Utah Tụng Hương đang lên tiếng mách bảo anh.



Hơn nữa, bọn họ đang ở trong tầm mắt của những người có mặt trong khoang trực thăng. Cơ trưởng thì còn đỡ, nhưng trợ lý bay mới được thay còn non kinh nghiệm thì sao, chắc hẳn họ sẽ vô cùng tò mò muốn biết Thủ tướng và Nữ hoàng ở cùng nhau như thế nào. Anh cũng không muốn hình ảnh Thủ tướng trong mắt họ lại trở thành một người đàn ông ngốc nghếch ngồi ngắm nhìn vợ cũ say ngủ.



Vậy nhưng, ánh mắt anh vẫn không thể bứt khỏi Tô Thâm Tuyết được, ánh mắt nấn ná lâu nhất trên bờ môi mọng đỏ của cô. Mặc dù anh đã từng hôn lên bờ môi đó vô số lần, nhưng lúc này đây, trái tim anh vẫn đập thình thịch rộn rã vì nó.



Ánh mắt anh còn chưa kịp rời đi, thân trực thăng bỗng lắc lư.



Trong lúc trực thăng chao đảo, đầu cô ngoẹo về phía tay nắm cửa trực thăng.



Khi chiếc trực thăng cân bằng trở lại, đầu cô lại lần nữa tựa vào bả vai của Utah Tụng Hương.



Nhìn vào đầu mũi hơi hếch lên của cô, bất giác Utah tụng Hương lại nhớ đến câu chuyện Lục Kiêu Dương đã kể. Tại Santiago, người đàn ông và người phụ nữ ở cùng nhau trong phòng khách sạn ba ngày ba đêm. Bất chợt, cổ họng anh khô rát.



Mười lăm phút sau khi lên chuyến bay đến Santiago, Nữ hoàng chợt nhận ra bọn họ đang không quay về Goran. Khuôn mặt cô lúc này dễ thương như một cô bé ngây thơ bị lừa vào khu rừng tối.



Đối diện với sự chất vấn của cô, Utah Tụng Hương bình thản đáp: "Cần đến Santiago để giải quyết vài việc."



Thật ra, ngay cả bản thân Utah tụng Hương cũng không thể vì sao mình lại đáp chuyến bay đến Santiago. Đương nhiên anh muốn tái hợp với Tô Thâm Tuyết, nhưng chắc chắn anh muốn quay lại với Tô Thâm Tuyết theo cách của riêng mình. Căn bản anh không hề để tâm đến những câu chuyện mà Lục Kiêu Dương kể, hơn nữa anh và Tô Thâm Tuyết đã hoàn thành chín mươi chín phần trăm sự kết hợp giữa nam và nữ rồi, chỉ thiếu... chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa mà thôi.



Nhưng bước cuối cùng này sớm muộn gì cũng sẽ đạt được, anh không cần phải nghe theo lời hướng dẫn của Lục Kiêu Dương.



Nhưng trên thực tế, anh và Tô Thâm Tuyết hiện giờ đang trên đường đi tới Santiago. Lời giải thích hợp lý nhất lúc này là: Tô Thâm Tuyết chính là nguyên nhân khiến anh như bị ma xui quỷ khiến mà đưa ra quyết định đến Santiago.

Cô đã mê hoặc anh, khiến anh bối rối vì những suy nghĩ về cô.



Đến Santiago để giải quyết công việc ư? Rõ ràng Nữ hoàng bệ hạ không tin vào lý do mà anh đưa ra đâu, Utah Tụng Hương chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn em bé đang ngoan ngoãn úp vào ngực mẹ ngủ.



Cách này rất hiệu quả, Tô Thâm Tuyết nhanh chóng bình tĩnh lại. Khi nhìn ngắm đứa bé đang ngủ say sưa trong lòng mẹ kia, đôi mắt Tô Thâm Tuyết tràn ngập vẻ dịu dàng, ngoài vẻ dịu dàng ra còn có... Khi Utah Tụng Hương muốn nhìn kỹ hơn, cô liền cụp mắt lại.



Sau khi bay được một phần ba hành trình, trước yêu cầu của Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương đành phải mở cửa phòng vệ sinh và đi vào.



Ngay khi cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, Tô Thâm Tuyết liền lấy cuốn tạp chí đập luôn vào mặt anh, cô thì thầm và cho anh xem nội dung của cuốn tạp chí.



Không cần xem cũng biết, Utah Tụng Hương đã biết tỏng nội dung của cuốn tạp chí rồi.



Đây là ấn phẩm về chuyến bay hạng nhất điển hình, với phong cảnh đẹp và đồ ăn ngon. Một vài trang đầu tiên điểm xuyết các điểm tham quan nổi tiếng ở Santiago, rất nhiều trang phía sau mô tả hành trình của những người đàn ông và phụ nữ đến Santiago. Santiago là một miền đất đầy kích thích. Lại còn gì nữa? Đưa người phụ nữ bạn yêu đến đây, mua đồ trang sức cho cô ấy và đặt một phòng khách sạn sang trọng, cùng nhau ngắm cảnh đêm trong một nhà hàng cao cấp. Dù cô ấy có phải là của bạn hay không, cuối cùng cô ấy cũng sẽ trở thành của bạn. Một vài lịch trình say đắm cũng được đính kèm, lại còn có địa chỉ khách sạn và danh thiếp của các đại lý dẫn tour được ưa chuộng nữa.



Sau khi nhìn rõ địa chỉ những khách sạn đó, Utah Tụng Hương nhận ra chẳng có cái nào ở phía Nam Santiago như Lục Kiêu Dương nhắc đến cả.



Đương nhiên, nếu có thì anh cũng sẽ không đặt phòng khách sạn ở phía Nam đâu. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để cho chàng trai Missisippi kia dắt mũi.



Utah Tụng Hương cảm thấy cũng khá hứng thú với kiểu khách sạn bộ lạc mà tạp chí có đề cập tới.



Chẳng buồn liếc lấy một cái, Utah Tụng Hương quăng luôn cuốn tạp chí vào thùng rác, liếc mắt nhìn Tô Thâm Tuyết.



Chà, mắt cô đỡ sưng nhiều rồi, ngủ đủ giấc khiến đôi má cô ửng hồng, nhiệt độ trong cabin cũng đủ ấm áp rồi, đương nhiên cô không cần thêm áo khoác, chỉ cần mặc áo len, mà chiếc áo len này cũng thật là... ôm sát người.



Lúc này chắc hẳn Tô Thâm Tuyết cũng đã nhận ra, gọi anh vào phòng vệ sinh là một việc làm cực kỳ thiếu khôn ngoan. Cả người đã sượng cứng lại vì lúng túng, Tô Thâm Tuyết vẫn cứng miệng nói: "Anh... là anh... không phải vì muốn... nên mới..."



Tô Thâm Tuyết không thể nói hết những lời còn lại.



Diện tích của phòng vệ sinh không lớn lắm, chỉ mới vài bước anh đã khống chế được cô.



Người phụ nữ bị anh đóng khung trong vòng tay không còn phong thái uy nghiêm như trước nữa. Cô sửng sốt, dùng lòng bàn tay chặn giữa hai người, đôi môi đỏ mọng không ngừng nhấn mạnh "Anh... đừng nghĩ lung tung… Anh... đừng hòng."



Chết tiệt, không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến...

Đã có một khoảnh khắc nào đó, trong tâm trí Utah Tụng Hương hiện lên đủ suy nghĩ điên cuồng, hơn một nửa những suy nghĩ điên cuồng đó thôi thúc anh biến chúng thành hành động. Hiệu quả cách âm của phòng vệ sinh này chắc cũng khá ổn, không có vấn đề gì đâu nhỉ.



Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Tô Thâm Tuyết rời đi, một cơn đau nhói lên từ lòng bàn tay của Utah Tụng Hương.



Dường như người phụ nữ này càng ngày càng thoải mái trong việc làm tổn thương anh. Sở dĩ cô không cho hôn là bởi vì đây không phải là thời điểm thích hợp, cuối cùng cô còn nói thêm một câu, "Anh hiểu em mà."



Đây không phải là thời điểm thích hợp để hôn, bởi vì Lục Kiêu Dương.



Em vẫn đang chìm đắm trong nỗi buồn vì cậu ấy đã rời bỏ em, nếu anh đủ thông minh thì hãy dừng hành vi của mình lại.



Nghe có vẻ như cô là một góa phụ mang tình yêu sâu đậm với người chồng đã khuất, và lúc này cô đang buộc tội người cầu hôn mình.



Rõ ràng, một tuần trước thôi, đôi môi đỏ mọng kia còn hôn anh rất nồng nàn.



Tiếng bình nước súc miệng nứt vỡ khiến cô ngưng bặt, chất lỏng màu đỏ chảy ra từ lòng bàn tay anh. Anh buông tay ra, tham lam nhìn sắc mặt cô dần tái nhợt đi.



Đây mới là phong cách điển hình nhất của Utah Tụng Hương.



Có thể tận hưởng khoảnh khắc khuôn mặt cô tái nhợt lo lắng vì anh, chuyện gì cũng xứng đáng.



Anh dịu dàng nói với cô, chuyến đi này không phải vì mục đích muốn làm chuyện đó với cô, mà thực sự là vì công việc. Còn nữa, Nữ hoàng bệ hạ, em có biết hiện giờ tình trạng của em tệ đến mức nào không?



Nói cách khác, trạng thái tồi tệ của em không đủ để khơi gợi những ý định khác trong anh đâu.



Cô nhìn chòng chọc vào chai nước súc miệng bị vỡ, khuôn mặt anh đầy vẻ ảo não. Thật xui xẻo, sao ở đây lại có chai nước súc miệng được chứ.



Nếu bây giờ anh cứ thế đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến các cô tiếp viên hàng không sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.



Anh dặn cô về chỗ ngồi trước, anh xử lý vết thương xong sẽ tới tìm cô.



Lúc này, cô rất ngoan ngoãn và nghe lời. Cô nhẹ nhàng rời đi, như thể chỉ cần bước chậm thêm một bước nữa, thì sẽ có thêm một chai nước súc miệng dễ vỡ khác.



Utah Tụng Hương cười khổ, hình như anh còn phải nói chuyện với bác sĩ tâm lý vài lần nữa sau khi trở về Goran, nhân tiện anh phải tiếp cận cái gã tên "Kahn" nữa.



Yêu cô, thì anh phải thay đổi vì cô, người ta nói, đây chính là chân lý trong chuyện tình yêu.



Sau khi xử lý xong vết thương, Utah Tụng Hương mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy Tô Thâm Tuyết vẫn đang đứng gần đó, sắc mặt cô đã nhẹ nhõm hơn chút, cũng không còn lẩm bẩm càu nhàu nữa.



Anh thề rằng, anh làm vỡ chai nước súc miệng đó là hoàn toàn vô tình.



"Thật vậy sao?" Cô hỏi.



"Em có muốn anh phải thề thêm lần nữa không?"



Cô ngăn anh lại bằng vòng tay và cái ôm của mình, đồng thời chủ động hôn anh.



Sự mềm mại và ngọt ngào luồn vào khoang miệng khiến Utah Tụng Hương vừa thỏa mãn vừa bất lực. Tô Thâm Tuyết làm vậy thật không ổn chút nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ nghiện mất.



Trong khoảng hai phần ba hành trình còn lại của chuyến bay, lúc đầu Tô Thâm Tuyết còn nằm trong vòng tay anh, sau đó chuyển dần sang cuộn người trên đùi anh say ngủ.



Khi cô tỉnh dậy lần đầu tiên, biết anh đang nhìn cô, cô hơi khó chịu, phàn nàn hỏi anh tại sao lại không ngủ. Chiều theo mong muốn của cô, Utah Tụng Hương nhắm mắt lại. Khi cô tỉnh dậy lần thứ hai, cô hỏi anh:



"Không phải anh nói tình trạng của em lúc này khá tệ sao?"

"Vô cùng tệ."



"Em tệ như vậy mà anh còn cứ nhìn em làm gì?!"



Đúng vậy, tệ như vậy mà sao anh cứ nhìn cô mãi? Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.



"Im miệng!"



Được, anh im lặng.



"Nhắm mắt lại ngay."



Được, anh nhắm mắt lại ngay đây.



Lần thứ ba Tô Thâm Tuyết tỉnh lại, thật không may mắn, anh không kịp dời mắt khỏi khuôn mặt cô. Được thôi, lần này hãy xem anh thề thốt bao biện cái gì.



"Xung quanh đây chẳng có gì để nhìn cả, chỉ có Tô Thâm Tuyết là hấp dẫn thôi." Anh thẳng thắn nói.



Những lời này khiến má cô đỏ bừng, và cô không còn trách cứ anh cứ nhìn cô suốt nữa, Utah Tụng Hương cũng thuyết phục mình nhắm mắt lại.



Không gian vô cùng yên tĩnh, ngón tay anh chậm rãi vuốt ve má cô, lông mi của cô khẽ run lên vì sự đụng chạm của anh. Cô mở mắt ra, nhìn lại anh.



Chớp mắt như đã vạn năm, chắc là chỉ như vậy.



Khi trực thăng hạ cánh xuống sân bay Santiago, cô nói nhỏ thì thầm bên tai anh: "Tụng Hương, có anh đến, em thấy rất vui."



Đây đúng là một cách giết người mà.



Thời gian trôi qua, con trai trưởng nhà Utah vốn không hề để mắt đến con gái lớn nhà họ Tô, thế mà cô lại dần len lỏi vào trái tim anh.



Không chỉ len lỏi vào tâm trí anh, cô còn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.



Dưới ánh mặt trời Santiago, Utah Tụng Hương nhớ lại hình ảnh năm đó cô tựa đầu vào vai anh nghe nhạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi