THỦ TƯỚNG MỜI XEM ĐƠN LY HÔN

Chương 141 NGOẠI TRUYỆN: CUỘC SỐNG TÌNH CẢM

Thôi bỏ đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai chị em chành chọe nhau trước khán giả cả nước, lần cãi nhau trong cuộc đua ngựa hồi giữa năm còn kịch liệt hơn nữa kìa.



Đó là lần đầu tiên các thành viên của gia đình Hoàng gia xứ Wales tham gia vào Câu lạc bộ Đua ngựa Hoàng gia Goran. Để bày tỏ lòng biết ơn, Câu lạc bộ đã tổ chức sự kiện "lăn pho mát" truyền thống của xứ Wales làm lễ ra mắt câu lạc bộ.



Tiếng súng vừa vang lên, hàng chục viên pho mát trắng từ trên dốc cao hàng chục mét lăn xuống, viên pho mát lăn đầu tiên nhanh nhất dường như đang tận hưởng chuyến đi tuyệt vời của chính mình. Tuy nhiên, điều mà khiến khán giả không thể nào ngờ là miếng "pho mát" lăn siêu nhanh bỏ xa những viên pho mát khác kia thực ra lại chính là Hoàng tử bé Blue và Công chúa nhỏ Alice, hai chị em đang vật lộn.



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?



Thông qua camera ghi hình lại, mọi người mới biết được ngọn nguồn sự việc. Hai chị em đang tranh nhau vị trí đứng gần mẹ hơn, khi mà hai đứa đang cự cãi không ai nhường ai thì tiếng súng vang lên, hai chị em liền trở thành viên "pho mát" bất đắc dĩ và lăn tròn xuống.



Đột nhiên, Câu lạc bộ Đua ngựa Hoàng gia vốn gây ấn tượng mạnh mẽ cho thế giới lại trở nên gần gũi hơn vì sự cố "pho mát lăn."



Công chúa nhỏ và Hoàng tử bé không khác gì con của chúng tôi, thường xuyên chành chọe đánh nhau, lúc nào cũng muốn tranh giành tình thương của mẹ. Cứ như thế, Công chúa nhỏ và Hoàng tử bé trở thành viên kẹo vui vẻ ngọt ngào trong lòng người dân Goran.



Tuy nhiên, đã hơn một tháng trôi qua kể từ cuộc phỏng vấn trực tuyến, câu hỏi "Giữa con và ngài Thủ tướng, mẹ thích ai hơn?" vẫn chưa có câu trả lời.



Tắt tivi, Jean quay lại cây thông Noel để tiếp tục công việc còn dang dở.



Khi cô vừa kéo rất nhiều đồ trang trí ra, một cái đầu nhỏ ló ra, lúc đầu Jean còn phải dụi mắt, tưởng rằng mình đang bị ảo giác, nếu không, sao cậu bé vừa đánh nhau với chị gái ở trên ti vi kia lại xuất hiện ngay trước mắt cô cơ chứ?



Không phải là ảo giác, trốn dưới gốc gây thông Noel kia đúng là Hoàng tử bé.

Hoàng tử xuất hiện đột ngột trong dịp lễ Giáng sinh, tình tiết này quả thật giống trong những câu chuyện cổ tích, chỉ đáng tiếc là, Hoàng tử này còn chưa đầy năm tuổi.



Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ.



Có người đẩy cửa vào, nếu Jean đoán không nhầm, người đó đến đây vì Hoàng tử.



Liếc nhìn cậu bé đang cố co rúm người lại, Jean không có động thái gì, chỉ đẩy những món đồ trang trí về lại chỗ cũ, rồi quay ra chào đón những người mới tới.



Nhưng người đó yêu cầu được xem camera giám sát của thư viện.



Cũng thật trùng hợp, hôm qua camera vừa bị hỏng.



Sau khi chắc chắn rằng Jean không nói dối, mấy người kia hỏi cô có nhìn thấy một cậu bé mặc áo sẫm màu bước vào thư viện không, cô lắc đầu. Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô nói với những người đó, cách đây ít phút cô đi đổ rác và nhìn thấy một đứa trẻ đi ngang qua cửa thư viện. Cô không nhớ rõ cậu bé có mặc áo khoác hay không, nhưng chiều cao của đứa trẻ thì cô nhớ rõ.



Mấy người kia vội vàng rời đi.



Xác suất có thể "nhặt" được Hoàng tử bé hẳn là có thể so sánh với xác suất bị thiên thạch đâm trúng. Đương nhiên đây cũng chỉ là giải pháp tình thế, hiển nhiên Hoàng tử bé muốn hít thở không khí dễ dàng hơn.



Đặt Hoàng tử bé ra phía sau giá sách, Jean chào hỏi cậu bé.



Cậu nhóc đính chính lại chiều cao mà cô vừa khai báo với những người kia, bảo rằng tuần trước khi đo chiều cao, cậu đã cao một mét mười tám chứ không phải là một mét mười lăm nữa.



Quả nhiên, Hoàng tử bé được di truyền chuyện nhạy cảm với số liệu từ người nào đó.



Còn nữa, khi nói với họ thì cô nên nói là cậu cao khoảng một mét mốt đến một mét mười lăm, nếu cô nói thẳng luôn là cao một mét mười lăm thì rất dễ bị nghi ngờ, Hoàng tử bé nói thêm.



Haiz…



Bạn cho rằng cậu bé chỉ dừng lại ở đó thôi sao? Cú hat-trick thứ ba vẫn còn phía sau nữa cơ.



Bị một cậu bé chưa đầy năm tuổi dạy dỗ một hồi đến mức muốn độn thổ, Jean đành phải nói rằng, "Tôi thường xuyên gọi điện đến đường dây nóng của Hoàng gia", thì mới có thể khiến cậu nhóc này im lặng.



Blue, Hoàng tử bé Blue, Jean chăm chú quan sát cậu bé.



Cậu nhóc ở bên ngoài trông đáng yêu hơn trên ti vi, khuôn mặt bụ bẫm búng ra sữa của cậu thật khiến người ta muốn cắn véo.



Khi im lặng không dạy dỗ người khác nữa, thì sự khác biệt của Hoàng tử bé và những đứa trẻ khác mới càng lộ rõ.

Khi được hỏi có muốn uống gì không, cậu lắc đầu. Khi được hỏi có cần chọn cho cậu một cuốn truyện tranh không, cậu lắc đầu. Khi được hỏi tại sao cậu lại đến đây, cậu chỉ im lặng không đáp.



Đó thật sự là... một bầu không khí mà người lạ không nên bước vào.



Cứ mãi như thế này cũng không được. Để gần gũi với cậu bé hơn, Jean bước đến kể rằng hồi tám tuổi cô được ngài Thủ tướng tặng cho một hộp chocolate. Sau đó, cậu bé chỉ đáp gọn lỏn một câu "Tôi ghét chocolate."



Thật không thân thiện gì cả.



Còn nữa, làm gì có đứa trẻ nào lại ghét chocolate cơ chứ.



Tại sao lại ghét chocolate, Hoàng tử bé đã kể ra nguyên nhân, tại vì Alice thích chocolate, tất cả những thứ gì Alice thích thì Blue sẽ ghét hết, hơn nữa…



"Tôi cũng không thích cô nhắc đến ba…" Nói đến đây, cậu nhóc bịt miệng lại, động tác khi che miệng của cậu giống hệt với chị gái mình.



"Vậy tạm thời tôi không muốn nghe cô nói những chuyện liên quan đến ngài Thủ tướng nữa." Cậu vội sửa lại.



Cậu nhóc này vừa không thân thiện lại còn hơi ương bướng nữa.



Lúc này lại không muốn nói chuyện về ngài Thủ tướng, xem ra, việc Hoàng tử "bỏ nhà ra đi" này chắc có liên quan đến ngài Thủ tướng rồi đây.



Được thôi, không nói về ngài Thủ tướng, vậy chúng ta nói về Nữ hoàng.



Trong mười phút tiếp theo, Hoàng tử bé chăm chú lắng nghe không chớp mắt. Ừm, có vẻ hiệu quả đây, rất nhanh, Hoàng tử bé nhoẻn miệng cười, đến cuối cùng, chính cậu lên tiếng kể về mẹ mình.



Mẹ rất đẹp, rất đáng yêu, mẹ điểm gì cũng tốt, nếu như lần này mẹ cũng từ chối lời cầu hôn của bố như trước kia thì… nói đến đây, ngữ điệu của Hoàng tử trở nên vô cùng rầu rĩ…



Lúc rời khỏi Cung điện Jose, Hoàng tử bé đã để lại cho mẹ một bức thư, trong thư có nói, nếu lần này mẹ cũng từ chối lời cầu hồn của bố như trước kia, con sẽ biểu diễn lộn nhào trên bãi cỏ cho mẹ xem, hơn nữa, sẽ biểu diễn mười lần liên tiếp.



"Tôi lộn nhào rất xấu." Hoàng tử bé cau mày nói.



Đợi đã, câu này có ý gì, Hoàng tử bé rời khỏi Cung điện Jose vì bố cậu cầu hôn với mẹ cậu? Hơn nữa! Từ thông tin "nếu mẹ cũng từ chối lời cầu hôn của bố giống như trước kia" thì có thể biết được rằng, ngài Thủ tướng cầu hôn Nữ hoàng đã rất nhiều lần rồi?



Không được nóng vội, không được kích động, Jean cố gắng kiềm chế sự tò mò trong lòng mình, như vậy Hoàng tử bé Blue mới dần được đưa vào thế tự kể chuyện. Cho nên, phải hỏi từ từ từng câu một, vì cậu nhóc này rất thông minh.



Bố đã cầu hôn mẹ rất nhiều lần sao?

"Bọn họ đã nói về chuyện này không dưới cả trăm lần, kể từ khi tôi và Alice được sinh ra."



Đã cả trăm lần Thủ tướng cầu hôn Nữ hoàng, từ nhỏ nhẹ kín đáo đến phô trương hoành tráng đều không thành công, thông tin này khiến Jean thầm hét ầm lên "OMG".



Lại còn có một lần cầu hôn qua cửa phòng tắm nữa.



Lần đó, ai đó vừa mới đi công du về, hoa cũng không chuẩn bị, lại còn mặc nguyên bộ quần áo ngồi trên máy bay từ hôm trước, nhìn vào cánh cửa rồi hét ầm lên "Tô Thâm Tuyết, em phải cưới anh ngay lập tức!" Khi kể về lần cầu hôn qua cửa phòng tắm này, hoảng tử bé tỏ vẻ chán nản.



Không đợi Jean hỏi, Hoàng tử bé tự động kể lại sự việc khiến cậu phải để lại thư mà ra đi, bởi vì…



"Lần này chắc chắn mẹ sẽ chấp nhận lời cầu hôn của ba", Hoàng tử bé than vắn thở dài, lần này cậu đã nghe được Lucini và Christie trò chuyện với nhau. Trong Cung điện Jose, những chuyện mà Lucini và Christie nói đều là những thông tin vô cùng chính xác.



Lần này, ai đó đã cho mẹ bị knoct-out.



"Đòn knock-out" mà ai đó dùng chính là vé máy bay đến Bờ biển Ngà. Để tăng thêm hiệu ứng, ai đó còn cố tình uống rượu, quăng tấm vé này trước mặt mẹ như một đòn trí mạng và nói rằng, trong vòng hai mươi bốn giờ tới, nếu như người đó không nghe được câu "Yes, I do" từ mẹ, thì ngay giây đầu tiên khi hai mươi bốn giờ kết thúc, chiếc xe chở Thủ tướng của đất nước này sẽ chạy thẳng đến sân bay, và điểm đến là Bờ biển Ngà.



Thủ tướng dùng tấm vé máy bay đến Bờ biển Ngà để làm đòn kết liễu hạ gục Nữ HSo?



Sau vài lượt suy nghĩ, Jean đại khái đoán được, mấy ngày trước có tin tức từ Bờ biển Ngà gửi về, thông báo hai binh sĩ của Goran đã hy sinh trên phòng tuyến.



Chuyến đi của Thủ tướng tới Bờ biển Ngà có thể liên quan đến tin xấu này. Bờ biển Ngà đã xảy ra xung đột dân sự trong một năm, các thành phố khác, ngoại trừ thủ đô đã tuyên bố thất thủ. Mỗi ngày, hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn người chạy trốn khỏi Bờ biển Ngà, và Thủ tướng đã chọn đến Bờ biển Ngà vào đúng thời điểm này...



"Bố nói sẽ đón hai binh sĩ gìn giữ hòa bình trở lại với đất mẹ Goran, bố sẽ đích thân đến đó, chỉ mang theo phiên dịch và không có vệ sĩ. Bố cũng đã chuẩn bị sẵn một lá đơn từ chức, nói rằng nếu Nữ hoàng cho rằng hành vi của bố là vô trách nhiệm thì "Anh sẽ từ chức Thủ tướng". Lúc này, cậu bé đã không kiềm chế được cơn tức giận, "Bố đúng là một kẻ lắm mưu nhiều kế".



Chọn đến Bờ biển Ngà vào thời điểm này, hơn nữa ngoại từ câu "Yes, I do" ra thì không còn bất cứ điều gì có thể ngăn cản được, đây chính là một cú knock-out thực thụ.



"Christie và Lucini nói rằng lần này chắc chắn mẹ sẽ không thoái thác được nữa", Hoàng tử bé vô cùng buồn bã, cậu để lại một bức thư rồi bỏ đi. Đó là cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra được để ngăn mẹ mình kết hôn với ai đó.



Đối với chuyện mẹ kết hôn với ai đó, Hoàng tử bé vô cùng phản đối, vậy Công chúa nhỏ thì sao?



"Lúc đầu chị ấy cũng phản đối, nhưng lúc bố nói kỳ nghỉ năm sau sẽ đưa chị ấy đi lặn ngắm tôm hùm thì chị ấy bắt đầu mải mê chọn đồ bơi."



Tại sao lại phản đối việc mẹ kết hôn với ai đó?

Câu trả lời của cậu bé khiến người ta phải cười mãi không thôi, bởi vì mẹ chỉ có hai tay thôi, hai tay của mẹ vừa vặn ôm được Alice và Blue.



Cuối cùng, cậu bé ấp úng nói thêm rằng, cậu đã có một khoảng thời gian vui vẻ với mẹ vào những buổi tối cuối tuần, nhưng sau khi ai đó xuất hiện thì lập tức dẫn mẹ ra khỏi phòng của cậu. Điều này rất tệ, giống như đang ăn dở một chiếc bánh hamburger thì bị mọi người giật đi vậy.



Còn nữa…



Còn một điểm nữa, cậu nhóc nhận thấy rằng, mẹ cậu thật sự rất tốt.



Đương nhiên, cậu cũng rất ưng ai đó, người đó cũng có những ưu điểm.



Thật tuyệt khi lắng nghe tiếng gió véo von trên vai ai đó; ai đó chơi bóng đá và bóng rổ rất giỏi; ai đó có thể dễ dàng với đến cánh diều mắc trên cây, những điều này mẹ không thể làm được.



Đương nhiên, thị vệ lính canh cũng có thể làm được những điều này, nhưng khi người đó làm thì khiến cậu cảm thấy thoải mái vui thích hơn.



"Cứ như bây giờ không tốt sao? Tại sao lại cứ bắt mẹ phải gả cho người đó chứ?" Hoàng tử bé tự lẩm bẩm như nói với chính mình.



Thế giới của người lớn đối với trẻ con mà nói đúng là phức tạp như một cuốn bách khoa toàn thư.



Vì ngài Thủ tướng yêu mến, Jean quyết định sẽ thử làm gì đó.



Jean nói với Hoàng tử bé rằng, rồi sẽ đến một ngày mẹ sẽ phải từ bỏ cương vị Nữ hoàng này. Làm Nữ hoàng thì phải giải quyết đủ việc lớn bé, khi không còn làm Nữ hoàng nữ thì mẹ sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, như vậy thì sẽ rất cô đơn buồn chán, đặc biệt là trong những chuyến du lịch có cảnh sắc đẹp đẽ ngọt ngào như viên kẹo, phải có người cùng chia sẻ viên kẹo đó với mẹ.



Hoàng tử bé phản đối, mẹ còn có cậu và Alice nữa, hai chị em có thể đồng hành cùng mẹ.



"Hai người rồi sẽ lớn, học hành, bài tập, trại hè, những người bạn mới, những bộ phim với âm nhạc thật ngầu, những trận bóng cuối tuần, những khám phá mới mẻ. Một khi các em trưởng thành tới một giai đoạn nhất định thì sẽ tràn đầy niềm khao khát muốn khám phá thế giới, khi em đi học ở nơi xa xôi, mẹ sẽ phải ngồi một mình cô đơn trên ghế đá công viên, em đành lòng không?"



Đương nhiên, Hoàng tử bé vẫn không cách nào hiểu được ý tứ trong cả đoạn mà cô vừa trình bày, nhưng khi nghe đến câu "mẹ sẽ ngồi một mình cô đơn trên ghế đá công viên", hàng mi của cậu bé run run khép lại, sau một lúc mới mở ra.



Trẻ con thì vẫn là trẻ con, cảnh tượng mẹ ngồi cô đơn một mình trên ghế đá công viên khiến cậu bé thấy buồn bã vô cùng.



Ừm, tiếp tục thôi.



Vậy nên Jean đã thay đổi cách diễn đạt khác. Cô nói với Hoàng tử bé rằng cô rất hy vọng Nữ hoàng sẽ có người bầu bạn, nhưng cô không đánh giá cao nếu Thủ tướng được xem là người thích hợp cho vị trí đó.

Có lẽ Hoàng tử bé cho rằng cả thế giới này đều cổ vũ Nữ hoàng và Thủ tướng ở bên nhau, vừa nghe thấy có người đứng về phía mình thì cậu khá vui vẻ, liền hào hứng tìm hiểu nguyên nhân.



Jean liền liệt kê những khuyết điểm của Thủ tướng: quần áo quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài màu đấy, hơn nữa đối với những nghị sĩ viên đáng tuổi bố mình anh cũng không nể nang, một nhà lãnh đạo quốc gia mà còn ham đua xe thì có được không...



Quả nhiên, giọt máu đào hơn ao nước lã.



Hoàng tử bé lúc đầu khá hào hứng nhưng dần dần lại cảm thấy khó chịu. Khi Jean kể về việc Thủ tướng không có tài năng nghệ thuật, cậu nhóc không hài lòng chút nào, bật lại ngay: "Bố tôi đánh đàn rất hay."



Lúc này đã không gọi là "ai đó" nữa rồi.



Nhưng mà việc dìm hàng Thủ tướng chưa dừng lại ở đây.



Tỏ ra bình thản, Jean tiếp tục gợi ý cho Hoàng tử bé về ứng cứ viên sáng giá cho vị trí người bạn đời của Nữ hoàng trong lòng cô. Đó chính là người đàn ông New Zealand đã đi thuyền đến Goran vào mỗi ngày Hạ chí dù nắng hay mưa.



"Anh ấy thật sự là một người đàn ông lãng mạn." Jean nói với ánh mắt mơ màng.



Người đàn ông New Zealand nổi tiếng ở Goran và là mẫu người bảo vệ thầm lặng hoàn hảo. Nhưng cậu bé nói, Louis không thể chơi bóng, Louis thậm chí còn không hiểu việt vị là gì.



Vừa hay, trên giá sách có sách về những cầu thủ bóng đá nổi tiếng, vừa khéo trong đó có một người sẽ đến thăm Goran vào tuần sau.

Vietwriter.vn

Jean chỉ vào nhân vật đó và hỏi Hoàng tử bé: người này thì sao?



"Chú ấy có bạn gái rồi, hơn nữa chú này chỉ biết chơi bóng đá, nhưng lại chẳng biết gì về bóng rổ cả." Hoàng tử bé nói.



Thì ra muốn làm bạn đời của Nữ hoàng thì phải biết chơi cả bóng đá lẫn bóng rổ.



Chà, cách đây không lâu, có một ngôi sao bóng rổ đã công khai thổ lộ mẫu người lý tưởng của mình là Nữ hoàng Goran.



Vì vậy, Jean kể về ngôi sao bóng rổ này với Hoàng tử bé. Ngôi sao bóng rổ này đã được chọn vào đội tuyển bóng đá trẻ trước đây, tính tình khá ổn. Anh ấy là một người được lòng các huấn luyện viên và đồng đội, cũng rất nhiệt tình với hoạt động từ thiện. Nữ hoàng và anh này nhất định sẽ có nhiều điểm chung, hơn nữa, người này vẫn còn độc thân.



Sau một hồi, Hoàng tử bé không nói nên lời, cậu nhóc ngẫm nghĩ một hồi mới nghĩ ra điểm để phản đối. Nhà của ngôi sao bóng rổ này quá xa, một người ở châu Đại dương, một người ở châu Úc.



Điều này cũng đúng.



Nhưng mà... giả sử như người này vì Nữ hoàng mà dọn tới Goran sống thì sao? Jean đưa ra giả thiết gợi ý.



Hoàng tử bé liền trầm ngâm.

Cho cậu khoảng năm phút suy nghĩ chắc là đủ rồi nhỉ?



Có lẽ cậu đã ngầm ưng thuận khi nói rằng "Bố tôi chơi piano khá giỏi", cũng có lẽ là sớm hơn...



Chỉ có điều, cậu đã quen ngài Thủ tướng với tư cách "bố ruột" của mình, nhưng chưa quen với việc chấp nhận anh trở thành "chồng của mẹ."



Hai tay của mẹ vừa đẹp để dắt Alice và Blue, mẹ đâu còn tay thứ ba để nắm tay người khác, đúng là nhận định ngây thơ của trẻ con. Mỗi một năm lớn thêm một tuổi, cậu nhóc sẽ hiểu ra mẹ cậu cũng cần có người nắm tay dìu dắt, ở bên cạnh mẹ mỗi mùa Xuân qua Thu tới, năm này qua năm khác.



Tới phút thứ sáu, Jean đề nghị gọi đến đường dây nóng của Hoàng gia, cậu nhóc không phải đối.



Điện thoại đã nối máy.



Rất nhanh, câu chuyện "Nhặt được Hoàng tử dưới gốc cây thông" mùa Noel sẽ đến hồi kết. Mặc dù, Hoàng tử này chưa đầy năm tuổi, nhưng cuối cùng Hoàng tử vẫn đồng ý thực hiện mong ước của cô.



Để giữ bí mật, Hoàng tử quyết định sẽ thực hiện một mong ước của người quản lý thư viện.



Trước khi thị vệ Hoàng gia xuất hiện, Jean đã dùng hết điều ước đó.



"Hoàng tử bé Blue thân yêu, còn có một việc tôi vô cùng muốn biết."



Hoàng tử bé được thị vệ đưa về Cung điện Jose, Jean quyết định tối nay về nhà sớm hơn nửa tiếng, cô có chuyện muốn chia sẻ với gia đình.



Tối nay, cô sẽ là người có quyền lực, và thành viên nhỏ tuổi nhất của gia đình Coulee sẽ có được câu trả lời chính thức cho câu hỏi "Giữa con và ngài Thủ tướng, mẹ yêu ai hơn?"



Đáp án của câu "Giữa con và ngài Thủ tướng, mẹ yêu ai hơn?" chính là "Đương nhiên là Blue rồi."



Nhưng mà, nội dung đáng kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.



Giống như ai đó đã nói, đây là câu trả lời vào ban ngày. Tin tôi đi, vào ban đêm, câu trả lời của mẹ tôi, cũng là Nữ hoàng thân yêu của chúng ta sẽ khác, và sau đó... Hoàng tử bé tỏ ra tiu nghỉu "Đúng là bị nói trúng tim đen!"



Chuyện là như thế này. Một ngày nọ, vào đêm khuya, Hoàng tử bé muốn đi gặp mẹ, kết quả là cậu nghe thấy ai đó hỏi mẹ cậu một câu hỏi vô cùng ngây ngô, "Anh và Blue, Nữ hoàng bệ hạ yêu ai hơn?" Cậu nín thở chờ đợi, kết quả đợi được câu trả lời có vẻ bất đắc dĩ của mẹ "Anh, anh, anh!" Lúc này, người đó vẫn tiếp tục hỏi "Anh và Blue, Nữ hoàng bệ hạ yêu ai hơn?"



"Anh, anh, yêu anh nhiều hơn, đồ khốn." Khi mẹ trả lời, giọng mẹ có vẻ như đứt hơi.



Vì nghe thấy mẹ trả lời trong trạng thái có vẻ không được ổn lắm, Hoàng tử bé đã đem chuyện này đi hỏi Alice, Alice đã nói rằng chắc chắn là do chocolate.



Chocolate?



Khi đó, trong số những món quà mà Cung điện Jose chuẩn bị để tặng cho khách nước ngoài thiếu một hộp chocolate. Như mọi người đều biết, Nữ hoàng muốn ăn chocolate thật sự là việc khó khăn, nên bố đã lấy trộm hộp chocolate định tặng cho khách nước ngoài. Vậy cho nên, dưới sự cám dỗ của chocolate, mẹ đã đưa ra câu trả lời trái lương tâm, đây là phỏng đoán của Alice.



Nhưng mà! Mọi chuyện lại có một cú ngoặt.

Thông qua camera giám sát, người lấy trộm chocolate không phải là bố, mà chính là Alice. Alice đã ăn hết chocolate ở trong vườn, còn ngồi liếm mút đầu ngón tay nữa.



"Vì vậy, tôi chưa thể cho cô một câu trả lời chắc chắn, nhưng nhân danh Hoàng tử, tôi hứa với cô sẽ nói với cho cô biết ngay khi tôi nhận được câu trả lời thật sự." Đây là lời hứa mà Hoàng tử đã hứa với thủ thư .



Hoàng tử cũng cho phép người phụ trách thư viện được chia sẻ câu chuyện này với gia đình của mình.



Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, Jean bật cười.



Về vấn đề "Con và ngài Thủ tướng, mẹ thích ai hơn", tại sao ban ngày mẹ trả lời một kiểu, ban đêm mẹ lại trả lời kiểu khác, sớm muộn gì Hoàng tử bé cũng sẽ tìm được đáp án mà thôi, đến lúc đó sợ là cậu sẽ ngượng không nói nên lời mất.



Nhưng không sao cả, người thủ thư nhặt được Hoàng tử đã biết được câu trả lời rồi. Bởi vì Jean Coulee – thành viên nhỏ tuổi nhất gia đình Coulee cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, là người lớn trong mắt đám trẻ con, và cô hiểu hết những vấn đề người lớn nên hiểu.



Ha ha...



Hôm sau, ngài Thủ tướng xuất hiện trước cửa phòng họp Quốc hội, đương nhiên, vé máy bay đi Bờ biển Ngà đã bị hủy.



Vậy, đòn trí mạng đã hiệu quả rồi sao?



Vào đêm Giáng sinh, chuông cửa reo lên, chị gái mở cửa và hét lớn.



Bên ngoài cửa, người có quyền lực tối cao của Văn phòng Thủ tướng Chính phủ hóa trang thành ông già Noel.



"Tôi không tìm thấy ống khói của nhà bạn." Thủ tướng cười hiền hậu như một người anh lớn trong khu phố.



Chuyến đi này của Thủ tướng là vì thành viên nhỏ nhất trong gia đình Coulee.



"Thành viên nhỏ nhất nhà Coulee chính là tôi!" Trước mặt mọi thành viên trong gia đình, Jean giơ tay.



Năm nay, Jean đã nhận được món quà Giáng sinh từ ngài Thủ tướng.



Trong hộp quà là chiếc mũ lưỡi trai nạm mười viên ngọc trai đen Goran khiến Jean không nói nên lời vì thích thú, cuối cùng cô cũng hoàn thành bộ sưu tập của thần tượng rồi.



Từ năm tám tuổi đến năm hai mươi tám tuổi.



Có một tấm thiệp Giáng sinh cùng với chiếc mũ bóng chày.



Trên thiệp có viết: Gửi Jean thân yêu, cảm ơn bạn đã lắng nghe tâm sự của con trai tôi.



Utah Tụng Hương.

Cùng xuất hiện với chữ ký của Utah Tụng Hương còn có tranh vẽ một đôi nam nữ nắm chặt tay nhau.



Trên ngón áp út đang nắm chặt của họ có ánh sáng lấp lánh như vì sao.



--- HẾT ---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi