THỦ VỆ CUỐI CÙNG

Sau khi Gaer xù lông chạy ra ngoài, Louis gian nan quyết định —— anh quyết định đem chuyện này giao cho đại giáo chủ Ardo đang ở địa cung xử lý, tuy rằng không biết vì cái gì, bên kia xảy ra chuyện bên này đã truyền đến tai vị đó, làm cho anh cảm thấy có chút kỳ lạ.


Ân, đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào?


Mà Carlos bên này đang khuyến khích Kevin bỏ nhà đi bụi.


"Không có gì đâu." Có thể tưởng tượng, nếu một ngày Carlos trở thành huấn luyện viên của thánh điện, đại khái sẽ biến nơi đó thành nơi tập hợp những học sinh chuyên trốn học, "Em năm nay đã gần mười một tuổi, lúc anh lớn bằng em bây giờ, ít nhất đã có sáu lần trốn ra ngoài mà không bị bắt rồi."


Kevin im lặng nhìn cậu, bộ dáng cậu cười rộ lên giống như một cô bé dễ dàng thẹn thùng: "Mẹ em sẽ không đồng ý."


"Nếu mẹ em nói đồng ý, vậy thì không tính là bỏ nhà đi bụi đâu em trai à." Carlos thở dài, cậu ngẩng đầu, phát hiện lúc họ nói chuyện, cũng có hộ lý đứng đó canh chừng.


Nghe nói lúc Kevin sinh ra vì nguyên nhân nào đó mà trở nên yếu ớt, trong một năm thì đã nằm viện hết nửa năm rồi.


"Đêm Giáng sinh hôm đó em làm không tồi, lên kế hoạch rất lâu rồi đi?" Carlos nhẹ nhàng vỗ đầu em, tóc bồng bềnh, cậu cảm thấy giống như mình đang vuốt ve một con chim nhỏ bị gãy cánh từ bé, vĩnh viễn chỉ có thể sinh hoạt tại một cái ổ nho nhỏ, cực kỳ hâm mộ nhìn những người bạn bay lượn trên không trung.


"Giáng sinh hàng năm ba mẹ em đều ra ngoài xã giao." Kevin ngượng ngùng nói, "Đó là lần đầu tiên em đi xa nhà, dọa hộ lý sợ chết khiếp, lập tức gọi điện cho ba em, đã quấy rầy ông làm việc, lần sau không dám nữa."


Carlos rất có ý thức mà hiểu rằng, tuổi dậy thì trèo nóc lật ngói của bản thân hoàn toàn không có giá trị tham khảo, bé trai ở độ tuổi này... Hẳn phải hoạt bát một chút, ầm ĩ một chút đúng không? Mà một bé trai mười một tuổi có hứng thú lớn nhất là đọc sách, hơn nữa im lặng ngồi xuống một lần là đến giữa trưa —— Carlos nhớ lại, Kevin là người thứ hai cậu biết giống như vậy.


Ân... Người thứ nhất là một tên kỳ dị, đừng nên nhắc đến.


Có vài thứ mà lý giải ban đầu của Carlos không thật sự thấu đáo, đến tận khi nhìn thấy cuốn sách da người kia, cậu mới mơ hồ hiểu được ký ức truyền thừa được Christie bảo hộ rốt cuộc quan trọng đến mức nào —— này cũng là vì sao chỉ có người trải qua truyền thừa, mới có thể được công nhận là Christie phi nhân loại, nếu không cho dù có huyết thống chặt chẽ cỡ nào cũng vô dụng, ví dụ như chú của Kevin.


Ardo nói rằng bọn họ đứng ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, cũng không phải hoàn toàn là nghĩa đen.


Thế giới của con người, thật lâu trước kia là một chiến trường, động vật và thực vật sống nhờ vào ánh sáng mặt trời, cùng với bộ tộc hắc ám nào đó lấy sinh vật "ánh mặt trời" làm thức ăn đánh trận không ngớt. Mà tộc Christie lại là người cân bằng hai bên, cho đến nay, mọi người đều tin rằng bọn họ nắm giữ mấu chốt của chiến tranh.


Một ngàn ba trăm năm trước, Christie thần bí mãi cho đến trận chiến cuối cùng mới xuất hiện, lựa chọn đem chú văn mạnh nhất đặt ở thánh điện, bọn họ phản chiến trực tiếp dẫn đến cục diện chiến tranh bị nghiêng ngã, nếu không phải như vậy, Porola cũng sẽ không được ăn cả ngã về không mà dẫn dắt đám địch hủ xâm nhập thánh điện, rơi xuống bẫy cấm thuật của bọn họ.


Carlos biết, giấc mộng của Kevin là một loại truyền thừa, tên là "vỡ lòng tự nhiên", nhưng mà trên sách da người ghi lại, quá trình này thường bắt đầu khi trưởng thành, bắt đầu vỡ lòng năm mười một tuổi thật sự là chuyện cực kỳ hiếm thấy.


Cậu biết đứa nhỏ này tương lai sẽ trở thành người phi thường.


Mà tổn hại của kết giới thể hiện điều gì, Carlos không thể bỏ qua cảm giác nguy cơ đến từ bản năng này, đương nhiên hy vọng Christie vẫn có thể đứng về phía thánh điện, nhưng mà...


Cậu nhìn Kevin một cái, cuối cùng vẫn không nói gì —— cậu có còn là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu đâu, Carlos nghĩ, như vậy không công bằng.


Chàng trai này làm như không có việc gì điều chỉnh lại biểu cảm, lộ ra một nụ cười xán lạn: "Đi thôi mọt sách nhỏ, anh đưa em đến một nơi thú vị."


Carlos thật sự là một cao thủ tìm vui, thẳng đến gần giữa trưa, đứa nhỏ mới lưu luyến cởi bỏ dây thừng trên chân con chim sẻ nhỏ, thả con chim bị họ bắt được, ngẩng đầu nhìn Carlos hỏi: "Sau này anh có đến tìm em chơi nữa không?"


"Đương nhiên." Carlos ôm em lên, xoay vài vòng trên không trung, Kevin thích thú hét lên.


"Lại một lần nữa!" Em nắm lấy góc áo Carlos, trông mong nói, "Giống như tàu lượn siêu tốc vậy, em chưa bao giờ được đi tàu lượn siêu tốc đâu, lần sau anh có thể mang em trốn khỏi nhà, đi đến công viên giải trí không?"


"Cái này à," Carlos lại bế em xoay trên không trung một vòng, sau đó nhẹ nhàng đặt em trên mặt đất, khom lưng, đè đầu của em, biểu tình sinh động nói, "Nếu anh có thể nhớ được đường đến chỗ tàu điện ngầm trong truyền thuyết."


Kevin cười rộ lên.


"Được rồi, anh đảm bảo..."


Âm thanh của Carlos líu lo, sau đó như cảm giác được cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về một hướng —— nơi đó không biết khi nào xuất hiện một người đàn ông xa lạ.


Đó là một người không thể nào đùng ngôn ngữ trên thế giới để hình dung.


"Wow..." Kevin nhẹ nhàng sợ hãi than một tiếng.


Người xa lạ nở nụ cười, nụ cười này, làm cho tất cả những người nhìn hắn giống như bị đánh trúng tim, tựa hồ có một loại năng lực thần bí, trong nháy mắt kia, đã khơi dậy những kỉ niệm đẹp đẽ nhất được người chôn sâu trong tim.


Carlos cảm thấy bản thân có chút bị sắc đẹp mê hoặc, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, đẩy Kevin thần sắc hoảng hốt về sau, một tay đặt trên chuôi kiếm: "Ngươi là?"


Người xa lạ vươn tay, chạm vào không khí trước mặt, Carlos lúc này mới chú ý, đôi mắt xinh đẹp kinh người kia hoàn toàn không có tiêu cự, dĩ nhiên là một người mù.


"A," Đối phương nhẹ nhàng cảm thán, "Một thợ săn."


Âm thanh phanh dồn dập vang lên ngoài cửa, Gaer vội vàng nhảy ra từ trong xe, hô một tiếng: "Carl!"


Trong chớp mắt, Carlos nghĩ đến một khả năng, cậu nâng tay với Gaer, ngăn cản bước chân anh, sau đó đối với người đàn ông mù kia hơi hơi cúi người —— cậu không hề nghi ngờ đối phương biết phương pháp nào đó để "thấy" cậu, lễ phép đồng thời vẫn duy trì đủ cảnh giác: "Tư tế Christie."


Gaer nhìn động tác sờ vuốt của người này, mở email trên điện thoại ra, đối chiếu với ảnh chụp của tổ công nghệ, nhăn mặt nhíu mày nói chen vào: "Douglas tiên sinh, chúng tôi có lý do để tin rằng anh hiện tại đang gặp một nguy hiểm không xác định, nếu có thể, anh vui lòng..."


"Duraldo." Douglas tiên sinh nhẹ nhàng đánh gãy lời anh, Gaer chú ý tới, thời điểm người này nới chuyện, cách phát âm rất giống Carlos lúc ở phòng bệnh của ông Waston gọi về cái lá thủy tinh, như là một tiếng ca trong cổ họng không phát ra, nhưng lại có sự khác biệt rất nhỏ với Carlos, bên trong giống như ẩn chứa ma lực có thể nhiễu loạn thần trí con người.


Douglas đi về phía trước hai bước, ngón tay sờ vuốt trong không trung không ngừng cong duỗi, như là đang cầm lấy cái gì vậy.


"Duraldo —— ma ảnh tử đến từ biển sâu." Douglas tiên sinh bỗng nhiên nở nụ cười, "Không riêng gì nhân loại, ngay cả địch hủ cũng đã bế tắt một ngàn năm, đánh mất bản năng nhạy bén theo lợi bỏ hại của chúng, cho nên kết giới thật sự là một thứ tốt sao? Đối với thứ này ta không biết nên nhận xét như thế nào."


Hắn lập tức đi đến trước mặt Carlos và Kevin, thậm chí có chút vô lễ mà duỗi tay chạm lên mặt Carlos —— Carlos rốt cuộc không nhịn được phải lùi lại dù trong tay đang cầm kiếm, cậu thậm chí còn đỏ mặt.


Cho nên đúng là đối với đàn ông mà nói, sắc đẹp đúng là thứ vũ khí còn mạnh hơn cả vũ lực —— vô luận là anh hùng hay cẩu hùng đều có thể bị tiêu diệt.


"Ân?" Douglas tiên sinh nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, "Thật là kỳ quái, ta dường như đã gặp qua cậu."


Những lời này nghe giống như là đấm vào vết sẹo cũ, Carlos quả thật nghe được âm thanh tim mình đập... Đặc biệt là khi cậu phát hiện vị Douglas tiên sinh không câu nệ việc nhỏ này còn có ý đồ dán gần lại để ngửi mùi hương trên cơ thể cậu.


Tôi chỉ dùng nước lạnh tùy tiện tắm rửa, không có dùng sữa tắm —— đây là câu duy nhất trong đầu Carlos không có bị bỏ dỡ nửa chừng, thành công hiện ra.


Này có thể có chút kỳ cục...


Gaer rốt cuộc xem đủ rồi, bước qua kéo Carlos đã tiến vào trạng thái mê trai, xanh mặt trừng mắt liếc cậu một cái —— được rồi, mau lau nước miếng đi, đừng có trông như một tên sắc lang như vậy!


Ai ngờ lúc này, Douglas đột nhiên lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Đứa con nhỏ nhà Floryte, đúng rồi, ta nhớ ra cậu rồi, năm tháng thật sự quá lâu rồi."


Carlos sửng sốt, hormone thức tỉnh, lập tức hiểu được —— tộc nhân của Christie nhận vỡ lòng tự nhiên không giống nhau, tư tế Christie càng là một truyền thừa đặc biệt, thời điểm tư tế đời trước sắp lâm chung, họ sẽ những ký ức họ trải qua cả một đời truyền cho người tiếp theo.


Nếu nói quá khứ rèn người hiện tại, như vậy theo cách nói của con người, theo một ý nghĩa nào đó, tư tế Christie từ trước đến giờ, đều chỉ có một người.


Một ông lão nhớ rõ những đại biến bãi bể nương dâu hàng ngàn năm.


Carlos nhớ tới một cái tên, điều này làm cậu nở nụ cười có chút hoài niệm: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, Heigl tiên sinh, cảm ơn ngài ra tay cứu giúp."


Cậu gọi một cái tên xa lạ, Douglas tiên sinh lại bình tĩnh đáp lại.


"Không có gì, cậu là người đầu tiên ta thấy có thể một mình đi lướt qua khe Tử, để lại ấn tượng sâu sắc." Hắn vẫn dùng loại ngữ điệu nhẹ nhàng đặc trưng này để nói chuyện, "Nhưng mà của ta... Vị kia không biết vị Heigl tiền nhiệm đã chết, ta cho rằng cậu dùng dang xưng quá hạn này để nối lại giao tình với ta, cũng không phải là một cách hay."


Bị nhìn thấu tâm tư cẩn thận, Carlos cũng không cảm thấy xấu hổ, kéo vành nón thấp xuống một chút, cậu nói: "Cho dù chính là thợ săn lưu lạc khắp nơi, tôi cũng có lập trường riêng của mình, hơn nữa chân thành hy vọng có thể vì nhân loại kết giao với một vị minh hữu quan trọng, ngài cảm thấy thế nào?"


Douglas tiên sinh trầm mặc một hồi: "Không, người trẻ tuổi."


Sau đó, hắn lộ ra nụ cười có chút khinh bỉ: "Ta không biết cậu xuất phát từ nguyên nhân nào, dùng phương pháp gì đi tới nơi này, nhưng nếu là cậu, thì nên hiểu được, Christie là người thủ hộ trung lập, không đến lúc có thể thấy rõ kết quả sẽ không đưa ra lựa chọn."


Lúc này Gaer nghe cũng hiểu, anh nhăn mặt nhíu mày, bén nhọn hỏi: "Cho dù ma ảnh tử tổn thương tộc nhân của các người?"


Douglas nghiêng đầu về phía anh, giống như hắn có thể "thấy" vậy.


"Cho dù có người vì 'bí mật' kia mà chết, đó cũng chính là do hắn không thể thoát khỏi số mệnh." Douglas tiên sinh giống như là một cây thần côn lạnh lùng vô tình nói, "Chúng ta cũng không vì một người, mà thay đổi hướng đi của cả tộc, nhóm thợ săn này, chúng ta cũng không có thế giới quan kỳ lạ như các cậu, cũng không có cái gọi là tình cảm đồng bào, đối với Christie mà nói, quan trọng nhất chỉ có truyền thừa."


"Cho nên các ngươi chính là đầu cơ của chiến tranh." Carlos không chút để ý nhún vai, cơ hồ là nói năng lỗ mãng, cậu giống như tuyệt đối không lo lắng sẽ chọc giận người đàn ông thần bí trước mặt này, "Nói thật nha Heigl tiên sinh, tôi vẫn cảm thấy Christie ra vẻ quá mức —— giống như các người vậy, cho dù không giấu mình đi, cũng sẽ giống như giấy quảng cáo vệ sinh bồn cầu lâu lâu được chiếu trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại châu Sarah vậy, nhân loại sẽ không lưu lại bất cứ ghi chép gì về các người —— bởi vì các người thật sự không có chiến tích vĩ đại nào."


Douglas tiên sinh quả nhiên nhíu mày.


Carlos mới vừa rồi trong ánh mắt lộ ra chút mê trai giờ đây chỉ còn lại lãnh khốc, có chút không để ý nói: "Được rồi, đến khi ngài rất rõ kết quả —— tôi không hy vọng ngài mắc phải... Cái bệnh gì ấy Gaer? Cận thị đúng không?"


Gaer: "..."


Được rồi, Carlos vị này là chàng trai trẻ lòng nóng như lửa đốt, cũng không hiểu chuyện, ví như cậu tuyệt đối không thích hợp đàm phán —— tên này thật sự rất không kiên nhẫn, hai câu không hợp liền đường ai nấy đi.


Chàng trai mắt xanh chuyển ánh mắt lên tư tế bộ tộc Christie, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Nhưng mà thật xin lỗi, chỉ sợ tôi sẽ không đồng ý để ngài mang Kevin đi."


"Cậu có biết..." Douglas đầu tiên là sửng sốt, sau đó như nhớ ra cái gì, sắc mặt buông lỏng một chút, "Nga đúng vậy, cậu là một người rất may mắn, có thể chứng kiến hai đời truyền thừa của Heigl."


Hắn vén tóc mái mềm mại lên, để lộ ra một cái ký hiệu sắp chuyển màu xám: "Đây là ký hiệu tử thần, thời điểm nó biến thành màu xám, ký ức của ta sẽ hóa thành một chiếc lá thủy tinh, trước đó, ta phải tìm được người kế nhiệm ta —— nhưng mà Floryte tiên sinh, cho dù chúng ta từng hợp tác, cũng không có nghĩa là cậu có quyền xen vào chuyện của người khác."


"A ha." Carlos đẩy Kevin vào lồng ngực của Gaer, xoay cổ tay một chút, cực kỳ giang hồ nói: "Nói như vậy là ngài muốn đánh một trận? Nói thật nha, tôi thật sự là thắng chắc nếu đánh với ngài, so sách chủ quan, xét thấy tôi không nhìn ra cái ký ức già cỗi này có gì quan trọng."


Ánh mắt cậu trầm xuống, tập trung nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Douglas tiên sinh: "Quan trọng đến mức ngài có thể cướp đi quyền lợi sở hữu thân thể đầy đủ của một đứa nhỏ."


---------------------


Mừng Thủ Vệ được 1k lượt đọc *tung bông tung hoa*. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ An thời gian qua, mong sẽ còn tiếp tục đồng hành

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi