THÚ Y - LẠC TÂN

Edit + Beta: Strangers Ex

Ngày đi Thái Bộc Tự báo danh, Triệu Thanh Hà cố ý mặc vào y phục thường vừa mới làm. Tuy vải vóc chỉ thêu không có gì đặc biệt nhưng mặc vào quần áo mới tinh thần cũng thập phần phấn chấn. Nhìn qua gương đồng hình ảnh không rõ ràng, Triệu Thanh Hà cũng tự cảm giác bản thân suất ngây người. [ Ex: bệnh tuki của anh công có tính lây nhiễm, khụ… ]

Hầu ca nhi nhìn một thân Triệu Thanh Hà như vậy, thật lòng khen: ” Triệu ca, ngươi mặc bộ quần áo này trông càng tuấn tú.”

” Ngươi mặc cũng rất được.” Bốn người bọn họ thời gian trước đều đi làm một bộ y phục thường mới, trước đó còn không dám có ý định này, sợ lãng phí tiền. Từ lúc sau khi được Thái Bộc Tự nhận, lúc này mới dám tiêu tiền đi làm một thân xiêm y.

Dù sao đi đến đất khách, dưới tình huống có điều kiện vẫn nên ăn mặc hay cử chỉ đều nên để lại ấn tượng tốt, đỡ phải cùng người khác có ngăn cách, làm việc sẽ không tiện.

Bốn người đi vào Thái Bộc Tự thì chia nhau ra, Triệu Thanh Hà là bác sĩ thú y tất nhiên sẽ không cùng đệ tử bình thường một chỗ. Mà Hầu ca nhi là người mới nhập học, sẽ bị phân phối đến ban vỡ lòng, được gọi là Bính sinh. Chu Lộ với Nguỵ Viễn Chí đã có trụ cột nhất định, bây giờ là cần được bồi dưỡng nâng cao, được chia vào ban Ất sinh. Mà Giáp sinh đã có thể độc lập làm nghề y, chỉ cần thông qua cuộc thi cuối cùng lập tức trở thành thú y Thái Bộc Tự. Không ít người trở thành đệ tử thú y, cũng sẽ đến Giáp sinh Thái Bộc Tự tiếp tục học tập y thuật, đề cao y thuật bản thân.

Triệu Thanh Hà được tiểu đồng mang đến chủ sự mục mã giam, chủ sự đã hơn bốn mươi tuổi, vừa nhìn thấy hắn đã vội đứng lên chắp tay hành lễ, ” Đã sớm nghe danh Triệu đại phu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện giờ mắt thấy quả là danh bất hư truyền, không hổ là bác sĩ thú y được Thập Tam Vương gia tự mình chọn.”

” Chủ sự tán thưởng, tại hạ chẳng qua đúng lúc vừa mắt Thập Tam Vương gia thôi.” Triệu Thanh Hà cười đáp lễ, nguyên bản còn nghe xưng hô bác sĩ Triệu quen thuộc, nào hiểu được đối phương sẽ không kêu như vậy, thật sự là đáng tiếc.

Chủ sự cười nói: ” Triệu đại phu quá khiêm tốn, tính khắp Đại Hữu chúng ta cũng chỉ mới có năm vị bác sĩ thú ý. Ngươi trẻ tuổi như vậy trở thành bác sĩ thú y, là người duy nhất từ trước đến giờ, mà lại là do Thập Tam Vương gia tự mình tuyển chọn, sau này có thể nói tiền đồ vô lượng.”

Triệu Thanh Hà khiêm tốn nói: ” Không dám, không dám, về sau còn thỉnh chủ sự thông cảm nhiều hơn. Nếu có chỗ không ổn phải nhờ vui lòng chỉ giáo.”

Hai người hàn huyên vài lượt, mới tiến vào nội dung chính.

Chủ sự giới thiệu cho Triệu Thanh Hà tình huống đại khái ở mục mã giam, lại nói: ” Hôm nay Giáp sinh ra được sẽ tuyển lão sư, còn thỉnh Triệu đại phu chuẩn bị sẵn sàng.”

Thường Đình Chiêu trước đã nói cho Triệu Thanh Hà, ở Đại Hữu, bác sĩ thú y có thể tự tay dạy đệ tử. Chỉ cần thu đệ tử, không chỉ ngày thường chỉ dẫn một hai, thời điểm hành nghề y cũng phải mang theo dựa trên thực tế mà chỉ dạy.

Mà đệ tử cùng bác sĩ thú y là hai bên cùng nhau lựa chọn, đầu tiên là đệ tử chọn lão sư, sau đó bác sĩ thú y ra đề mục kiểm tra, quyết định xem thu người nào làm đệ tử. Ất sinh với Bính sinh tạm thời không có tư cách được bác sĩ thú y tự mình chỉ dạy, nhất định phải chờ sau khi thăng cấp. Ngày thường do thú y phục trách chuyên môn tiến hành dạy học.

Tuy nói là một năm tuyển một lần, năm thứ nhất tuyển bác sĩ thú y, năm thứ hai có thể lựa chọn lại người khác, nhưng thực tế thay đổi đệ tử thất thường như vậy cuối cùng cả hai bên đều bị mất lòng. Bởi vậy thời điểm lựa chọn đầu tiên, tất cả học sinh đều hết sức cẩn thận. Hoặc là không chọn, nếu tuyển phải theo đến cùng, chẳng sợ chọn nhầm thì lần sau cũng không dám thay đổi người.

Mấy năm nay Đại Hữu vô cùng coi trọng bồi dưỡng thú y, cho nên hiện tại Thái Bộc Tự có tổng cộng hơn trăm đệ tử ghi danh. Trong đó Giáp sinh ra được khoảng ba bốn mươi người, còn có một ít đã là thú y cũng muốn đến bên người bác sĩ thú y để tiếp tục học tập y thuật, mỗi năm lại có năm đến sáu mươi người thay vào.

Nhưng bác sĩ thú y dù sao cũng là số ít, trước đó còn thêm một thú y nước ngoài mới được sáu người. Tự tay hướng dẫn một lần thu nhiều lắm khoảng bốn hoặc năm người thậm chí có khi chỉ một, cho nên thầy thì nhiều mà chùa lại ít cho nên có ít nhất một nửa người bị đánh rớt, cạnh tranh thập phần kịch liệt. Bất quá đối với bác sĩ thú y mà nói cũng là chuyện tốt, nhiều hơn nữa thì tỷ lệ chọn được đệ tử hợp ý càng cao.

Triệu Thanh Hà chắp tay nói lời cảm tạ, ” Đa tạ chủ sự nhắc nhở.”

Chủ sự dừng một chút, vẻ mặt khó xử nói: ” Vốn dĩ Triệu đại phu là lần đầu tiên đến mục mã giam, các bác sĩ thú y khác cũng phải đến đây chào hỏi. Nhưng các vị đại phu gần đây khá bận rộn, cho nên…”

Chủ sự ánh mắt trốn tránh, trong lòng ảo não mấy vị đại phu này thật sự không có hắn mặt mũi. Đã sớm dặn bọn họ lại đây, dù sao cũng là người mới đến, theo lý nên cùng Triệu Thanh Hà gặp mặt. Kết quả đúng là không thể nói, cùng là thú y một nước nhưng bản thân còn không cho nhau mặt mũi, thực sự làm hắn khó xử.

Bất kể thế nào, Triệu Thanh Hà chính là người được Thâp Tam Vương gia chọn, không cho Triệu Thanh Hà mặt mũi chính là không để mặt mũi cho Thập Tam Vương gia, những người này thật sự là tự tay đem bản thân đặt lên trên thớt! Nếu không phải là Thập Tam Vương gia còn chưa tìm được người thích hợp, thì đã đem mấy lão già này ném xuống hết.

Tuy nói phẩm cấp chủ sự cao hơn bác sĩ thú y, nhưng mục mã giam còn phải dựa vào mấy lão gia hoà này, hắn không thể động đậy bọn họ. Cho nên có khí cũng phải nuốt xuống bụng, hiện tại chính là hy vọng Triệu Thanh Hà không quá khó hầu hạ, nếu không hắn không thể nào công đạo với Thập Tam Vương gia.

Triệu Thanh Hà hiểu rõ, không làm khó xử chủ sự, chỉ nói: ” Vô phương, có cơ hội thì sẽ gặp được, huống hồ bọn họ đều là lão đại phu thì ta đi bái phỏng mớ đúng.”

Chủ sự thấy hắn nói như vậy mới thở phào một cái, sai người đưa Triệu Thanh Hà tới chỗ làm việc của hắn. Bác sĩ thú y ở mục mã giam đều có khu vực riêng của mình diện tích rộng một mẫu ba, Triệu Thanh Hà tuy đã sớm biết nhưng tới nơi rồi không nhịn được líu lưỡi.

Điều kiện làm công cũng quá tốt đi! Kiếp trước đi làm được cho nguyên cả tầng lớn đều đáng vứt đi, hắn một người chiến một cái đại viện tử. Sân rộng khoảng nửa sân bóng rỗ không lớn không nhỏ, chung quanh có phòng ốc, quy mô này đều có thể mở một trường học nhỏ.

Triệu Thanh Hà có chút tâm động rõ ràng có thể dọn đến đây ở cũng được, đỡ phải trả tiền thuê nhà mà còn chạy tới chạy lui, trực tiếp ở lại thì có bao nhiêu thống khoái a.

” Ngươi tên là gì?” Triệu Thanh Hà hỏi tiểu đồng, tiểu đồng này là phân đến làm nô bộc cho hắn, chuyên dùng hầu hạ hắn.

Tiểu đồng nói: ” Hồi đại nhân, tiểu nhân tên Đương Quy.”

Triệu Thanh Hà có phẩm cấp, cũng có thể xưng là đại nhân.

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Đương Quy? Nô bộc ở mục mã giam đều mang tên dược liệu sao?”

” Đại bộ phận là vậy.” Đương Quy cung kính đáp lời, đầu cúi ép xuống, âm thanh nói chuyện không dám rất lớn tiếng.

Triệu Thanh Hà lại hỏi một số chuyện ở mục mã giam, cũng với tính tình của vài bác sĩ thú y khác. Đương Quy đều nhất nhất trả lời rõ ràng, làm cho Triệu Thanh Hà có hiểu biết đại khái.

Thời điểm giữa trưa, Đương Quy giúp Triệu Thanh Hà mang đến đồ ăn từ phòng ăn đến, bốn món ăn một món canh đủ loại màu sắc hương vị, ăn cũng thật phong phú. Triệu Thanh Hà hết sức hài lòng, không hổ là nhân viên công vụ quốc gia, phúc lợi thật tốt nha, cuối cùng cũng giải quyết được nan đề ăn cơm của hắn.

Bốn đại nam nhân bọn họ ờ chung một chỗ có chút không ổn, trừ hắn ra không ai biết nấu cơm. Nhưng Triệu Thanh Hà thuộc loại nổi hứng lên mới làm, ngày thường không có vui vẻ ngồi phòng bếp, khiến cho mỗi lần bọn họ ăn cơm đều trở thành nan đề. Đi ra ngoài ăn rất đắt, tự mình làm thì lười nhúc nhích, muốn tìm người nấu ăn đến đây thì không tìm được người thích hợp. Chủ yếu cũng bởi vì rất đắt, bọn họ thuê không nổi.

Nguyên quản tuyển táo nương [ phụ nữ nấu bếp ] thích hợp nhất, nhưng bọn họ một nhà nam nhân, có một nữ nhân xa lạ vào nhà có chút kỳ quái. Làm thức ăn lại không giống giặt quần áo có thể cầm mang ra ngoài tẩy, giặt xong thì mang trở về. Mà đầu bếp nam so với táo nương thì đắt hơn nhiều, chỉ có thể từ bỏ.

” Đây cũng quá nhiều, ta một người ăn không hết. Đương Quy, ngươi ăn không? Ngồi xuống ăn cùng a.” Triệu Thanh Hà nhìn phân lượng đồ ăn vô cùng mỹ vị, nói với Đương Quy.

Cũng không biết mấy người Chu Lộ ăn như thế nào, nghĩ chắc là không tốt hơn hắn được, nếu bọn họ ở đây thì tốt rồi. Chính là tất cả mọi người đều mới tới, cũng không thể ngày đầu tiên đã phá vỡ quy củ, vẫn là chớ để bị chú ý sẽ không hay. Đó chỉ là hắn thôi, chỉ sợ mấy người Chu Lộ sẽ bất lợi.

Đương Quy vội vàng lắc đầu: ” Này không hợp quy củ.”

Đại Hứu cấp bậc sâm nghiêm, thái độ Đương Quy như vậy cũng không phải là gì, loại thời điểm này không phải là nói chuyện cùng bạn hữu ngang hàng, đừng nói ở Đại Hữu, kiếp trước cũng không được như vậy. Triệu Thanh Hà là hoàn toàn nhớ rõ, thời đại học hắn đi căn tin ăn cơm, bên cạnh có hai nữ sinh thảo luận, trong đó có một người bảo ăn ở căn tin, mang về phiền toái. Một người lại nói không đồng ý, bởi vì trong phòng ăn cũng có công nhân lại đây ăn, bàn ăn này cũng bị công nhân chạm qua, không sạch sẽ. Rõ ràng là đã tiêu độc, cho dù không sạch sẽ cũng không muốn cùng công nhân đụng vào, đây gọi là kỳ thị một cách trần trụi. Trường học cũng như thế, ra tới xã hội cái loại kỳ thị bất bình đẳng này nhìn mãi thành quen mắt.

Bất quá lãng phí thật sự đáng xấu hổ, Triệu Thanh Hà nói: ” Nhiều như vậy ta ăn không hết, ngươi mang bát lại đây, ta phân một nửa cho ngươi đi. Đồ ăn của ta so với ngươi tốt hơn đi? Ăn của ta đi.”

Đương Quy dù sao còn là đứa nhỏ, lại là tuổi ăn tuổi uống, ngày thường nhìn những đồ ăn này đều khát vọng không thôi, hiện giờ nghe nói những lời này lập tức tâm động. Đồ ăn của nô bộc làm sao so được với Triệu Thanh Hà, khối thịt lớn như vậy, ai yêu, nhìn nước miếng đều phải rơi xuống.

Mà Đương Quy chịu đựng cố nói: ” Này, này sợ là không được ổn?”

Triệu Thanh Hà thấy trong mắt hắn đều phát ra ánh sáng, còn cố khắc chế bản thân, không khỏi nở nụ cười, giả bộ giận nói: ” Dong dài cái gì, còn không mau đi! Đợi lạnh thì còn hương vị gì nữa.”

Đương Quy thấy Triệu Thanh Hà không giống như làm bộ, liền vội chạy đi tìm bát mang đến. Nguyên bản cho là ăn được một chút đã là tốt, không nghĩ tới Triệu Thanh Hà đúng là chia cho hắn một nửa, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều thịt!

Đương Quy nuốt nuốt nước miếng nói: ” Này, đây cũng quá nhiều a?”

Triệu Thanh Hà không chút keo kiệt tiếp tục san thức ăn, khí trời rất nóng, hắn ăn không hết đầy mỡ như vậy: ” Cho nên một mình ta ăn không xong nhất định phải có ngươi tiêu diệt giúp ta, ta xuất thân nhà nông, không muốn lãng phí. Nói đúng hơn là, một ngụm cũng không thể để lại.”

Đương Quy nào dám không nhận, tuy rằng muốn bản thân bảo trì thanh tỉnh, nhưng trên mặt mày lại bại lộ ra cảm xúc.

” Hiện tại không có ai, ta làm người không có nhiều quy củ như vậy. Ngươi ở đây ăn luôn đi, ta một người ăn cũng buồn chán lắm.” Triệu Thanh Hà gọi lại Đương Quy đang rời đi.

Đương Quy lúc này không tiếp tục khách khí nữa, ngồi xổm xuống cửa ăn cơm. Một ngụm ăn một ngụm, ăn được cả miệng béo ngậy. Triệu Thanh Hà vì trời nóng bức không muốn ăn uống gì, thấy hắn như vậy cũng hứng trí, ăn không ít.

Bởi vì chuyện này, Đương Quy không có như trước câu nệ, tuy rằng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận nô bộc nhưng khi ở chung với Triệu Thanh Hà đều thả lỏng không ít, làm cho Triệu Thanh Hà không còn khó chịu như trước.

Triệu Thanh Hà sai sử người khác không có áp lực, nhưng đối phương bộ dáng luôn sợ hãi rụt rè, hắn có chút ăn không tiêu. Hiện tại như vậy là vừa được.

Đương Quy ngó đầu hướng ra sân, mặt nhăn mi đầu thắc mắc nói: ” Đã qua hơn một chén trà nhỏ, như thế nào một người cũng chưa đến?”

Theo lý thuyết, thời điểm đệ tử tuyển lão sư bởi vì sợ đến tuyển chậm cho nên đều đến sớm tụ tập ở trước cổng. Đến thời gian sẽ lập tức vọt tiến vào, nghĩ mau chóng lộ diện để lưu lại cho lão sư ấn tượng tốt. Mà đã đợi nửa ngày, đúng là một người cũng không có, làm cho hắn buồn bực không thôi.

Triệu Thanh Hà thảnh thơi uống trà, kết quả này cũng không ngoài ý muốn. Mấy vị bác sĩ thú y khác ở Thái Bộc Tự có chút tên tuổi, ở kinh thành cũng vô cùng có danh tiếng, cho nên mọi người mới tích cực tới bọn họ bái sư. Mà hắn chỉ là tiểu tử mới ra đời, trước đó còn không có tiếng tăm gì càng không có người biết đến.

Mặc dù ở trường thi thành tích xuất chúng, nhưng trừ bỏ rắn của Thập Tam Vương gia, hắn cũng chưa lộ tay điều gì, người ta hoài nghi y thuật của hắn cũng là bình thường. Dù sao cũng là liên quan đến y thuật cùng tiền đồ bản thân, nếu lựa chọn sau sẽ không có cơ hội quay đầu.

Đương Quy chưa từ bỏ ý định, chạy ra tới cổng vẫn không thấy có người đi lại đây, mà cổng các bác sĩ thú y khác lại đầy ấp người. Năm nay Thập Tam Vương gia sửa lại quy cũ, chỉ cần nguyện ý theo bác sĩ thú y học tập cũng có thể báo danh, ngay cả Ất sinh với Bính sinh đều có tư cách, cho nên nhân số nhiều lên không ít. Nếu không phải là đệ tử năm nay mới vào không thể đến tuyển, sợ là càng đông hơn.

Chẳng lẽ những người khác không biết nơi này có một Triệu đại phu? Đương Quy đang muốn chạy ra nói cho những học sinh kia, lại bị Triệu Thanh Hà gọi lại.

” Đương Quy, ngươi đi đâu đó?”

Đương Quy thành thật nói: ” Sợ là không ai biết Triệu đại nhân ở đây, ta đi nói cho bọn hắn biết.”

Triệu Thanh Hà vẫy vẫy tay gọi hắn, Đương Quy vội vàng chạy qua đi, ” Bọn họ biết.”

Đương Quy khó hiểu, ” Vậy sao không ai lại đây?”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Nhìn ta không vừa mắt, ngươi thành thật nói xem lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta có cái gì y thuật hơn người sao?”

Đương Quy là người thành thật, nhất thời bị hỏi ngớ ra, nói thành thật thì trong lòng hắn cũng hiểu có chút nguy hiểm, Triệu Thanh Hà thật sự quá mức trẻ tuổi, trước giờ chưa có nghe qua. Người ở Thái Bộc Tự khi biết Triệu Thanh Hà nhậm chức bác sĩ thú y, mọi người đều không dám tin tưởng, đều sôi nổi tìm hiểu xem Triệu Thanh Hà này có cái gì sâu xa với Thập Tam Vương gia.

Nhưng Triệu Thanh Hà là chủ tử của hắn, hắn không dám nghĩ như vậy, lại càng không dám nói như vậy. Đương Quy nửa ngày mới than thở nói: ” Ngài là bác sĩ thú y được Thập Tam Vương gia chỉ định, như thế nào không tin tưởng?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: ” Ngươi nói lời này vẫn là có lo lắng trong đó, huống chi những người khác như vậy.”

Đương Quy nhất thời cúi đầu không lên tiếng.

Thập Tam Vương gia tính tình cổ quái, nói là phải thực hiện, hoàn toàn không theo an bài sẵn. Triệu Thanh Hà dễ dàng nhậm chức bác sĩ thú y như vậy, ai biết trong đó có cái gì mờ ám. Ai cũng không dám mang tiền đồ ra giỡn, huống hồ đâu phải chỉ có mỗi Triệu Thanh Hà là bác sĩ thú y. Những người khác đều là thú y nổi danh của Đại Hữu, y thuật tinh xảo, có người để lựa chọn còn cần gì phải mạo hiểm.

Mấy vị bác sĩ thú y khác không chỉ có y thuật cao minh, có thể đi đến vị trí này đều không phải là nhân vật bình thường, tất cả đều có lai lịch lớn. Mặc kệ là muốn học tập y thuật hay muốn nịnh bợ, đều cảm thấy lựa chọn Triệu Thanh Hà là không có tiền đồ tốt. Bởi vậy thà rằng một đống người bon chen, cũng không nguyện mạo hiểm đến chỗ Triệu Thanh Hà.

Đương Quy phiết miệng, ” Nếu, nếu không ai lại đây thì làm sao bây giờ?”

Triệu Thanh Hà không thẻm để ý nói: ” Ta đây liền mừng rỡ chứ sao, dạy đồ đệ cũng không phải là chuyện thoải mái gì.”

Muốn làm nên sự nghiệp phải dựa vào bản lãnh thật sự, hắn không nóng nảy, chỉ cần có kỹ thuật thì sẽ có một ngày xuất đầu. Chẳng phải lúc trước ở bệnh mã giam bị lạnh nhạt như vậy sao, sau đó cũng giải quyết dễ dàng, có một số việc không thể gấp.

Đương Quy than thở nói: ” Ngài cũng thật là có ý muốn xua đuổi.”

Người khác đông như trẩy hội, chỗ mình thì vắng vẻ như chùa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy buồn bực. Chỉ sợ qua hết hôm nay, không biết sẽ bị nháo báng thành cái dạng gì nữa.

Đương Quy ủ rũ, làm việc không lưu loát, than thở, so với đương sự Triệu Thanh Hà còn phiền muộn hơn.

Triệu Thanh Hà không để ý tới hắn, cầm bút vẽ lên trên giấy. Hắn qua trận này còn phải giúp Thường Đình Chiêu huấn luyện y tá, tài liệu giảng dạy hắn còn chưa chuẩn bị tốt đâu.

” Đại nhân, đại nhân, có người tới!” Đương Quy đột nhiên nhảy dựng lên, kích động hét lớn.

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, ” Đến thì đến, lớn như vậy rồi còn ầm ĩ cái gì.”

Đương Quy vội vàng che miệng lại, cũng biết là mình quá mất thể thống, quy quy củ củ đứng ở một bên.

Lữ Song Nguyên khi tỉnh lại phát hiện những người khác không còn ở đây, nhớ tới hôm nay phải đi chọn lão sư, Lữ Song Nguyên vội vàng nhảy xuống giường. Bởi vì say rượu đầu đau muốn vỡ ra, Lữ Song Nguyên hung hăng té nước lạnh mới thoáng hơn nhiều.

Ngày hôm qua không biết vì sau cùng bạn ở trường uống nhiều rượu như vậy, chắc là lôi kéo hắn đi. Lữ Song Nguyên uống rượu không tốt, vốn nghĩ chỉ tính toán tiếp khách kết quả bị mời uống không ít, cuối cùng say không biết gì, làm hại hôm nay thiếu chút nữa dậy muộn hỏng việc!

Lữ Song Nguyên vô cùng lo lắng chạy tới học viện, cả người choáng hồ hồ, mấy người cùng trường ngoắc ngoắc hắn, Lữ Song Nguyên vội tiến đi tới.

” Ngươi sao giờ mới đến a?” Một người trách nói, còn chưa chờ Lữ Song Nguyên giải thích, người nọ nói: ” Cũng sắp chọn đủ coi như ngươi tới muộn rồi, không bằng ngươi đi qua bên kia đi, dù sao cũng là giống nhau đều là bác sĩ thú y.”

” A?” Lữ Song Nguyên ngốc ngốc hồ hồ, bởi vì tranh cãi ầm ĩ không thể hỏi thêm.

” A cái gì! Còn không mau đi, chậm một cái đều không được chọn.” Mấy người cùng trường lo lắng đẩy hắn đi qua, Lữ Song Nguyên căn bản chưa hiểu được đã hướng đi qua bên kia chỗ Triệu Thanh Hà.

Lữ Song Nguyên không suy nghĩ được gì, đầu đau muốn vỡ ra không thể nào tự hỏi, chỉ ngây ngốc dựa theo bạn cùng trường làm.

Lữ Song Nguyên đi xa, mấy người cùng trường mới đắc ý cười nhạo hắn, ” Đúng là đồ đầu đất.”

Một người hèn mọn nói: ” Một kẻ như vậy lại lọt vào mắt bốn vị bác sĩ, thật sự không biết là cái vận cứt chó gì.”

Người kia cười đến sáng lạn, ” Thì tính sao, chỉ cần hắn hướng bên kia đi, tất cả đều là gà bay trứng vỡ. Mấy vị bác sĩ lòng dạ đều hẹp hòi, đã sớm phái người nhìn chằm chằm, hắn hiện tại có muốn quay đầu lại thì cũng đã muộn…”

Lữ Song Nguyên chính là mơ hồ, đi vào một cái sân còn chưa tỉnh thần lại. Lúc này vừa nhìn đến một cái thân mặc bố y màu xanh nhạt, một nam tử trẻ tuổi an nhàn đang ngồi đó, đối với hắn mỉm cười, âm thanh giống như nước suối róc rách làm cho hắn đầu óc muốn vỡ ra dần dần thanh tỉnh lại.

” Ngươi là đi nhầm, hay là tới tìm ta?”

Đương Quy nghe nói như thế không khỏi nhíu mày, thật vất vả mới đợi được một người, nếu cũng chạy phải làm sao đây a! Một người tới bái sư cũng không có, chỉ sợ là về sau Triệu Thanh Hà ở Thái Bộc Tự sống không yên, chức vị bác sĩ thú y có khi còn bị chém rụng. Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, biểu tình không lộ ra nửa điểm.

Lữ Song Nguyên giật mình, lúc này mới phản ứng lại đây là bác sĩ thú y mới nhậm chức Triệu Thanh Hà. Đồn đãi người này vô cùng trẻ tuổi, hiện tại nhìn đúng là như thế. Mọi người ở Thái Bộc Tự đều biết Triệu Thanh Hà trị rắn cho Thập Tam Vương gia cho nên mới lấy được vị trí bác sĩ thú y, tuy nói khi khi thành tích của Triệu Thanh Hà tốt vô cùng, nhưng mọi người đều cảm giác trong đó có điều miêu mị. Thậm chí nghe đồn Triệu Thanh Hà được Thập Tam Vương gia nhìn trúng, chuyện Thập Tam Vương gia hảo nam phong mọi người đều biết…

Nhưng người trước mắt phong thái tuấn tú, ánh mắt trong suốt, không giống như như vậy.

Lữ Song Nguyên cũng không đem lời ác ý của người khác suy nghĩ, trước đó cũng không nghĩ, hiện tại cũng không. Chắp tay nói: ” Đệ tử Lữ Song Nguyên, bái kiến bác sĩ Triệu.”

Triệu Thanh Hà vui vẻ, nhưng bị kêu to như vậy cũng không có quen, giống như có cảm giác hắn đi mua bằng cấp a. Nhân tiện nói: ” Gọi là Triệu đại phu là được.”

Lữ Song Nguyên biết nghe lời phải, ” Triệu đại phu, không biết Lữ mỗ có thể bái danh nghĩa ngài không?”

Triệu Thanh Hà quan sát hắn một hồi, ” Ta nếu đoán không sai, ngươi là đi nhầm đi? Nếu sai lầm rồi thì sửa lại mới đúng, chớ để mắc lỗi thêm nữa.”

Hai mắt Lữ Song Nguyên nhất thời dại ra, nhìn vẻ mặt của hắn ngạc nhiên, dùng ngón chân nghĩ cũng biết hắn là đi nhầm đường.

Bên tai Lữ Song Nguyên đỏ hơn, ” Không dối gạt Triệu đại phu, đệ tử đúng là mơ hồ đi tới đây. Nhưng mà đệ tử cũng muốn đi theo Triệu đại phu học tập y thuật.”

Triệu Thanh Hà chọn mi, ” Ngươi tin ta có thể dạy ngươi?”

Lữ Song Nguyên nói, ” Triệu đại phu có thể chữa bệnh cho rắn, ta không thể làm được mà lão sư trước đó của ta cũng không làm được.”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười: ” Ngươi không ngờ có thể suy nghĩ thông thấu như vậy, nhưng mà muốn ta thu ngươi làm đệ tử, còn phải qua khảo nghiệm của ta.”

Lữ Song Nguyên nghe nói như thế trong lòng liền buông lỏng, chắp tay nói: ” Đây là tất nhiên, thỉnh Triệu đại phu ra đề mục.”

” Mắt bị nhiệt từ bên trong có gì khác với bị nhiệt truyền đến?” [ nguyên văn: Can kinh phong nhiệt với Can nhiệt truyền – Ex dịch theo giải thích bệnh của LSN ]

Lữ Song Nguyên châm chước một lát, chậm rãi mở miệng, ” Can kinh phong nhiệt là vành mắt sưng húp, tí thịt ứ hồng, chớp mắt liên tục; can nhiệt truyền là vành mắt không sưng, tí thịt không hồng nhiều, nghèn mắt ít. Cái trước dùng nước lạnh rửa mắt, uống thuốc mát lui nhiệt, cái sau dùng nước mát đắp mắt, lui mây đùn.”

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, lại hỏi: ” Hung bạc đau triệu chứng như thế nào, phải châm cứu như thế nào?”

Lữ Song Nguyên không nhanh không chậm nói: ” Dáng nằm co rút, miệng lưỡi xanh tím, đâm lấy máu giữa ngực.”

Triệu Thanh Hà lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lữ Song Nguyên đều có thể viên mãn trả lời, bộ dáng tự tin điềm tĩnh, xem ra đúng là có chút năng lực. Triệu Thanh Hà không nghĩ có thể vớ được đệ tử tư chất tốt như vậy, vận may này muốn ngăn cũng không được nha.

” Ngươi có tin gia súc chăn nuôi khó sanh có thể phẩu phúc thủ tử mẫu tử bình an?”

Lữ Song Nguyên giật mình, nhớ tới lời đồn trước kia nghe được, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhất thời kích động không thôi, ” Có phải ngươi chính là vị đại phu phẩu phúc thủ tử kia?”

Triệu Thanh Hà mỉm cười: ” Ngươi có thể tin?”

Lữ Song Nguyên cả người run rẩy, ” Gia phụ từng đặc biệt chạy tới phủ Thái Hà tận mắt nhìn đến miệng vết thương con ngựa mẹ, từng sợ hãi thế gian này lại có được tuyệt kỷ như thế! Không nghĩ đúng là xuất phát từ tay Triệu đại phu, này thật sự là…”

Lữ Song Nguyên quả thật không biết diễn đạt ngôn ngữ như thế nào, không nghĩ tới đạp phá thiết hài vô mịch xử*, từ trước hắn đã nghĩ nếu có thể mở ra được tuyệt kỷ này thật không uổng công cả đời làm thú y, hiện tại âm soa dương thác* đúng là bái kiến chân nhân. Nếu có thể được Triệu Thanh Hà thu nhận…

[ đạo phá thiết hài vô mịch xử – đi hỏng cả giầy thiết cũng tìm không ra: nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy ]

[ Âm soa dương thác (âm kém dương sai): có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người, trong văn: “không biết vì sao lại” ]

Ánh mắt Lữ Song Nguyên phát ra ánh sáng nào còn nhận ra bóng dáng choáng đầu lúc trước.

” Ngươi có bằng lòng học hay không?”

Lữ Song Nguyên thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống, ” Nguyện ý nguyện ý! Để tử nếu có thể học được kỹ thuật này, đây quả thực phái…”

Lữ Song Nguyên nói năng lộn xộn, không biết làm thế nào để hình dung được nội tâm đang kích động. Phía trước cũng có chút thành phần đánh cược, nghĩ dù sao đã không thể trở về bái người khác làm sư, không bằng đâm lao phải theo lao, cuối cùng chắc có thể học được một hai, không nghĩ tới thế nhưng vận tốt như vậy, đụng phải thần tượng! Đúng vậy, trước đó hắn nghe phụ thân nói Triệu Thanh Hà đã chạy tới kinh thành, hắn như thế nào ngu như vậy không nghĩ đến hai người này là một!

Triệu Thanh Hà cười lắc đầu, cái gì đều là mọi vật cần coi trọng kỹ lưỡng, nếu mọi người đều có thể như vậy thì làm gì còn có thể kinh ngạc đến như vậy.

Chính lúc này, một đệ tử bộ dáng không lớn đi tới, gặp Lữ Song Nguyên ở một bên có chút điên liền bị doạ né một chút. Ấp úng mở miệng, ” Học, đệ tử Lô, Lô Khả, bái, bái kiến bác bác sĩ Triệu.”

Lô Khả mở một đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt tròn tròn đô đô non mịn, nhìn thập phần đòi cưng chiều, mang theo một chút sợ sệt. Bộ dáng nam tử như vậy, luôn luôn dễ dàng chú ý ánh nhìn của người khác.

” Ngươi là đi bái sư hay là đã đi sai?” Triệu Thanh Hà lại là một câu này.

Đương Quy khoé miệng co rút, nhưng vẫn như cũ không lộ biểu tình.

” Bái, bái sư.” Lô Khả lui thành một đoàn, vẻ mặt sợ hãi.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ta nào có hung thần ác sát như vậy? Đúng là doạ đến ngươi sao?”

Lô Khả vội vàng lắc đầu: ” Không, không phải.”

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Ngươi nhìn bộ dáng ta như vậy còn chịu không được, về sau có thể đi theo ta học tập được sao?”

Lô Khả trừng lớn mắt, ánh mắt tròn tròn có vẻ càng lớn hơn, giống tiểu đệ đệ chọc người trìu mến. Tuy nam tử bộ dạng khiếp nhược như vậy là không ổn, nhưng người này bộ dáng xinh đẹp, cũng không làm người khác cảm thấy bài xích.

Lữ Song Nguyên vội vàng chắp tay nói: ” Triệu đại phu, Lô Khả tính tình trời sinh như thế, cùng người khác đầu tiên nói chuyện là như vậy nhưng học vấn của hắn rất tốt.”

Lô Khả hướng ánh mắt cảm kích đến Lữ Song Nguyên, Triệu Thanh Hà gật đầu nói: ” May mắn là thú y, nếu là nhân y ngươi làm sao bây giờ. Ngươi vì sao muốn bái ta làm sư?”

Lô Khả hít sâu một hơi, nói: ” Ngài nhỏ tuổi như vậy có thể làm bác sĩ thú y tất là có chỗ hơn người, hơn nữa tuổi chúng ta không kém bao nhiêu, cố gắng thì ở chung rất tốt.”

Câu cuối nói vo ve như ruồi nhưng Triệu Thanh Hà cũng nghe được rõ ràng. Cũng đã nghe Đương Quy nói qua, tính tình bốn vị đại phu khác cũng không tốt, thường xuyên đem người mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nghĩ chắc Lô Khả chính là sợ bọn họ nên mới đến bái danh nghĩa hắn.

Mặc kệ nguyên nhân gì, Triệu Thanh Hà đối xử bình đẳng, kiểm tra Lô Khả mấy vấn đề, Lô Khả vừa tiếp xúc đến chuyên nghiệp liền nháy mắt thay đổi, đối đáp trôi chảy nhìn không ra bộ dáng khiếp nhược, Triệu Thanh Hà cũng đem hắn lưu lại.

Cho đến lúc chấm dứt, Triệu Thanh Hà nơi này thu được tổng cộng hai người, cuối cùng không cầm zero.

Mà thời điểm công bố danh sách, lại đưa đến một mảnh sóng to gió lớn.

” Đúng là có người dám đi đến bái sư bác sĩ mới nhận chức này? Đầu óc bị cửa kẹp hay sao?”

” Chậc, chậc, sợ là đâm lao phải theo lao đi.”

” Lô Khả đó thì thôi, tiểu tử kia gặp ai nói chuyện cũng không lưu loát giống hệt đàn bà, mới có thể tới tuyển bác sĩ thú y mới tới kia. Nhưng Lữ Song Nguyên là chuyện gì xảy ra? Không phải là bị lừa đi?”

” Ai biết được, Lữ Song Nguyên tự cao thanh cao, không nghĩ tới lại đi bái người như vậy, cái này xem như là hắn xong rồi.”

” Mấy vị bác sĩ khác đều không phải xem trọng hắn sao, hắn như thế nào như vậy thật nghĩ không ra?”

” Ngạo bái, về sau chúng ta có thể nhìn hắn chê cười, ha ha ha…”

Liêu Ứng Hoài nghe được Triệu Thanh Hà thế nhưng thu được Lữ Song Nguyên hắn coi trọng, không khỏi chấn động. Đệ tử thứ mười tám Lữ Song Nguyên thập phần kiệt xuất, hắn ban đầu có ý đưa hắn dâng làm đồ đệ, lại không nghĩ nửa đường Triệu Thanh Hà toát ở đâu ra cướp được đệ tử giỏi nhất! Nguyên bản Triệu Thanh Hà có thể trở thành bác sĩ thú y như bọn họ đã làm hắn bất mãn, hiện giờ đối với người nghe danh chưa thấy mặt này chán ghét cực điểm.

” Triệu Thanh Hà đến cuối cùng đã dùng thủ đoạn gì, không chỉ lừa được Thập Tam Vương gia, còn cướp được Lữ Song Nguyên! Người này thật đúng là không đơn giản.”

Quan Hội uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: ” Không có một chút thủ đoạn có thể một bước lên trời? Xem ra mấy lão già chúng ta sẽ phải bị thay thế dần, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.”

Liêu Ứng Hoài nghe càng giận dữ: ” Hừ, thật sự không biết cái gì gọi là gừng cay, ta xem hắn còn có thể kiêu ngạo đến khi nào!”

” Một cái danh hiệu có thể coi là gì, một cái đệ tử lại không tính là gì, chính là không nên nhớ nhung nhúng tay đến địa phương của chúng ta, nếu không…” Quan Hội ném mạnh chén trà trong tay xuống, vẻ mặt lệ khí.

Liêu Ứng Hoài phất phất tay, bảo nô bộc lui ra, thấp giọng nói: ” Kỵ binh Thường gia đã huấn luyện nhiều ngày, không biết khi nào xuất binh.”

Quan Hội khoát tay: ” Không nhanh như vậy.”

Liêu Ứng Hoài nói: ” Lần này là Thường Đình Chiêu thống lĩnh, người này khó có thể hồ đồ, chớ để ra đường rẽ.”

Bọn họ có danh bác sĩ thú y đó là có chút đặc quyền, không ít dược liệu đều phải qua tay bọn họ nơi này, miêu mị trong đó không cần thiết phải nói. Hiện giờ quân Thường gia có nhiều thất mã như vậy, nếu thật sự lên chiến trường, tất sẽ cần rất nhiều dược liệu. Bọn họ cũng không thể bỏ qua cơ hội bị người khác chiếm lấy.

Quan Hội khẽ nhíu mày, ” Người này quả thật phiền toái, giống như cha hắn vừa thối lại vừa cứng. Nhưng mà trị liệu súc vật cũng phải dựa vào bốn người chúng ta, Thường Đình Chiêu cũng sẽ không quản đến bên này, hắn biết cái gì? Không có gì phải lo.”

Liêu Ứng Hoài có chút phiền muộn nói: ” Quân Thường gia đã lâu không mời chúng ta đi xem ngựa.”

Quan Hội không cho là đúng: ” Còn chưa ra chiến trường, những hảo mã này tất nhiên sẽ không cho chúng ta đi nhìn. Chờ thật sự xuất chinh, thú y theo quân là người của chúng ta, dược liệu cũng phải qua tay chúng ta, đến lúc đó muốn làm văn vẻ gì còn không dễ dàng?”

” Nhưng Triệu Thanh Hà này…”

Quan Hội cười nhạo: ” Ngươi thật đúng là đem tiểu tử lông tóc chưa mọc này thành đại nhân vật? Hắn quả thật có chút bổn sự, thì tính sao? Còn có thể lướt đi qua đầu chúng ta? Thường Đình Chiêu làm người công trực liêm chính, lại coi trọng ngựa vô cùng, tất sẽ không để cho một tiểu tử lông tóc chưa mọc này mù quáng hồ nháo. Thập Tam Vương gia người này vốn tuỳ tính, nhất thời hứng khởi làm bậy mà thôi. Triệu Thanh Hà này chẳng qua đạp phải vận cứt chó mới mò được danh bác sĩ thú y, không đủ để gây sợ hãi.”

Liêu Ứng Hoài khinh miệt nói: ” Ta nghe nói bộ dạng Triệu Thanh Hà da vẻ non min, chỉ sợ là được Thập Tam Vương gia nhìn trúng đi.”

Hai người đối diện cười cười, trong lòng rõ ràng không nói ra.

Chẳng qua không tới mấy ngày hai người thiếu chút nữa giật kinh rớt cằm, Triệu Thanh Hà được Thường Đình Chiêu tự mình thỉnh vào quân doanh!

___________

Thập Tam Vương gia: Anh đây là trung khuyển công, nghe rõ không hả?????!!!!!!

Thập Tam Vương phi: Lão công, đi về…

Thập Tam Vương gia: Gâu, gâu…!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi