THÚ Y - LẠC TÂN

E&B: Strangers Ex

Điên cuồng một đêm, khi Triệu Thanh Hà tỉnh lại chỉ thấy xương sống với thắt lưng đều đau, an ủi là Thường Đình Chiêu vẫn luôn kỷ luật nghiêm khắc cũng còn nằm bên người, thông thường giờ này đã dậy từ sớm đi rèn luyện. Thường Đình Chiêu vẫn đang ngủ nhắm hai mắt lại, không có bộ dáng sắc bén hoặc đùa giỡn mọi khi, ngoan ngoãn hiền lành.

Từ lúc biết tính hướng của mình, Triệu Thanh Hà đã làm tốt công tác chuẩn bị cả đời không kết hôn thậm chí cô đơn cả đời người, không nghĩ tới một trận xuyên qua, cái gì cũng có. Nhớ lại chuyện xưa, hắn cũng quên mình cùng Thường Đình Chiêu như thế nào dây dưa đến cùng nhau, khi nào thì sinh ra tình cảm.

Mới đầu chẳng qua chỉ như là trò chơi cùng hắn diễn tấu trò khôi hài, đi vào thế giới này, tuy cảm xúc của Triệu Thanh Hà là chân thật, nhưng không thể không nghĩ tới đoạn trí nhớ trước kia giống như một giấc mơ có thật. Nhất là thời điểm vừa tới thế giới này, cả người không thực sự dung nhập được với thế giới, làm những chuyện không hề cố kỵ, không cân nhắc hậu quả. Cảm thấy làm những điều đó hết sức thú vị, nếu là từ trước hắn đánh chết cũng không cùng Thường Đình Chiêu diễn tiết mục như vậy, lại càng không giống sau đó còn tiến vào chiến trường. Hắn chỉ là một người bình thường, chỉ muốn ăn no uống đủ là được, đối với sự nghiệp lớn cũng chẳng bao nhiêu mong mỏi, nhiều nhất là làm đại hiệp bàn phím thôi. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, những thứ can đảm làm trong quá khứ quả thật quá kinh thế hãi tục.

Lại nói tiếp, vận khí của hắn đúng là quá tốt, một đường tuy có nhiều cua quẹo không ngừng nhưng chỉ có kinh sợ không có hiểm nguy. Nếu như đến khi già rồi hồi tưởng lại, cũng không thiếu chuyện xưa, nếu là ở kiếp trước, trừ khi là tận thế, chỉ sợ cả đời này của hắn chỉ cứng nhắc bước từng bước một mà sống, không cần đến ba mươi tuổi cũng dự đoán được tương lai như thế nào.

Triệu Thanh Hà đang nghĩ miên man, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, bị Thường Đình Chiêu đặt ở dưới thân.

” Nghĩ cái gì thế?”

Triệu Thanh Hà khẽ mỉm cười, ” Nếu như ta không đến đây, hiện tại hai chúng ta đang làm gì.”

Thường Đình Chiêu dừng một chút, suy nghĩ rồi mới mở miệng: ” Chỉ sợ bây giờ ta còn vây ở Tây Nhung không bứt ra được.”

Đôi mắt Triệu Thanh Hà sáng lên, ” Nói như vậy, ta đã giúp ngươi rất nhiều?”

Thường Đình Chiêu hôn lên trán hắn, ” Đây là tất nhiên, nếu không có ngươi, sợ không biết thế nào đâu. Có khi ngay cả Tây Nhung ta cũng không có cách đi, trước đó đã bị con ngựa kia của ta ngã chết.” [ Ex: chương tiểu Thanh Hà giúp Chiêu ca trị ngựa lần thứ hai gặp ]

Triệu Thanh Hà không khỏi nghĩ tới chuyện khác, ánh mắt tối sầm, ” Gia đình không yên, về sao muốn làm gì cũng phiền toái.”

” Ngươi đợt thêm một thời gian ngắn nữa thôi, sẽ không quá lâu, ta nhất định có thể đơn đậu khai phủ.”

Giọng điệu Thường Đình Chiêu chắc chắn, làm cho Triệu Thanh Hà có chút kinh ngạc. Hắn rất hiểu điều này rất khó, ở Đại Hữu mặc kệ là gia tộc lớn hay dân chúng nhỏ nhoi, đều muốn mọi người cùng nhau vây quần sống một chỗ, trừ khi chết cha, nếu không bình thường cũng sẽ không phân gia. Thế giới này không giống kiếp trước cơ bản đều là xây dựng gia đình nhỏ, ở đây thì thế lực gia tộc khổng lồ mới có thể sống yên, nếu không thực dễ vì thế lực đơn bạc mà bị ức hiếp.

” Quốc công gia sẽ đồng ý?”

Thường Đình Chiêu nhéo nhéo mũi hắn, ” Còn gọi Quốc công gia.”

Triệu Thanh Hà đảo mắt qua căn phòng màu đỏ, biết nghe lời phải, ” Phụ thân sẽ đồng ý?”

Thường Đình Chiêu hơi cau mày lại, ” Hắn không thể không đồng ý, vốn dĩ Thường gia chúng ta tay cầm binh quyền đã bị hoàng thượng kiêng kị, hiện giờ ta lại lập công lớn, rất có thế công cao chấn chủ. Hiện tại hoàng thượng làm suy yếu bè phái Lục hoàng tử, đoán chừng tiếp theo là đến phiên chúng ta.”

Triệu Thanh Hà cũng nhịn không được thở dài, thật sự là giang hồ khắp nơi phải đề phòng, hắn vẫn là làm thú y mới thấy đỡ lo.

” Việc này ngươi xem rồi lo liệu đi, dù không ở được trong này cũng không làm gì được ta, ta cũng không phải nữ tử, vì vậy cần phân chia rõ ràng giới tuyến là ổn thoả. Ta có nhiều việc bận rộn, không có thời gian để ứng phó những kẻ rảnh rỗi. Lại nói, ngươi đừng có mà để cho ta tâm trí lẫn lộn khuấy động mọi thứ lên.

Thường Đình Chiêu nở nụ cười: ” Tuyệt đối không kéo chân sau của ngươi.”

Hai người triền miên một hồi rồi đứng dậy, hôm nay phải kính trà không được chậm trễ.

Bọn nha hoàn từ sớm đã chuẩn bị xong đồ dùng rửa mặt, bên trong có động tĩnh, liền mở cửa nối đuôi nhau đi vào. Triệu Thanh Hà vừa nhấc mắt nhìn thấy là Lưu Ly với Lưu Tô, hai nha hoàn này không hổ là Thập Tam Vương gia cùng Nghiêm Khác đưa tới, chỉ trong một đêm đã đứng vững gót chân trong viện này, quả nhiên không đơn giản.

[ chi tiết nhỏ thôi sợ mọi người không hiểu, ở chương tiểu Thanh Hà đi mua nha hoàn, Nghiêm Khác đã cài người để tiểu Thanh Hà mua được mà không bị người khác nghi ngờ, chứ không phải tiểu Thanh Hà ăn may mua được nha hoàn xịn:v ]

Có thể tiến vào trong phòng này đều nha hoàn cùng phó phụ có thể diện, mà ngay cả nhị đẳng nha hoàn muốn tiến vào đều phải có thông báo, còn các nha hoàn nô bộc khác thì không được tới gần. Lưu Ly với Lưu Tô có thể ngăn cản nha hoàn khác tự mình bước vào hầu hạ, quả thật có chút thủ đoạn.

Thường Đình Chiêu cùng Triệu Thanh Hà có thói quen tự mình làm, Lưu Ly với Lưu Tô chỉ yên lặng đứng một bên.

Tống ma ma vừa vào cửa liền nhìn thấy Thường Đình Chiêu tự mình mặc áo cài tóc, Triệu Thanh Hà đứng một bên không hề có ý giúp đỡ, không khỏi nhướng mày.

” Tứ gia, tứ nãi nãi sớm an.”

Thường Đình Chiêu nghẹn cười nhìn về phía Triệu Thanh Hà, ” Tứ nãi nãi?”

Triệu Thanh Hà trớn trắng liếc hắn một cái, ” Tối hôm qua ta nghe được cả đêm.”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Tứ nãi nãi, ta nghe sao cũng không được tự nhiên. Về sao chớ có kêu như vậy nữa, cũng chẳng phải là nữ tử, gọi công tử hay gia đều được.”

Tống ma ma nghiêm trang nói: ” Tứ gia, vậy không hợp quy củ.”

Thường Đình Chiêu đầu cũng không thèm quay lại, ” Ta chính là quy củ.”

Âm thanh rõ ràng như bình thường nói chuyện phiếm, Triệu Thanh Hà lại cảm nhận được khí phách không đồng nhất bàn, nếu ở đây mà không có người, hắn chắc chắn nhảy bổ vào hôn một ngụm.

Tống ma ma á khẩu nhưng lại không dám nói hai lời, chỉ nói: ” Tứ gia, lão nô hôm nay là tới cáo biệt với ngài, hôm qua tứ nãi nãi, không, là Triệu gia bảo lão nô về nhà, sau này lão nô không thể tiếp tục hầu hạ tứ gia được nữa.”

Thường Đình Chiêu vẫn như cũ tự mình thu thập, Triệu Thanh Hà thấy hắn chỉnh lý tóc thế nào cũng không được, đi lên hỗ trợ chải đầu. Khoé miệng Thường Đình Chiêu không khỏi thoáng lộ ra tươi cười, vô cùng phối hợp ngồi xuống.

” Tống ma ma lớn tuổi, nên đến lúc hưởng phúc rồi.”

Tống ma ma yên tĩnh một lúc, đối với kết quả này không có ngoài ý muốn lắm, lại nói: ” Cho phép lão nô được nói một câu, nha hoàn nô bộc trong viện này ở bên người tứ gia cũng đã lâu, không ít người là lão phu nhân đưa qua, ngày thứ hai thành hôn Triệu gia đem toàn bộ bán ra khỏi phủ, thật sự là không ổn, chỉ sợ có người nói phủ công gia chúng ta hà khắc, lão phu nhân cũng sẽ mất hứng, mà nhất thời trong phủ cũng tìm không ra được người bù vào chỗ trống. Tóm lại những nha hoàn này không có phạm sai lầm gì, phạt một cái để cho Triệu gia thoải mái một hồi là được, về sau nhìn không vừa mắt thì đổi cũng không muộn.”

Triệu Thanh Hà không khỏi cười lạnh, Tống ma ma này thật đủ lớn mật, hôm nay quả là dám tới cáo trạng. Thật sự là ỷ vào Thường Đình Chiêu uống một ngụm sữa, liền đem Thường Đình Chiêu thành nhi tử của mình? Khẳng định Thường Đình Chiêu sẽ tin mụ, hắn sẽ không chấp nhận được người nào không coi ai ra gì náo loạn ở đây. Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, Triệu Thanh Hà mắt điếc tai ngơ, biểu tình không thay đổi, cũng không cãi cọ gì.

Thường Đình Chiêu nhìn Triệu Thanh Hà, ” Ngươi muốn đem hết nô bộc trong viện chúng ta đuổi ra ngoài?”

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, không nhiều lời giải thích mà chỉ nói: ” Không gì mấy, hẳn là còn vài người.”

Tống ma ma chặn lại nói: ” Hiện giờ nô bộc trong viện đều cảm thấy bất an, không phạm cái gì sai đã bị đuổi ra khỏi phủ thì quá nghiêm khắc, sợ là khiến lòng người rét lạnh.”

Thường Đình Chiêu quay sang Triệu Thanh Hà, tò mò hỏi: ” Thật sự không có phạm sai lầm lớn.”

Triệu Thanh Hà chưa mở miệng, Tống ma ma đã chen vào: ” Quả thật như thế, tứ gia nếu không tin có thể hỏi nha hoàn trong viện. Chẳng qua là hai nha hoàn hồi môn của Tứ gia còn bận đếm đồ cưới, cho nên không thể quay về hầu hạ, Triệu gia không tìm được người nên mới… “

Thường Đình Chiêu thản nhiên quét mắt liếc Tống ma ma, ” Ta chưa cho phép ngươi nói chuyện.”

Đáy lòng Tống ma ma chìm xuống, không có nói nữa.

Triệu Thanh Hà vẫn không thèm để ý đến Tống ma ma, tập trung động tác trên tay, ” Không nói phạm lớn hay nhỏ, mà là không đủ nghe lời.”

Thường Đình Chiêu sáng tỏ, ” Vậy ném hết ra ngoài… “

Tống ma ma không thể tin được hô to lên, ” Tứ gia!”

Thường Đình Chiêu ánh mắt sắc bén, Tống ma ma bị nhìn nhất thời cảm thấy toàn thân buộc chặt cứng đờ. Nhưng mồm vẫn như cũ thốt ra, ” Tứ gia, này thật sự là… “

Lúc này nô bộc đợi ở ngoài phòng đều quỳ xuống, dập đầu kêu oan, kể rõ bản thân vô tội, lên án Triệu Thanh Hà khắc nghiệt. Trong lúc nhất thời toàn bộ sân vô cùng náo nhiệt, tiếng khóc thổn thức truyền đi ra ngoài.

Sắc mặt Thường Đình Chiêu không tốt, giọng điệu lạnh hơn vài phần, ” Những người này ngươi muốn ném toàn bộ ra ngoài?”

Triệu Thanh Hà sắc mặt vẫn không thay đổi, ” Phải, là như vậy, hôm qua hỗn loạn còn sợ không tìm được người, hôm nay đúng là thuận tiện.”

Thường Đình Chiêu thở dài, ” Mặc dù ta ước định hậu việc là do ngươi quản, nhưng ngươi xử trí như vậy là không được ổn.”

Tống ma ma với nô bộc cầu tình nghe lời này không khỏi mừng thầm, Triệu Thanh Hà lần này xong đời, các nàng đều là người cũ bên cạnh tứ gia, một kẻ mới nói chuyện được mấy câu vào ngày hôm sau thành thân đã ném người ra khỏi phủ, đây không phải là đánh vào mặt tứ gia sao. Mặc kệ nói như thế nào, hầu hạ nhiều năm như vậy, chủ tớ cũng có tình cảm, hơn nữa trong ngày đại hỉ không phải là tự tìm xui xẻo sao. Hôm qua quả nhiên là Triệu Thanh Hà muốn phô trương thanh thế, chẳng qua chỉ là nam thê, thật đúng là tự nâng cao mình.

Lần này, âm thanh kêu oan càng lớn.

Triệu Thanh Hà nâng mi, ” Ha? Vậy ngươi muốn thế nào?”

” Tân hôn nên nhân từ một chút, không thể làm quyết tuyệt như vậy, hôm nay để ta làm chủ đi.” Lời này rơi xuống, sắc mặt nô bộc đều lộ ra vui mừng với đắc ý, ánh mắt Tống ma ma nhìn về phía Triệu Thanh Hà không giấu được sự khinh miệt, Lưu Tô và Lưu Ly vẫn biểu tình như cũ.

Triệu Thanh Hà nhíu mày, ” Ngươi đã đáp ứng với ta, chuyện hậu trạch ngươi không được nhúng tay vào.”

Thường Đình Chiêu lấy lòng nói: ” Một lần này thôi, được không? Niệm tình hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn.”

Tống ma ma cùng đám nô bộc không khỏi kinh ngạc, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Thường Đình Chiêu, trong lòng có chút thất vọng. Còn tưởng rằng vì sự kiện lần này, Triệu Thanh Hà tất sẽ bị Thường Đình Chiêu ghét bỏ, cho dù không thất sủng thì trong lòng cũng thấy không thích. Nào ngờ đâu Thường Đình Chiêu lại có thái độ khẩn cầu, nhưng cái này đã cắm xuống một cái gai, lại là ngày đầu tiên tân hôn, sớm muộn sẽ có một ngày mưng mủ.

Triệu Thanh Hà bĩu môi, ” Ngươi thích cướp việc thì nhường lại cho ngươi, xảy ra chuyện gì chớ có chơi xấu đổ lên đầu ta, nhớ, không có lần thứ hai.”

Thường Đình Chiêu cười gật đầu, đám nô bộc đang quỳ tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng mừng thầm. Tuy nói như vậy, nhưng cũng đủ chứng minh tứ nãi nãi chẳng qua là cái bình hoa, đang chuẩn bị chờ Thường Đình Chiêu ra lệnh đứng lên, nào ngờ vẻ mặt vừa nãy còn ôn hoà của Thường Đình Chiêu lập tức biến lạnh lùng, ” Tất cả mang ra đánh ba mươi trượng, đem toàn bộ người nhà những người này ném ra khỏi phủ! Không được mang đi bất cứ vật gì trong phủ.”

Tống ma ma với đám nô bộc nhất thời trừng lớn mắt, không thể tin được lời nói của Thường Đình Chiêu, hiện trường đột nhiên đọng lại, có người thậm chí còn móc móc lỗ tai mình, có phải vừa mới nghe lầm không.

Tống ma ma không thể tin được thốt: ” Tứ gia, những nô bộc này làm sai cái gì, vì sao phải nghiêm trị như vậy. Tứ gia, ngài không nên tin tứ nãi nãi nói bậy lung tung, lão nô đi theo ngài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngài không tin lời nói của lão nô sao… “

Thường Đình Chiêu lạnh lùng quét mắt liếc Tống ma ma, ” Tống ma ma, ngươi cũng muốn lãnh ba mươi trượng sao?”

Lưng Tống ma ma chợt lạnh, Thường Đình Chiêu phát ra sát khí khiến toàn thân mụ toát ra mồ hôi lạnh, không thể tin được Thường Đình Chiêu sẽ nói chuyện với mình như vậy.

” Tứ gia, lão nô… “

Thường Đình Chiêu cũng không có tâm trạng nghe mụ lải nhải, nói với Triệu Thanh Hà: ” Ta trước giờ ít ở trong này, cho nên mới thấy không có chuyện gì nên không thèm quản. Hiện giờ đây là nhà của hai người chúng ta, không thể lộn xộn được. Nô bộc không nghe lời chính là phạm vào tội lớn nhất, ngươi chớ nên nhân từ nương tay, nên đánh thì đánh đáng chết thì giết, không làm được nói ta làm thay.”

Đám nô bộc lập tức kêu rên, Thường Đình Chiêu quát lớn: ” Ngày đầu tiên tân hôn của ta rống cái gì, muốn ta không được yên tĩnh sao.”

Lúc này đây Thường Đình Chiêu nổi lên sát ý, đám nô bộc sợ tới mức không dám hó hé cổ họng, ngay cả hô hấp cũng quên. Nhất là Tống ma ma khoảng cách gần Thường Đình Chiêu, cảm nhận được bản tính khát máu của Thường Đình Chiêu, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Bây giờ mụ mới chân chính hiểu được, người nam nhân này là chủ tử, là người không thể ngỗ nghịch. Không phải là đứa bé mụ ôm trong l*ng ngực, mềm mại mang theo vị sữa. Tốt xấu gì ở trong hậu trạch nhiều năm như vậy, Tống ma ma làm sao không rõ, Thường Đình Chiêu là dùng hành động thực tế bảo vệ quyền lực của Triệu Thanh Hà, tuyên cáo với mọi người, có ai dám chọc cho Triệu Thanh Hà mất hứng dù chỉ một chút xíu, kết cục sẽ hết sức thê thảm.

Triệu Thanh Hà thấy bộ dáng đám người này như vậy, không khỏi âm thầm lắc đầu. Vốn là hắn muốn tiến hành quy mô rửa sạch viện này, ai ngờ có người đã muốn liều mạng xông tới, hiện giờ đúng là bớt được phiền toái. Hôm qua hắn đã cảnh báo, nhưng những người này an nhàn trong viện đã lâu, thật sự tự mình cấp mình mặt mũi, cho là Thường Đình Chiêu quý trọng tình cảm nhiều năm như vậy, lại không nghĩ tới bọn họ tiêu dao là do Thường Đình Chiêu thường xuyên không ở nhà. Nếu không thì đã không lựa chọn cáo trạng, mà trước phải là hướng hắn cầu tình thì đã không rước lấy nhiều chuyện như vậy. Như thế còn không phải là không tín nhiệm hắn chưởng quản cái nhà này sao, không xem hắn là một trong chủ nhân ở nơi này. Lại tự cho là đúng, không tìm hiểu kỹ liền muốn ra oai phủ đầu hắn, kết quả đem cả đám người ném vào đống lửa.

Người a, không nên thiếu kiên nhẫn.

Triệu Thanh Hà cầm chén nước của Thường Đình Chiêu để qua một bên, ” Đi thôi, trì hoãn lâu như vậy chỉ sợ để cho tổ mẫu cùng phụ thân đợi lâu.”

Thường Đình Chiêu không hề để ý tới đám người này, rời đi với Triệu Thanh Hà.

Hai người đi vào chính đường, Thường lão phu nhân với Quốc công gia đã ngồi trên vị trí chủ vị, những người khác đều đã có mặt. Hôm qua lúc bái đường Triệu Thanh Hà tuy đã gặp qua hầu hết người ở đây, nhưng lúc ấy sợ xảy ra sự cố cho nên không chú ý nhìn, hiện giờ đúng là coi như thêm hiểu biết.

Thường lão phu nhân thái độ vẫn bình thường, ánh mắt nhìn qua hắn lại không được tốt. Triệu Thanh Hà có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không để trong lòng, con người mà.

Đến lúc kính trà cũng không khó khăn, nhưng mà Thường lão phu nhân cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, vô cùng có lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi