THỪA DINH DƯỠNG

Dịch: Kogi

Chung Tập đau đầu muốn chết mà Dung Miên cứ háo hức nhìn anh chăm chăm, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Đuôi của anh thực sự không có vấn đề gì chứ?”

Ban nãy hai người hôn môi, sau đó là ôm ấp vuốt ve, Chung Tập không phải tảng đá, tất nhiên cũng sẽ có phản ứng. Nhưng hiện giờ anh không rảnh quan tâm đến trạng thái của mình, anh vẫn hơi lo lắng về Dung Miên. Dù sao vừa rồi cậu ôm rịt lấy anh kêu khó chịu, hiện giờ mắt vẫn rưng rưng hơi nước, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Thế là Chung Tập thở dài hỏi: “Đừng quan tâm đến anh vội, em còn khó chịu không?”

Dung Miên thật thà đáp: “Vẫn hơi nóng, nhưng hàng năm mèo đực đều có một khoảng thời gian như vậy, chỉ là lần này nghiêm trọng hơn một chút thôi.”

Chung Tập hơi sững người rồi mới vỡ lẽ, có thể trạng thái của Dung Miên bây giờ chính là mùa động dục của mèo mỗi dịp xuân về.

“Nhưng thực ra cũng có thể là vì hôn anh.” Dung Miên vừa ngồi trên bồn rửa tay đung đưa chân, vừa nói hết sức tự nhiên, “Trước đây hễ nhìn thấy anh là em lại không thu được đuôi về, bây giờ cũng…”

Chung Tập cảm thấy nếu để Dung Miên nói tiếp thì chắc mình thực sự không trụ được nữa mà làm chuyện này chuyện kia mất. Vì vậy anh chỉ có thể dỗ cậu về giường ngủ trước, còn mình vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ cho khách tự xử.

Lịch trình chụp ảnh của Chung Tập sẽ bắt đầu từ ngày kia, Dung Miên thì phải ở lại đây chuẩn bị cho show giải trí mới, điều này có nghĩa là qua đêm nay hai người họ sẽ phải xa nhau khoảng hai tuần. Dung Miên cảm thấy rất buồn, nhưng cậu cũng biết công việc của Chung Tập rất quan trọng, vậy nên cậu chỉ có thể dùng cách riêng của mình để bày tỏ sự lưu luyến.

Trong lúc Chung Tập thu dọn hành lý, Dung Miên biến về hình mèo đi theo sau anh, sau đó nhảy lên nóc tủ quần áo nằm cuộn tròn nhìn anh bận bịu trước tủ. Chờ anh sắp xếp xong, cậu bèn lăn lộn vài vòng trong mỗi vali hành lý, dùng móng vuốt cào chiếc áo khoác đắt tiền của anh, vừa để lại lông của mình trên đó vừa đảm bảo mùi của mình sẽ lưu lại lâu dài.

Cuối cùng khi Chung Tập kéo vali ra cửa, Dung Miên cũng đi theo nhảy lên tủ giày cạnh huyền quan, cậu lắc lư đuôi kêu meo meo không ngừng, vừa kêu vừa ngước lên nhìn anh chăm chú.

Chung Tập nói với cậu: “Ngoan.”

Dung Miên nhìn anh, cuối cùng cúi xuống khẽ “meo” một tiếng. Cậu cảm thấy mình càng nhìn Chung Tập sẽ càng lưu luyến. Thế là cậu dứt khoát nhảy xuống, chỉ ngoái lại nhìn anh đúng một lần rồi chậm rãi quay đi chạy thẳng lên lầu.

Khoảnh khắc cửa khép lại, Chung Tập cũng hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy thật may mắn vì hiện tại Dung Miên ở dạng mèo, nếu không chỉ cần cậu nói thêm một câu, có thể anh sẽ lùi lịch chụp ảnh lại thật mất. Nhưng danh hiệu đại sứ khu vực Châu Á Thái Bình Dương này là ekip đàm phán với nhãn hàng suốt một thời gian mới giành được, thời gian chụp ảnh cũng ấn định từ rất lâu rồi. Vì vậy dù lưu luyến đến mấy, đây cũng là tâm huyết chung của mọi người, Chung Tập không thể muốn lùi là lùi được.

Anh bay chuyến buổi chiều, khi hạ cánh đã là sáng ngày hôm sau, chưa kịp nghỉ ngơi đã vào set chụp luôn. Buổi sáng bận rộn nên không có cảm giác đặc biệt gì, buổi trưa ăn cơm anh cũng chỉ cảm thấy yên tĩnh hiếm có, nhưng đến buổi chiều rảnh rỗi, Chung Tập bắt đầu cảm thấy hơi trống rỗng.

Dung Miên là động vật, cậu sẽ sẽ viết hết sự lưu luyến và ỷ lại của mình trên mặt hoặc bộc lộ qua hành động. Còn Chung Tập là một người trưởng thành có thể kiểm soát cảm xúc của bản thân, mặc dù ngoài mặt không thể hiện nhiều nhưng thực ra trong lòng anh cũng rất nhớ bé mèo cưng của mình.

Vì buổi chiều nắng gắt nên hiệu quả chụp ảnh không được như mong muốn, cả đoàn nghỉ ngơi một lát chờ hoàng hôn buông xuống rồi chụp tiếp. Chung Tập ngồi trong phòng trang điểm được sắp xếp riêng, dần dần cảm thấy bồn chồn không yên.

Nhớ nhung là cảm giác bứt rứt khó chịu vô cùng, chính là kiểu dù bạn đang làm gì trong lòng cũng trống rỗng phát sợ, dường như chỗ nào cũng không không thoải mái.

Bên cạnh thiếu một cục lông đen mềm mại, không có cái đầu lông xù và cái mông tròn tròn để hít, Chung Tập cảm thấy tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Cũng không có thiếu niên nào giơ điện thoại hỏi anh xem nên tô sơn móng tay màu gì, hoặc hai tay bưng đĩa, mắt sáng rực hỏi anh có thể ăn thêm hai lát thịt xông khói nữa hay không. Giờ thì đến cả trái tim của Chung Tập cũng bắt đầu ngứa râm ran.

Nhưng bây giờ trong nước mới là sáng sớm, Dung Miên cũng không có thói quen kiểm tra Wechat, Chung Tập trầm ngâm một lát, cuối cùng không nhịn được tải trò Nail Salon về máy.

Chơi được một lúc, Chung Tập nhìn đống màu sắc sặc sỡ trên màn hình mà hoa hết cả mắt, khoan chưa nói trò chơi này có kéo IQ xuống hay không, riêng chuyện quảng cáo chốc chốc lại nhảy ra đã đủ khiến người ta cáu điên rồi.

Chung Tập nhớ là hình như Dung Miên đã chơi đến ải 100 rồi thì phải. Anh cảm thấy nghị lực của động vật nhỏ trên phương diện quái lạ này thực sự đáng kinh ngạc.

Chờ đến bốn giờ chiều Chung Tập mới vượt được hơn 20 cửa và đã xem quảng cáo nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng anh thực sự không nhịn được nữa, nhìn thời gian trong nước thấy đã mười giờ hơn rồi liền chụp một bức ảnh bầu trời và kiến trúc bên ngoài gửi cho Dung Miên qua Wechat.

Dung Miên trả lời rất nhanh: “Nhà đẹp quá.”

Cậu nhắn tiếp: “Em ngủ dậy rồi.”

Chung Tập không do dự nữa mà lập tức gọi video cho cậu, vài giây sau Dung Miên mới nhận cuộc gọi. Anh thấy cậu đang mặc đồ ngủ, đầu tiên cậu dí sát mặt vào màn hình, sau đó vụng về nhìn chằm chằm vào một góc, tiếp đến mắt cậu sáng rực lên.

Cậu khẽ gọi tên Chung Tập, sau đó kiêu ngạo khoe với anh rằng mình vừa cất hết bát trong máy rửa bát lên chạn. Chung Tập khen cậu giỏi, lúc này màn hình hơi rung lắc, thì ra Dung Miên ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha. Cậu với gối ôm đệm trên đùi rồi bắt đầu kể cho Chung Tập nghe hôm qua và hôm kia mình đã làm những gì.

“Hôm qua em đi chơi bóng với Sử Trừng.” Dung Miên nói, “Bóng rổ là môn thể thao rất thú vị, tuy em không cao bằng cậu ấy nhưng em chạy nhanh hơn cậu ấy rất nhiều.”

“…Trưa hôm đó ăn mì ăn liền cậu ấy nấu, cay lắm.” Dung Miên nhăn mặt, “Nhưng Sử Trừng nói đó là loại mì ăn liền rất nổi tiếng của Hàn Quốc, hơn nữa em đến nhà cậu ấy làm khách nên cuối cùng em vẫn ăn hết.”

“Em còn gặp bố Sử Trừng. Hình như bác ấy rất giàu, còn xây hẳn một phòng tập thể dục trong nhà cho một mình Sử Trừng nữa, nhưng nhà họ không có đài phun nước.”

Dung Miên ngẫm nghĩ chốc lát, lại nói tiếp: “Bố cậu ấy còn đóng một bộ phim cung đình triều Thanh mà em và Tam Đậu rất thích.”

Tất nhiên Chung Tập biết Sử Liên Thanh là cây đa cây đề trong giới diễn viên, còn bộ phim cung đình triều Thanh mà Dung Miên nói chắc là tác phẩm kinh điển của ông hồi còn trẻ.

Chung Tập dừng lại một chút, hỏi: “Em thì sao? Còn khó chịu ở đâu không?”

Dung Miên nhìn anh lắc đầu: “Chỉ thỉnh thoảng lại cảm thấy hơi nóng và hưng phấn thôi, có lúc thì không muốn ăn gì cả. Nhưng trạng thái này rất bình thường, chắc hai ngày nữa là ổn.”

“Còn nữa, em rất nhớ anh.” Dung Miên nói.

Chung Tập nhìn cậu, lát sau mới đáp: “Anh cũng rất nhớ em.”

Dung Miên: “Ò.”

Sau đó cậu rơi vào sự im lặng hiếm thấy. Chung Tập cứ thế nhìn cậu cúi gằm mặt, tai và mặt bắt đầu đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Anh cảm thấy hơi buồn cười.

Bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, Dung Miên chợt ngẩng lên hỏi: “Chung Tập, anh dùng nước hoa hiệu gì thế?”

Chung Tập ngẩn người, anh chần chừ một chút rồi đọc tên nhãn hiệu, là một chuỗi ký tự tiếng Anh.

Sợ Dung Miên không nhớ, anh còn nói thêm: “Hình như trong tủ cạnh gương nhà vệ sinh còn một chai chưa dùng, chai màu vàng hình vuông ấy, em muốn dùng thì cứ lấy.”

Dung Miên gật đầu.

“Tại em nhớ anh quá.” Cậu lí nhí nói, “Đêm qua em ngủ trên quần áo của anh, nhưng mùi trên đó thực sự rất nhạt, vì vậy em muốn mua một chai nước hoa anh hay dùng để xịt lên gối và chăn. Như thế thì buổi tối đắp chăn lên dường như có anh ở bên cạnh vậy.”

Chung Tập cảm thấy trái tim mình sắp tan thành đống bùn nhão rồi. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống nhưng mãi không nói ra lời. Dung Miên nhìn anh chăm chú, lại hỏi: “Chung Tập, anh còn gì muốn nói với em à?”

Chung Tập: “…Không có.”

Dung Miên kiên định nói: “Chắc chắn là có.”

Chung Tập nhìn thiếu niên đối diện một hồi, sau đó thở dài, ngập ngừng nói: “…Đuôi.”

Dung Miên không nghe rõ, cậu ngơ ngác, Chung Tập quay mặt đi hít sâu một hơi, cất giọng hỏi: “…Có thể biến thành mèo rồi cho anh xem đuôi được không?”

***

Lý Minh Nhi là thợ trang điểm phụ trách set chụp này, đây cũng là lần đầu tiên cô hợp tác với Chung Tập.

Khoảnh khắc nhìn thấy Chung Tập ngoài đời, cho dù từng gặp bao nhiêu ngôi sao đi nữa cô cũng cảm thấy mình được giác ngộ rồi. Từ tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, làn da hết chỗ chê cho đến khuôn mặt anh tuấn tột cùng kia, chắc hẳn khi nặn người Nữ Oa đã dành không ít công sức cho anh. Vì vậy hôm nay khi trang điểm cho anh, Lý Minh Nhi tỉ mỉ dặm từng tấc phấn nền, dốc hết kỹ năng của mình ra để đạt hiệu quả tốt nhất.

Chung Tập thực sự là một người đàn ông trưởng thành rất có sức hút, thái độ hành xử và cách nói chuyện của anh sẽ khiến mọi người cảm thấy rất dễ chịu. Anh chủ động lấy cọ son môi và giấy ăn đưa cho Lý Minh Nhi, còn hết lời khen tay nghề trang điểm của cô nữa.

Mặc dù mấy năm trước Chung Tập đã công khai xu hướng tính dục của mình, con lớn của Lý Minh Nhi cũng học tiểu học, tình cảm vợ chồng rất tốt đẹp, nhưng nếu đối phương là một anh chàng siêu cấp đẹp trai, vậy thì tất cả phản ứng của cô đều xuất phát từ sâu trong DNA rồi. Bởi vậy nên mỗi lần Chung Tập nói chuyện với cô, nhịp tim của Lý Minh Nhi đều hơi mất kiểm soát mà đập nhanh hơn một chút.

Khoảng nửa tiếng nữa là bắt đầu bộ ảnh tiếp theo nên Lý Minh Nhi chuẩn bị đến trang điểm lại cho Chung Tập. Cô vừa xách hòm trang điểm đến trước cửa thì thấy Chung Tập đang ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại như đang gọi video với ai đó.

Có lẽ là người này rất thân thiết nên giọng điệu của Chung Tập nghe có vẻ dịu dàng hơn bình thường. Theo phép lịch sự, Lý Minh Nhi không vào ngày mà cầm hòm trang điểm đứng ngoài chờ một lát, chỉ là đúng lúc này nội dung cuộc trò chuyện cũng lọt vào tai cô không sót chữ nào.

“…Muốn em mặc bộ này à? Hay là đeo chuông cho anh xem?” Cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của một thanh niên trẻ vọng ra từ điện thoại của Chung Tập, “Em nhớ là bộ cảnh phục này hồi trước từng mặc cho anh một lần rồi, hơi nhỏ. Mặc chiếc váy này cũng được, nhưng em không thích mặc váy lắm…”

Lý Minh Nhi cứng đơ người.

“…Nếu không thích thì khỏi cần mặc.”

Giây tiếp theo, Lý Minh Nhi thấy Chung Tập giơ điện thoại di động, kiên nhẫn nói với người bên kia, “Em không mặc gì cũng đã rất đẹp rồi.”

Hóa ra ảnh đế nào đó bên ngoài trông thì đứng đắn nhưng sau lưng lại chơi rất thoáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi