Thẩm Thanh Ngọc đi không tính nhanh, Phó Ngọc Hải bước mấy bước đã đuổi kịp, anh ta nghiêng đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa cười nhạt nhìn cô: "Dễ chịu một chút chưa?"
Nghe thấy lời này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh ta, khẽ cười: "Thật ra cũng không khó chịu như vậy."
Cũng chỉ không nuốt trôi cục tức kia thôi.
Nhưng trước khi cô đi, ánh mắt Bạc Minh Thành nhìn cô, Thẩm Thanh Ngọc lại cảm thấy hơi xót xa.
Bọn họ kết hôn ba năm, hình như cho tới bây giờ anh đều không nhìn tới cô.
Ở nhà họ Bạc, phàm là cô ồn ào xích mích với đám Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Phương, thậm chí cô không cần mở miệng, câu nói đầu tiên của anh là để cô nói xin lỗi.
Mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô đều là lạnh nhạt như nước, không giống vừa rồi, mang theo vài phần không thể tin, lại chứa phẫn nộ, giống như muốn xé xác cô.
Thẩm Thanh Ngọc nhớ tới đã cảm thấy hơi vui sướng.
Cô cảm thấy mình thay đổi, trước kia cảm thấy chỉ cần Bạc Minh Thành nhìn mình một cái thì cô có thể cắn răng chống đỡ tất cả, hiện tại cô chỉ cảm thấy Bạc Minh Thành không vui, cô mới vui sướng.
Có thể có không cam lòng, cũng có thể là vì yêu sinh hận, cô không phủ nhận.
Thế nhưng cảm giác của cách trả thù này, thật là quá sung sướng!
Nghĩ tới những thứ này, Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn Phó Ngọc Hải cũng mang theo ý cười: "Cảm ơn."
Nếu như không có Phó Ngọc Hải dẫn cô tới, buổi tối hôm nay, thật sự cô không nghĩ đến chuyện làm ầm ĩ như vừa rồi.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ý cười bên trong cặp mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải cũng càng sâu hơn.
Hai người đi đến bên cạnh xe, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: "Cậu Phó không ngại tiễn tôi về nhà chứ?"
"Không ngại.
Nhưng mà…"
Anh ta nói xong, dừng một chút: "Có hứng thú làm một chuyện xấu với tôi hay không?"
"Chuyện xấu gì?"
Thẩm Thanh Ngọc hơi hăng hái nhìn anh ta, cũng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy, Phó Ngọc Hải nói "Chuyện xấu", hẳn là cô cũng rất cảm thấy hứng thú.
Phó Ngọc Hải không nói, chỉ nở nụ cười thần bí với cô, sau đó kéo cổ tay cô: "Đi theo tôi."
Thẩm Thanh Ngọc cũng không từ chối, đi theo anh ta sang bên cạnh.
Phó Ngọc Hải cũng không đi xa, chỉ đi vài bước đã ngừng lại, quay đầu mỉm cười nhìn cô: "Biết đây là xe của ai không?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua số xe, không khỏi hơi nhíu mày lại: "Bạc Minh Thành."
Đại khái là Bạc Minh Thành có chứng cưỡng chế, biển số xe của anh cũng là dãy số rất dễ nhớ, Thẩm Thanh Ngọc nhìn biển số xe của anh nhiều lần như vậy, nhìn một cái là có thể nhận ra.
Phó Ngọc Hải chậc một tiếng: "Thông minh."
Anh ta nói xong, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một con dao nhỏ, sau đó đưa tới trước mặt cô: "Đâm không?"1
Chuyện đâm lốp xe này, Thẩm Thanh Ngọc đã từng làm qua ở năm cấp ba rồi, trước kia tuổi trẻ cảm thấy vô cùng hả giận, trưởng thành lại cảm thấy hơi ngây thơ.
Chuyện như vậy, Thẩm Thanh Ngọc chưa từng làm đã lâu, mặc dù bây giờ cô nhìn con dao trên tay Phó Ngọc Hải làm hơi rục rịch.
"Rất ngây thơ đúng không?"
Phó Ngọc Hải nhìn cô cười một tiếng, lập tức hung hăng chọc một dao trên bánh xe, sau đó lại đưa dao cho cô: "Thế nhưng mà, như này rất thoải mái."
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy con dao nhỏ, chọc một dao vào một cái bánh khác.
Phó Ngọc Hải nói không sai, thật sự rất thoải mái!
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy một dao còn chưa đủ, không nhịn được lại chọc một dao.
Làm xong mọi thứ, cảm giác đè nén trong lòng Thẩm Thanh Ngọc mơ hồ kích thích đi theo Phó Ngọc Hải trở lại trên xe.
Xe chậm rãi lái đi, cô nhìn thấy chiếc xe của Bạc Minh Thành trong kiếng chiếu hậu, Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Anh đáng đời!.