Lâm Nam Vũ phát hiện, lần này hotsearch, cậu ta ép không xuống, bởi vì đẩy tay phía sau là Trần Minh Quang.
Do dự mấy giây, Lâm Nam Vũ vẫn gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành.
Lúc điện thoại vang lên, Bạc Minh Thành hơi không kiên nhẫn nhíu mày một cái: "Nói."
"Tổng giám đốc Bạc, ép không xuống, là Trần Minh Quang bên kia buông lời, không đến mười hai tiếng, không rút xuống được."
"Đã biết.".
đam mỹ hài
Bạc Minh Thành nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn thuốc lá trên tay anh đốt, lời nói của Lâm Mai Chi không ngừng vang vọng.
"Anh Minh Thành, anh thích Thẩm Thanh Ngọc sao?"
"Không có."
"Vậy sao anh không cưới em?"
"Bởi vì tôi không thích em."
"Nếu như Thẩm Thanh Ngọc và anh phục hôn, anh sẽ đáp ứng không?"
"Không biết."
"Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không phục hôn với anh, anh Minh Thành, em nhìn ra được, cô ta thật không muốn yêu anh nữa."
Lúc Lâm Mai Chi nói lời này, nhìn anh, mang theo nụ cười đắc ý và thắng lợi khó hiểu.
Anh không biết cô ta cảm thấy mình thắng chỗ nào, cũng không biết cô ta đắc ý cái gì.
Nhưng nụ cười mỉm này của Lâm Mai Chi khiến anh dâng lên sự tức giận khó nói, mà anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận.
Bạc Minh Thành cong môi nở nụ cười gằn, bóp thuốc, lái xe rời đi bệnh viện.
Bởi vì không ép nổi hotsearch, bài Weibo của Thẩm Thanh Ngọc treo ròng rã mười hai giờ trên hotsearch.
Bình luận bên dưới đều đang mắng hai người Lâm Mai Chi và Bạc Minh Thành, dù sao bài Weibo của Thẩm Thanh Ngọc, không chỉ chỉ ra Lâm Mai Chi tự biên tự diễn sự thật, còn chỉ ra Bạc Minh Thành lấy ba trăm triệu muốn cô dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
Chuyện này, truyền ra trong hội, ông cụ Bạc tức giận tới mức tiếp bị cao huyết áp phải vào bệnh viện.
Châu Du Dân ăn dưa ăn đến say sưa ngon lành, lúc nhìn thấy "Ba trăm triệu", trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói Bạc Minh Thành khí phách hay là nói Thẩm Thanh Ngọc ngang ngược.
Hai người này đều không phải là nhân vật thiếu tiền, ba trăm triệu bao nhiêu người không có, bọn họ một người nói cho là cho ngay, một người nói không cần là không cần, thậm chí còn nói lấy ba trăm triệu ra mua đồ bồi bổ.
Lần đầu tiên cậu Châu phát hiện Thẩm Thanh Ngọc thật thú vị, trước kia ánh mắt Bạc Minh Thành không ổn rồi.
Trong lòng của anh ta nghĩ như vậy, kết quả nhìn thấy Bạc Minh Thành không nhịn được nói một câu, trực tiếp rước họa vào thân.
Lúc đi ra từ phòng tập quyền anh, Châu Du Dân đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không nhịn được lắm mồm: "Nói thật, đột nhiên cậu cầm ba trăm triệu cho Thẩm Thanh Ngọc, là nghĩ như thế nào?"
Vấn đề này, quả thực Bạc Minh Thành làm đến bại não.
Bạc Minh Thành nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi càng muốn biết buổi tối hôm nay cậu nghĩ như thế nào, muốn vào bệnh viện có thể nói rõ ra."
Châu Du Dân sờ soạng nơi mình bị ăn đấm, vẫn sợ hãi, không còn giễu cợt Bạc Minh Thành, đứng thẳng lại: "Nói chuyện chính với cậu đây, không phải cậu không muốn cưới Lâm Mai Chi sao? Lâm Mai Chi ỷ lại cậu, đơn giản chính là vì gả vào nhà giàu.
Tôi có casch một hòn đá ném hai, cậu có muốn nghe một chút hay không?"
"Phóng!"
"..."
Người này, thật sự là chút lễ phép cũng không có!
Phàn nàn thì phàn nàn, Châu Du Dân vẫn cống hiến ý kiến hay của mình ra: "Phó Ngọc Hải theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc không phải vì chán ghét cậu à? Nếu mục tiêu của Phó Ngọc Hải thay đổi thành Lâm Mai Chi, vậy tâm trạng cậu có còn khó chịu mỗi ngày không?"
"Tâm trạng tôi khó chịu khi nào?"
Bạc Minh Thành cau mày, cảm thấy Châu Du Dân miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Châu Du Dân chậc một tiếng: "Còn mạnh miệng, đừng cho là tôi không biết Phó Ngọc Hải xuất hiện theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, trong lòng cậu không thoải mái."
Bạc Minh Thành cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy cậu không chỉ miệng thối, còn mắt mù."
"Tôi miệng thối mắt mù ở đâu? Mẹ nó, Bạc Minh Thành cậu mắng tôi, được, cậu cứ mạnh miệng đi, quay đầu Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải kết hôn, cậu nhớ gửi tiền mừng nhé!"
Châu Du Dân cũng nổi nóng, hừ lạnh lên xe của mình trực tiếp lái đi.
Nếu Bạc Minh Thành đã như vậy, anh đáng sống cô độc quãng đời còn lại, cũng phải thua thiệt Thẩm Thanh Ngọc ly hôn với anh!.