Thẩm Thanh Ngọc nói xong, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Phó Ngọc Hải nhìn thoáng qua bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, sau đó anh ta lạnh lùng nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Không phải anh không thích cô ấy sao? Vậy anh quan tâm những chuyện cũ năm xưa làm gì?"
Phó Ngọc Hải nói xong, cười lạnh một tiếng, quay người đuổi kịp Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc đi cũng không nhanh, bởi vì đầu cô trống rỗng.
Cô không nghĩ tới thế mà Bạc Minh Thành lại cầm bức tranh kia tới nói, lúc trước cô mừng rỡ bao nhiêu lén chuẩn bị vẽ bức tranh kia xem như quà sinh nhật tặng cho Bạc Minh Thành, bây giờ Thẩm Thanh Ngọc có bấy nhiêu thất vọng đau khổ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, thứ mình thích, thế mà lại biến thành một con dao trên tay người kia, đâm thẳng vào người mình.
Ngược lại cũng không phải quá đau, chỉ là trong nháy mắt đó, cô vô cùng hối hận.
Bàn tay cô vừa đánh Bạc Minh Thành còn đang phát run, không chỉ là tay đang phát run, cả người Thẩm Thanh Ngọc đều đang phát run.
Nhưng từ trước đến nay cô luôn kiêu ngạo, tất nhiên không thể để mình mất thể diện trước mặt Bạc Minh Thành.
Ba năm qua cô đã giẫm mình dưới chân tùy ý bọn họ giày xéo, bây giờ cô không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào, càng sẽ không để anh nhìn thấy bộ dạng mình mất khống chế thất bại và đau khổ.
Cô không thể mất thể diện ở đây, cho nên cô chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Đầu Thẩm Thanh Ngọc trống rỗng, chỉ có một đôi chân vô thức đi lên phía trước.
Cô muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà chỉ mấy bước, cô đã lắc lư.
Ngay lúc cô căm hận mình không cách nào rời đi vẻ vang, đột nhiên cổ tay bị xiết chặt.
Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác, dường như hoàn hồn.
Một giây sau, cả người cô bị Phó Ngọc Hải kéo vào trong lòng.
Mùi đàn hương trên người Phó Ngọc Hải lập tức vây quanh cô, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu, nhìn anh ta: "Anh ta quá độc ác, Phó Ngọc Hải."
Bây giờ cô nói ra lời này, cắn răng, cả người đều đang phát run.
Phó Ngọc Hải nhìn lông mi cô rung động, đưa tay trực tiếp chụp lấy sau gáy cô, ấn người vào trong lòng ngực của mình: "Vậy em hoàn toàn có thể yên tâm, lòng tôi là mềm, không tin em có thể vào xem."
Thẩm Thanh Ngọc bị Phó Ngọc Hải nhấn, mặt dán trên ngực anh ta, bên tai là từng tiếng tim đập trầm ổn có thứ tự.
Cô ngửi mùi đàn hương trên người anh ta, nghe tiếng tim đập của Phó Ngọc Hải, thời gian dần bình tĩnh lại.
Bên này là sân chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, tất cả có ba phòng bao, người không liên quan vào không được.
Thẩm Thanh Ngọc bị Phó Ngọc Hải ôm như thế một hồi, không có người đi qua, nếu như không phải con chim khách đậu trên cành liễu khiến cô giật mình, đại khái cô cũng không ý thức được mình đang làm gì.
Lấy lại tinh thần, Thẩm Thanh Ngọc đẩy Phó Ngọc Hải ra: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo… "
Anh ta mím môi môi, chưa kịp nói hết lời.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vậy lần sau lại Mời cậu Phó cơm nhé?"
Bữa ăn lấy danh nghĩa của cô, người bỏ tiền lại là Phó Ngọc Hải.
Ngẫm lại, cô vẫn có lời.
Thẩm Thanh Ngọc cười lần nữa: "Chiều nay tôi còn có cuộc họp, anh không ngại tiễn tôi về chứ?"
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày lại: "Nếu như em không ngại, tối nay tôi có thể đến tiễn em về nhà."
Cũng không biết anh ta là cố ý hay là vô tình, bốn chữ "Tiễn em về nhà" nói ý không cạn, nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt Phó Ngọc Hải không hề có chút không ổn nào.
Thẩm Thanh Ngọc liếc anh ta, không nói tiếp.
Đại khái là mình cả nghĩ quá rồi.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, ai cũng không quay đầu lại, tất nhiên cũng không nhìn thấy, sau lưng cách đó không xa, gương mặt Bạc Minh Thành lạnh lùng đứng ở đằng kia nhìn họ.
Bạc Minh Thành đứng ở đằng kia, rất nhanh, bóng lưng Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc đã biến mất tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc.
Anh nhớ tới vừa rồi hai người ôm nhau thân mật, chỉ cảm thấy đột nhiên trái tim mọc gai, khiến anh ta không thoải mái..