THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Đã đến giới hạn, thế nhưng Từ Việt Quốc cũng gọi thêm ba trăm triệu, điều này khiến mọi người ở đây ngạc nhiên, dù sao ba trăm triệu đối với nhà họ Từ mà nói, cũng không phải bao nhiêu tiền.

Huống chi mảnh đất này, lấy xuống rồi, sau này cũng không chỉ lãi ba trăm triệu như thế.

Ngay cả Thẩm Thanh Ngọc bên cạnh Phó Ngọc Lam cũng hơi ngạc nhiên: "Cô Thẩm?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Lam, chỉ cười, không nói gì.

Thẩm Thanh Ngọc để Phó Ngọc Lam đi làm thủ tục, tự mình đứng dậy đi đến chỗ Từ Việt Quốc: "Tổng giám đốc Từ."
Từ Việt Quốc vừa mới chuẩn bị rời đi nghe được Thẩm Thanh Ngọc, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc đi tới: "Cô Thẩm có chuyện gì sao?"
Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười: "Phiền tổng giám đốc Từ một việc."

Từ Việt Quốc nhíu mày, ra hiệu Thẩm Thanh Ngọc nói tiếp.

"Phiền tổng giám đốc Từ giúp tôi chuyển lời cho Bạc Minh Thành, tôi có rất nhiều tiền, nhưng anh ta muốn tặng không mấy trăm triệu cho tôi, tôi nhận rồi, chuyện giữa tôi và anh ta, xem như thanh toán xong.

Chuyện của Lâm Mai Chi, thấy cậu hai Bạc hào phóng như thế, tôi cũng không so đo nữa."
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, quay người đi đến chỗ giao dịch.

Từ Việt Quốc nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, ánh mắt thay đổi.

Châu Du Dân ở bên cạnh nghe không hiểu ra sao, lời Thẩm Thanh Ngọc nói anh ta đều nghe rõ ràng, tách ra ý mỗi một câu anh ta đều hiểu, thế nhưng gom lại, anh ta có hơi không rõ: "Thẩm Thanh Ngọc đang nói gì? Khi nào thì Minh Thành đưa cho cô ta mấy trăm triệu?"
Từ Việt Quốc nhìn Châu Du Dân, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Sáng hôm nay Minh Thành gọi điện thoại cho tôi."
Nhận được điện thoại của Bạc Minh Thành, quả thật Từ Việt Quốc hơi ngạc nhiên.

Cho tới bây giờ Bạc Minh Thành không giống người vì người đẹp cười một tiếng ném ra ngàn vàng, thế nhưng buổi sáng hôm nay anh gọi điện thoại tới, cũng nói một câu: "Mảnh đất Thành Bắc kia, Thẩm Thanh Ngọc muốn, cậu cứ cho cô ta."
Người anh em mình đã nói, giá trị mảnh đất Thành Bắc kia khai phá lớn như vậy, Từ Việt Quốc cũng không khách sáo, Bạc Minh Thành cũng không do dự, đối với điều kiện anh ta nói ra, anh ta trực tiếp đồng ý.

Nếu anh ta đã nhường mảnh đất này, vậy anh ta lại muốn một mảnh đất từ chỗ Bạc Minh Thành, rất công bằng.


Chỉ là Từ Việt Quốc muốn mảnh đất kia từ Bạc Minh Thành, sẽ không chỉ có bốn mươi tỷ đơn giản như vậy.

Hơn nữa Bạc Minh Thành giúp anh ta mua, vốn khai phá cũng là Bạc Minh Thành xử lý, tương lai Từ Việt Quốc ngồi yên có thể thu gần bốn phần hoa hồng.

Món hời như vậy không chiếm, chỉ sợ anh ta là kẻ ngu.

Châu Du Dân ngơ ngác, vẫn không kịp phản ứng: "Minh Thành gọi điện thoại cho cậu làm gì?"
Nhớ đến nội dung nói chuyện buổi sáng hôm nay, Từ Việt Quốc nở nụ cười: "Minh Thành mua cho tôi một mảnh đất."
"Không phải, vậy lời Thẩm Thanh Ngọc nói...!"
Nói đến một nửa, Châu Du Dân cũng kịp phản ứng: "Ý của cậu là Minh Thành mua cho cậu miếng đất, chính là vì để cậu tặng mảnh đất Thành Bắc này cho Thẩm Thanh Ngọc sao?"
Tâm trạng Từ Việt Quốc tốt, kiên nhẫn đối với Châu Du Dân cũng nhiều hơn: "Đúng vậy, cậu nghĩ ra rồi."
Châu Du Dân ngạc nhiên: "Tại sao tôi cảm giác như là đang nằm mơ nhỉ? Bạc Minh Thành tự mình bỏ ra mấy trăm triệu mua miếng đất cho cậu, vì để cậu tặng mảnh đất Thành Bắc này cho Thẩm Thanh Ngọc? Cậu ta còn nói mình không yêu Thẩm Thanh Ngọc đó?"
Từ Việt Quốc quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc cách đó không xa: "Có lẽ đây là đền bù tổn thất ly hôn chăng?"

Châu Du Dân ngây ngốc: "...!Dền bù tổn thất cũng quá hào phóng rồi."
Từ Việt Quốc hừ một tiếng: "Cũng không phải nhà họ Thẩm không có mấy trăm triệu này."
Châu Du Dân suy nghĩ, cảm giác hình như đúng thế.

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Thật sự không phải đột nhiên Minh Thành phát hiện mình thích Thẩm Thanh Ngọc mới bỏ tiền ra chứ?"
Từ Việt Quốc suy nghĩ: "Chưa hẳn không có khả năng này, nhưng khả năng không lớn."
Châu Du Dân nuốt nước bọt, anh ta có hoie muốn phí bồi thường mấy trăm triệu sau ly hôn của Bạc Minh Thành.

Đáng tiếc, anh ta là đàn ông..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi