Bạc Minh Tâm quay đầu nhìn Bạc Minh Thành rồi lại nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng hiếm khi biết điều mà không lên tiếng.
Cô ta đột nhiên ý thức được, hôm nay đến đây, người thật sự chơi cờ không phải cô ta với Thẩm Thanh Ngọc mà là anh trai cô ta với Thẩm Thanh Ngọc.
Thực tế, đúng là Bạc Minh Tâm nghĩ không sai.
Trong phòng bao lại chìm vào im lặng đè nén, có lẽ nửa phút sau, Bạc Minh Thành lên tiếng: “Xin lỗi, quả thực Minh Tâm mang lại không ít rắc rối cho cô.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy câu này của anh thì giễu cợt một tiếng: “Cậu hai Bạc nói vậy không đúng lắm, người gây rắc rối cho tôi đâu chỉ có cô Bạc.”
Còn cả anh nữa.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì cong khóe môi, mỉm cười.
Bạc Minh Thành nhìn đôi môi đỏ khẽ cong của cô, đôi mắt hạnh hơi ngước lên, nhưng ánh mắt lại toát lên đôi phần xấu xa.
Anh đột nhiên phát hiện mình thật sự không hiểu gì về người vợ cũ này.
Trong ba năm Thẩm Thanh Ngọc vào nhà họ Bạc, cô luôn hiền lành dịu dàng, thỉnh thoảng cũng có cãi vã với Bạc Minh Tâm nhưng cuối cùng, ở trước mặt anh và ông cụ Bạc, cô cũng có thể nhanh chóng nhận sai, không hề lấn tới không nhường.
Nhưng giờ đây, rõ ràng Thẩm Thanh Ngọc không đơn giản đến để nghe họ xin lỗi.
Từ lúc cô bước vào đến giờ, đứng trên lập trường của mình, cô không nhường nửa bước, từng câu từng chữ đều là mỉa mai giễu cợt bọn họ.
Cô sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, nhưng hôm nay cô vẫn đến.
Không phải cô đến để chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, cô đến để làm họ xấu hổ.
Sau khi Bạc Minh Thành nhận thức được điều này, cơn giận bốc lên, nhưng so với giận dữ, thứ khiến anh khó chịu hơn đó là sự ngột ngạt khó hiểu trong đáy lòng.
Anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đen tối lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây lại càng lạnh lùng hơn.
Bạc Minh Tâm ở bên cạnh đã hoàn toàn biến thành đà điểu rồi, cho dù bây giờ Thẩm Thanh Ngọc có chỉ mũi cô ta rồi mắng chửi thì cô ta cũng không dám đáp trả.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Thành, nhướng mày nghênh đón ánh mắt anh, cô hờ hững nhìn anh.
Lúc cô cho rằng Bạc Minh Thành bắt đầu nổi giận thì anh đột nhiên giãn đầu mày: “Xin lỗi, có một số chuyện quả thực là tôi làm sai.”
Anh không nên trông mặt bắt hình dong, cảm thấy cô là người phụ nữ xấu xa, cũng không nên lấy hôn nhân ra đùa, càng không nên chưa bao giờ nghiêm túc cảm nhận tình cảm của cô dành cho anh.
Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi sững người, không ngờ Bạc Minh Thành lại xin lỗi.
Nếu không phải bầu không khí bây giờ căng thẳng đè nén như vậy thì cô muốn cười mà hỏi xem có phải Bạc Minh Thành bị ma nhập không.
Đúng là gặp ma rồi, không ngờ anh lại thừa nhận anh làm sai.
Song, Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ ngạc nhiên hai giây, sau đó cô nhanh chóng nén lại cảm xúc, lần nữa nhìn Bạc Minh Thành: “Mặc dù anh xin lỗi rồi, nhưng không phải anh xin lỗi là tôi sẽ chấp nhận.”
Nói xong, cô xách túi bên cạnh rồi đứng lên, thôi cười, nhìn Bạc Minh Thành rồi thốt từng câu từng chữ: “Anh nói hai người muốn xin lỗi tôi lần nữa, tôi cũng đến rồi.
Từ hôm nay trở đi, tôi hi vọng tôi liên quan gì đến bất cứ chuyện gì hay bất cứ người nào của nhà họ Bạc mấy người.”1
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc dứt khoát xách túi rời đi.
Bọn họ nói muốn xin lỗi, cô đến nghe rồi, nhưng có tha thứ hay không là chuyện của cô.
Cô không tha thứ, cũng sẽ không tha thứ.
Dựa vào đâu mà bọn họ làm cô tổn thương rồi hôm nay lại muốn cô nói câu ‘không sao đâu’ để lương tâm bọn họ được thoải mái chứ.
À, cô đánh giá cao bọn họ rồi, Bạc Minh Thành sao mà có lương tâm được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi cười mỉa mai..