Thẩm Thanh Ngọc hơi nghiêng người, nhìn Phó Ngọc Hải trước mặt: “Cậu Phó muốn nói gì?”
Cặp mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải hơi lóe lên, liếc qua Trần Ánh Nguyệt, cô ấy lập tức khó chịu: “Quan hệ giữa cậu Phó và Tiểu Ngũ cũng không thân thiết mấy, có chuyện gì mà tôi không thể nghe được à?”
Phó Ngọc Hải không nói, chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày: “Ánh Nguyệt.”
Trần Ánh Nguyệt trừng Phó Ngọc Hải, sau đó xoay người rời đi.
Chẳng qua nơi này cũng không phải là nơi để nói chuyện, Thẩm Thanh Ngọc không biết Phó Ngọc Hải sẽ nói gì nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của anh ta, nếu tối nay cô không nghe lời anh ta nói, có lẽ Phó Ngọc Hải sẽ thật sự trở thành miếng kẹo da trâu, gỡ hoài không ra.
“Nơi này không thích hợp để nói chuyện, cậu Phó.”
Phó Ngọc Hải cũng có ý này, nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc: “Bên này.”
Thẩm Thanh Ngọc đi theo anh ta, rời khỏi sảnh tiệc tới vườn hoa, Phó Ngọc Hải mới dừng lại.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang ở trong sảnh tiệc, chỉ có Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đang ở trong vườn.
“Cậu Phó muốn nói cái gì?”
Phó Ngọc Hải gật đầu, bên trong cặp mắt đào hoa nhiều hơn mấy phần ý cười: “Tôi không có tình mới.”
Người đàn ông nói xong, đột nhiên cúi đầu xuống trước mặt cô: “Em có tin tôi không, Thẩm Thanh Ngọc?”
Anh ta cúi đầu, lông mày khẽ nhíu, khuôn mặt hiện lên dưới bóng mờ.
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn rõ nét mặt của anh ta lắm, chỉ nhìn thấy con ngươi màu nâu đậm bên trong cặp mắt đào hoa cùng với sống mũi cao thẳng sắp chạm vào cánh mũi cô.
Tim Thẩm Thanh Ngọc nhảy lên, lúc cô lấy lại tinh thần thì chỉ thấy Phó Ngọc Hải vốn che phủ mình bị Bạc Minh Thành không biết tới đây từ lúc nào kéo về phía sau, nắm đấm của anh đã rơi thẳng xuống gương mặt Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải bị đau, hít mạnh một tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc phản ứng lại, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Bạc Minh Thành, anh bị điên rồi hả?”
Anh điên rồi ư, lại đè Phó Ngọc Hải ra đánh.
Bạc Minh Thành thật sự điên rồi, khi nhìn thấy Phó Ngọc Hải hôn Thẩm Thanh Ngọc, sợi dây lý trí kéo căng suốt cả đêm của anh lập tức đứt đoạn.
Nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc, anh liếc mắt nhìn cô: “Anh ta chỉ muốn đùa giỡn cô thôi, Thẩm Thanh Ngọc!”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Anh thả anh ta ra trước đã.”
Bạc Minh Thành không buông tay, nắm tay siết chặt vẫn giơ lên như cũ.
Thẩm Thanh Ngọc không muốn làm lớn chuyện trong dịp hôm nay: “Buông tay!”
Sắc mặt cô đầy lạnh lẽo, lại lên tiếng.
Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, anh ta bị đánh một cú, khóe miệng bị trầy, đang thấm máu chảy ra.
Phó Ngọc Hải nhìn anh, môi mỏng không tiếng động nhúc nhích: “Đồ nhát gan.”
Nhìn thấy khẩu hình miệng của Phó Ngọc Hải, nắm đấm vừa mới buông lỏng lại siết chặt ngay lập tức: “Thẩm Thanh Ngọc, cô đứng xa một chút.”
“Ngoan, cách xa một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc còn muốn nói gì đó, lại không ngờ Phó Ngọc Hải cũng giơ tay nới lỏng cà vạt, sau đó nghiêng đầu dịu dàng nói câu này với cô.
Thẩm Thanh Ngọc tức giận đến bật cười: “Được thôi, mấy người đánh đi.”
Nói xong, cô đi thẳng qua bọn họ, bước ra khỏi chỗ này.
Chẳng qua mới đi được vài bước, Thẩm Thanh Ngọc lập tức nghe thấy một tiếng ‘rầm’ vang lên từ phía sau.
Tiếng động lớn như vậy, mọi người trong sảnh tiệc đều ngạc nhiên, có người chú ý tới bên này, đang định đi tới nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Thanh Ngọc không muốn làm lớn chuyện nên quay trở lại, nhìn hai người đàn ông đang anh đánh tôi một đấm, tôi đá anh một cú: “Hôm nay là sinh nhật của bố tôi, hai người xác định muốn đánh nhau, phá hủy tiệc tối hôm nay à?”.