THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Thẩm Thanh Ngọc trở về, đêm khuya trên đường phố không có một ai, con đường đi về nhà cũng không có một ai, giờ này không còn người buôn bán, cũng chỉ còn lại cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi vào thôi.

Ngược lại là Phó Ngọc Hải rất nghe lời Thẩm Thanh Ngọc nói, bảo anh ta đi, người đã đi.

Khóe miệng Bạc Minh Thành giật giật, đưa tay sờ túi, lại phát hiện thuốc lá không ở đó.

Anh nhìn thoáng qua cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ cách đó không xa, cuối cùng vẫn không đi qua, quay người trở về trên xe.

Mấy phút sau, xe con màu đen chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, vào dòng xe cộ, cuối cùng chạy xa không thấy nữa.

Thẩm Thanh Ngọc thay băng vào lần nữa trở lại trên giường, dù sao ngày mai là thời gian làm việc, cô còn phải dậy sớm.

Nhưng trong bụng đau đớn co rút khiến cô không có cách nào chìm vào giấc ngủ, trước kia cho tới bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đều không đau bụng kinh, nhưng từ buổi tối hơn một năm trước, cô vì cứu Lâm Mai Phương trời lạnh nhảy vào bể bơi lại quỳ một đêm dưới cơn mưa to, sau đó cô bắt đầu đau bụng kinh.

Hơn một tháng nay rất bận rộn, có khi về tắm đã ngủ thiếp đi, tỉnh lại nước cũng lạnh, lần này hiển nhiên bà dì còn muốn hung ác hơn so với tháng trước.

Tháng sáu Lâm thành sắp vào mùa hè, trong phòng còn hơi lạnh, nhưng Thẩm Thanh Ngọc nằm ở trên giường lại bị đau đến đổ mồ hôi lạnh.


Lúc chuông cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn động.

Trong bụng cô như bị người ta thả máy trộn bê tông, co rút quấy rối đau đớn khiến cô suy nghĩ cũng đặc biệt chậm.

Chỉ là rất nhanh, chuông cửa lại vang lên.

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, không biết đêm hôm khuya khoắt, ai không thức thời đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác như thế.

Cô cắn môi, xuống giường mang dép lê ra khỏi phòng.

Mở cửa, khi nhìn thấy Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngơ ngác: "Đã trễ như vậy, cậu Phó không ngủ được à?"
Bởi vì đau bụng kinh, khuôn mặt Thẩm Thanh Ngọc hơi trắng bệch, mở miệng cũng mang thêm vẻ không kiên nhẫn.

"Đau bụng hả?"
Thẩm Thanh Ngọc không trả lời vấn đề của anh ta: "Còn có việc sao?"
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã bị Phó Ngọc Hải trực tiếp bế lên.

Thẩm Thanh Ngọc ngạc nhiên, nhưng cùng lúc đó, đau đớn trong bụng khiến cô hơi hoảng hốt.


Cô cắn răng, tay không nhịn được siết chặt áo sơmi của Phó Ngọc Hải.

"Rất đau à?"
Phó Ngọc Hải ôm cô đến trên ghế sô pha, hơi cúi đầu nhìn cô, lông mày nhíu lại gấp gáp.

Thẩm Thanh Ngọc vịn ghế sô pha: "Có thể giúp tôi rót một ly nước ấm không?"
"Được."
Anh ta buông tay đặt cô trên ghế sô pha, lập tức xoay người đi rót một ly nước ấm tại ấm siêu tốc.

Thẩm Thanh Ngọc vịn ghế sô pha ngồi dậy, đưa tay muốn nhận ly nước: "Cảm ơn."
Phó Ngọc Hải không nói chuyện, chỉ là để cái ly bên môi của cô.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, cũng không có sức lực gì cướp, hơi đè ly nhấp một hớp nước ấm.

Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước mặt cúi đầu uống nước, chỉ mới qua hơn một tiếng, Thẩm Thanh Ngọc giống như là biến thành người khác, sắc mặt tái nhợt, màu môi nhợt nhạt, trong mắt hạnh cũng không thấy thần thái, hiển nhiên không phải khó chịu bình thường.

Im lặng nửa ngày, anh ta khẽ thở dài một tiếng: "Khó chịu cũng không cần chịu đựng, tôi có thể nhìn thấy."
Thẩm Thanh Ngọc uống vào mấy ngụm ấm nước xong chậm, nghe được lời này của Phó Ngọc Hải, trong lúc nhất thời cô không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Mắt hạnh ủ rũ nhìn qua, Phó Ngọc Hải cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nhéo một nhát, thật đau lòng.

Anh ta đưa tay sờ đầu Thẩm Thanh Ngọc: "Chờ tôi một lát."
Nói xong, anh ta đặt ly nước đang cầm trong tay sang một bên, lập tức đứng dậy cầm lấy túi anh ta mang vào đi đến phòng bếp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi