THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy Trần Nguyên Thảo hỏi câu này thì không khỏi bật cười: “Chẳng phải câu này nên là tôi hỏi cô Trần mới đúng sao?
Tôi nghĩ tôi với cô Trần vốn không thù cũng chẳng oán, hình như chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc gì.
Trước đây tôi thậm chí còn không biết cô Trần nữa là.
Vậy tại sao cô muốn tìm người bỏ thuốc tôi?”.

Ngôn Tình Sắc
Lúc nói những lời này, trên mặt Thẩm Thanh Ngọc luôn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng Trần Nguyên Thảo nghe thấy thì trong lòng lại lạnh toát.


Cô ta hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong khách sạn, trong lòng hơi nhẹ nhõm, cũng lý trí hơn: “Chính cô Thẩm cũng nói rồi, cô không quen tôi, tôi cũng không quen cô, sao tôi có thể vô duyên vô cớ bỏ thuốc cô được chứ?”
Cô ta ném lại vấn đề cho Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc nghe xong, chậc một tiếng rồi bật cười: “Xem ra cô Trần không định thừa nhận rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà cũng chẳng sao, tôi không đến để hỏi cô Trần câu trả lời.
Con người tôi ấy à, trước giờ đều nước sông không phạm nước giếng, nếu người ta động vào tôi thì tôi phải trả lại.”
“Cô Trần đã nhọc lòng bày ra một ván lớn thế này để tôi nhảy vào, nhưng tâm tư tôi lại chẳng tinh tế được như cô Trần, thế nên chỉ có thể ngang nhiên mà đến thôi.”
Nghe câu này của Thẩm Thanh Ngọc, không hiểu sao Trần Nguyên Thảo cảm thấy sợ hãi: “Cô Thẩm, giết người là phạm pháp.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Tôi biết mà.”
Nghe câu này Tô Yên càng sợ hơn: “Cô Thẩm, cô vừa đẹp lại vừa nhiều tiền, gia thế cũng tốt, Phó Ngọc Hải và cả cậu Phó đều thích cô như vậy, cô không cần vì chuyện này mà hi sinh bản thân mình.”
“Thế nên, cô bỏ thuốc tôi là vì Phó Ngọc Hải?”
Có lẽ không ngờ Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên đi đến gần, Trần Nguyên Thảo sửng sốt: “Tôi...!tôi...!tôi xin lỗi cô Thẩm! Tôi...!tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, tôi thích cậu Phó nhiều năm như vậy nhưng anh ấy luôn không thích tôi, luôn từ chối tôi.
Hơn nửa năm nay, tôi đi đến đâu cũng nghe người ta nói anh ấy đang theo đuổi cô, tháng trước tôi có tìm anh ấy, nói tôi không làm cô Phó cũng chẳng sao, chỉ cần anh ấy ở bên tôi một thời gian là được rồi, nhưng anh ấy từ chối tôi! Anh ấy nói cô không thích người đàn ông lăng nhăng!”

Trần Nguyên Thảo nhớ đến những chuyện này, vẻ mặt bỗng trở nên dữ tợn: “Lúc anh ấy nhắc đến cô, vẻ mặt rất dịu dàng! Tôi chưa từng thấy anh ấy đối xử với người phụ nữ khác như vậy bao giờ, tôi biết chắc chắn anh ấy thích cô!”
“Tôi thừa nhận cô rất đẹp, nhưng rõ ràng cô đã có Bạc Minh Thành rồi, tại sao cô còn cướp Phó Ngọc Hải với tôi chứ?
Tôi bỏ thuốc cho các người, chẳng phải là cho các người cơ hội để quay về với nhau sao?
Tôi cũng không phải đang làm chuyện xấu mà!”
Trần Nguyên Thảo càng nói, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, đợi cô ta nói xong cô mới nhướng mày, hỏi: “Thế nên cô Trần đang giúp tôi à.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười, cúi đầu: “Vậy mà tôi lại không biết đấy.”
Trần Nguyên Thảo nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cô ta như hoàn hồn, vẻ dữ tợn trên mặt dần nhạt đi, đáy mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc lại thêm đôi phần hoảng sợ: “Cô Thẩm, tôi...!tôi thật sự không cố ý đâu.


Tôi chỉ quá ganh tị với cô thôi, quá ganh tị mà thôi! Cô tha thứ cho tôi đi! Dù sao cô thích cậu Bạc, cậu Bạc cũng thích cô, hai người mượn cơ hội này để quay về bên nhau không tốt sao?
Mặc dù tôi làm chuyện xấu, nhưng cũng không phải làm sai mà.”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không kiên nhẫn nữa: “Xin lỗi cô Trần, cô chẳng những làm chuyện xấu mà còn làm sai nữa.”
“Cô cũng đừng sợ quá, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cái chuyện giết người này tôi sẽ không làm đâu.
Nhưng ăn miếng thì trả miếng, đây là phong cách của tôi.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì xòe tay về phía Phó Ngọc Lam ở một bên: “Thư ký Phó, đưa cho tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi