Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy câu hỏi này của Bạc Minh Thành thì không khỏi bật cười, cô nhếch môi, vừa nghiêm túc lại tùy ý: "Đương nhiên là bởi vì, tôi muốn trả thù anh chứ sao.
"
Bạc Minh Thành cảm thấy chắc là Thẩm Thanh Ngọc đang mạnh miệng, rõ ràng cô thích anh ta như vậy, cho dù đã ly hôn cũng chẳng qua là giả vờ không yêu anh ta mà thôi.
Cô muốn trả thù anh ta?
Nếu như tái hôn với anh ta là kế hoạch trả thù của cô, vậy anh ta cũng có chút mỏi mắt mong chờ kế hoạch trả thù của cô.
"Tôi biết rồi.
"
Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không biết Bạc Minh Thành biết cái gì, nhưng bây giờ cô cũng không có lòng tò mò để đi tìm hiểu xem Bạc Minh Thành đang suy nghĩ gì.
Lời mà cô muốn nói đã nói xong, còn những chuyện khác, Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói thêm nữa: "Không có việc gì thì tôi cúp trước đây.
"
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc bèn cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc nghĩ một lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, tìm tới Phó Ngọc Lam: "Thư ký Phó, đặt giúp chị một tấm vé máy bay trở về Nam Thành vào ngày mai đi.
"
Phó Ngọc Lam sửng sốt: "Cô Thẩm, có phải bên Nam Thành xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Không phải, chỉ là hơi nhớ bố mẹ thôi.
"
"Vậy em lập tức đi đặt vé máy bay!"
Phó Ngọc Lam nghe xong lời này bèn vội vàng đi tìm người sắp xếp.
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng, xoay người trở lại phòng làm việc thu dọn đồ đạc tan làm.
Cửa thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, Thẩm Thanh Ngọc từ chối lời mời hẹn cô buổi tối ra ngoài chơi của Trần Ánh Nguyệt.
Nghe thấy tiếng kêu, Thẩm Thanh Ngọc vội vàng cất điện thoại di động, nhấc chân bước ra khỏi thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy không bao lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông mặc đồ vest đi giày da, trên tay còn ôm một cái gối ôm hình cá heo nhỏ, vừa không hài hòa lại còn buồn cười.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy Phó Ngọc Hải như vậy thì không nhịn được cười: "Cậu Phó mới từ khu vui chơi ra à?"
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa hơi xếch lên một chút: "Món quà này được chứ?"
Hôm nay anh đi tham quan một dự án về thủy cung, lần đầu tiên nhìn thấy cái gối ôm nhỏ này đã cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc sẽ thích.
Vậy nên trong lời giới thiệu vô cùng phấn khởi của quản lý thủy cung, Phó Ngọc Hải bỗng mở miệng hỏi một câu: "Có thể tặng tôi cái gối ôm này được không?"
Lúc ấy, câu hỏi này của Phó Ngọc Hải khiến cho mấy người ở đó đều sửng sốt không kịp phản ứng, cuối cùng vẫn là Dương Vũ Phàm đã đi theo anh bảy tám năm thông minh, nhắc nhở một câu: "Tổng giám đốc Phó muốn tặng cho bạn gái.
"
Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức phản ứng lại, thi nhau khen bạn gái của Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải nhận hết, trước khi đi đương nhiên cũng lấy luôn cái gối ôm nhỏ này.
Gối ôm này là quà kỷ niệm đặc biệt do thủy cung tự thiết kế, dự định sang năm lúc kỷ niệm tròn mười năm mới đưa ra bán, bây giờ trên thị trường vẫn chưa có.
Mà cái gối ôm trên tay Phó Ngọc Hải kia, trước mắt có thể nói là có một không hai.
Chuyện Thẩm Thanh Ngọc thích cá heo không phải là bí mật, năm năm tuổi cô được Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà dẫn đi thủy cung, sau khi được một con cá heo hôn, Thẩm Thanh Ngọc bèn vô cùng có hảo cảm và yêu thích cá heo.
Trong biệt thự nhà họ Thẩm có một căn phòng, bên trong chất đầy các loại quà lưu niệm có liên quan đến cá heo do Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà sưu tầm, do chính cô sưu tầm và do mấy người Trần Ánh Nguyệt tặng.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải một cái, nhếch môi và vươn tay ra: "Cảm ơn.
"
Phó Ngọc Hải mỉm cười đưa gối ôm sang, tiện thể hỏi luôn: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Nể mặt cá heo nhỏ, Thẩm Thanh Ngọc không từ chối: "Gần đây trời hơi mát rồi, ăn lẩu được không?"
"Rất được.
"
Phó Ngọc Hải cúi đầu liếc nhìn cánh tay ở bên người Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng vẫn không giơ tay sang nắm lấy.
Không sao, ngày sau còn dài.
.