Chương 394
oe bắt đầu điều tra từ phía Bạc Minh Thành, tình cờ điều tra ra khách sạn nơi tổ chức bữa cơm thân mật của Bạc Minh Thành vào đêm đó, Bạc Minh Tâm cũng có mặt ở đó.
Là một thám tử, sự nhạy bén trong nghề của .Joe giúp anh ta nhận ra có gì đó không ổn, anh ta dễ dàng phát hiện ra thuốc là Bạc Minh Tâm đưa, đồng thời phát hiện ra Bạc Minh Tâm gần đây đã chuyển một số tiền tương đối lớn, vì vậy anh ta lần theo manh mối và tìm ra người bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Thành không lên tiếng, Lâm Nam Vũ cầm điện thoại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là cậu ta mở miệng: “Tổng giám đốc Bạc, sau đêm đó, anh cho rằng người bình thường có thể bỏ thuốc anh sao?”
Mặc dù lời nói của Lâm Nam Vũ còn mập mờ nhưng đã trực tiếp làm rõ vấn đề.
Năm năm trước vào buổi tối hôm đó, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, đến nay vẫn chưa được điều tra rõ ràng.
Đêm đó người bỏ thuốc anh là ai, người bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc là ai, hiện vẫn chưa có kết luận.
Nhưng sau đêm đó, Bạc Minh Thành đã cảnh giác với vấn đề này, người lạ không thể đến gần anh, anh sẽ không bao giờ uống một ly rượu nào không năm trong tâm mắt của mình, trừ khi là Châu Du Dân hoặc Từ Việt Quốc đưa tới.
Ngoài ra, nơi anh và hội Châu Du Dân tụ tập đều vô cùng riêng tư, tối hôm qua anh và hội Châu Du Dân ở chung với nhau.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ uống một ngụm rượu đỏ.
Ngoại trừ ly nước trái cây mà Bạc Minh Tâm đưa!
Tối qua, anh và đám Châu Du Dân tụ tập ở một góc ONE, còn Bạc Minh Tâm và đám bạn cũng tụ tập ở gần đó.
Khi Bạc Minh Tâm bưng ly nước trái cây đến, nói với anh rằng họ đang chơi trò nói thật lòng đại mạo hiểm, cô ta không chọn nói thật, chọn đại mạo hiểm vì ly nước ép kia có thêm những thành phần khác.
Bạc Minh Thanh lúc đó không muốn quan tâm đến Bạc.
Minh Tâm, nhưng cô ta là em gái cùng một mẹ sinh ra với anh, đến trước mặt cầu xin, còn gọi anh là “anh trai”, nên cuối cùng anh cũng nhấp một ngụm.
Lúc đó mùi vị nước ép thật sự rất khó uống, anh còn tưởng là thêm những thành phần khác ở đây chỉ là pha với rượu nhưng không ngờ chất phụ gia Bạc Minh Tâm cho vào đúng nghĩa là “chất phụ gia”!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạc Minh Thành nhất thời trở nên âm trầm khó coi, anh lập tức cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe bên cạnh, đứng dậy rời khỏi căn hội, đến nhà họ Bạc.
Chiếc xe sedan màu đen phi như bay trên đường, vì mới hai giờ sáng nên trên đường cũng ít xe cộ qua lại.
Bạc Minh Thành đạp ga hết cỡ, chỉ mất hai mươi phút, chiếc xe đã dừng trước biệt thự nhà họ Bạc.
Lúc này, cả người giúp việc và chủ nhân của ngôi nhà đều đã ngủ.
Bạc Minh Thành trầm mặt mở cửa bước vào, bật đèn lên rồi đi thẳng vào phòng của Bạc Minh Tâm trên lầu bốn: “Bạc Minh Tâm, ra đây.”
Bạc Minh Tâm đắp mặt nạ xong, vừa mới chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên bị gióng nói lạnh lùng của ai đó đánh thức, cô ta từ trên giường ngồi dậy, cơn buồn ngủ khiến cô ta hơi thôn ra một lúc, lảo đảo ra mở cửa: “Anh, đã muộn vậy rồi, anh tìm em…”
Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị Bạc Minh Thành lôi đi: “Ly nước ép tối qua em đưa cho anh có bỏ thuốc mê đúng không?”