THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN

Chương 551

Vừa xem đến đây, Thẩm Thanh Ngọc đã nhận được mấy tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt gửi đến.

Thì ra Bạc Minh Tâm nghe thấy người đó nói nhà họ Bạc quá mất mặt, tức quá nên đánh người, bây giờ quậy vào cục cảnh sát luôn rồi.

Trần Ánh Nguyệt hỏi cô đã không.

Thẩm Thanh Ngọc trả lời câu “Nhàm chán”, tên ngốc Bạc Minh Tâm đó, không cần quan tâm tới cô ta, cô ta sớm muộn gì cũng tự hại chết mình.

Xe đã đến trước cửa khách sạn từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc lên xe, xe từ từ di chuyển, đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, Thẩm Thanh Ngọc thấy hơi buồn ngủ.

Rất nhanh, xe đã đến dưới chung cư của Thẩm Thanh Ngọc, tài xế mở cửa thay cô, Phó bên cạnh nhìn cô: “Cô Thẩm, cần em lên đó với chị không?”

Thẩm Thanh Ngọc bị chọc cười: “Thư kí Phó coi tôi là đứa trẻ lên ba sao?”

Phó Ngọc Lam cũng cười: “Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi.”

Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Ngủ ngon, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, cô xách túi, sải bước vào chung cư.

Vừa rẽ qua, Thẩm Thanh Ngọc đã thấy Phó Ngọc Hải đứng phía trước.

Anh thì hay rồi, nhìn thấy cô còn cười được: “Thẩm Thanh Ngọc.”

Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt: “Có phải cậu Phó là quý nhân hay quên không?”

Mới có mấy ngày, đã quên chuyện khốn nạn anh làm rồi?

Cô nói rồi dùng vân tay mở cửa, đẩy cửa đi vào, không muốn nói thêm câu nào với Phó Ngọc Hải.

Chỉ là người phía sau rất nhanh tay, Thẩm Thanh Ngọc vừa kéo cửa, tay của anh đã giơ qua, cánh cửa đã kẹp thẳng tay anh.

Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy tiếng hút không khí, cô quay người, lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng trước nhà mình giở thôi lưu manh: “Phó Ngọc Hải, tôi không muốn nói lời khó nghe, nhưng không có nghĩa là tôi không biết nói.”

“Hôm nay là lễ Tạ Ơn, chỉ muốn đến cảm ơn em đã mang lại cho tôi cảm nhận tuyệt vời trong mười một năm trước đây.”

Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn nhớ đến nụ hôn đêm đó, Thẩm Thanh Ngọc nghĩ mình nên tức giận, nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên trong một lúc không còn giận nữa.

Phó Ngọc Hải này, nắm chắc chừng mực quá tốt.

Mỗi lần cô cảm thấy mối quan hệ của hai người dừng ở mức vừa phải thì anh sẽ đột ngột phá đi cân bằng, mạo phạm và xung đột của anh sẽ khiến người khác cảm thấy tức giận nhưng lại không đến mức tức giận quá.

Thậm chí có lúc Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy cô không biết đang giận Phó Ngọc Hải hay là giận bản thân mình.

Rồi mỗi khi cô buông hết những cảm xúc rối bời kia xuống, anh lại đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ nhưng nhường nhịn, khiến người khác cảm giác vừa đáng thương lại bất lực.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, không nói gì, anh cũng không nói gì, chỉ là không để ý nhìn cánh tay của mình vừa bị cửa kẹp một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi