THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN

Chương 602

Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói nhiều với cô ta: “Ý trên mặt chữ, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải vì muốn thảo luận với cô Bạc ai mới là người lan truyền chuyện tỏ tình ra ngoài!”

Cô nói rồi im lặng một lúc: “Bạc Minh Tâm, chúng ta nói đến chuyện đêm qua cô tìm người xì lốp xe của tôi, còn muốn phá hủy khuôn mặt của tôi đi!”

Làm sao Bạc Minh Tâm chịu thừa nhận: “Tôi không biết cô đang nói chuyện gì, gì mà xì lốp xe, phá hủy khuôn mặt cô chứ, cô đổ chuyện người khác làm lên đầu tôi làm gì?”

Thẩm Thanh Ngọc đã biết Bạc Minh Tâm là một người thích bắt nạt kẻ yếu từ lâu: “Cô mạnh miệng không nhận cũng không sao, tối qua mấy người kia đã bị bắt, cô nói xem chờ cảnh sát tra ra cô mất bao lâu? Một ngày hay hai ngày? Có điều tôi không phải người kiên nhẫn chờ đợi, cho nên tự đến tính sổ với cô trước.”

Thẩm Thanh Ngọc nói rồi nhìn hai người đứng bên cạnh Bạc Minh Tâm: “Đè cô ta xuống cho tôi.”

Hai người đàn ông nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói, giơ tay đè Bạc Minh Tâm xuống.

Đôi tay Bạc Minh Tâm bị hai người đàn ông giữ chặt, cả người bị đè chặt muốn chạy cũng không chạy được, cô ta thấy Thẩm Thanh Ngọc đi tới đã cảm thấy sợ hãi: “Á… Cô điên rồi à Thẩm Thanh Ngọc!”

“Thẩm Thanh Ngọc!”

Thẩm Thanh Ngọc mới vừa đi đến trước mặt Bạc Minh Tâm, ông cụ Bạc đã được Bách Gia Tính đỡ ra.

Từ sau lễ cưới, Thẩm Thanh Ngọc chưa từng gặp lại ông già độc ác này lần nào.

Bị ông ta quát to một tiếng, bước chân Thẩm Thanh Ngọc có hơi khựng lại, xoay con dao cầm trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ Bạc: “Đã lâu không gặp nhỉ ông Bạc, ông đúng là càng già càng dẻo dai đó.”

Thật ra khoảng thời gian này tình trạng sức khỏe của ông cụ Bạc không quá tốt, trong nhà họ Bạc xảy ra chuyện xào xáo không yên, bên ngoài cũng bất ổn, đúng là một đám chẳng bớt lo được chút nào.

Nếu không phải Thẩm Thanh Ngọc đến tận nhà họ Bạc quấy rối, ông ta cũng chẳng muốn quản chuyện của Bạc Minh Tâm.

Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ngọc dắt người xông vào như thế đúng là chẳng để nhà họ Bạc vào trong mắt.

Làm sao ông cụ Bạc chịu được sự khinh thường của Thẩm Thanh Ngọc: “Thẩm Thanh Ngọc, bố mẹ cô không dạy cô phải biết lễ phép khi đến nhà người khác sao?”

Đây là trắng trợn mắng Thẩm Thanh Ngọc không được dạy bảo.

Thẩm Thanh Ngọc cũng không tức giận, cô khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên bố mẹ tôi có dạy tôi khi đến nhà người khác phải biết lịch sử, nhưng nhà họ Bạc ông không đáng để tôi lấy phép lịch sự ra đối đãi.”

“Bậy bạ! Cô cho rằng đây là đâu, cô mang dao dắt người xông vào đây, cô thật sự cho rằng nhà họ Bạc chúng tôi là quả hồng mềm dễ bóp sao?”

Tôi khuyên trước tiên ông Bạc hãy hỏi cháu gái cưng của ông đã làm gì tôi, cho dù hôm nay tôi không tới, thì cảnh sát cũng tới đây áp giải người đi. Chuyện mướn người đánh tôi muốn phá hỏng khuôn mặt tôi, không biết cô Bạc có nuốt trôi ba bốn năm cơm tù không!”

“Cháu không làm! Cháu không làm đâu ông nội!”

Đương nhiên Bạc Minh Tâm biết rõ có chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, nhưng cô ta thật sự quá ngu xuẩn, làm việc lỗ mãng không có đầu óc thì thôi không nói, còn chột dạ giấu đầu lòi đuôi.

Mới sáng sớm đã kéo va li đi ra ngoài, điều này chẳng phải chứng minh câu nói “Có tật giật mình”?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi