Thẩm Thanh Ngọc nói xong, sau đó trực tiếp bước qua Bạc Minh Thành.
Phó Ngọc Hải liếc nhìn Bạc Minh Thành: "Mọi thứ khác của cậu Phó đều rất tốt, nhưng ánh mắt của anh lại giống như mù."1
Nói xong, khóe miệng anh cong lên một nụ cười lạnh, sau đó đi theo Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc mặt không biến sắc đi một mạch trở về sảnh tiệc, Phó Ngọc Lam bước tới, ánh mắt cô ấy dừng trên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Ngọc.
Cô ấy không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, Phó Ngọc Lam đã phản ứng lại: "Cô Thẩm, tài xế đang ở cửa.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc không vội, chậm rãi gật đầu: "Đi thôi."
Phó Ngọc Hải bước vào sảnh tiệc chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc.
Đôi mắt đào hoa hơi động, anh ta nhấc chân đi theo: "Thẩm Thanh Ngọc."
Thẩm Thanh Ngọc vừa đi ra khỏi sảnh tiệc, nghe thấy tiếng Phó Ngọc Hải gọi mình, cô hơi dừng lại và quay lại nhìn anh ta: "Anh Phó?"
"Em về ư?"
"Đúng vậy."
Cô lên tiếng, nét mặt giữa lông mày và đôi mắt có chút tái nhợt.
Rốt cuộc Bạc Minh Thành đã làm tổn thương cô.
"Tôi tiễn em về?"
"Không cần, tài xế của tôi đang ở đợi trước cửa rồi."
Phó Ngọc Hải nhìn thấy Phó Ngọc Lam cách đó không xa: "Vậy thì tốt."
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, xoay người đi về phía thang máy.
Anh ta vẫy tay, đứng đó nhìn Thẩm Thanh Ngọc và thư ký vào thang máy, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại.
Chiếc xe màu đen đi vào trong ánh trăng, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ cau mày khi nhớ lại lời nói của Bạc Minh Thành.
Phó Ngọc Lam nhẹ nhàng gọi cô: "Cô Thẩm?"
Thẩm Thanh Ngọc thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Lam: "Làm sao vậy?"
"Chuyện tin đồn đã tra được."
Khi Phó Ngọc Lam nói, cô ấy hơi dừng lại và liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước khi tiếp tục nói: "Là do cô Bạc làm."
Thẩm Thanh Ngọc không hề ngạc nhiên, cô cười nhẹ: " Bạc Minh Tâm đó thật sự rất ghê gớm."
Miệng cô cười, nhưng trong đáy mắt không có chút ý cười.
Phó Ngọc Lam không thể đoán được suy nghĩ của Thẩm Thanh Ngọc: "Vậy chị có muốn nói chuyện này với tổng giám đốc Thẩm không?"
"Nói, tại sao không nói chứ?"
Họ bắt nạt cô hết lần này đến lần khác, sao cô còn phải tiếp tục nhẫn nhịn?
“Em hiểu rồi."
Phó Ngọc Lam nhanh chóng sắp xếp tài liệu và trực tiếp gửi cho thư ký của Thẩm Quốc Vinh.
Đêm hôm đó, thư ký của Thẩm Quốc Vinh đã báo cáo lại sự việc cho ông ấy.
Thẩm Quốc Vinh nghe điện thoại xong, tức giận đến mức trực tiếp giơ tay đập mạnh vào mặt bàn: "Sao lại có thể như vậy, nhà họ Bạc này thật sự hiếp người quá đáng!"
Sau khi bà Thẩm nghe tin đã đến đây, không khỏi thắc mắc tại sao chồng mình lại nóng nảy như vậy: "Ông Thẩm à, sao ông tức giận như vậy?"
Lương Thanh Hà đã kết hôn với Thẩm Quốc Vinh được ba mươi năm nay, đây là lần thứ hai bà ấy thấy Thẩm Quốc Vinh biểu hiện tức giận đến như vậy.
Thẩm Quốc Vinh ngẩng đầu liếc nhìn vợ yêu của mình, thở dài một hơi: “Không phải sáng nay có người gửi ảnh Tiểu Ngũ đang ăn cơm, còn nói Tiểu Ngũ của chúng ta bị người ta bao nuôi sao? Thư ký Phó tra ra được chuyện này là do con gái nhà họ Bạc truyền đi khắp nơi!"
Hồi trẻ Lương Thanh Hà không phải là người dễ nuốt giận vào bụng, từ trước đến giờ nhà họ Lương và Thẩm Quốc Vinh đã dạy bà ấy không được chịu oan ức, bởi vậy khi nghe chuyện này bà ấy càng tức giận hơn so với Thẩm Quốc Vinh: "Ông à, ông bảo thư ký Triệu đi đặt vé máy bay ngay lập tức, ngày mai tôi sẽ đi đến nhà họ Bạc để tính sổ!"
Thẩm Quốc Vinh còn có một cuộc họp quan trọng vào ngày mai, nhưng cuộc họp đâu thể quan trọng bằng vấn đề của cô con gái cưng của ông ấy được: "Được rồi! Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà họ Bạc để tính sổ!"
Thẩm Quốc Vinh lại nhấc điện thoại lên, trực tiếp gọi cho thư ký Triệu đặt vé máy bay đi Lâm Thành vào ngày mai.
Khi Thẩm Thanh Ngọc biết chuyện này, cô chỉ cười nhẹ: "Vậy ngày mai con đi đón bố mẹ.".