THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1127

Anh sao nỡ trách cô chứ.

Miệng của Bạch Dương mấp máy, không nói chuyện.

Bởi vì không biết nói gì.

Với lại, cô xin lỗi, anh cũng nói không để tâm, nếu cô tiếp tục nói mình vừa rồi không phải cố tình thì rõ ràng có hơi làm màu rồi.

Lúc này, dì Trương cầm khăn lông tới, đưa cho Phó Kình Hiên: “Cậu Phó, đây ạ.”

Phó Kình Hiên đưa tay nhận lấy, đưa lên đầu lau tóc.

Bạch Dương nghe thấy âm thanh anh lau tóc, hơi cụp mắt, lại chuyển chủ đề quay lại: “Đúng rồi Sếp Phó, bà nội tại sao muốn lấy bộ trang sức đắt giá như vậy cho tôi đeo?”

Đây là chỗ cô nghĩ không thông.

Phải biết, trước kia bà nội chưa từng tặng cô trang sức gì cả.

Đương nhiên, biệt thự ô tô gì đó đều có †ặng, nhưng cô đều từ chối rồi.

Phó Kình Hiên sớm đã dự liệu được cô sẽ nghỉ vấn chuyện này, để chiếc khăn sang một bên rồi đáp: “Bởi vì đại thọ 80 của bà nội sẽ mời rất nhiều người trong giới thương nghiệp, trong đó tuyệt đại đa số đều không phải là người của Hải Thành, mà là người của thủ đô, Cảng Thành, và người nắm quyến giới thương nghiệp ở nước ngoài, mà những người này, phần lớn đều là người em không có tư cách gặp.”

Tuy lời này nghe thì có chút khó nghe, nhưng quả thật là sự thật.

Những người nắm quyền này, đừng nói Bạch Dương, cho dù là Cố Việt Bân trong trạng thái đỉnh cao của Tam Thịnh, cũng không có tư cách đó.

Bạch Dương cũng biết điểm này, cho nên không có tức giận, chỉ là lạnh nhạt như không mà hỏi: “Sau đó thì sao.”

“Trong những người nắm quyền này, trong đó có một số sản nghiệp của các công †y con, giống với Thiên Thịnh, Thiên Thịnh muốn phát triển, mà em là cổ đông lớn nhất của Thiên Thịnh, cũng buộc phải làm quen với những người nắm quyền này, mở rộng tầm mắt, kết nối mối quan hệ cá nhân, như vậy, quyền lực trong tay phó †ổng giám đốc này mới càng ngày càng có quyền nói chuyện, đến lúc đó em có thể †hu hồi một nửa quyền quản lý trong tay Đoạn Hựu Đình bất cứ lúc nào.” Phó Kình Hiên nhìn cô nói.

Thần sắc của Bạch Dương trở nên nghiêm nghị, lòng bàn tay cũng từ từ siết chặt lại.

Không thể không nói, những lời này của Phó Kình Hiên, toàn bộ trúng trái tim của cô.

Đúng thật, cô dạo gần đây luôn vắt hết óc cho sự phát triển về sau của Thiên Thịnh, và con đường tương lai.

Thiên Thịnh là dựa vào hợp tác của mấy công ty con dưới trướng tập đoàn, mà đạt được sự ổn định, nhưng ổn định không đại biểu Thiên Thịnh đã bước vào giai đoạn phát triển, mà chỉ khiến Thiên Thịnh từ bờ vực sẽ phải phá sản bất cứ lúc nào, trở về không phá sản, nhưng cũng không thể tới mức tiến bộ.

Cho nên Thiên Thịnh muốn phát triển, muốn lớn mạnh, không thể chỉ dựa vào việc hợp tác với mấy công ty con của Phó Thị, mà phải khai thác hợp tác với các công ty mới, khơi thông kênh hợp tác xa hơn.

Vấn đề này, cô không phải là chưa từng nghĩ, cũng không phải là không từng tìm một số công ty có sản nghiệp giống Thiên Thịnh, nhưng những công ty này đều không lớn, không hề có giá trị hợp tác, đối phương cũng không nguyện ý hợp tác với một công ty không thể tiến bộ, vì vậy Thiên Thịnh mới luôn không phát triển được đối tượng hợp tác mới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi