THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1212

Lâm Diệc hàng giơ ba ngón tay lên, trả lời.

Mắt trợ lý Trương đỏ hoe: “Sao có thể làm được? Thể chất và nhóm máu của tổng giám đốc Phó rất đặc biệt, tìm trái tim phù hợp hoàn toàn không dễ. Không thì trước đó cũng chẳng đến mức tìm suốt hai mươi †ư năm cũng không tìm được. Nên muốn tìm được trái tim thích hợp trong vòng ba năm, căn bản là chuyện viển vông!”

“Tôi đây cũng hết cách rồi. Không tìm được thì chờ chết đi vậy!” Lâm Diệc Hàng khoanh tay phản đối.

Nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta, trợ lý Trương lập tức nổi cáu: “Anh nói cái gì vậy?

Anh là một bác sĩ mà lại bảo để bệnh nhân chờ chết?”

“Chứ sao nữa?” Lâm Diệc Hàng nhìn anh †a với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi là một bác sĩ chứ không phải nhà sản xuất cơ quan nội tạng. Không có cơ quan nội tạng, bác sĩ cũng không cứu được anh ta, cho nên vừa nãy tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

“Anh…

“Đủ rồi!” Phó Kình Hiên day day trán, trách mắng bằng giọng trầm thấp: “Trương Trình, cậu ra ngoài đi. Anh ta nói không sai, không có tìm thì không ai cứu nổi tôi hết, †ôi quả thực chỉ có nước chờ chết thôi.”

“Tôi biết, chỉ là tôi ngứa tai với cái kiểu nói chuyện này của anh ta thôi.” Hai mắt trợ lý Trường tràn đầy sự tức giận chỉ vào Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính một cái: “Thay vì ở đây kêu ngứa tai với cách nói chuyện của tôi, cảm thấy lời nói của tôi quá mức vô tình, chẳng thà cậu nghĩ cách 3⁄11 †ìm trái tim phù hợp cho sếp nhà cậu đi.

Dù sao sếp của cậu cũng chỉ có ba năm thôi. Trong ba năm này, mỗi một ngày đều là giành giật mạng sống từ trong tay thần chết. Biết đâu các cậu lại may mắn, tìm được trái tim thích hợp, vậy thì sếp của cậu có thể tiếp tục sống. Những gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi. Tạm biệt nhé!”

Nói xong, anh ta xoay người định đi.

Phó Kình Hiên gọi anh ta lại: ‘Chờ chút đã”

“Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì?” Lâm Diệc Hàng dừng bước, nghiêng mặt qua, dùng khóe mắt nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng: “Chuyện tim của tôi xảy ra vấn đề, cậu không được phép để lộ ra ngoài. Nếu không…

Anh còn chưa nói xong đã bị Lâm Diệc Hàng cắt ngang: “Cậu yên tâm. Làm bác sĩ, bảo vệ bí mật cho bệnh nhân là điều cơ bản nhất. Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú rêu rao chuyện của cậu khắp nơi. Hôm qua Bạch Dương có hỏi, tôi vẫn chưa hề nói gì. Có đúng không hả, trợ lý Trương?”

Trợ lý Trương cười khẩy một tiếng.

Chưa nói gì sao?

Rõ ràng là bị anh ta ngăn lại mới không nói.

“Bạch Dương?” Vẻ mặt Phó Kình Hiên sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi, giọng nói khó nén được sự căng thẳng: ‘Bạch Dương bây giờ thế nào rồi?”

“Cậu hỏi anh ta ấy, anh ta biết rõ nhất.”

Lâm Diệc Hàng nhìn trợ lý Trương, chép miệng một cái rồi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Kình Hiên và trợ lý Trương.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Phó Kình Hiên, trợ lý Trương không muốn trả lời cũng chỉ có thể trả lời: ‘Cô ta không sao, được anh cứu nên cô ta khỏe lắm, làm sao mà có chuyện gì được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi