THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1262

Bạch Dương nghe thấy câu này, như thể bị kích thích, cô vội ngẩng đầu lên: “Ai tự sà vào lòng anh chứ?”

Phó Kình Hiên chỉ im lặng, cụp mắt xuống, ra hiệu cho cô bằng ánh mắt.

Bạch Dương cúi đầu, nhìn theo ánh mắt anh, lúc này mới phát hiện cả người mình đang nằm trong lòng anh, tay còn chống lên ngực của anh nữa.

Theo động tác của cô, chiếc áo bệnh nhân trên người anh cũng bị cô cọ sát nên dịch lên đôi chút, lộ ra một vùng cơ bụng săn chắc, cực kỳ mê người.

Vẻ ửng hồng trên mặt Bạch Dương vốn đã tan đi, lúc này lại đỏ bừng lần nữa.

Cô vội bỏ tay ra khỏi lồng ngực của Phó Kình Hiên, sau đó đứng dậy, ra khỏi lòng anh.

Do cô lùi lại quá nhanh, nên bước chân hơi lảo đảo.

Phó Kình Hiên thấy vậy, sốt sắng nhắc nhở: “Cẩn thận.”

Bạch Dương nghe thấy hai chữ này, quay đầu nhìn sau lưng, sau đó kịp thời vịn ghế, lúc này cơ thể mới đứng vững.

Nguy thật, suýt chút nữa bị té.

Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương đã đứng vững, trái tim thấp thỏm lo âu của anh cũng trở về vị trí cũ. Anh mím môi không vui nói: “Em hấp tấp như vậy để làm gì?”

Bạch Dương chột dạ nhìn sang nơi khác.

Cô muốn hấp tấp như vậy chắc? Rõ ràng là do anh gây ra.

Nếu không phải anh không chịu đưa điện thoại cho cô thì cô cũng sẽ không vì giành lại nó mà ngã nhào vào ngực anh, còn bị anh trêu chọc là tự sà vào lòng anh nữa.

Nhớ đến cảnh tượng lúc nấy, hai má của Bạch Dương nóng bừng.

Cô đưa tay, áp mu bàn tay lạnh lẽo lên mặt mình, muốn hạ nhiệt cho nó một chút.

Cô hoàn toàn không ngờ mình lại bổ nhào lên người Phó Kình Hiên trong tư thế mập mờ đến những hai lần chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Thậm chí, lần thứ nhất còn bị người khác hiểu lầm.

Tuy lần này không bị, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy xấu hổ như lần đầu tiên.

Hơn nữa, lần đầu tiên hoàn toàn là ngoài ý muốn, mặc dù khá ngượng nhưng cô có thể điều chỉnh lại nhanh chóng.

Nhưng lần này thì khác, lần này xét theo một ý nghĩa khác, thì đúng là cô tự sà vào lòng anh.

Do cô chủ động giành điện thoại.

Cho nên Bạch Dương cảm thấy, mình cần phải tìm nơi nào đó để bình tĩnh lại.

“Ờm… Tôi… Tôi đi vệ sinh đã.” Nói xong, Bạch Dương quay người nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Cánh cửa ngăn cách hết thảy, cô tựa lưng vào cửa rồi từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.

Mất mặt chết đi được!

Hơn nữa, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là mình lại làm ra hành vi bất thường như vậy.

Cô đâu phải người sẽ cố giằng lại di động bằng được khi người khác không chịu đưa.

Nhưng lần này, cô lại làm ra hành động như thế, mới dẫn đến chuyện tự nhào vào lòng sau đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi