THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



“Cho nên cậu cố ý giấu diếm thân phận mà tiếp cận cô ấy, liên lạc với cô ấy sao?” Ánh mắt Trình Minh Viễn nhìn anh càng kỳ lạ hơn.

Phó Kình Hiên nghiêng đầu, lạnh lùng liếc anh ta: “Không phải!”
“Vậy hai người là…”
“Được rồi.” Phó Kình Hiên xoa huyệt Thái Dương, không nhịn được ngắt lời anh ta: “Tôi nhớ cậu có một người chú họ ở bộ phận liên quan đúng không.”
“Đúng, cậu muốn làm gì?”
“Có lẽ Bạch Dương sẽ đến bộ phận liên quan xin một đội chi viện công trình, cậu bảo chú họ của cậu giúp cô ấy đi.” Phó Kình Hiên uống một ngụm rượu rồi nói.

Vẻ mặt Trình Minh Viễn trở nên kỳ lạ, anh ta nói: “Không phải chứ, hợp tác với Du Đồ lần trước anh giúp cô ấy, lần này anh lại giúp, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy, đừng nói với tôi rằng cậu làm vậy là vì không thể cắt đứt với vợ cũ nhé.”
Phó Kình Hiên nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi làm vậy chỉ vì Tử Yên hại cô ta bị thương, tôi đền bù cho cô ta thay Tử Yên mà thôi.”
“Thật là thế sao?” Trình Minh Viễn dò xét.

Phó Kình Hiên không vui mím môi: “Nếu không cậu cho rằng là gì?”
“Tôi cho rằng cậu có ý với cô ta.” Trình Minh Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm.


Khi nãy anh ta nghe thấy Cố Việt Bân gọi điện thoại tới, cũng biết Cố Tử Yên hại Bạch Dương bị thương như thế nào, còn biết Phó Kình Hiên đã bồi thường cho Bạch Dương rất nhiều vì Cố Tử Yên.

Cho nên nếu đã bồi thường, Phó Kình Hiên cũng không cần đền bù gì thêm cho Bạch Dương nữa, nhưng Phó Kình Hiên lại làm như vậy hết lần này đến lần khác Điều này chứng tỏ Bạch Dương có vị trí đặc biệt trong lòng Phó Kình Hiên, lại thêm một Cố Tử Yên, xem ra sau này có kịch hay để xem rồi.

Nghĩ vậy, Trình Minh Viễn cười hứng thú, để ly rượu xuống: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chú họ.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, cầm áo khoác trên ghế sofa đứng lên: “Tôi đi trước đây.”
“Còn sớm mà.” Trình Minh Viễn nhìn bóng lưng của anh.

Phó Kình Hiên vẫn không dừng bước: “Tôi đến nhà họ Cố đón Tử Yên ra ngoài ăn cơm.”
Nghe vậy, Trình Minh Viễn không giữ lại nữa, để điện thoại vào bên tai: “A lô, chú họ…”
Bạch Dương không ngờ việc nói chuyện với bộ phận liên quan lại thuận lợi như vậy, chưa tới một tiếng đã ký hợp đồng xong.

Bộ phận liên quan vì cảm ơn mấy năm sử dụng đất miễn phí của Bạch Dương mà cam kết chắc chắn sẽ xây xong nhà xưởng giúp cô, hơn nữa còn sẽ sắp xếp chuyện máy móc.


Rời khỏi bộ phận liên quan thì trời đã tối.

Bụng Bạch Dương cũng kêu ùng ục.

Lục Khởi nghe thấy, đặt tay lên vai cô: “Bảo bối, chúng ta đi ăn bít tết nhé?”
“Được.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

.

ngôn tình hài
“Đi thôi.” Lục Khởi ôm vai cô, bước nhanh tới trước xe.

Nửa tiếng sau, hai người đi tới nhà hàng đồ tây nổi tiếng nhất Hải Thành.

Vừa đi vào, Bạch Dương đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Cô Bạch, anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nụ cười trên mặt Bạch Dương lập tức nhạt đi không ít..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi